Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng

Chương 72: Hoa nhài




Edit: Phương Tu dung

Beta: Tiên Thái phi

Đức phi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp bằng gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn uốn lượn tinh xảo, mùi đàn hương ẩm tích tụ phảng phất truyền vào mũi, trong lòng nàng dần dần trở nên bình an.

Tương Ngọc bưng một chén cháo cá thái lát đi tới, thấy chủ tử lại đắm chìm trong suy tư, thở dài trong lòng. Nàng ôn nhu khuyên nhủ: "Chủ tử, nô tỳ thấy bữa tối người dùng không được bao nhiêu, nên đã đặc biệt dặn dò Ngự Thiện phòng chuẩn bị riêng chén cháo này, người nếm thử xem có được không?"

"Ngươi cứ để xuống trước đi." Đức phi dừng tay lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt trả lời. Trên trán nàng đang đắp khăn để phòng ngừa trúng gió, sắc mặt chỉ hơi tái một chút, cũng không lộ ra bệnh trạng. Nhưng khi đáp lời thì lại không đủ khí lực, có chút suy yếu, so với tác phong hùng hùng hổ hổ thường ngày của nàng, quả thật khác biệt rất lớn.

Tương Ngọc mím môi, cuối cùng cũng không tiếp tục khuyên nữa. Nàng gém góc chăn lại giúp chủ tử, chuyển sang nói đến chuyện khác: "Vậy cung nữ tên Điệp Nhi kia... Mật chủ tử nói dù tốt xấu thế nào cũng phải chiếu cố gia đình nàng ta thật tốt."

Mặc dù ngoài mặt Mật Tiệp dư là người của Hoàng hậu, nhưng thật ra từ lâu đã sớm âm thầm đầu phục Đức phi. Ngay cả Hoàng hậu e là cũng không biết, nàng vì chuyện này mà đã hao phí tâm tư bỏ qua quan hệ giữa Mật Tiệp dư và Điệp Nhi sang một bên, cho rằng cung nữ này là người nằm vùng sắp xếp vào bên cạnh. Nhưng lại không biết rằng, bản thân cung nữ ấy là quân cờ mà Mật Quý cung cấp cho Đức phi sử dụng.

Bởi vì Đức phi và Mật Tiệp dư cùng ở Vĩnh Thọ cung, cho dù có qua lại đôi chút, người bên cạnh cũng sẽ không nghi ngờ gì nhiều. Lúc trước Hoàng hậu muốn mượn sức Mật Tiệp dư chưa chắc là không có ý đồ "đốt cháy" hậu phương phía sau Đức phi.

"Nhìn đi." Đức phi nhàn nhạt nói: "Nói chung chuyện ma quỷ lần trước không giúp nàng ta một cách uổng phí, cho nàng ta thêm ít điều tốt, cũng không sao."

"Đúng vậy nương nương."

"Đáng tiếc, nàng ta vẫn không thành công, tóm tại vẫn là do nàng ta không đủ tàn nhẫn."

Tương Ngọc nhớ đến thủ đoạn của nương nương nhà mình, tay cũng vô thức mà run lên. Nhưng hôm nay hiếm khi thấy nương nương chịu nói chuyện, nàng vẫn tiếp lời như trước: "Bây giờ thân thể Tam Công chúa thường xuyên hư nhược, ốm đau lặt vặt không ngừng, chỉ sợ là lần đó bệnh cũ chưa dứt, kéo dài thêm."

"Hừ, còn không phải là cứ lì lợm mà sống trên đời này sao." Đức phi nhớ tới Thừa Vận, chờ không được Thái y đến chữa trị liền vội vàng đi tới, cầm lấy cái hộp, đầu ngón tay trắng bệch, giọng căm hận nói: "Sao còn chưa chết hết đi."

