Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng

Chương 108: Trâm bạc




Edit: Loan Sung viện

Beta: Giang Hiền tần

Người tới là vị Thọ vương gia xuất quỷ nhập thần, không coi thủ vệ trong cung ra gì.

"Sao ngươi đến lâu như vậy rồi mà vẫn không bị ai phát hiện ra?" Bích Đào nghiêng đầu, dùng loại ngữ khí vô cùng mong đợi mà trêu chọc hắn.

Thọ vương nhìn thoáng qua chiếc ghế chạm trổ gần mép giường rồi ngồi xuống, ngón tay nâng cằm nàng lên, trêu chọc nói: "Bây giờ ta sẽ để bị người khác phát hiện, sau đó bị bắt giải đến trước mặt Hoàng huynh. Nói rằng quan hệ của chúng ta có sự mờ ám."

Bích Đào đẩy tay hắn ra, bình bình đạm đạm nói: "Vương gia rình trộm nhiều vị cung phi như vậy, sớm nên bị trói lồng heo thả sông." Nàng muốn đặt mình vào số đông cung phi để giảm bớt ảnh hưởng.  

"Trói lồng heo..." Hắn cao giọng chữ cuối, lười biếng nói: "Dù vậy cũng muốn có đôi có cặp."

"Không nói nhảm với ngươi nữa." Bích Đào phồng má: "Hôm nay lại là chuyện gì?"

Thọ vương cười rộ lên: "Nghe nói Trường Xuân cung và Trữ Tú cung yêu cầu không ít bình gốm sứ, ngay cả Hàm Phúc cung cũng có không ít. Âm thanh lúc đó, ta ở trong mật đạo cũng nghe được rõ ràng. Ngươi lại khi dễ các cung phi khác?"

"Là chuyện này sao..." Bích Đào thoáng hoảng hốt, tỏ vẻ không tin được rằng các nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, sau đó cũng cười rộ lên: "Một người là dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân[1]. Còn người kia là lấy dương mưu chế ngự âm mưu, hẳn là nàng ta không phục. Còn phía Hàm Phúc cung thì thật sự không liên quan đến ta." Mẫn Tiệp dư là bị An Quý nhân kéo xuống nước.

[1] nghĩa là dùng phương pháp của chính người đó trị lại người đó, gần nghĩa với "gậy ông đập lưng ông". 

Thọ vương hoài nghi nhìn nàng, cười nói: "Ta đoán chắc là bị ngươi quấy phá."

"...Quấy phá gì chứ, ta cũng không phải ma quỷ." Bản thân ta đã là hồn ma rồi, Bích Đào nghĩ thầm.

"Chuyện cây trâm ngươi nói lúc trước ta đã tra xét qua." Hắn ước chừng thời gian cung nữ quay lại, cảm thấy nên đi thẳng vào chủ đề chính: "Xác thật có vấn đề, mấy ngày gần đây ta lại thấy nó trên đầu A Sênh, tuy rằng trên đầu nàng trâm thoa khá nhiều, cây trâm kia cũng gài ở chỗ khá khuất nhưng nếu để tâm quan sát thì vẫn nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác..."

"Hử?"

"Ta muốn lấy được cây trâm bạc kia để xem kỹ lại lần nữa."

Bích Đào hơi giật mình, ánh mắt đảo một vòng cả người hắn từ đầu đến chân, buồn cười nói: "Chuyện này cũng không phải không có cách...Hay ngươi dùng mỹ nam kế đi, ta bảo đảm A Sênh cam tâm tình nguyện đưa nó cho ngươi."

Thọ vương liếc mắt nhìn nàng: "Bổn vương nhất định không thể lấy thân dụ địch, vì nước hy sinh thân mình được."

"Đợi đã." Nàng khá mẫn cảm với câu nói của Thọ vương, câu nói của Thọ vương làm nàng liên tưởng đến việc chiến tranh rồi lại cầu hòa của hai nước thời gian gần đây, biểu tình bỗng ngưng trọng hẳn lên: "Ngươi bảo ta chú ý tiểu công chúa và Hoàng hậu, không phải ngươi đoán rằng..." Gia tộc Lý thị thông đồng với địch bán nước.

Trên mặt Thọ vương hiếm khi xuất hiện biểu tình ngưng trọng: "Không phải suy đoán mà là ta nhận được tin tình báo." Cho nên mẫu hậu mới an bài hắn đi tiếp cận A Sênh, bởi vì những người khác thân phận không đủ cao, không thể suốt ngày ở cạnh Công chúa một nước. Hơn nữa, giống như mẫu hậu nói, hắn tương đối am hiểu về phương diện này.

Bích Đào như vỡ lẽ ra, bỗng dưng nói: "Ngươi nói với ta những điều này không sao chứ?"

