Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng

Chương 100: Sự việc kết thúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lan Sung nghi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Mẫn Quý tần trải qua mấy năm nay, mơ hồ cảm nhận được, cô mẫu nhà mình không muốn lại chạm vào những việc tranh đấu quyền lực này. Nếu không phải như vậy, Quý phi cũng sẽ không hành sự mà không cho nàng ta vài phần thể diện, chỉ ở thời điểm quá phận mới chấp nhận dừng tay. Giống như chuyện " Bịt miệng " lần trước.

Nghĩ như vậy, nàng liền ấm ức, khóc lóc, kể lể với Thái hậu: "Ngài không biết nàng ta hung hăng cỡ nào đâu, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không áp chế được nàng ta. Tuy Ngài cùng Hoàng thượng biểu ca chỉ cho nàng ta quyền cùng giải quyết cung vụ, nhưng hiện tại, bọn nô tài có ai không sợ nàng ta, nịnh bợ nàng ta, nghe theo nàng ta? Chỉ sợ nàng ta và Hoàng hậu nương nương cùng hạ lệnh, những kẻ nô tài luôn khúm núm kia đều chỉ nghe nàng ta."

"Không nói lần trước, nàng ta ở trước mặt nhiều người ngăn chặn miệng của chất nữ - một vị Quý tần, nhưng chuyện lần này, Hoàng hậu nương nương nói muốn thẩm vấn, phân phó bọn thị vệ, bọn chúng đều không nghe. Nàng ta lại trực tiếp nói một câu "Hoàng hậu nương nương nên nghỉ ngơi." là xong chuyện, tiếp tục như vậy, tôn ti trên dưới chẳng phải rối loạn hết rồi sao. Ngài nói xem có phải không ạ?"

Đối với lời nói của Mẫn Quý tần, Thái hậu không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp tục lần Phật châu trong tay, miệng niệm xong một quyển 《 Diệu Pháp Liên Hoa Kinh 》, mới mở mắt, gọi: "Dung Lan!"

Tôn ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu xuất hiện trước màn sa [1], đầu tiên, bà hành lễ với Mẫn Quý tần: "Là lão nô chậm trễ." Ngụ ý chính là chậm trễ việc dâng trà, bánh lên. Tiếp theo, để hai tiểu cung nữ tiến lên, một người đỡ Thái hậu, người kia đỡ Mẫn Quý tần đang quỳ bên cạnh Thái hậu lên, hầu hạ hai người tiến ra ngoại thất.

[1]Sa: lụa mỏng. Một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặc mát gọi là sa.

Tự có cung nữ dâng lên trà nóng cùng một đĩa bánh Thiên Tầng [2] màu xanh biếc.

[2] Bánh Thiên Tầng

"Lão nô sai người thêm vào Thanh Mai [3] mà Quý tần thích ăn nhất, Ngài nếm thử xem." Tôn ma ma cười hiền lành, nói.

[3]: Quả Thanh Mai (青梅): trái cây mơ

Vị chất nữ này của chủ tử mặc dù không phải người thông tuệ, lại thích ghen tuông, tính tình kiêu căng, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nhưng xét cho cùng cũng không phải người "đại gian đại ác", hơn nữa huyết mạch tương liên nên Thái hậu mới luôn che chở nàng ấy. Nếu không phải dựa vào thân phận chất nữ của đương kim Thái hậu nương nương và thiên kim tiểu thư của Tướng phủ, với tính tình này, khó bảo đảm sẽ không khiến cho hậu cung của Hoàng thượng loạn đến mức gà bay chó chạy.

Mặc dù, chất nữ thân thiết, nhưng nhi tử càng là thân hơn.

"Đa tạ Tôn ma ma." Mẫn Quý tần thật lòng cười với Tôn ma ma, sau đó cầm lên miếng bánh Thiên Tầng, nếm thử.

Khi nàng còn nhỏ thường hay vào cung, Tôn ma ma vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, hầu hạ cô mẫu cũng rất chu đáo. Mặc dù nội tâm nàng không tinh tế, tính tình lại lớn nhưng ai đối tốt với nàng, nàng vẫn phân biệt được.