Tương Ngọc bị hận ý trong lời nói của chủ tử làm chấn động, nhưng lại nghĩ đến dung mạo thiếu niên anh khí bừng bừng của tiểu chủ tử kia, vẻ mặt ảm đạm xuống. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước kia, nói không chừng nương nương có thể còn muốn sinh thêm một hài tử. Hiện nay Hoàng thượng cứ mười ngày thì đã có tám ngày ở lại Dực Khôn cung, chẳng lẽ còn muốn nương nương nhặt lấy ân sủng rơi rớt từ Trân Chiêu nghi hay sao. Mà lấy nỗi đau hài tử chết yểu để đi tranh thủ lòng thương tiếc của Hoàng thượng là chuyện không thể nào, nếu không lúc ấy Mật chủ tử cũng không bị thất sủng đến mức như vậy.

Mỗi khi Hoàng thượng gặp nương nương lại thở ngắn than dài, ngược lại, lại còn gợi lên chuyện thương tâm của nương nương. Khi hai người ở chung một chỗ, ngay cả bọn nô tài như các nàng ở một bên cũng cảm thấy khó chịu.

"Nương nương..." Tương Ngọc nhẹ giọng đánh thức Đức phi đang hãm mình trong hồi ức đau buồn, nàng rũ mi nói: "Nương nương đừng suy nghĩ nhiều nữa." Nghĩ càng nhiều thì càng khổ mình mà thôi, không biết Hoàng hậu sẽ đắc ý bao nhiêu.

Đức phi tỉnh ngộ từ trong hoảng hốt, ý cười lạnh dần dần hiện lên trên khóe miệng, bỗng chốc lại chuyển chủ đề, lên tiếng hỏi: "Tin tức có truyền ra ngoài không?"

Tương Ngọc bị hỏi bất thình lình nên ngớ ra, bỗng chợt hiểu ý: "Đã truyền đến chỗ lão gia, người truyền lời nói rằng lão gia đang ra tay bố trí, chỉ là cần phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa." Dù sao bị giáng chức xuống thành Thị lang, muốn thỉnh cầu vị trí cũng là không sai, chỉ là phía trên có phụ thân của Trân Chiêu nghi chèn ép, hơn nữa ông nghiền ngẫm tâm ý thánh thượng, tạm thời không dám tiếp xúc nhiều.

Đức phi gật đầu: "Có thể đạt được hiệu quả trước khi nàng ta sinh con là được." Nàng cũng không mong cầu gì nhiều, hoàng nhi qua đời, thế lực gia tộc kém xa hơn trước là căn nguyên lớn nhất. Trước kia có rất nhiều người phục tùng theo đều là do họ nhìn thấy tương lai hoàng nhi có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, bởi vậy nên lôi kéo lấy lòng càng sớm càng tốt.

Dù vậy, nàng vẫn nắm chắc thắng trận chiến này.

"Trong hoàng cung, trên triều đình đồn đại thì Hoàng thượng có thể chèn ép, có thể chấn nhiếp [1], miệng lưỡi bá tánh thế gian như vậy, ta xem Hoàng thượng chuẩn bị như thế nào để ngăn chặn đây." Đức phi nhẹ nhàng nở nụ cười.

[1] Chấn nhiếp (震摄): Trị cho nghiêm chỉnh, khiến cho ai nấy đều sợ không dám làm càn.

Nàng chậm rãi mở chiếc hộp khắc hoa văn ra, một đạo thánh chỉ màu vàng sáng đã được đặt trong đó. Nàng cúi đầu, ánh mắt lưu luyến không rời.

"Hoàng trưởng tử của trẫm, bẩm sinh được thiên mệnh, đúng thời mà chào đời, vậy nên ban danh "Thừa Vận", cũng là biểu thị sự hân hoan của trẫm."

Thừa Vận, mẫu phi cho huynh đệ tỷ muội tới bầu bạn cùng con, có thích không?

Hoàng đế thong thả hờ hững khép tấu chương lại, giống như đây chỉ là tấu chương bình thường, nhưng từ trong mắt hắn, không khó nhìn ra giông bão đang nổi lên, lúc này trong lòng hắn đang vô cùng tức giận.

