Edit: Cát Sung dung.
Beta: Hy Thái phi.
Người xưa có câu: Thiên thời nhân sự ngày tương thúc dục, đông chí dương sinh xuân lại tới. Nếu không tìm hiểu thâm ý nội hàm, dùng lời hiện đại để giải nghĩa, ý là: mùa đông tới, mùa xuân sẽ còn xa sao?
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng gió lớn thổi qua làm bông tuyết rơi xuống hỗn loạn, bao trùm lên ngọn cây, mái nhà một tầng sắc trắng bạc. Thỉnh thoảng có tuyết đọng trên cành lá cong cong, rủ xuống, rơi ào ào trên mặt đất. Cành cây kia mềm dẻo bắn ra, làm chấn kinh những chú chim đang bay trong rừng.
Trong phòng lại ấm áp như xuân, lư hương trắng bạc đã sớm được thay thế bằng lư hương bằng hỏa ngọc[1] là cống phẩm, không bay ra bụi nhỏ, không có khói bốc lên. Bởi vì Bích Đào mang thai, nên tất cả các hỏa ngọc đều được Hoàng đế ban vào Dực Khôn cung. Đều nói: "Một đấu ngèo, hai đấu phú, ba bốn đấu hiệu cầm đồ" nàng thường xuyên nghĩ, nếu bản thân mình một ngày nào đó thiếu tiền, cầm đi buôn bán cũng không tồi.
([1] Hỏa ngọc: một loại bảo ngọc nóng lên sẽ thành màu đỏ.)
Bên trong giường mềm mại, Hoàng đế hôn hôn gò má bên trái của Tiều nhân nhi, tiếng nói trầm thấp bay vào giấc mộng ngọt ngào của nàng: "Bảo bối, rời giường."
Lỗ tai Bích Đào giật giật vì bị hơi thở ấm áp phả qua, tiếp theo mí mắt mềm từ từ mở ra, hơi ấm trong phòng làm bầu mắt của nàng hồng hồng, gian nan nhíu mày liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, lại nhắm mắt lại một lần nữa. Thầm thì thì thầm: "Hoàng thượng, đừng chạy vào trong mộng người ta."
Hoàng đế nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng: "Được, trẫm không đi vào trong mộng của nàng, vậy nàng nghe lời, nhanh chạy từ bên trong ra đi nào."
"Không, muốn." Chỉ nghe thấy nàng mơ màng nói ra hai chữ.
Hoàng đế xoa xoa vành tai nhỏ của nàng, lơ đãng nói: "Là ai ngày hôm qua nói muốn ăn sủi cảo nhân nấm thịt heo nhỉ?."
Vừa dứt lời, đôi mắt Bích Đào đã mở, đôi môi anh đào mềm mại hơi đô: "Rõ ràng người ta muốn ăn thịt heo nhân rau hẹ hơn, Tống ma ma quản cũng quá nghiêm đi." Nàng biết rau hẹ bổ thận tráng dương, không hợp với thai phụ, vì bảo bảo cho nên không thể ăn, bởi vậy trong giọng nói chỉ toàn uể oải.
Tống ma ma là người Hoàng đế tìm tới cho nàng, đối với phương diện này là một lão ma ma cực kì có kinh nghiệm.
Hoàng đế cũng chỉ cười cười, đỡ nàng đứng dậy.
Hiện giờ bánh bao nhỏ trong bụng Bích Đào đã hơn năm tháng, dưới bụng phồng lên rõ ràng. Xoay người hay đứng dậy đều rất vất vả, nếu hoàng thượng ở đây, bình thường nàng đều dựa vào người Hoàng đế, mệt nhọc đánh ngáp, thân mình cũng đã được nâng dậy.
Cung nhân ở gian ngoài nghe thấy tiếng động tự nhiên đâu vào đấy bắt đầu làm việc. Phụng Tử lấy váy áo hoa lệ ấm áp được gấp cẩn thận đặt trên bàn gỗ đỏ, tiểu nội thị vừa chuẩn bị nước có pha thêm một ít mùi hương cùng giỏ trúc, vừa cẩn thận nghe xem bên trong có gọi vào hay không, cung nhân đưa dụng cụ rửa mặt chải đầu đã chuẩn bị thật tốt đi vào.
Chờ hai người mặc xong quần áo vào ngồi trước bàn, tắt bếp lò, lấy ra sủi cảo đã lường trước canh giờ thật tốt bưng lên bàn. Khuôn mặt chất phác của Tống ma ma hơi cúi xuống kiểm tra, lúc sau lùi lại một bước, ý bảo chủ tử đã có thể dùng.