"Đa tạ với không đa tạ gì chứ, chớp mắt a, đến Quý tần cũng đều có hài tử, lão nô còn nhớ rõ dáng vẻ Quý tần năm đó đấy..." Tôn ma ma một bộ dáng nói chuyện nhà, cười nói: "Bộ dáng tuyết ngọc, đáng yêu, ai thấy đều muốn ôm một phen nha."

Một đĩa điểm tâm ngọt cùng một hồi hàn huyên khiến Mẫn Quý tần ném những lời muốn nói ra sau đầu, mơ hồ cùng Tôn ma ma ôn lại những năm tháng nàng còn thơ ấu. Thái hậu thưởng trà, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, không khí cũng có thể coi là hòa thuận, vui vẻ, ấm áp.

"Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thọ vương ở ngoài điện, xin được vào thỉnh an Ngài." cung nữ đắn đo một hồi mới lấy hết dũng khí tiến lên phá vỡ bầu không khí vui vẻ, hòa thuận ấy. Nàng lén lén liếc mắt qua Mẫn Quý tần..

"Đi truyền."

Nụ cười trên môi Mẫn Quý tần vừa tắt, chợt nhớ đến việc nàng đến cáo trang cùng Thái hậu. Nàng dẩu môi, làm nũng với Thái hậu: "Cô mẫu... " bày ra một bộ dáng không bỏ được.

Kỳ thực, chiếu theo quy củ của Đại Nguyên triều, nàng và Thọ vương cùng ở trong Từ Ninh cung cũng không có gì không được. Việc này cũng như lần trước, Thọ vương mời Tiết Bích Đào thưởng trà, ngắm cảnh, chỉ cần không có lén lút gặp gỡ thì không có gì là không hợp quy củ.

Thái hậu đặt tách trà lên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, bà từ tốn nói: "Việc hôm nay con nói, ai gia sẽ không mặc kệ, con lui xuống trước đi."

"Thật vậy ạ?" Mẫn Quý tần vô cùng vui vẻ, nàng còn tưởng chuyến đi này coi như công dã tràng chứ, thế nhưng có thể được cô mẫu đáp ứng. Mặt mày nàng rạng rỡ, đứng lên, hành lễ với Thái hậu chu toàn, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vậy chất nữ xin cáo lui trước."

Trước khi đi nàng còn liếc về phía Thái hậu, sợ bà đột nhiên lại thay đổi chủ ý, chân lùi từng bước. Cho nên đến khi ra tới hành lang bên ngoài điện, chân giẫm phải gấu váy lụa, nàng hơi lảo đảo. Bên tai liền vang lên thanh âm cười nhạo của nam nhân.

Nàng vừa nghe đã biết là ai.

Thọ vương chính là tên Hỗn Thế Ma Vương (kẻ ngang ngược, chuyên gây họa) trong cung, tuy hắn cũng là biểu ca của nàng nhưng lại thích xem bộ dáng chật vật của nàng khi bị đùa cợt, không, phải nói là hắn thích nhìn bộ dáng người khác bị hắn đùa cợt, không chỉ riêng nàng.

Mà mỗi khi như vậy, Hoàng thượng biểu ca uy nghiêm lại ôn nhu, so sánh với Thọ vương, luôn khiến lòng nàng đặc biệt xao xuyến.

"Hừ". Nàng vịn tay Nhữ Ngôn, đầu cũng chưa từng ngẩng lên.

Nếu không phải hắn cũng là nhi tử thân sinh của cô mẫu, lại rất được sủng ái, nàng thật muốn tìm một lý do để Hoàng thượng biểu ca chém hắn. Khi còn nhỏ, nàng không ít lần bị hắn đùa cợt mà phẫn hận đến nghiến răng.

"Nghe nói Quý tần sau khi sinh Lục Hoàng tử, trên mặt liền xuất hiện nốt ban đen không thể xóa. Chẳng trách khi bước đi lại không dám ngẩng đầu, là sợ bị người khác nhìn thấy sao." Thọ vương dùng giọng điệu bừng tỉnh đại ngộ mà nói.

"Ngươi". Mẫn Quý tần phẫn hận mà xoay người.