Khâm Thiên giám vậy mà có thể nói trong bản tấu rằng thai nhi trong bụng Trân Chiêu nghi không tốt lành. Nếu như sinh ra, toàn bộ mệnh cách của Hoàng tử và Hoàng nữ trong cung đều sẽ bị khắc. Mà từ sau khi Trân Chiêu nghi hoài thai, Đại Hoàng tử chết yểu, Tam Công chúa suy nhược, cùng với hài tử trong bụng Mẫn Tiệp dư cũng suýt nữa vô cớ bị sinh non, tất cả đều có thể chứng minh cho điều này.

Hoang đường!

Cùng là hài tử của hắn, vậy mà lại tương khắc lẫn nhau, ở đâu ra cái đạo lý này!

Chờ hắn lật tấu chương một lần nữa, xem trang cuối, mới phát hiện ghi chép của Khâm Thiên giám về bài đồng dao được lưu truyền trong dân gian ngày trước: Hoa bích đào, hoa rực rỡ. Cây không có quả, mèo con tan tác. Một hồn hai phách bay đến, quả đào tích lũy chồng chất rất nhiều.

Hắn trầm mặt xuống, quẳng tấu chương xuống đất, nhắm mắt làm ngơ.

Đây là ý gì? Hắn thế mà lại không biết hoàng nhi của hắn là do ba hồn phách riêng lẻ của Thừa Vận kết hợp lại, quả thật là buồn cười!

Nhưng lời đồn đãi lưu truyền của bá tánh nhân gian lại làm cho vẻ mặt của hắn không thể không đanh lại, nghiêm nghị cứng nhắc. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn không thể giết sạch hết bá tánh để răn đe cảnh cáo.

Hoàng đế gõ tay lên mặt bàn có quy luật, giương giọng: "Hùng Nghiêu."

"Có thần."

"Truyền lệnh xuống, tận lực áp chế lời đồn đại đang được lưu truyền xuống. Hơn nữa, mau chóng tìm ra ngọn nguồn để phân tán."

"Thần lãnh chỉ."

Dù vậy, tâm trí Hoàng đế vẫn có chút không yên, hắn phân phó Triệu Trung Tín: "Chuyện tin đồn dân gian không được truyền vào tai Trân Chiêu nghi. Ai trái lệnh, trảm." Nàng đang mang thai, lại liên tiếp xảy ra hai ba chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng khó mà chịu đựng nổi.

Triệu Trung Tín rùng mình: "Nô tài tuân mệnh".

Ánh mắt Hoàng đế lại rơi vào chồng tấu chương khác, không nghĩ tới Man tộc ở biên cương cùng với tộc Kashgar và mấy tộc nhỏ khác lại liên hôn thành một phe. Hơn nữa, mấy năm liên tục bãi chăn nuôi đầy đủ, không bệnh dịch hay tai ương, khiến cho họ bồi dưỡng và phát triển lớn mạnh, chả trách bọn họ lại dám xâm phạm như vậy. Mà quân đội bên ta bởi vì khinh địch nên bại trận, làm hắn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đau đầu không thôi.

Còn chuyện lời đồn này, nếu không sớm được giải quyết, truyền vào kinh thành, nhất định trở thành họa lớn.

Đông qua tuyết tan, hoa cỏ chào xuân.

Sơ Hiểu nghịch ngợm, không biết từ khóm bụi nào trong viện ôm tới một váy cánh hoa nhài, hưng phấn chạy vào trong điện. Phụng Tử thấy thế lại lắc đầu răn dạy: "Không sợ người ngoài nhìn thấy sao, không biết xấu hổ như vậy mà còn chạy khắp nơi thành bộ dáng gì rồi! Lúc mới tiến cung nhìn còn ngoan ngoãn, lễ nghi quy củ một khắc cũng không dám quên. Bây giờ tác quái ở đâu thì tập trung về lại nơi đó, tự ngươi mất mặt không quan trọng, không lại liên lụy đến chủ tử vì ngươi mà bị cười nhạo!"

