Giờ phút này không thể thiếu được hạt dưa và ghế rồi, đó đều là tiết tấu xem cuộc vui mà, rất nhiều bạn học đang muốn rời đi đều trở lại chỗ mình vừa ăn cơm, chờ Âu Dương Khiêm Vũ đi ra giằng co với Tôn Ái Tích.
Đám người Tề Lẫm cũng yên lặng, không ai nói gì.
Đợi nửa ngày, Tôn Ái Tích suýt nữa không kiên trì được rời đi thì tầng hai mới có động tĩnh. Mọi người nhất tề nhìn lên, Tề Lẫm cũng không ngoại lệ, nhìn nam chính nữ chính phát triển chắc chắn kích thích hơn việc xem diễn viên đóng phim rồi. Tuy khi anh đang xem phim thì từ người qua đường trở thành anti fan, hiện tại hoàn toàn không có bất cứ áp lực nào, ai bảo đám phim làm anh ghê tởm hơn nửa năm, đến nay còn nhớ những nội dung bộ phim lừa đảo đó, quả thực ký ức quá sâu sắc mà.
Âu Dương Khiêm Vũ cùng ba thành viên SB4 khác đứng ở lan can tầng hai, họ nhìn lại, Âu Dương Khiêm Vũ đang mặc áo khoác đồng phục vẫn lạnh băng: “Ai gọi tôi.”
Quán cơm im lặng. lúc này những kẻ bo bo giữ mình cũng biết được Âu Dương Khiêm Vũ lạnh lùng nói chuyện có nghĩa y đang cực kỳ tức giận. Tuy nhiên bạn học Tôn Ái Tích làm nữ chính căn bản không hề hay biết, cô hùng hổ ngẩng đầu: “Âu Dương Khiêm Vũ, anh xuống ngay!”
Có lẽ rất nhiều người đều sẽ nghĩ rằng, cậu bảo Âu Dương Khiêm Vũ xuống thì anh ta sẽ xuống sao? Nhưng khiến mọi người phải giật mình, Âu Dương Khiêm Vũ lạnh lùng nhìn cô rồi đi xuống, ba người phía sau thì nhìn nhau, theo sát.
Có người không rõ vì sao, có người cũng vui vẻ trên nỗi đau người khác, Âu Dương Khiêm Vũ tự xuống chứng minh điều gì? Chứng minh rằng đối phương có lỗi với anh ta rất nhiều, khiến anh ta vô cùng phản cảm, hơn nữa toàn trường đều biết Âu Dương Khiêm Vũ không dễ chọc như vậy, anh ta là người có thù tất báo.
Trong mắt Tề Lẫm tràn ngập hưng phấn, để anh nghĩ xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thú vị trong quán ăn nhỉ. Nhớ lại thì quả thật trong “Vườn sao băng” cũng có một màn trong quán ăn, nhưng hình như lại khang khác. Trong phim, Tôn Ái Tích sẽ tham gia đại hội thể thao và cũng lên sân khấu trước thời gian. Vào ngày thi đấu đầu tiên Tôn Ái Tích và chị em tốt của mình, cũng chính là cô bé ra mặt giúp cô đi tới quán cơm vào buổi chiều cùng ngày, dư luận mấy ngày trước vẫn chưa chìm ngay xuống được. Rồi Âu Dương Khiêm Vũ xuất hiện tại quán cơm nhận ra Tôn Ái Tích, vì thế trực tiếp đi lên, đúng lúc trả lại cái tát khi lần đầu gặp mặt. Đương nhiên không phải anh ta ra tay đánh người, với giáo dục của gia đình quý tộc thì sẽ không dạy một cậu trai đánh con gái, mà là lấy một ly nước trái cây đổ lên đầu cô. Tôn Ái Tích mặt toàn nước chanh, chất lỏng màu vàng từ tóc cô chảy xuống, cùng lúc đó triệt để chọc giận Tôn Ái Tích, cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của cô với Âu Dương Khiêm Vũ.
