Âu Dương Khiêm Vũ tự cho rằng ý tưởng của mình vô cùng hoàn hảo, khi trở lại chỗ dựng trại thì cực kỳ vui vẻ, còn Tề Lẫm lại mang vẻ táo bón, y không thể nghe anh nói hả? Tự quyết định rất hay sao? Ai muốn anh làm bạn trai tôi, đã nói không gay rồi mà, rắc rối thật đó.
Tề Lẫm bị ép chấp nhận một điều ước tốt đẹp mà mình nên có, lúc này anh nhảy đến cạnh Thẩm Tiểu Viên, nói với cậu ta: “Hừng đông thì về nhé, chúng ta đi một xe.” Không biết Tề Lẫm chịu kích thích nào, Thẩm Tiểu Viên mù quáng nghe theo: “Không thành vấn đề.” Lời của cậu Khoát phải nghe, nhưng lời của Tề Lẫm lại càng phải nghe, cậu đã chuẩn bị tốt để Tề Lẫm giác ngộ rồi.
Ước xong, xem sao băng cũng xong, mọi người được thoả mãn về cả tinh thần lẫn thể xác. Lớp trưởng thấy trời cũng hửng, đưa ra ý kiến không bằng đi xem mặt trời mọc rồi hãy về, đề nghị này được mọi người tán thành. Tề Lẫm bắt đầu trốn tránh Âu Dương Khiêm Vũ, lại liếc lớp trưởng một cái, lúc này còn chơi trò gì nữa.
Đề nghị được đưa ra, Âu Dương Khiêm Vũ khoác một tay lên vai Tề Lẫm, không để ý những cái nhìn kỳ lạ của người khác mà kéo anh đi một chỗ, anh cũng không kịp kêu cứu.
Ở đây chắc ngoài đôi song sinh thì ai cũng biết Tề Lẫm đã từng tỏ tình với Âu Dương Khiêm Vũ, biết anh cực kỳ thích y. Mọi người không nói gì, Thẩm Tiểu Viên muốn nói lại bị Lý Tân Hi bịt miệng, thì thầm bên tai: “Thật ra tôi vẫn rất thích họ.”
Thẩm Tiểu Viên trừng lưng Âu Dương Khiêm Vũ, cậu không hề thích chút nào!
Đôi song sinh cũng tập trung nhìn mặt trời mọc, tìm chỗ ngồi rồi dựa sát vào nhau. Thật sự là đôi anh em thân thiết, khiến người ta cảm động.
Nhưng Tề Lẫm bị Âu Dương Khiêm Vũ kéo sang bên kia lại vô cùng đau khổ, bi kịch là anh không khoẻ bằng người ta, cũng không cao bằng luôn.
“Tôi nói này, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tề Lẫm tốt tính có chút tức giận, bị người ta ép làm một chuyện gì đó rất buồn bực.
Âu Dương Khiêm Vũ kỳ lạ nhìn anh: “Không phải tôi đang cố gắng làm bạn trai của cậu à? Vì sao cậu lại không vui?”
Hừ, rốt cuộc cũng phát hiện tôi không vui rồi đó. Tề Lẫm không còn lời gì để nói mà nhìn lại. Trong mắt người khác, giờ hai người họ một cúi đầu một ngẩng đầu như đang đắm đuối nhìn nhau.
Tề Lẫm không biết người khác nghĩ sao nên khẽ hỏi: “Tôi nên vui hả?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Tôi và cậu xem mặt trời mọc cậu nên vui mới đúng chứ?”
Tề Lẫm bỏ cánh tay khoác lên vai mình ra: “Vậy anh có từng hỏi ý tôi hay không?”
Âu Dương Khiêm Vũ: “…” Hiển nhiên y không ngờ là phải hỏi ý Tề Lẫm.
Thấy thế Tề Lẫm không ngừng hung hãn: “Anh còn không biết tôi có muốn xem mặt trời mọc hay không thì làm sao làm bạn trai tôi. Anh cho rằng anh bố thí một chút thời gian cho tôi là đang thoả mãn điều ước của tôi sao? Rốt cuộc anh có biết làm bạn trai người ta không hả!”
