Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Sắc mặt Hoàng đế có chút tối tăm.
Trên thực tế, từ khi Mẫn Quý nhân ném kim thoa là hắn đã đến gần cửa. Hắn chậm lại chân bước, Triệu Trung Tín hiểu ý mà làm dấu tay với các cung nhân đang cúi đầu hành lễ ở xung quanh, làm cho bọn họ không cần thông báo mà trực tiếp lui ra.
Sau đó liền nghe được giọng nói bén nhọn chanh chua với luận điệu "Mang thai không thể trang điểm chính là nói chuyện vớ vẩn" của Mẫn Quý nhân, điều này làm cho hắn không khỏi nhớ tới khuôn mặt mộc mạc của bảo bối mỗi khi đến Dực Khôn cung. Chủ nghĩa đại nam tử của Hoàng đế khiến hắn cho rằng bản thân không quan tâm đến long thai là không sao, hắn là chủ nhân của thiên hạ, sao có thể phân ra nhiều thời gian như vậy để quan tâm đến từng hài tử còn không biết có thể sinh ra hay không? Đặc biệt mẫu phi của nó còn không phải là người hắn thích. Nhưng mà thân là mẫu thân của hài tử, lại vì muốn trang điểm xinh đẹp mà xem nhẹ sức khỏe của hài tử, đây là điều hắn không thể chấp nhận.
Còn chưa đợi hắn mở miệng răn dạy, chủ tớ bọn họ lại nói lời tâng bốc khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười, muốn tiếp tục nghe một chút xem sau đó còn có cái luận điệu gì mới mẻ không.
Trên thực tế diện mạo Mẫn Quý nhân là không tệ, mặt như chậu bạc[1], da như mỡ đông[2], lại thêm dáng người đẫy đà dễ sinh nở, nếu là đặt ở triều đại trong lịch sử, có khi cũng là một nhân vật tầm cỡ Dương Quý phi.
[1] mặt như chậu bạc: mô tả khuôn mặt đầy, rạng rỡ và trắng
[2] da như mỡ đông: hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng
Chỉ là sau khi mang thai thì hở chút liền dễ cáu giận làm bảy tám phần dung mạo của nàng ta giảm xuống còn bốn năm phần. Cỡ này nếu là ở trong gia đình tầm thường cũng có thể không tệ rồi, nhưng đặt ở hậu cung, Hoàng đế thật sự không có hứng thú mà nhìn nhiều thêm một cái.
Hôm nay tới một chuyến cũng là bởi vì mẫu hậu luôn mãi khuyên bảo. Mẫu hậu không dị nghị gì đối với việc hắn đưa phần lớn cống phẩm vào Dực Khôn cung, chỉ là yêu cầu hắn cũng phải thường xuyên quan tâm hài tử trong bụng Mẫn Quý nhân một chút. Có qua có lại, tất nhiên hắn phải tỏ vẻ một chút.
Dù sao cũng là nhìn nàng từ nhỏ cho đến lớn, tuy Thái Hậu suốt ngày lễ Phật nhưng cũng không phải hoàn toàn không hỏi thế sự. Bà hiểu sự ái mộ của chất nữ này đối với biểu ca của nàng ấy, bản thân bà quan tâm trấn an cũng không bằng nhi tử tự mình tới một chuyến càng có thể làm nàng ấy an tâm dưỡng thai.
"Biểu, biểu ca." Trong nháy mắt tiếp xúc với sắc mặt thâm trầm của Hoàng đế, Mẫn Quý nhân bối rối đứng dậy, tiếp theo như nhớ tới cái gì lại lập tức hành lễ: "Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Nhữ Ngôn và tiểu cung nữ kia cũng quỳ lạy theo, vì không biết Hoàng thượng nghe được nhiều hay ít, trong lòng như đang treo mười lăm xô nước, cực kì bất ổn, thấp thỏm. Các nàng thật hối hận, vừa rồi không nên cùng chủ tử nghị luận Trân Chiêu nghi.
Tuy nàng đang mang thai, nhưng Hoàng đế cũng không tự thân đỡ nàng dậy, còn chậm một khắc mới nhàn nhạt nói: "Bình thân."
Mẫn Quý nhân không khỏi cảm thấy một tia tủi thân, lại có chút nghiến răng nghiến lợi thầm hận, nếu không phải Tiết thị cùng nàng hoài thai gần như một lúc, biểu ca cũng sẽ không thờ ơ như vậy với hài tử trong bụng nàng. Nghĩ như vậy, nàng lại thấy hoài nghi liệu có phải Tiết thị cố ý lộ ra tin tức có thai chậm hơn nàng một ngày, cố tình đè lại nổi bật của nàng.
Giờ phút này, nàng hoàn toàn đã quên khi lời đồn Bích Đào mang thai hài tử bị quỷ nhập được loan truyền ầm ĩ, bản thân nghe được càng là vui mừng khôn kể nói là thần phật hiển linh đây mà.