Tề Lẫm hưng phấn chuyển sang “chiến trường”, Âu Dương Khiêm Vũ đã ung dung đứng trước mặt Tôn Ái Tích, khoé miệng nhếch lên, cầm một ly trái cây của bạn học bên cạnh trực tiếp hắt lên mặt Tôn Ái Tích, đúng vậy, là hắt, không phải đổ, không phải tưới, mà càng không phải cho uống mà là HẮT! Động tác vô cùng mạnh mẽ, chỉ số khó khăn là 3.5, Âu Dương Khiêm Vũ hắt nước như một học sinh quý tộc anh dũng.
Tề Lẫm rất thích thú. Bất kỳ ai khi đang ăn cơm lại bị người ta bảo mình lăn ra thật sự là rất mất mặt. Đàn ông kiêu ngạo coi trọng nhất là gì? Mặt mũi, tuyệt đối là mặt mũi, với người có lòng tự trọng cao chót vót như Âu Dương Khiêm Vũ thì mặt mũi là thứ quý giá nhất, nên mới có động tác “hắt”.
Đám người xung quanh trợn mắt há mồm. Bạn học Tôn Ái Tích chạy đến trả thù lúc này ngây ngốc tại chỗ, hoảng sợ bởi khí thế của nam chính Âu Dương Khiêm Vũ, quên cả mục đích mình chạy tới đây tìm Âu Dương Khiêm Vũ làm gì. Sau đó, Tôn Ái Tích bỏ chạy, chạy như lốc xoáy ra khỏi quán cơm.
Âu Dương Khiêm Vũ ghét bỏ đưa cái cốc trong tay cho bạn học bên cạnh, trước khi đi còn nhìn lướt qua phía Tề Lẫm.
Tề Lẫm gục đầu xuống: “…”
Khi nhân vật chính rời đi, quán cơm ồn ào hẳn lên, đương nhiên phải phát biểu cảm tưởng sau khi xem kịch rồi.
Chu Chân còn nhớ rõ câu Tề Lẫm nói nên bảo: “Hình như anh Âu Dương không hề là người không dễ giận.”
Tề Lẫm e hèm một tiếng: “Tớ không biết, sao tớ biết được.” Âu Dương Khiêm Vũ làm nam chính đã không thể nói là keo kiệt, nói anh ta trừng mắt tất báo là không đủ, thật sự!
Ba người khác: “…”
Sau khi nhân vật chính rời đi, bốn người Tề Lẫm cũng đi khỏi quán cơm, không chỉ họ mà một số lớn cũng đi cùng, họ đều thảo luận về tiết mục hắt của Âu Dương Khiêm Vũ. Haizzz, đồng tình với nữ chính quá, nhưng nếu cô ta không lao tới thì sẽ không bị hắt nước trái cây đâu. Nhưng không lao tới thì sao phim tiếp tục được, xem ra chắc chắn họ sẽ đến với nhau rồi.
Quán cơm cách ký túc cũng không xa, họ đi 7 8 phút là tới nơi. Ra ngoài Chu Chân mới nhớ mình phải đến siêu thị cạnh đó mua đồ ăn vặt, hỏi những người khác có đi hay không. Tề Lẫm nghĩ mình đã hết xà phòng nên quyết định đi một chuyến, Thẩm Tiểu Viên và lớp trưởng về ký túc xá trước.
Hai người vào siêu thị, Tề Lẫm tới khu đồ dùng hàng ngày, Chu Chân đi tới khu đồ ăn vặt, hai người tách nhau ra, hẹn chờ nhau ở cổng siêu thị. Sau khi lấy được xà phòng mùi mình thích, Tề Lẫm lại tới khu đồ uống cầm một chai coca, vừa lúc hơi khát nước.