Lần đầu tiên thấy Tề Lẫm luôn dịu dàng lại bão nổi, Âu Dương Khiêm Vũ ngây người: “…”
Mắng nam chính cũng khá thích đó chứ, Tề Lẫm mở ra hình thức hung hãn: “Anh đã không biết tôn trọng người khác, vậy tôi cho anh biết. Đầu tiên khi hẹn hò là phải tôn trọng ý của tôi; tiếp theo tôi nói gì thì anh phải làm nấy, lúc tôi nói anh không thể xen ngang, lúc tôi mắng thì anh không thể cãi lại, lúc tôi đánh anh thì anh không thể đánh trả, anh phải nghe lời tôi, tất cả phải nghĩ về tôi; cuối cùng…”
Nghe xong tất cả những gì Tề Lẫm nói, Âu Dương Khiêm Vũ há miệng muốn nói thì anh chỉ chỉ miệng y: “Tôi nói rồi mà, khi tôi nói anh không được xen ngang.”
Âu Dương Khiêm Vũ ngoan ngoãn câm miệng: “…”
Giờ trên mặt Tề Lẫm mới có nụ cười thoả mãn, sờ sờ đầu Âu Dương Khiêm Vũ: “Lúc này mới ngoan đi.” Chợt Tề Lẫm cảm thấy như không đúng chỗ nào, anh nói mấy cái đề nghị khoa trương đó không có nghĩa anh đồng ý Âu Dương Khiêm Vũ là bạn trai mình một ngày, làm gay một ngày. Vì sao lại vậy chứ, ức chế thật! Mà nữa, Âu Dương Khiêm Vũ à, sao anh lại đột nhiên nghiêm túc nghe vậy, có gì không ổn nha!
Vừa cảm thấy có gì không ổn, sắc mặt Âu Dương Khiêm Vũ trở nên không tốt, y híp mắt, trực tiếp đẩy Tề Lẫm lên cây, một tay chống thân, nhìn xuống: “Cuối cùng thì sao?”
Không chỉ không ổn, tư thế này của anh hình như cũng không đúng, Tề Lẫm đột nhiên phát hiện cách họ nói chuyện có thay đổi: “Cuối cùng chính là đừng đứng gần tôi quá.”
Âu Dương Khiêm Vũ quyết đoán từ chối: “Tôi là bạn trai cậu một ngày, cái này không được.”
Tề Lẫm lườm y một cái: “Tôi nói được là được.” Âu Dương Khiêm Vũ không nói gì mà nhìn theo, bị hai mắt sâu thẳm như thế nhìn chằm chằm, Tề Lẫm cảm thấy có chút không chống được: “Được rồi, tôi cho phép anh tới gần tôi.”
Lúc này sắc mặt Âu Dương Khiêm Vũ mới dịu đi chút. Mặt trời dần dần dâng lên, ánh nắng dịu dàng hắt lên mặt Tề Lẫm. Nhìn từ góc độ Âu Dương Khiêm Vũ, y chợt phát hiện da Tề Lẫm trắng nõn, cổ mảnh, hầu kết cũng không rõ ràng, lông mi dài và dày hơn cả con gái, đôi mắt trong suốt. Giờ phút này y cảm thấy tim mình tăng tốc nhiệt liệt, trái tim hơi rung động, có lẽ y còn chưa biết đó là “thích”.
Âu Dương Khiêm Vũ đang muốn chạm vào hàng mi dày của Tề Lẫm thì anh đẩy ra, chạy tới phía đôi song sinh, hình như nhìn từ chỗ đó có vẻ khá đẹp đấy.
Âu Dương Khiêm Vũ bị quên đi: “…” Y nhanh chóng thu tay lại rồi nghĩ đến ba yêu cầu Tề Lẫm đề ra. Y cảm thấy rất thú vị, chưa từng có ai yêu cầu mình như vậy cả, dù sao làm bạn trai của Tề Lẫm một ngày coi như bồi thường. Ừ, chính thế đó.
Xem xong mặt trời mọc, cũng chụp cả ảnh, đoàn người quyết định đi ăn một bữa sáng ra trò dưới chân núi.