Bởi vì Sơ Hiểu đang rất hứng thú, nghe vậy cũng không mất hứng, cười hì hì vừa giũ hoa nhài ra bàn vừa lên tiếng: "Vâng ạ vâng ạ, chỉ có ngươi là hiểu quy củ nhất. Bên trong chúng ta đều là mấy con khỉ sơn dã nhảy nhót quậy phá, ngay cả chữ cũng không biết, nói gì đến quy củ!"

"!" Phụng Tử cạn lời rồi.

"Xem xem, vì chuyện lật ngược thế cờ mà chọc tức chính mình, sao lại ngốc như vậy!" Sơ Hiểu tay không vỗ vai nàng nói: "Chẳng phải chỉ vén váy lên một đoạn nhỏ thôi sao, ta lại còn chạy nhanh, yên tâm đi, không ai nhìn thấy đâu."

Vân Lũ từ buồng trong đi ra, không cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng này nữa, trái lại hoa nhài trên bàn kia khơi gợi hứng thú của nàng. Nàng cười thành tiếng, nói: "Có hoa nhài này, không bằng chúng ta nấu canh hoa nhài ăn đi."

Chỉ một câu thôi đã thu hút sự chú ý của hai người.

Sơ Hiểu nghiêng đầu: "Vốn là định khâu thành một chiếc túi thơm cho chủ tử dùng, nghe ngươi nói, đúng là có chút thèm ăn rồi." Nói xong còn kéo ống tay áo Phụng Tử: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Phụng Tử mặc kệ nàng, nghiêng đầu liếc nàng một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn nhỏ lấy chén đĩa và mật ong. Nếu đã muốn ăn, thì phải chuẩn bị kỹ càng vật liệu rồi.

Vân Lũ không nhịn được cười: "Cảm tình cũng thật là tốt."

Sơ Hiểu lẩm bẩm: "Ngươi nói bừa cái gì, ai có cảm tình tốt với nàng ta kia chứ!"

Sau khi chia làm ba phần, Sơ Hiểu lấy một cái bát đựng đầy hoa nhài, Phụng Tử lấy một cái bát khác đổ một tầng mật ong thật dày, sau đó trộn lẫn của hai người lại, để hoa nhài thơm mát phủ đầy mật ong óng ánh. Vân Lũ dùng bếp lò nấu trà để đun nước, thỉnh thoảng nhìn hai người các nàng cười, nhìn mãi đến mức các nàng bắt đầu ngượng ngùng, tức giận liếc mắt trừng Vân Lũ.

Làm vài chén mật ong, lại đợi thêm cả buổi, vừa lúc dìu Tiết Bích Đào ra nếm thức ăn, tiểu cung nữ tiến đến thông báo: "Nương nương, Lệ Quý tần nương nương cầu kiến ngoài cửa."

Tiết Bích Đào và Vân Lũ liếc nhìn nhau, sau đó nàng giơ tay nói: "Cho nàng ta vào." Nàng bảo Phụng Tử tạm thời thu dọn đồ trên bàn, rồi ngồi trên ghế chủ vị. Vô sự bất đăng tam bảo điện [2], trước giờ Lệ Quý tần và nàng vốn không có giao tình, hôm nay nàng ta cầu kiến, không biết là vì chuyện gì.

[2]: Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa), nghĩa là khi có việc cần người khác giúp thì mới đến gõ cửa.

Mỹ nhân tiến vào điện miệng đỏ môi hồng, đuôi lông mày xanh đen giương cao, bước từng bước nhỏ dài, lả lướt mà đến. Có lẽ do chưa từng sinh con, dù rằng tuổi tác của nàng không kém hơn Trinh Tu nghi bao nhiêu, nhưng so ra thì nhìn nàng trẻ trung hơn rất nhiều. Nàng vừa xuất hiện liền tươi cười, hành lễ không câu nệ chút nào: "Thần thiếp vấn an Trân Chiêu nghi nương nương." Tiểu nha đầu năm xưa nay đã leo lên phân vị cao hơn nàng, nhưng hình như nàng vẫn hồn nhiên, không để bụng.