Thanh toán tiền bên bàn thu ngân, Tề Lẫm đứng ở ngoài siêu thị chờ Chu Chân, vốn tưởng rằng bên ngoài rất đẹp, không khí sẽ thoáng mát hơn ở trong siêu thị nhưng lúc này Tề Lẫm càng hy vọng mình không đi ra. Ở mặt cửa bắc siêu thị có một máy bán nước tự động, cạnh đó là vài người rất quen thuộc. Tề Lẫm yên lặng nghiêng người, hy vọng đối phương không nhìn ra mình, ừm, anh tin mắt đối phương không tốt vậy đâu.
Hiển nhiên anh đã đánh giá thấp thị lực của đối phương. Ngoài việc đầy đủ hết các kỹ năng, thì nam chính cũng không thiếu năm giác quan nhạy cảm, biên kịch chắc chắn đã nhấn mạnh một điểm sáng nữa trên người anh ta, ngay cả người qua đường đứng cạnh anh ta cũng sẽ sáng lây.
Thật bất hạnh, Tề Lẫm lại trở thành người qua đường bị sáng lây. Sau đó Âu Dương Khiêm Vũ liền thấy được Tề Lẫm đang đứng ở cửa, thật sự là xui xẻo.
Cúi đầu suy nghĩ, Tề Lẫm đang tập trung, giờ thì tốt rồi, trực tiếp phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ đang đi về phía anh.
Âu Dương Khiêm Vũ cũng đứng ở ngoài chờ người biết rõ tại sao mình đi tới, hỏi thẳng vào vấn đề: “Xem kịch được không?”
Tề Lẫm nhanh chóng, ngẩng đầu đáp: “Rất được.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, Tề Lẫm chạm vào đôi mắt sâu thẳm hút hồn người của nam chính. Nhìn gần người này rất đẹp trai, là đàn ông tự đáy lòng anh thấy chua xót, hot boy quý tộc, đẹp trai ngời ngời, mang cả nét thanh xuân và trải đời.
Âu Dương Khiêm Vũ ngạo mạn liếc Tề Lẫm một cái, y không thể nói gì với câu trả lời của Tề Lẫm. Cứ thế, một người cúi đầu tìm hòn đá nhỏ, một người uống nước, người trước là Tề Lẫm, người sau đương nhiên là Âu Dương Khiêm Vũ.
Người qua đường A và nam chính đứng cạnh nhau, chỉ có thể là hai chữ – trầm mặc. Nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra vài giây, Lý Tân Hi và Kim Tử Đạt mang theo hai túi đồ ăn vặt đi ra cảm thấy không khí phía trước có hơi kỳ lạ.
“Đàn em Tề Lẫm, ngạc nhiên ghê, sao cậu lại ở đây?” Lý Tân Hi mắt đầy ý cười.
Nếu không chờ Chu Chân, Tề Lẫm không chừng đã bỏ chạy rồi, anh mỉm cười xấu hổ với Lý Tân Hi: “Hì, em ở đây chờ bạn.”
Lý Tân Hi tiến lên kéo Âu Dương Khiêm Vũ ra, nói với Tề Lẫm: “Bọn anh tới nhà Tử Đạt học bài, cậu có muốn đi chung không?”
Tề Lẫm vội vàng xua tay: “Không cần, không cần.”
Lý Tân Hi thất vọng: “Vậy sao…”
Tề Lẫm: “…” Đoàn công tử quý tộc SB4 không nên bình dị gần gũi vậy mới đúng chứ, sao Lý Tân Hi lại luôn chú ý tới anh, chẳng lẽ có âm mưu gì? Nếu vậy thì anh càng không thể tiếp xúc với họ.
Lý Tân Hi thấy Âu Dương Khiêm Vũ không có phản ứng đặc biệt nào nên giữ chặt Tề Lẫm: “Nếu thế thì càng phải theo bọn anh đi ôn tập, bọn anh học bù cho cậu.”
Tề Lẫm: “Rất làm phiền các anh.” Dù thế nào anh cũng là người trọng sinh, nguyên chủ còn cả năm cấp trước thập, không cần phải học bù!
Lý Tân Hi: “Đừng khách sáo, học kỳ trước anh cậu đứng nhất đó.”