Bích Đào nhìn khuôn mặt trước giờ không biểu tình của Tống ma ma, lén lút hỏi Hoàng đế: "Tống ma ma đã từng cười qua chưa?."
Hoàng đế cũng theo đó liếc mắt nhìn Tống ma ma một cái, khụ một tiếng, lắc đầu với biên độ rất nhỏ. Dù sao hắn cũng chưa thấy qua. Tống ma ma tính tình nghiêm khắc, cũng là một nửa nhũ ma ma của hắn, chỉ vì lúc ấy chăm hắn được hai tháng thì trong nhà xảy ra chuyện lớn, mẫu hậu nhân từ liền thả nàng trở về, sau lại gọi vú vuôi khác vào thay thế. Sau khi trở lại Tống ma ma liền trung thành và tận tâm đi theo mẫu hậu, lại vú nuôi lúc sau nhiễm bệnh ra khỏi cung mới bị mẫu hậu gọi vào hầu hạ bên người hắn. Chỉ là khi đó tuổi tác của hắn cũng đã không nhỏ, cho nên cảm tình đối với Tống ma ma cũng không giống như vú nuôi chân chính.
Nghe nói trước kia Tống ma ma cũng sẽ cười, chỉ là từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện liền biến thành dáng vẻ này. Chẳng qua những lời này, hắn cảm thấy không tốt khi giải thích trước mặt mọi người cùng tiểu bảo bối.
Tống ma ma đứng ở sau thu hết động tác của hai người vào đáy mắt, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng nếu là người tinh tế có thể sẽ phát hiện, sắc mặt của nàng càng thêm chất phác, khóe miệng cũng ẩn ẩn kéo ra.
Nương nương, nếu không ăn, sủi cảo sẽ lạnh. Mộ Vân tiến lên một bước nhu hòa nhắc nhở.
Bích Đào xoa xoa bụng nhỏ, bưng chén sứ lên múc một miếng sủi cảo nhỏ đô đô như trăng non cắn một cái, cảm giác được mùi dầu mỡ đủ vị tràn ngập khoang miệng, còn có nước nóng hầm hập nhỏ giọt trong chén, hòa vào trong canh.
Bích Đào ăn mấy cái, đột nhiên dừng tay, rất lo lắng hỏi hoàng đế: "Hoàng thượng, người nói thiếp thân ăn nhiều sủi cảo như vậy, bảo bảo sinh ra có thể bị cong sống lưng hay không?."
Hoàng đế đối với lời nói không biết làm người ta nên khóc hay nên cười của nàng sau khi mang thai đã thành thói quen, hắn cười nói: "Nàng động một chút liền cau mày phát cáu, không sợ nhi tử sinh ra sẽ một mặt nhăn nhúm dúm dó như bánh bao sao?" Lấy nhi tử của chính mình trêu chọc, từ cổ chí kim Nguyên Trưng đại đế có lẽ là người đầu tiên.
Bích Đào cũng phát hiện, từ sau khi Thọ Vương bị Hoàng đế toàn lực kêu gọi chúng thần đẩy về đất phong, thời điểm Hoàng đế nhẹ nhàng trêu chọc cũng sẽ để lộ tính tình ác liệt nhiều hơn. Thật giống như hai người bọn họ ở trên bàn cân bị quả cân tử khống chế, sợi dây thừng bằng bông níu kéo đến một lúc thích hợp hai bên mới có thể cân bằng. Chỉ cần nghiêng về bên kia một chút, một đầu còn lại sẽ nhanh chóng rơi xuống đất.
Ngẫu nhiên trong lời nói của Hoàng đế sẽ toát ra tính tình bướng bỉnh ác liệt khi còn nhỏ, một chút mang theo ngưỡng mộ và yêu thích đệ đệ tiêu dao tiêu sái. Bích Đào nghĩ, có lẽ là bởi vì quá mức hâm mộ, cho nên lúc lơ đãng sẽ bắt chước một vài phần? Giống như một người nghe được một lời nói hay ý đẹp từ một người khác, người nọ sẽ vui vẻ rạo rực viết vào chữ ký hay viết vào trạng thái (weibo), nhưng nếu biết chủ nhân câu nói đó cũng quen biết bạn thân của mình thì sẽ vụng trộm xóa dòng trạng thái đi.
Không tính là múa rìu qua mắt thợ, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có chút chột dạ.
Chẳng qua tưởng tượng đến chuyện Thiên tử cũng sẽ bắt chước người khác, Bích Đào liền cảm thấy khó khăn. Cảm thấy khả năng vẫn là trong xương cốt gia tộc nhà bọn họ có tính tình ác liệt như thế này, chỉ là đè nén xuống, lúc bùng nổ cũng là bùng nổ hoàn toàn.