Nếu đã quyết định nghe lời Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ luôn luôn đi cạnh anh, trước khi xuống núi còn hỏi tối nay có muốn tới nhà y ở một đêm không. Tề Lẫm kinh khủng nhìn y, chẳng lẽ làm bạn trai một ngày còn kiêm cả vậy sao? Nam chính à, anh đừng có chuyên nghiệp thế chứ. Vì không có hứng thú với hoa cúc của Âu Dương Khiêm Vũ nên Tề Lẫm trực tiếp từ chối. Rõ ràng ghét đồng tính như vậy, sao đột nhiên lại nhiệt tình với anh thế, quả nhiên chuyện kia kích thích y rồi?
Thoát khỏi Âu Dương Khiêm Vũ không cố chấp, Tề Lẫm đành phối hợp làm người yêu một ngày, anh thề không có gì tệ hơn cái này. Khi ăn sáng, nếu không phải đôi song sinh muốn ngồi cạnh anh chắc Âu Dương Khiêm Vũ sẽ chạy tới chỗ anh chơi trò đút cơm tình nhân rồi. Không biết có phải anh nghĩ nhiều không, nhưng anh luôn cảm thấy có khả năng.
Lái xe đưa mọi người về trường, và về nhà. Đám Tề Lẫm đương nhiên là phải về trường, nhưng Âu Dương Khiêm Vũ đã đồng ý làm bạn trai một ngày nên ép Tề Lẫm kéo xuống xe, suýt nữa khiến anh tức giận lần hai. May là đôi song sinh kịp thời xuất hiện mời Tề Lẫm về nhà chơi, giải cứu người anh hai đang cố chấp không hiểu nhìn anh.
Cứ thế, Tề Lẫm bị ép ở lại nhà Âu Dương, Giản Hành đã chuẩn bị phòng trước cho anh. Tối hôm qua bốn người đều không ngủ, giờ rất mệt mỏi đều vội vàng về phòng nghỉ ngơi. Số lần đến nhà Âu Dương nhiều hơn, Tề Lẫm đã trở nên rất bình tĩnh, đi tìm phòng ngủ cũng không cần người hầu dẫn đường.
Tuy nhiên hôm nay người dẫn anh không phải người hầu, mà là Nhị thiếu gia nhà Âu Dương, “bạn trai” danh dự ngày hôm nay của anh. Đối mặt với vị “bạn trai” ép mình làm gay một ngày này, Tề Lẫm cảm thấy vô cùng sầu não.
Tề Lẫm hỏi y: “Anh không về phòng mình?”
Âu Dương Khiêm Vũ thấy không có người hầu, Giản Hành yên tâm Tề Lẫm có thể tìm được phòng nên cũng không đi theo, y mang dáng điệu nghiêm túc nói: “Giờ tôi mời cậu tới thăm phòng tôi. Tôi biết chắc từ lâu cậu đã ảo tưởng ngủ trên giường tôi, gối cái gối của tôi, đắp cái chăn của tôi.”
Vừa nghe vậy Tề Lẫm nổi hết da gà, anh không biết nguyên chủ có từng YY không nhưng anh tuyệt đối chưa hề nghĩ. Dù trước đó anh có từng theo đuổi nữ thần nhưng cũng không nghĩ ngay ngày đầu tiên hẹn hò đã lên giường ôm gối đắp chăn. Đó là sự ám chỉ trắng trợn thế nào chứ, Âu Dương Khiêm Vũ à, rốt cuộc anh đơn thuần hay là giả vờ đây?
Tề Lẫm mất sức dựa vào tường: “Tôi có thể không đi không?”
Âu Dương Khiêm Vũ đáp: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, nếu cậu muốn ngủ trên giường tôi thì tôi cũng cho phép.”
Tề Lẫm hỏi y: “Vậy anh có nhớ điều kiện đầu tiên không?”
Âu Dương Khiêm Vũ cũng dựa tường, khẽ nói: “Hôm nay cậu nói gì tôi cũng nghe, nhưng cậu thật sự không muốn tới xem phòng tôi sao?”
Tề Lẫm nhún nhún vai, anh không có hứng thú nha, giờ anh rất mệt, chỉ muốn đi ngủ thôi.