"Là ngươi tự đoán ra." Thọ vương buông tay, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, tươi cười vừa lười biếng vừa vô lại: "Bổn vương chưa từng nói gì với ngươi."

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi chưa từng nói gì hết, là ta tự biết tất cả mọi chuyện." Nàng oán thầm trong lòng.

"Ngươi muốn ta làm gì?" Tin tức cũng không phải lấy không, chắc chắn hắn muốn thù lao gì đó.

Nhưng được như vậy thì càng tốt, nếu gia tộc sau lưng Hoàng hậu thực sự có động thái mờ ám thì có thể một lưới bắt gọn thế lực của nàng ta. Không cần nàng phải bố trí từng bước cờ một, mà dù vậy thì cũng không rõ là nàng có đủ thời gian để bố trí không.

"Ta muốn ngươi..." Thọ vương ghé sát vào tai nàng, hạ giọng nói tất cả những bố trí và an bài với nàng.

Lỗ tai Bích Đào giật giật, thoáng né ra một chút, biểu tình sâu xa, suy nghĩ minh bạch nhưng biểu tình lại có chút do dự: "Có thể nắm chắc thời gian sao? Ta sợ Thừa Cảnh sẽ xảy ra chuyện."

"Cháu trai nhỏ của bổn vương, bổn vương sẽ tự mình chăm sóc cẩn thận, ngươi yên tâm đi." Thọ vương nhìn nàng thở dài "Nếu trực tiếp đưa vật đó cho Hoàng huynh, huynh ấy dù tin tưởng nhưng vẫn sẽ cho Lý thị một con đường sống, nhân dịp lần này bọn họ sẽ làm khá quy mô, chúng ta khiến cho ba bên giáp mặt, vạch trần triệt để."

"Cho dù bên trong không có vật gì đi nữa thì việc họ phái ra nhân thủ cũng chứng tỏ trong lòng bọn họ có quỷ, nếu không có người, chúng ta cũng có thể tìm ra cách khác. Lúc này địch ở ngoài sáng mà chúng ta lại ở trong tối, là chúng ta nắm quyền chủ động, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Trong lòng Bích Đào phân tích lợi hại một phen, cuối cùng cũng gật đầu: "Khi nào ngươi tiến cung?"

"Việc này phải làm nhanh, chỉ sợ chậm trễ thì đồ vật đó thực sự không còn. Ngày mai ta lập tức vào cung gặp mẫu hậu."

"Được, ta sẽ tận lực phối hợp."

"Chuỗi vòng san hô đỏ trên tay ngươi khá đẹp đấy." Lúc hắn sắp đi, liếc mắt thấy chiếc vòng hồng ngọc trên tay nàng, khen một câu.

Nàng lắc lắc tay, tươi cười đắc ý, giọng nói mang vẻ khoe khang: "Là của Hoàng huynh ngươi cho ta đấy."

"Xem đức hạnh của ngươi kìa." Hắn búng trán nàng một cái, đứng dậy để một chiếc hộp điểm tâm nhỏ trên bàn: "Lễ vật thăm bệnh, loại điểm tâm mới nghiên cứu ra, hình như là mùi hoa hồng nguyệt quý ngươi thích, hương vị cũng ổn."

"Là hoa hồng!"

"Ừ, hoa hồng." Hắn lười nhác, nói lấy lệ: "Lần sau ta tới, ta muốn rượu hoa quả... có thêm nhiều nước thạch lựu."

Bích Đào không trả lời, mở hộp điểm tâm làm bộ dáng sắp ăn, hắn cười cười, phất tay áo rời đi.

Mùi bánh nồng đậm hương hoa hồng, ngọt mà không ngấy, hương vị lại không gắt. Nàng dựa vào gối mềm, nheo mắt lại hưởng thụ.

Ừ, thỉnh thoảng bị thương một chút cũng không tồi.

---

Ngày hôm sau, Thọ vương tiến cung thỉnh an Thái hậu, quả nhiên tiểu công chúa cũng đi theo hắn vào cung, đến Dực Khôn cung làm khách.

"Nương nương, Hoàng thượng tới." Phụng Tử cắm một đóa sơn chi mang theo hương thơm thanh mát vào chiếc bình hoa hình mỹ nhân, giúp chủ tử chỉnh cho y phục rộng ra một chút, định tiến đến đóng cửa sổ tránh gió lùa, thuận tiện nhìn xem Hoàng thượng đã đến đâu để báo cho chủ tử.

Không đợi Bích Đào hỏi, Hoàng đế đã bước vào trong nội thất, ngồi xuống giường: "Chân còn đau không?"

"Không nghĩ tới thì vẫn tốt, chàng vừa nhắc đến, dường như nó lại đau rồi." Nàng khom lưng, sờ sờ vào bên mắt cá chân thương đó, chu miệng bĩu môi: "Tự dưng chàng nhắc đến làm gì."