"Hoàng thượng, người ta đang nói chính sự với người." Bích Đào thực nghiêm túc nhìn Hoàng đế. Nàng nghe nói thai phụ xem nhiều một khuôn mặt, hài tử sau khi sinh sẽ có điểm giống khuôn mặt ấy. Vậy nếu xem nhiều một dạng đồ vật thì sao?
Hoàng đế kinh ngạc: "Trẫm đã bao giờ nói giỡn với nàng sao?"
Bích Đào bưng chén lên tiếp tục ăn sủi cảo, chờ sau khi ăn sạch sẽ miếng sủi cảo trong chén, nàng lấy khăn lụa ra chấm chấm lau miệng, chậm nửa nhịp rầm rì: "Mệt cho Hoàng thượng vẫn là phụ thân bảo bảo, bắt nạt bảo bảo cùng nương của hắn, tính là anh hùng hảo hán gì?."
Hoàng đế nghe nàng nói một câu kì kì quái quái không khỏi bật cười. Hắn nhìn ra sắc trời bên ngoài, gió tuyết đã sớm dừng, liền giữ chặt lấy nương của bảo bảo hắn đang đứng dậy muốn đi: "Cứ cho là trẫm đuối lí, nàng cũng đứng nghĩ trộm đi ngủ tiếp, hử?"
Tống ma ma nói nữ tử sau khi mang thai không thể luôn nằm trên giường, đi lại nhiều hơn thì lúc sinh mới có thể thuận lợi. Tính tình của Bích Đào là trời sinh lười biếng, Hoàng đế dặn dò cung nhân cũng vô dụng, đành phải bớt thời gian tự mình bồi nàng tản bộ.
"Nào, nào có." Bích Đào đỏ mặt: "Người ta là muốn đi vào phòng lấy áo choàng, tránh để bị cảm lạnh thôi."
Lời này nói ở đây không một người tin, Chiêu nghi nương nương đứng đắn tự mình đi lấy áo choàng, cũng không sợ Hoàng thượng nổi giận vì hành vi gian dối kia lôi cung nhân ra ngoài chém?
Hoàng đế lại phối hợp với nàng cười nói: "Trẫm đưa nàng vào lấy."
"Vâng." Bích Đào thực ngoan ngoãn đáp ứng.
Mộ Vân giống như muốn tiến lên khuyên bảo, để nàng đi vào trong phòng lấy, chân mới dịch ra khỏi vị trí, cổ tay áo đã bị Vân Lũ ở bên cạnh kéo lấy. Đôi mắt nhìn lại, Vân Lũ lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không thể.
Nàng mím môi, lùi về tại chỗ, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt tay áo.
---
Giáng Tuyến Hiên ở phía Đông Nam của Ngự Hoa viên, cửa sổ đều được làm bằng gỗ nam. Cột trụ, khung cửa, xà nhà đều được trang trí hoa văn bằng trúc, giản dị thanh nhã. Trước hiên, bồn hoa lưu li được tác chế rất tinh xảo, đài trồng hoa được làm bằng đá, có hoa mẫu đơn và các loài hoa quý giá khác.
Khi Bích Đào cùng Hoàng đế cầm tay đi đến, trước hiên đã tụ tập mấy người đang thưởng thức đài trồng hoa, phát ra tiếng cười trong trẻo như hoa lan, ngâm từ vịnh thơ, chuyện trò vui vẻ.
Đi đầu là Trinh Quý tần mặc váy gấm dài màu trắng bạc khắp nơi đinh hoa li, quý khí xuất chúng. Bùi Bảo lâm đi theo bên người với vạt áo màu đỏ cư xử đúng khuôn phép, bị má lúm đồng tiền của nàng áp chế cách ăn mặc phổ thông, cũng coi như là người khả ái. Lại bên cạnh, có một người mặc váy xanh lam thêu hoa lá nhỏ màu xanh, người đầy vẻ thanh lãnh, nếu Tiết Lục Ngạc còn ở đây, có thể liều mạng cùng nàng.
Chẳng qua dung mạo của nàng không xuất chúng bằng Tiết Lục Ngạc, mà khí chất lại lạnh hơn một chút, phảng phất hồng trần cuồn cuộn, mọi việc cũng không thể lọt vào mắt nàng. Bích Đào nhìn, cảm thấy không cần để trong lòng.
"Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh an..." Trinh Quý tần uốn gối, động tác lưu loát, lời nói lại hơi dừng lại. Nàng tức khắc phản ứng lại, nói: "Thỉnh an Trân Chiêu nghi nương nương."