Tề Lẫm: “…” Hoá ra anh mới là người không thể nhìn mặt đoán người!
Hiển nhiên Lý Tân Hi không nghe lời anh, trực tiếp kéo anh đi sau. Tề Lẫm không cao bằng anh ta, cũng không mạnh bằng, vèo một tiếng bị đẩy vào chỗ ngồi sau xe, anh ghé cửa sổ xin giúp đỡ.
Kim Tử Đạt không rõ nguyên nhân nên cứ ngồi xuống chỗ lái, Âu Dương Khiêm Vũ thì đen mặt ngồi ở phó lái.
Khi Chu Chân mang theo túi đồ ăn vặt đi ra thì cũng chỉ thấy Tề Lẫm đang dán mặt trên xe, rất buồn cười, nhưng sau đó cậu phát hiện biển số xe kia rất quen, cậu nghĩ tới đối thoại của Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ ban sáng. Vậy là, vậy là bị thành viên SB4 mang đi, vừa nãy là Tôn Ái Tích, giờ là đến lượt Tề Lẫm? Không được, nhất định cậu phải nói với Thẩm Tiểu Viên, phải nhanh chóng đi cứu người, liên quan tới mạng người đó!
Bên Chu Chân đang hoảng loạn, Tề Lẫm đang ngồi trên xe hưởng thụ thù vinh thì không cam lòng.
So sức khoẻ, không mạnh bằng người.
So dáng dấp, không được bằng người.
So diện mạo, không đẹp bằng người.
So khí chất, không ấn tượng bằng người.
Nên, thật sự là âm mưu?
Tề Lẫm lên xe rồi bình tĩnh không nói gì, Lý Tân Hi đùa: “Đàn em à, cậu nghĩ gì thế? Khiêm Vũ ngay ở phía trước cậu, đừng nhớ cậu ta nhiều quá.”
Phì. Tề Lẫm muốn nôn, anh thành khẩn giải thích: “Em không nhớ anh ta.”
Lý Tân Hi: “Cậu không thích cậu ta sao?”
Tề Lẫm liếc anh ta một cái, không tin nổi: “Anh à, em mất trí nhớ.”
Lý Tân Hi: “…”
Kim Tử Đạt nhuộm tóc vàng yên lặng nghe họ nói chuyện quay đầu nhìn Âu Dương Khiêm Vũ một cái, người sau không tin.
Thấy Lý Tân Hi không tin, Tề Lẫm bắt đầu nói lại tất cả những gì xảy ra ở bệnh viện. Sau đó Lý Tân Hi cười haha: “Hahaha, chiêu này của cậu mất linh rồi, từ nhỏ tới lớn Khiêm Vũ rất thích trò này.”
Tề Lẫm: “…” Bạn Lý Tân Hi à, bạn bóc mã bạn của bạn như vậy thật sự tốt chứ? Mà Âu Dương Khiêm Vũ, sao lúc này anh còn chưa gào lên đi?
Bất giác Kim Tử Đạt đã lái xe vào khu biệt thự xa hoa. Phong cảnh ngang qua khiến Tề Lẫm phải than lên, tuy anh có kiến thức nhưng thật sự chưa từng gặp biệt thự phong cách tư bản chủ nghĩa, vừa nhìn là khu mới, không phải biệt thự cổ mà đời trước để lại. Đứng trước một khu biệt thự phong cách phương Tây, Tề Lẫm cảm thấy thế giới của mình lại có thêm một nét mới. To lớn tráng lệ đã không thể hình dung nổi.
Thấy Tề Lẫm dại ra, Âu Dương Khiêm Vũ khẽ nói với Tề Lẫm: “Nhà quê*.”
Tề Lẫm vừa nghe, rất quen thuộc với thương hiệu anh từng ăn: “…Anh cũng thích ăn? Anh thích chân gà hay cổ gà?”
Âu Dương Khiêm Vũ đen mặt: “…” Nam chính à, chắc chắn anh không biết cái gì là Nhà quê, cho anh biết thêm nhá.