"Hoàng thượng tới sớm như vậy, thiếp thân còn chưa có chuẩn bị gì mà." Nàng cật lực điều chỉnh một chút biểu tình, lộ ra nụ cười tự cho là động lòng người. Thấy động tác đứng dậy của cung nữ kia chậm rì rì, nàng nhăn mày, quát lớn: "Còn không nhanh sai người đi bưng trà tới! Ngày lạnh như vậy mà cũng để cho Hoàng thượng chờ, chờ tới tay chân đều đông lạnh hết à!"
Hoàng đế không ngăn nàng sai người châm trà, chỉ là mày nhíu càng chặt. Biểu muội này của mình khi nhỏ nhìn còn ổn, hoạt bát vui vẻ, trưởng thành lại không còn ngây thơ đáng yêu như lúc bé. Bảo bối cũng thích phát cáu, nhưng phần lớn là ở trước mặt mình mà nũng nịu giận hờn vài câu, liền có chút mờ ám, lại cũng chỉ là trò đùa dai, còn có vẻ nàng càng linh động thú vị. Tuyệt không phải như Mẫn Quý nhân đối với ai cũng bày ra bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, có vẻ đặc biệt chanh chua.
"Được rồi, ngươi ngồi yên ổn đi." Rốt cuộc là biểu muội ruột, đánh xương thì lại trúng gân, so với người khác thì Hoàng đế vẫn sẽ dung túng nàng hơn chút: "Cung nhân sẽ an bài tốt."
Mẫn Quý nhân thấy biểu ca vẫn quan tâm mình, thoáng chốc đều ném hết cảm giác không thoải mái tới sau đầu, ngọt ngào kèm theo chút do dự mà nói: "Dung nhan thiếp thân không chỉnh tề, xin Hoàng thượng cho thiếp thân một chút thời gian sửa soạn lại?" Người trong gương tóc mai hơi loạn, dưới mắt quầng thâm, vừa nhìn là biết nghỉ ngơi không tốt. Nữ tử trang điểm vì người mình thích, nàng muốn ở trước mặt biểu ca với diện mạo xinh đẹp nhất, đương nhiên không muốn bộ dáng như thế này nói chuyện cùng biểu ca.
Hoàng đế thấy nàng còn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải trang điểm, không kiên nhẫn phất tay áo đi ra gian ngoài, lưu lại một câu: "Tùy ngươi."
"Nhữ Ngôn, biểu ca không giận đấy chứ?" Mẫn Quý nhân phát hiện có chút không đúng, thử hỏi một câu.
Nhữ Ngôn thầm nghĩ, người mù đều có thể nhìn ra Hoàng thượng không vui, nhưng nàng cũng không nghĩ ra Hoàng thượng tức giận điều gì. Đã vậy chủ tử muốn tìm an ủi trong lòng, nàng cũng không thể vào lúc này mà giội nước lã. Vì thế nàng nhẹ giọng nói: "Chủ tử yên tâm, tại hậu cung nhiều phi tần như vậy, chủ tử chính là người thân cận Hoàng thượng nhất. Hoàng thượng tức giận ai cũng không thể giận chủ tử nha. Huống chi, phi tần bảo trì dung nhan và thân thể xinh đẹp tiếp giá vốn là là quy củ, Hoàng thượng sẽ không vì điều này mà giận chủ tử. Nô tỳ nghĩ đại để là Hoàng thượng ở nơi khác gặp phải chuyện gì lo âu, lát nữa chủ tử trấn an thêm vài câu là được rồi."
Mẫn Quý nhân rất tin phục tỳ nữ mà mẫu thân đưa tới này, nghe vậy gật gật đầu, tin tưởng không nghi ngờ.
Chờ Mẫn Quý nhân trang điểm đổi mới hoàn toàn đi đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế đang bưng chung trà khẽ nhấp, sau đó không chút để ý mà nhìn về phía nàng, hoàn toàn không có loại ánh mắt kinh diễm mà nàng chờ đợi, nàng có chút mất mát.
Có điều nàng lại tự cổ vũ bản thân, rốt cuộc là đang có bầu, bụng phồng lên, bất luận đo đạt may áo ra sao cũng khó có thể nhìn ra dáng người thon thả. Biểu ca phản ứng như vậy đúng là bình thường. "Hoàng thượng." Nàng nhoẻn miệng cười, nâng eo đi qua: "Đều là thiếp thân sai, làm Hoàng thượng đợi lâu."