Xoay người đi về phòng, lại bị Âu Dương Khiêm Vũ kéo về phòng mình, Tề Lẫm: “Anh nói anh nghe lời tôi!”
Âu Dương Khiêm Vũ làm xấu: “Nhưng không có ai làm chứng cho lời của cậu, hôm nay tôi cho phép cậu tới thăm phòng tôi thì chắc chắn phải đi.”
Đột nhiên Tề Lẫm phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ cũng không dễ lừa như vậy: “…” Được rồi, trời sinh voi ắt sinh cỏ.
Đám lắm của chắc chắn sẽ tỏ ra lắm của trước mặt bạn, chắc chắn sẽ phải biến phòng trở nên rực rỡ thu hút như dát vàng. Nghĩ thế nào thì thế, Âu Dương Khiêm Vũ thấy Tề Lẫm không có vẻ chờ mong thì hỏi: “Cậu không muốn sao?”
Tề Lẫm cười có lệ: “Muốn, muốn, anh mau mở cửa đi.”
Phòng thuộc về Nhị thiếu gia nhà Âu Dương chậm rãi xuất hiện. Phản ứng đầu tiên của Tề Lẫm là, sắp chói mù mắt rồi, quả thật phong cách trung cổ không hợp với anh. Diện tích khu nhà Âu Dương vượt qua bất cứ những biệt thự nào anh từng gặp, giờ diện tích phòng Âu Dương Khiêm Vũ lại không cần phải nói, tuy không lớn bằng một sân bóng, nhưng cơ bản cũng khiến người ta bất chợt so sánh với sân bóng kia.
Lần đầu tiên Âu Dương Khiêm Vũ cảm thấy rất thú vị khi dẫn người khác tới thăm phòng mình, vẻ mặt của Tề Lẫm làm y rất thoả mãn. Phòng y chia làm hai phần chính, một là phòng khách, máy chơi game, TV, máy tính, sô pha, ban công, cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp; phần khác là các gian, ngoài giường thì còn có tủ cạnh giường, và một gian rộng khoảng 20m2 chuyên để quần áo, đồ phụ kiện, phòng tắm thì càng không cần phải nói.
Âu Dương Khiêm Vũ chờ biểu dương nhìn Tề Lẫm: “Giường tôi, có muốn ngủ một giấc không?”
Lúc này Tề Lẫm bị đánh trúng tâm lý mỏi mệt, cởi giày leo lên giường y: “Ngủ chứ, vì sao không?” Đây là giường nam chính, đãi ngộ riêng của nữ chính, vì sao anh không thể giúp nữ chính thử độ mềm chứ?
Âu Dương Khiêm Vũ không ngờ Tề Lẫm đồng ý nhanh vậy, quả nhiên cậu ta yêu mình đến mức không kiểm soát nổi.
Chưa tới năm phút, Tề Lẫm đã rơi vào mộng đẹp, không quan tâm Âu Dương Khiêm Vũ vẫn đứng đó tưởng tượng những gì.
Âu Dương Khiêm Vũ một đêm mất ngủ thấy anh ngủ ngon cũng bắt đầu buồn ngủ, trọng điểm là y lại không chê Tề Lẫm. Đương nhiên giường của y rất lớn, chỉ cần hai người không cố lăn tới thì trên cơ bản cũng không chạm được.
Cứ thế, Tề Lẫm đi thăm phòng Âu Dương Khiêm Vũ thuận tiện ngủ luôn trên giường y. Giữa trưa tỉnh lại anh mới phản ứng được anh đang ngủ ở đâu. Che mặt, Tề Lẫm tỉnh táo. Lúc này anh phát hiện chân mình đang bị hai chân khác đè lên, nhìn theo đôi chân dài, anh yên lặng nghĩ, có lẽ anh biết vì sao Âu Dương Khiêm Vũ bắt buộc phải ngủ ở giường lớn, mà giường phải lớn tới mức dù có lăn thế nào cũng không rơi xuống đất được.
Tề Lẫm phát hiện một sự thật, Âu Dương Khiêm Vũ là một người có thể ngủ đến mức loạn thất bát tao, thầm like vì tư thế ngủ kinh người của y.