"Hồ Bị, đem Tuyết hoa cao mà bản vương nhờ người tìm được đến đây" Thọ vương tùy ý phân phó một câu "cho Mẫn Quý tần dùng để trị ban".

Còn không đợi Mẫn Quý tần kịp phản ứng, hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng, thân ảnh hắn liền lóe lên, tiến vào trong điện.

Tất nhiên là Thái hậu nghe được động tĩnh bên ngoài, thấy hắn đi tới, cười hiền lành nói: "Con đó---" thuốc này vốn là bà để nhi tử đi tìm, không ngờ tới hắn không giao cho bà, ngược lại dùng phương pháp này trực tiếp tặng Mẫn Quý tần.

Chỉ sợ chất nữ này của bà lại muốn nghi thần nghi quỷ, hoài nghi thuốc này đã bị người động tay chân. Nhìn vào kinh nghiệm ngày xưa, chắc chắn nàng ấy lại sẽ có bảo vật mà không dám dùng.

Nhi tử của mình thật là...

"Mẫu hậu." Thọ vương không hành lễ, ung dung ngồi vào vị trí, cầm quả táo lên cắn, thỉnh thoảng hàm hồ nói: "Việc Ngài giao cho nhi thần làm, nhi thần đã hoàn thành." ám chỉ việc hắn tìm thuốc cho Mẫn Quý tần.

"À?" Thái hậu dù tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng đôi mắt của bà vẫn không chút vẩn đục, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái năm đó, chỉ là càng nhiều thêm một phần tĩnh tâm. Bà chậm rãi, nói: "Chuyện này coi như con làm xong, còn chuyện kia thì sao?"

Mặt Thọ vương tức khắc thành khổ qua, bộ dạng như ăn phải quả táo chua, nói: "Việc kia không thành."

"Không phải con thích nhất làm tới cùng sao? Việc Mẫu hậu giao cho con so với việc hoàng huynh con giao cho con dễ hơn không biết bao nhiêu đó." Thái hậu đưa đẩy.

"Quá vướng víu, như kẹo mạch nha vậy, nhi thần thoát không khỏi nàng ta. Tiến cung mà nàng ta cũng muốn đi theo." Thọ vương lần đầu tiên bỏ qua hình tượng ưu nhã, buồn bực gãi gãi đầu, nói: "Sự tình lại không có tiến triển."

"Đó là con chưa đủ tỉ mỉ... " Thái hậu hơi ngưng lại: "Chờ việc này kết thúc, cũng không cần con vùng vẫy nữa... "

Thọ vương ngẩn ra, tuy hắn luôn không xem mạng người là chuyện lớn, nữ nhân kia lại có chút phiền nhưng dáng vẻ rực rỡ ngày đó của nàng khiến hắn có chút không đành lòng. Lại nói, gần đây hắn thật dễ mềm lòng.

"Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì ạ." Hắn cũng chỉ ngưng lại một khắc, một lần nữa treo nụ cười lười nhác lên: "Lời Mẫu hậu dặn, hài nhi nào dám không tuân."

"Ba hoa!" Thái hậu vui vẻ.

"Nếu Mẫu hậu không còn dặn dò khác, nhi thần xin cáo từ trước." Hắn ăn sạch quả táo chỉ chừa lại hạt, nhìn Mẫu hậu nhà mình hạ mí mắt, tay khẽ lần Phật châu, phảng phất như đang suy nghĩ điều gì, liền nói.

Thái hậu nâng mí mắt, nhìn hắn một chút, đột nhiên hỏi: "Con cảm thấy Quý phi thế nào?"

Trong lòng Thọ vương cả kinh, đông tác đứng dậy chậm lại, nghi hoặc hỏi: "Phương diện gì thế nào?"

" Hôm nay Ánh Nguyệt (khuê danh của Mẫn Quý tần) nói với ai gia về chuyện của Quý phi. Dù là việc quản lý cung vụ hay dạy dỗ hoàng tử thì nàng ta đều làm không tệ. Chỉ là, không chịu nể mặt người khác, làm việc luôn theo đuổi "một kích tất trúng" (một lần là thành công), thiếu chút mài giũa, thiếu sự kiên nhẫn." Tuy ngữ khí của Thái hậu tùy ý, nhưng từ cách bà nói chuyện, có thể thấy được là bà có lòng muốn tìm người để hỏi chuyện. "Ai gia vốn muốn chờ chuyện này kết thúc liền để nàng ta..., nhưng hiện tại có chút do dự."