Hoàng đế nhìn nhìn nàng ta trang điểm chỉnh tề, mày kẻ môi thoa không tệ, trâm thoa trên đầu không thiếu, liền chỉ "Ừ" một tiếng. Hắn nhớ tới vừa rồi Mẫn Quý nhân ở sau lưng mắng bảo bối là "Hồ mị tử", giờ phút này so sánh hai người thì không biết sao lại có chút buồn cười. Nhưng vì thấy nàng ta là thai phụ nên không nói thêm gì, huống hồ nữ nhân hậu cung ghen ghét lẫn nhau, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy cái từ đó. Nhưng hiện nay ngồi ở chỗ này lại tựa như cả người đều không dễ chịu.
Hoàng đế ở Quế Nguyệt các ngồi đủ mười lăm phút, không quan tâm Mẫn Quý nhân nói cười duyên dáng hay ngồi ở đó nói cái gì, có chút hứng thú kém mà đặt chung trà xuống bàn, nói: "Trẫm có chuyện quan trọng đi trước, ngày thường ngươi chú ý chút là được." Đối với hài tử trong bụng Mẫn Quý nhân, hắn không đặt bao nhiêu kỳ vọng, cho nên đối với việc nàng ta nói hài tử quấy như thế nào, rồi khi nàng ta không thoải mái thì nó ngoan ngoãn ra sao, hắn cũng chẳng mấy để bụng.
Mẫn Quý nhân vừa mở miệng muốn giữ người, một cảm giác buồn nôn lập tức vọt tới cổ họng, nàng vội phất tay cho cung nhân đem ống nhổ lại đây. Khi vỗ vỗ ngực nôn khan, nàng thoáng giương mắt, thân ảnh minh hoàng kia nhoáng lên đã ra khỏi tầm mắt, chưa từng vì nàng chật vật mà quay đầu nhìn lại.
Vị chua trong miệng không tiêu tan, móng tay sơn đỏ tươi của nàng bấm chặt vào lòng bàn tay. Nàng phân phó: "Đi, đi tra xem Hoàng thượng đến nơi nào."
---
Một hàng nội thị cầm đèn dẫn đường, chiếu sáng trưng con đường Hoàng đế đi qua. Con đường lát đá xanh từ Tây lục cung đến Đông lục cung rất dài, nhưng trong lòng hắn còn có việc nên không muốn lên kiệu ngồi. Đi dọc đường thế này, hắn có thể tranh thủ ngẫm nghĩ đến những chuyện quan trọng còn sót lại mà ban ngày bận rộn chưa kịp xử lý, đôi khi cũng giúp đầu óc an tĩnh một chút, không vội vã, ngược lại sẽ hiểu ra vài thứ.
Hắn trầm ngâm không nói, cung nhân bên cạnh cũng cúi đầu không dám làm ra một chút tiếng vang nào, tiếng bước đi gần như không thể nghe thấy. Cho đến khi Hoàng đế thấy Dực Khôn cung đã gần ngay trước mắt. Ánh đèn màu vàng cam từ chính điện trải dài các bậc thang, phảng phất như ánh trăng tỏa sáng. Đôi mắt đen thâm thúy của hắn đột nhiên hiện lên một tia sáng, cũng nhu hòa như là ánh đèn kia. Nam Cương lại bắt đầu chiến sự, gần đây đúng là có nhiều chính vụ cần xử lý, ngay cả Dực Khôn cung hắn cũng hiếm khi đặt chân đến.
Nhưng là từ chỗ Mẫn Quý nhân lại đây, khi ánh mắt nhìn đến mái ngói xanh rõ ràng vẫn giống như mọi ngày kia, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khác với ngày thường. Hắn nghĩ, chắc là vật nhỏ đang nhớ hắn, có lẽ còn chưa ngủ.
Bích Đào thì đang hồn nhiên ngây thơ không rõ khi nhận tới nhắc nhở +1 điểm kỹ năng của hệ thống. Nàng cân nhắc nếu Hoàng đế ở nơi nào đó nghĩ đến nàng, có khả năng qua một lát sẽ đến bất ngờ không chừng. Nàng sai cung nhân thắp chút đèn lồng bên ngoài điện, không thể quá mức sáng ngời, cũng không thể quá mờ đạm. Đủ để Hoàng thượng biết nàng còn chưa ngủ, thuận tiện tạo ra một chút không khí ấm áp.
Toàn bộ mẩu vụn và mùi hương của khoai sọ đã sớm bị Bích Đào sai người "hủy thi diệt tích", khi Hoàng đế cất bước tiến vào điện, chỉ nhìn thấy nàng đang ôm quyển 《 Đông Pha chí lâm 》, siêng năng dạy dỗ thai nhi.
Cảm xúc mềm mại trong lòng Hoàng đế còn chưa tan, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: "Bảo bối."
Tay Bích Đào đang cầm sách run lên, đây là bị dọa bởi âm thanh đột ngột vang lên. Tiếp theo nàng mê mang ngẩng đầu, trong mắt như tản đám sương mù, rồi lại lộ ra nụ cười làm ấm lòng người: "Hoàng thượng, người tới rồi."