"Phụng Tử, pha trà." Tiết Bích Đào cho Lệ Quý tần ngồi, sau đó phân phó nói.

Tầm mắt Lệ Quý tần theo động tác của Phụng Tử chuyển động một lượt, dùng khăn thêu hoa hồng đỏ che môi, nói: "Cung nữ do Chiêu nghi nương nương tự mình dạy dỗ quả thật không tầm thường. Vừa rồi thần thiếp một đường tới đây, thấy mấy cung nữ lén lén lút lút, còn tưởng là thân thể nương nương mệt mỏi nên không còn hơi sức mà quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt này. Bây giờ xem ra, đại khái là lục cục chưa dạy dỗ cung nữ cẩn thận đã đưa đến đây, không phải là gây ra hiểu lầm cho người khác sao."

Tiết Bích Đào khó hiểu, đây là đặc biệt chạy tới đây khiêu khích nàng sao? Nàng thoáng nhướng mày rồi đáp lại một chữ: "Ồ?"

"Ý muốn nói, có lẽ là bởi vì..." Lệ Quý tần dừng một chút, liếc nhìn Tiết Bích Đào một cái, an ủi nàng: "Nương nương cũng không cần phải sốt ruột, nói cho cùng, việc này chúng ta không đủ khả năng để khống chế được, sao không thỉnh một cao tăng tới niệm kinh cầu phúc chứ?"

Lời này làm cho Tiết Bích Đào càng trở nên hồ đồ, nàng vỗ về bụng dưới rồi mở miệng nói: "Lệ Quý tần không cần đánh đố bổn cung, có gì cứ nói thẳng ra đi."

Lệ Quý tần bưng chén trà trên bàn lên, bởi vì Dực Khôn cung hiếm khi có khách tới cửa, nhất thời chưa kịp pha trà, vẫn là lấy chén mật kia đổ nước sôi vào mà thành. Đầu tiên nàng uống một chút, sau đó môi đỏ bắt đầu nở nụ cười: "Nước mật mát lạnh, trái lại thần thiếp lại nghĩ sang hướng khác. Nương nương có hứng thú làm canh hoa nhài, mong là không để chuyện này vào trong lòng."

Lần đầu tiên Tiết Bích Đào phát hiện, thì ra bản lĩnh của nữ nhân hậu cung khi tức giận cũng không tồi, chỉ là lúc trước đối đầu giao tranh với nàng không đủ cấp độ mà thôi. Đối phương muốn làm nàng nóng nảy, nhưng đồng thời cũng muốn nàng để lộ ra chút sơ hở gì đó, không phải là muốn biết lòng hiếu kỳ của nàng. Nhưng dù sao nàng cũng không vội, nếu có bản lĩnh, nàng ta cứ im miệng như vậy mà trở về đi.

Nàng thả lỏng thân thể dựa vào trong ghế bành, cười như không cười nhìn Lệ Quý tần ung dung thong thả diễn xuất một phen. Là địa bàn của nàng, nàng cần gì phải lo lắng dáng ngồi có quy củ đoan chính hay không, như vậy mới càng thoải mái hơn.

Trong lòng Lệ Quý tần thở dài, nàng biết Trân Chiêu nghi không dễ đối phó, Đức phi nương nương giao nàng nhiệm vụ này thật đúng là làm khó cho nàng. Thường ngày hậu phi đều thích đánh Thái Cực, tới tới lui lui luôn có chiêu có thể sử dụng, có chuyện để nói, nhưng Trân Chiêu nghi lại không tiếp lời, không hiếu kỳ, vô chiêu thắng hữu chiêu, khiến cho nàng có cảm giác vô cùng lúng túng khi tự mình nói chuyện với mình.

Lệ Quý tần lại đành phải mở miệng nói, trong giọng nói cố tình mang theo không cam lòng: "Tuy nương nương có thể nhìn thấu, nhưng thần thiếp lại cảm thấy không đáng thay cho nương nương. Nữ nhân chúng ta hoài thai là chuyện vô cùng không dễ dàng, mặc dù thần thiếp chưa từng mang thai, nhưng cũng đã thấy không ít người khi có mang bị dày vò đến mức tối tăm mặt mũi, thần trí mơ màng. Có thể quan viên Khâm Thiên giám này lại cố tình sinh sự vô cớ, làm càn nói là thai nhi trong bụng nương nương mang họa..."