Ngay cả việc Quý phi độc chiếm tâm của Hoàng đế, Thái hậu cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu. Nếu như hoàng tự đều cùng một mẫu thân, thì bất kể là việc tranh quyền đoạt vị hay là triều chính rung chuyển đều là chuyện không thể. Có thể tiết kiệm không ít tâm tư nha.

Cũng không phải nàng ta không thể mang thai hoàng duệ.

Thọ vương thả lỏng tinh thần, nói: "Nghị luận về tiểu Hoàng tẩu, không phải Mẫu hậu nên tìm Hoàng huynh sao?"

Thái hậu trừng hắn một cái, nói: "Trong lòng Hoàng huynh con nghĩ gì, ta lại còn không biết?"

"Tiểu Hoàng tẩu không kiên nhẫn, không phải là vì còn có Hoàng huynh?" Thọ vương không hề kiêng kị mà duỗi cái eo lười nhác, cười cười: "Hoặc là có người tốt hơn so với nàng ấy, Mẫu hậu chọn người đó là được rồi." Hắn đứng dậy.

Thái hậu thở dài: "Thôi thôi, có thể chuyện này đều là giả dối, hay là, con đi tra thử xem."

"Nhi thần tuân lệnh." Thọ vương chớp chớp mắt

---

"Nương." Bích Đào vừa bước vào điện lập tức có một thân ảnh nho nhỏ nhào tới ôm lấy chân nàng.

"Làm sao vậy?" Đột nhiên dính người như vậy. Lúc này vẻ trầm trọng và tàn khốc trên mặt Bích Đào đã biến mất, chỉ còn lại tia uể oải xoẹt qua giữa hai chân mày. Nàng xoa xoa đầu tiểu Thừa Cảnh.

"Phụng tỷ tỷ nói nương bị người ta va chạm, muội muội sẽ xảy ra chuyện." trong mắt tiểu gia hỏa một mảnh trong suốt.

"Nam nhi không thể rơi lệ." Hoàng đế bước ra từ phía sau Bích Đào, trầm giọng, nói: "Thân là Hoàng tử, sao con có thể dễ dàng tin lời của bọn nô tài lắm miệng?"

Hiếm thấy tiểu Thừa Cảnh không biến trở về bộ dạng nghiêm túc, quay mặt đi không nhìn phụ hoàng nó, tiếp tục bày ra dáng vẻ rưng rưng muốn khóc mà nhìn mẫu thân.

Chút tiểu tính tình thích chơi xấu này thật là giống Bích Đào y như đúc. Tuy Hoàng đế không thích nhưng đến cùng vẫn mềm lòng. Tuổi nhi tử còn nhỏ, lại luôn ỷ lại mẫu thân nó, đột nhiên nghe thấy lời này, khó tránh khỏi kinh hãi.

"Nương không bị va vào, muội muội cũng không xảy ra chuyện gì." Bích Đào kéo tay nhỏ của nhi tử, vừa đi vừa nói: "Phụ hoàng con nói rất đứng, nếu như con khóc thật sự là không có tiền đồ."

Hoàng đế đi ở phía sau, nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Hắn có nói như vậy sao?

"Dạ." Tiểu Thừa Cảnh ngoan ngoãn đáp một tiếng.

"Con làm ca ca, phải làm gương tốt cho muội muội."

"Vâng."

Đạo lý này tiểu Thừa Cảnh đã nghe rất nhiều ở học đường, hằng ngày Bích Đào cũng sẽ từ từ chỉ dạy cho nó, nhưng đều là sử dụng phương pháp dễ hiểu để nói, cũng là bởi vì nàng không học được một bộ "chi, hồ, giả dã" kia của thánh nhân xưa.

"Tiết tỷ tỷ."

Bích Đào nhìn tiểu Công chúa đứng trước cửa cung của nàng, hơi có chút ngạc nhiên: "A Sênh?"