Mấy tháng trước người trước mắt cũng chỉ hành lễ cho có lệ mà thôi, cũng phí tâm tư lấy cớ để bản thân nàng ta không phải hành lễ. Mà hiện giờ, chính mình phải thành thật thấp hèn cúi đầu trước mặt nàng ta, lại còn là chuyện đương nhiên. Cũng chỉ là một khối thịt còn chưa biết là nam hay nữ mà thôi, tại sao lớn lên ở trên người nàng ta lại trân quý hơn so với người khác. Trong lòng nàng có bất mãn, nhưng không dám làm trò biểu lộ trước mặt Hoàng thượng.
Nàng cúi người hành lễ dứt khoát lưu loát, ngược lại sẽ không cần phải rối rắm như vậy.
Sau khi âm thanh của Hoàng đế rơi xuống, Bích Đào chỉ vị nữ tử váy xanh nói: "Vị này chính là?"
"Đây là Ôn Ngự nữ ở Thừa Càn cung, Hoàng thượng từng khen nàng "tri thư đạt lý"." Trinh Quý tần giành trước một bước, mỉm cười trả lời.
Ôn Ngự nữa kia thấy thế cũng không thèm để ý.
Thừa Càn cung, trong cung xưa nay còn được gọi là tiểu lãnh cung. Chủ phi ở bên trong chính điện chính là người sinh ra Nhị Hoàng tử nhưng xưa nay lại không có tiếng tăm gì, Vân Phi, có người dẫn đầu như vậy, phi tần ở cùng điện với nàng giống như bị khí thế này lây nhiễm, đều không được sủng ái.
Ôn Ngự nữ kia là một người ngoại lệ, chỉ là cũng nhanh chóng bị Hoàng đế vứt ra sau đầu.
Bích Đào chuyển hướng qua Hoàng đế, ánh mặt thực ôn nhu: "Tri thư đạt lý?." Kỳ thật là thật sự ôn nhu, thậm chí ôn nhu tới mức có thể tích ra nước. Chỉ vì sau khi nàng tăng Dễ dàng sinh dưỡng đến 10 điểm, bỏ qua thuộc tính hoạt bát nghịch ngợm linh tinh, tò mò thêm vào một chút Ôn nhu, lúc sau chỉ cần ánh mắt của nàng có hơi biến động, hoặc tốc độ ngữ khí chậm chạp hòa hoãn, sẽ dễ dàng sinh ra hiệu quả này.
Nàng cảm thấy thời điểm có bánh bao nhỏ, cái này vẫn rất cần thiết. Lại bỏ thêm vào đó 2 điểm.
Sau khi thấy, đường cong kiên nghị trên mặt Hoàng đế không tự giác trở nên nhu hòa, ánh mắt sâu không thấy đáy càng không tự giác chìm đắm một khắc mới trở lại như cũ, cũng không phụ tâm vào sự kì vọng của chỉ số "tâm duyệt" Tiết Bích Đào, tay áo to rộng che đi nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Bích Đào, cười cười: "Trẫm ngược lại đã quên."
Cho dù là vụng trộm, nhưng Trinh Quý tần thời khắc chú ý hai người vẫn có thể phát hiện ra biến động của ống tay áo. Hơn nữa biểu tình Hoàng đế thay đổi, làm nàng nhìn về phía Hoàng đế, trong mắt tựa hồ mang theo một chút không thể tưởng tượng, tiện đà nhanh chóng rũ lông mi xuống dấu diếm suy nghĩ.
Mày liễu tinh tế của Ôn Ngự nữ nhăn lại, mặc dù nàng cố hết sức cư xử lạnh nhạt, nhưng Hoàng đế phản bác lại một câu như vậy trước mặt mọi người, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không thể trấn định như thường.
Chờ nàng lại nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trân Chiêu nghi liếc tới, không khỏi âm thầm sinh ra tức giận.
"Hậu cung giai lệ ba ngàn người, ba ngàn sủng ái tại một thân." Mặt mày nàng không thấy động, vẫn nhàn nhạt thanh lãnh, chỉ có môi đỏ khẽ mở: "Chiêu nghi nương nương được Hoàng thượng yêu thích sâu sắc, thiếp thân sớm đã nghe thấy. Hôm nay vừa thấy, quả thật kinh vi thiên nhân[2]."
[2] Làm người kinh sợ.
Cái phi tần nho nhỏ tồn tại gần như trong suốt này nắm chặt tay lại. Tiết Bích Đào chớp chớp mắt, cái này là chuyện cười được trích dẫn từ thơ từ cao quý sao?