"Nghe nói lúc đó Hoàng thượng còn ném cả bản tấu chương, sắc mặt cực kỳ không tốt." Nàng lo lắng sốt ruột.

Rốt cuộc sắc mặt Tiết Bích Đào cũng có chút thay đổi.

Không đợi Lệ Quý tần điều chỉnh lại vẻ mặt xinh đẹp để giễu cợt, nàng ta đã bị ánh mắt sắc bén của Tiết Bích Đào dọa cho nhảy dựng. Chỉ nghe Tiết Bích Đào nói: "Nói rõ ràng." Chỉ ba chữ, lãnh đạm mà uy nghiêm.

Lệ Quý tần ngơ ngẩn nhìn nàng, há mồm một lúc mới nói: "Hiện nay dân gian đã lan truyền khắp nơi, ai ai cũng nói hài nhi trong bụng nương nương không tốt lành, là dùng tà thuật để câu hồn đoạt phách của Hoàng tử và Hoàng nữ khác vào cơ thể. Con mèo treo cổ trên cây chính là chứng cứ thi hành pháp thuật xác thực của nương nương."

"Xoảng." Mấy chén trà trên bàn bị ống tay áo của Tiết Bích Đào quét xuống đất, nứt thành mấy mảnh sứ, nước canh bắn khắp nơi.

Đây là lần thứ hai, đầu tiên là chuyện ma quỷ giết người, nay lại cướp hồn đoạt phách, hoàng nhi nàng là có bao nhiêu gây thù chuốc oán a!

Thật sự là một đám hỗn trướng (khốn nạn).

Cho dù Tiết Bích Đào vẫn luôn trầm ổn dửng dưng, giờ phút này tính khí dễ giận dữ từ trong xương cốt do được nuông chiều cũng muốn bộc phát rồi. Nàng vốn không phải là người có tính kiềm chế cảm xúc yêu ghét, chỉ là phần mềm hệ thống làm cho nàng từ đầu đến cuối không vì lo lắng trong hậu cung mà giương nanh múa vuốt thôi.

Nàng áp lửa giận xuống, nghiến răng ra tiếng: "Sơ Hiểu, tiễn khách." Không đợi Vân Lũ tiến đến, nàng tự tay vịn thành ghế đứng dậy.

Lệ Quý tần cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi trong lòng, dù sao chuyện Đức phi giao phó đã nói rõ ràng, nếu còn không đi chỉ e là nàng sẽ gặp vạ lây. Nhưng mà không đợi nàng vội vã xin cáo lui, Tiết Bích Đào đang đi phía trước không cẩn thận dẫm vào vũng nước mật, mật dính vào chân làm trơn trợt, thân mình nàng lại không vững, bỗng chốc ngã ngửa dập đầu lên tay vịn thành ghế, lập tức ngã ngược vào trong ghế dựa.

Thanh âm va chạm nặng nề vang lên thật sự chấn động những người xung quanh một trận.

"Chủ tử!" Vân Lũ kinh ngạc hô lên, rồi lập tức xông về phía trước.

Khi Vân Lũ kêu nàng còn chưa ý thức được, đến khi nàng hoàn hồn mới phát hiện mình đã ngã lên ghế, xương cốt cũng bắt đầu đau, eo càng đau kịch liệt hơn nữa, ngón tay vẫn nắm chặt vào cánh tay Vân Lũ, chỉ kịp phân phó: "Kêu Tống ma ma đến."

Thời khắc nàng đau đến ngất đi, ngoại trừ lo lắng cho an nguy của bánh bao nhỏ, còn lại trong lòng tràn đầy quẫn bách. Đề phòng này, đề phòng kia, kết quả là, lại bị trúng kế của chính bản thân mình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.