Tiểu Công chúa sờ sờ mũi, bộ dáng khả ái, cười nói: "Hắn (Thọ vương) đến chỗ Thái hậu thỉnh an, muội liền đến tìm tiểu Thừa Cảnh chơi." Từ Ninh cung, nàng cũng đã từng đi một lần, dù là Thái hậu hay là vật trang trí trong cung đều lộ ra cảm giác trang trọng, nghiêm túc, làm nàng cảm thấy cả người không thoải mái.

Cho nên, nàng vừa nghe đến tiến cung, liền quyết định đến nơi mà nàng quen biết - Dực Khôn cung để chờ Thọ vương.

Bích Đào xoay người lại nhìn Hoàng đế một chút, đoán chừng là vừa rồi Đoàn Đoàn mải lo lắng cho nàng, đã quên nói chuyện này, tuy nhiên, tiểu Công chúa thân phận đặc biệt, vẫn nên hỏi ý kiến Hoàng đế. Nàng thấy Hoàng đế gật đầu mới cười nói: "Vừa khéo, hôm nay ta có chút mệt mỏi, làm phiền muội chơi cùng Thừa Cảnh."

"Nếu chỉ là chơi đùa, sao có thể phiền được." Tiểu Công chúa cười hì hì, vỗ ngực nói: "Cứ giao cho muội, Tiết tỷ tỷ hãy yên tâm nghỉ ngơi."

"Thừa Cảnh?" Bích Đào cúi đầu, hỏi dò ý kiến nhi tử. Ở trước mặt người ngoài nàng đều gọi chính danh (tên chính thức) của nhi tử.

Tiểu gia hỏa lưu luyến buông nàng ra: "Nương, người nghỉ ngơi đi ạ."

"Thật ngoan." Nếu không phải không thể khom lưng, nàng đã sớm hung hăng cắn nhi tử một cái rồi.

Hoàng đế theo Bích Đào trở về vốn là lo cho thân thể của nàng, sợ nàng có chỗ nào không khỏe. Hiện tại, có tiểu Công chúa ở đây, không tiện cùng nàng đi vào tẩm điện nghỉ ngơi. Hắn trầm ngâm, nói: "Trẫm đi xử lý chuyện phía sau."

"Vâng." Có lẽ là nghĩ đến có thể nghỉ ngơi, nàng càng lộ rõ vẻ mệt mỏi, uể oải đáp lời.

Ngại vì có người ngoài ở đây, Hoàng đế không nói gì thêm, xoay người, bước ra khỏi Dực Khôn cung.

Mưu hại hoàng tự nhưng lại chỉ bị phế đi một đôi chân, hắn cảm thấy còn rất nhẹ. Nhưng hài tử trong bụng Bích Đào không xảy ra chuyện gì, nếu lập tức lấy đi tính mạng, e là xem qua một hồi "biểu diễn" như vậy, trong cung sẽ lập tức truyền ra lời đồn "Quý phi thủ đoạn ngoan độc."

Như vậy, tính mạng để đó, người bên ngoài cũng đã bị chấn nhiếp (ý chỉ việc lấy đó làm gương, nhằm răn đe kẻ khác), cũng sẽ không nhiều lời.

"Triệu Trung Tín." Hoàng đế ngồi trên bộ liễn suy nghĩ một phen xong, gọi nội thị tới gần: "Đưa người trở về, cứ nói thật là nguyên nhân vì nàng ta va chạm Quý phi. Nhưng Quý phi nể tình nàng ta luôn tuân thủ cung quy. Xảy ra việc này cũng là do thất thần, vô tình gây ra, không phải chủ đích làm vậy. Nay đặc xá, biếm làm thứ dân, không truy cứu nữa."

Nếu nàng ta nói phụ thân và kế mẫu không hiền từ, vậy để cho nàng ta mang thân phận có tội hồi phủ, cuộc sống sau này của nàng so với chết còn khó khăn hơn.

----

Xin lỗi các nàng, tối nay tâm trạng không tốt.... dù sao ta up muộn cả hai bộ sang hôm sau, thành thật xin lỗi. Sẽ kiểm điểm và cố gắng ko tái phát.

Yêu các nàng

#HyHoangThaiphi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.