Hoàng đế như là bị mê hoặc mà tiến lên, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm nàng vào trong lồng ngực, một tay dán lên bụng nhỏ của nàng, hỏi: "Hôm nay hài tử có nghe lời không?"
"Có." Bích Đào rũ làn mi mềm mại mà cười: "Hôm nay bảo bảo rất ngoan, chỉ là có chút thèm ăn." Thèm đến mức ăn hết những gì nàng đã ăn, làm hại nàng hiện tại lại bắt đầu đói.
Hoàng đế vừa nghe liền biết là nàng đã đói bụng, không khỏi cười lên: "Ừ, tật xấu tham ăn này chắc chắn là từ trên người của nàng truyền qua rồi."
"Hoàng thượng thì không đói?" Bích Đào khí thế không giảm, nheo mắt nhìn hắn.
Một cái hôn thoáng qua dừng ở bên khóe mắt của Bích Đào. Chóp mũi Hoàng đế chạy xuống ngửi khẽ tóc mai nàng, hương đào nhàn nhạt thoang thoảng đầu mũi, hắn thấp giọng cười: "Đói thì đúng là có đói, chỉ là ăn không được." Hưởng qua hương vị của nàng, người khác sao còn vào được mắt hắn. Cho dù hạ miệng được thì cũng chỉ là qua loa cho xong việc, rất nhạt nhẽo.
Từ khi thành niên tới nay, hắn đã bao giờ phải kham khổ như thế này.
Hắn nghĩ vậy, nhíu mày cắn cắn trên cổ vật nhỏ, hút một cái cả giận: "Bảo bối, chờ trẫm về trời, nàng liền theo cùng trẫm." Trên đường hoàng tuyền buồn tẻ tịch mịch, vẫn nên đưa nàng theo mới được.
Bích Đào run rẩy, một mặt là do bị cắn, mặt khác là bị lời hắn dọa. Đây là Hoàng đế bị ai kích thích, đang lúc chính trực tráng niên lại muốn an bài hậu sự. Nàng quyết đoán nói: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chỉ thiếu nhấc tay hô to.
Hoàng đế bị nàng chọc cười, hoàn hồn lại, cuối câu còn cất cao lên ra vẻ không vui: "Như thế nào, không vui?"
"Cũng không phải." Bích Đào do dự do dự, vẫn là nói rõ cùng Hoàng đế: "Đến lúc đó Mẫn Quý nhân nha, Nghi Quý nhân nha, còn có Đức phi nương nương, Hiền phi nương nương... rất nhiều phi tần, người ta lại sợ đau, thật vất vả hạ quyết tâm đi cùng Hoàng thượng, kết quả bên người Hoàng thượng đi theo một đoàn người, chẳng phải là chịu đau uổng công. Hừ, tưởng tượng đến liền chẳng thể vui vẻ nổi." Nói đến phía sau, nàng lại bày ra vẻ kiều khí tùy hứng thường ngày.
Mấy phi tần bị điểm danh đồng thời chợt lạnh sống lưng, cảm thấy bị thứ gì theo dõi. Rốt cuộc đây là đang thảo luận đi hướng âm phủ, cũng không phải là làm bạn giá theo Hoàng đế đi du ngoạn.
Hoàng đế cũng chỉ là đùa một chút, nào có nghĩ đến nghiêm túc như nàng, hơn nữa bộ dáng ghen tuông của nàng thật sự khiến người yêu thương, lại hung hăng cắn cắn một hồi mới bỏ qua: "Ngốc." Hắn nhận định.
Bích Đào tính tiếp tục bày ra tính tình nóng nảy, nhưng ngại trong lồng ngực đang ôm theo một quả cầu nhỏ, điều kiện thân thể không cho phép nha. Nàng đành phải nhịn, lại nhịn, nhịn đến mức đưa quyển sách che miệng đánh ngáp, kéo dài: "Hoàng thượng, người đói bụng thì chúng ta bảo phòng bếp nhỏ nấu chén cháo trắng ăn đi, được không?"
Chuyện xưa nhắc lại, rõ ràng là chính mình đói bụng.
Hoàng đế ôm nàng cười: "Bảo bọn họ cho thêm một đĩa rau trộn măng thì sao nhỉ?" Nàng thích nhất là ăn măng. Nhưng Tống ma ma nói mang thai không nên ăn nhiều măng, hắn vẫn luôn cấm không cho phòng bếp nhỏ làm.
"Hoàng thượng thật tốt." Nàng thơm hắn một cái, vui mừng thốt lên, kêu Phụng Tử vào phân phó.
Hoàng đế nhìn nàng vui vẻ, cũng sinh ra cảm giác thỏa mãn. Lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra có một người có thể khiến hắn dung túng như vậy, lại còn xem là chuyện tốt đẹp.