"..." Nữ nhân này càng ngày càng khó hầu hạ.

"A Sênh đi rồi?"

"Đến tận giờ ta vẫn không thấy con bé." Hoàng đế bất mãn: "Sao con bé cứ chạy đến cung của nàng làm chậm trễ việc học của Thừa Cảnh."

"Chờ khi nào chàng đem vị đệ đệ ruột kia chỉ hôn cho nàng, đạt thành ước nguyện rồi, chắc chắn sẽ không chăm chỉ chạy đến đây như vậy."

Đáy mắt hoàng đế xẹt qua một tia ủ dột, mỉm cười: "Không thể được." Dù ý đồ của man tộc còn chưa rõ, hắn vẫn luôn bị mẫu hậu thúc ép xem xét hôn sự của đệ đệ nhưng hắn cũng không thể đem đệ đệ mình đi "hòa thân".

Thời điểm Bích Đào và Hoàng đế ở chung, không muốn có người hầu đứng cạnh cho nên lúc nãy khi Phụng Tử thấy Hoàng đế đến đã tự giác lui ra ngoài.

Sau đó lại thấy Sơ Hiểu mang thuốc dưỡng thai đến, nàng sợ Sơ Hiểu hành động lỗ mãng cho nên ngăn nàng ấy lại, tiếp nhận chén thuốc bưng vào trong. Nàng hành lễ thành thục, ổn trọng, bưng chén thuốc nói: "Bẩm hoàng thượng, nương nương, thuốc dưỡng thai của nương nương đã sắc xong, người có dùng ngay không ạ?"

"Để đó cho trẫm, ngươi lui ra đi." Hoàng đế nhận lấy.

"Vâng."

Hoàng đế múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Bích Đào: "Nhân lúc còn nóng, nàng uống đi."

"...Ta muốn một hơi uống hết."

Tay Hoàng đế khựng lại một chút, vẫn duy trì tư thế đưa cái muỗng đến trước mặt nàng. Cảm giác chăm sóc nàng thế này rất tốt, hắn không muốn từ bỏ quyền lợi của mình. Liền dỗ dành nàng: "Uống một hơi sẽ làm bỏng cổ họng của nàng."

"...Có thể để nguội rồi mới uống."

"Ngoan nào." Hắn nhíu mày nhìn nàng, ngữ khí uy hiếp. Bộ dáng hắn như nói nàng là đứa trẻ không hiểu chuyện, muốn nàng đừng bướng bỉnh nữa.

"..." Hoàng đế đột nhiên cường thế như vậy, khiến Bích Đào từ trước đến nay luôn giở trò la lối khóc lóc vô cùng thuận lợi cũng phải ngẩn ngơ, đành phải bó tay chịu trói, ngoan ngoãn uống muỗng dược.

Thật khổ a!

Cẩu hoàng đế, hỗn đản!

"Thật ngoan." Hắn nhìn nàng nhăn mày, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được, vậy mà lại cười thực vui sướng. Cứ luôn sủng nàng trong lòng bàn tay, thi thoảng khi dễ nàng, cảm giác cũng không tồi.

Bích Đào bỗng nhiên nói: "Phụng...Phụng Tử không đem mứt quả tới." Thanh âm đau khổ hơi run.

Hoàng đế đặt chén xuống, chậm rãi lấy khăn nhẹ lau vết nước thuốc bên khóe miệng nàng, nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng nhuận đó, tiếng cười trầm thấp tự nhiên: "Để trẫm giúp nàng."

Nước thuốc đắng ngắt cùng với hương vị ngọt ngào của nàng bị hắn đảo loạn rồi tinh tế nhấm nháp.

Cái hôn qua đi, Bích Đào liếm liếm môi, quả nhiên kém tác dụng hơn mứt quả.

Trong khi tâm trí nàng đang bay bổng suy tư, thì hoàng đế lại bắt đầu động tình, thân thể cũng bắt đầu rục rịch không yên. Mỗi lần nàng mang thai, đối với hắn là một loại tra tấn.

Qua ba tháng đầu sớm một chút thì tốt rồi, hắn không nhịn được thở dài.

"Nương nương, A Sênh công chúa quay lại. Nàng nói chiếc trâm bạc của nàng đột nhiên biến mất, tìm nhiều lần mà không thấy." Vân Lũ thừa dịp vội vàng đi vào bẩm báo, tầm mắt nàng và Bích Đào thoáng giao nhau, nhấn mạnh nói: "Là bị mất ở cung chúng ta."

Bích Đào nghe tin tức từ Vân Lũ, gật đầu: "Nếu là bị mất ở cung chúng ta, cũng nên cho nàng một lời giải thích mới phải. Phân phó xuống dưới, tìm tất cả những nơi mà công chúa đi qua, những người đã tiếp xúc với công chúa cũng đều kiểm tra một lượt. Lỡ như vô tình nhặt được thì nhanh chân mang đến trả cho công chúa. Khỏi khiến cho người khác hiểu lầm."

"Vâng, nô tỳ đi truyền lệnh ngay."

Việc nhỏ này, tự nhiên Hoàng đế sẽ không để trong lòng, chỉ càng khẳng định vị công chúa này là một sự phiền toái, nhân lúc này sớm xử lý quan hệ với Man tộc, đem nàng trả về mới là đúng đắn."

"Trẫm bôi thuốc cho nàng?" Hoàng đế cảm thấy hơi nghiện cảm giác chăm sóc vật nhỏ của hắn, thừa dịp cung nhân lui ra, tiếp tục đưa ra yêu cầu mới.

"Không muốn!" Mới vừa đau một hồi, nếu cẩu hoàng đế không nặng nhẹ thì nàng phải chịu đau một lần nữa mất.

Vậy thì quá mệt rồi.

"Ngoan nào." Hắn đổi sang giọng điệu ôn nhu: "Miệng vết thương không được đổi thuốc sẽ bị nhiễm trùng, nàng nghe lời một chút."

"..."

---

"Cái gì! Cây trâm rơi vào tay Quý phi?!" Hoàng hậu ánh mắt hoài nghi bất định: "Sao lại xảy ra chuyện này?"

Kim ma ma cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, chờ định thần lại, vội vàng nói: "Nghe nói là đến Dực Khôn cung làm khách, thời điểm cùng Ngũ hoàng tử chơi đùa thì tìm không thấy. Hẳn là chơi quá hăng say, rơi ở đâu đó cũng không chừng." Hẳn là không phải bị lập mưu lấy mất.

"Vậy đã tìm được chưa?"

"Nghe nói đã tìm nhưng không thấy, công chúa muốn tìm lại lần nữa, lại khiến Quý phi không vui. Lúc ấy Hoàng thượng cũng ở đó, Quý phi nói chuyện này với Hoàng thượng, nói rằng cùng lắm chỉ là một cây trâm, chẳng lẽ nàng lại tham lam lấy mất của công chúa. Chỉ như vậy mà lục soát tới lục soát lui người trong cung nàng, nàng cảm thấy mặt mũi mất hết, giằng co không chịu hạ lệnh. Nương nương cũng biết, mấy chuyện nhỏ này Hoàng thượng lúc nào cũng thuận theo ý nàng ta."

Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống: "Nói cách khác là không tìm được."

"...Vâng."

Hoàng hậu giận dữ, vỗ bàn đứng dậy: "Bổn cung trước đó đã nói, nếu muốn hợp tác với gia tộc chúng ta thì không nên tiếp xúc với Quý phi. Nàng không giỏi giao thiệp, ai biết có bị Quý phi hoa ngôn xảo ngữ lừa không. Hiện tại thì sao?! Cứ cho là Quý phi không biết chuyện này, nếu chúng ta quá sốt sắng, nàng ta nhất định sẽ nghi ngờ. Đợi đến lúc tìm được cây trâm, nàng ta còn không biết là chuyện gì hay sao?!"

"Cái thứ này thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều!"

Kim ma ma thấy chủ tử vô cùng giận dữ, liền tránh đi trước, đợi đến khi chủ tử bình tĩnh lại mới hiến kế: "Quang minh chính đại ép nàng tìm không được, chi bằng chúng ta ngầm sai người..."

"....Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy." Hoàng hậu xoa thái dương: "Nhớ đừng để Hoàng thượng phát hiện."

Từ khi biết tin tức này, trong lòng nàng luôn bồn chồn không yên, có cảm giác rằng sự tình sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Hoàng thượng đã sớm bất mãn với gia tộc Lý thị tay nắm trọng quyền, nếu không phải do các tiểu quốc quanh năm quấy nhiễu, e là đã sớm bị tước binh quyền, bị quân vương kiêng kỵ, nàng và Lý thị e là gặp đại họa.

"Lão nô cáo lui." Thấy chủ tử lâm vào trâm tư, Kim ma ma khom người cáo lui.

Kỳ thật lúc người nhà nói cho nàng biết chuyện, nàng cũng vô cùng phản đối. Bằng kinh nghiệm trong thâm cung nhiều năm của nàng, bất kể là Thái hậu hay Hoàng thượng, đều không phải là người mà gia tộc Lý thị có thể lừa gạt nhưng việc đến nước này, ngoại trừ làm nhiệm vụ của gia tộc phân phó, nàng cũng không còn cách nào khác.

Vốn nghĩ rằng thương lượng việc này ở bên ngoài sẽ không khiến người ta nghi kỵ.

Không nghĩ đến vẫn sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.