Một trước một sau đi tới chỗ đám Âu Dương Khiêm Vũ đỗ xe, lúc đi ngang qua đám đông, Âu Dương Khiêm Vũ sợ Tề Lẫm đi lạc, còn kéo người đến cạnh mình để che chở.
Tề Lẫm chợt thấy xấu hổ, anh cũng là đàn ông, không cần bảo vệ thế này. Anh giãy dụa không muốn bị kéo, nhưng Âu Dương Khiêm Vũ lại không buông ra, cứ thế đi mấy phút, lúc nhìn thấy đôi song sinh y mới thả tay ra, Tề Lẫm trực tiếp nói chuyện cùng chúng.
Tuy rằng Âu Dương Khiêm Vũ che chở Tề Lẫm lại đây, nhưng Tề Lẫm cũng không cho y sắc mặt hoà nhã, ngược lại đặc biệt nhiệt tình với đôi song sinh: “Tiểu Ngự, Tiểu Hạo, đi theo anh, anh dẫn hai đứa qua bên kia chơi.”
Những người khác cũng xách vật phẩm đi theo Tề Lẫm, nếu nói trước bọn họ sớm đã đến chiếm chỗ tốt rồi.
Ngày thường cũng không có nhìn thẳng vào Tề Lẫm, hôm nay Lữ Duy Kim lại ngoại lệ, đi theo bọn họ hỏi chuyện sao băng, trên cơ bản Tề Lẫm đều sẽ trả lời, đặc biệt là câu hỏi của đôi song sinh. Bây giờ chúng còn đang trách Tề Lẫm không có dẫn chúng đi ra nhìn sao băng, Tề Lẫm khoác tay lên hai đứa, cười nói: “Buổi tối anh cũng không dám một mình dẫn hai đứa đi ra, quản gia Giản không ăn thịt anh mới lạ.”
Anh trai Âu Dương Ngự nói: “Có khả năng này nha, quản gia Giản còn không cho chúng em đi ra, phải tìm anh trai mới được phép đó.”
Nói đến Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm cười haha.
Xuyên qua đám người, bọn họ đi vào chỗ dựng trại của đám Tề Lẫm. Có người lại đây, đoàn người cũng không chơi tiến lên, ngược lại giúp đỡ bọn họ tìm đất trống dựng trại. Ba lái xe ngược lại có tiếng nói chung, trước kia họ cũng từng là bạn đồng hành một lần, vẫn còn nhớ rõ đối phương, dựng trại xong họ ở ngay bên ngoài hút thuốc uống bia nói chuyện phiếm, cũng âm thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh. Lái xe cũng không phải là chức vị của họ, bảo tiêu mới là nghề nghiệp chính.
Đoàn người vừa mới dựng lều xong, lớp trưởng nhìn đồng hồ bảo mọi người đi ra chuẩn bị nhìn sao băng: “Thời gian sắp đến rồi, kính viễn vọng lắp xong chưa?”
Với chuyện xem thiên văn thì Lý Tân Hi là có sở trường nhất, cậu cùng Kim Tử Đạt bắt đầu sắp xếp, Thẩm Tiểu Viên cũng ở bên cạnh hỗ trợ, thi thoảng cậu cũng sẽ nghịch mấy thứ này nên ghép lại cũng không khó.
Hai cậu bé thích đi theo Tề Lẫm, nghe chúng gọi là thầy Tề Lẫm cũng biết Tề Lẫm là gia sư của chúng.
Lý Tân Hi cọ đến cạnh Âu Dương Khiêm Vũ đang uống bia: “Tớ cũng không biết Tiểu Ngự cùng Tiểu Hạo nhà cậu thích Tề Lẫm như vậy, có vẻ cậu ấy rất có duyên với bọn trẻ.”
Âu Dương Khiêm Vũ liếc cậu một cái: “Đó là vì em tớ còn chưa tới mức không biết nhìn người.” Nói xong lại uống một ngụm bia.
Đợi nửa ngày cũng không chờ được sao băng rơi, đám Tề Lẫm lại bắt đầu chơi tiến lên, bởi vì một ván chỉ có thể chơi ba người, bọn họ liền chia làm hai bàn. Kim Tử Đạt cùng Lữ Duy Kim không biết chơi, đôi song sinh có lòng dạy họ, bên kia ba người Lý Tân Hi, Thẩm Tiểu Viên, lớp trưởng chơi tiếp. Trong lúc nhất thời không khí đặc biệt hài hòa.
Tề Lẫm đột nhiên buồn vệ sinh, anh hỏi mọi người đang chơi có muốn đi cùng không, đỉnh núi chỉ có một toilet, hơi xa nơi bọn họ hạ trại, có người đi vừa lúc có thể làm bạn.
Kết quả, chỉ có Âu Dương Khiêm Vũ đứng lên, những người khác toàn coi như không nghe thấy, Tề Lẫm: “…”
Cùng Âu Dương Khiêm Vũ đi còn không bằng đi một mình, mặc lễ phục dạ hội chạy đến nhìn sao băng, các anh bị sao hả?
Tề Lẫm không trả lời, khi đi ra ngoài, Âu Dương Khiêm Vũ tự động đuổi kịp.
Thực hiển nhiên, Âu Dương Khiêm Vũ là có chuyện muốn nói cùng Tề Lẫm, nhưng đến khi đi ra khỏi phòng rửa tay cũng không nghe được Âu Dương Khiêm Vũ muốn nói cái gì cùng Tề Lẫm.
Đang lúc Tề Lẫm đi về, người phía trước đột nhiên đứng lên, mọi người bắt đầu hoan hô, sao băng mà bọn họ chờ đợi đã lâu xuất hiện. Ban đầu Tề Lẫm chỉ nhìn đến mấy ngôi sao băng xẹt qua không trung, nhưng rất nhiều người đều kích động, Tề Lẫm cùng Âu Dương Khiêm Vũ bị những người điên cuồng đẩy sang một bên. Âu Dương Khiêm Vũ trực tiếp ôm lấy Tề Lẫm, hai người dựa vào một gốc cây tùng, đợi mọi người phía trước đứng lại bọn họ mới đi ra nhìn sao băng.
Đêm trong sáng, từng ánh sáng vụt qua bầu trời xinh đẹp, từng ngôi từng ngôi, hình thành mưa sao băng rực rỡ, như là chờ đợi một bữa tiệc dạ vũ mỹ luân mỹ hoán. Đẹp đến mức người ta phải xuýt xoa, đẹp đến mức người ta phải nín thở.
Lúc này, Tề Lẫm nhớ tới truyền thuyết lâu đời của nước Nga: mỗi một ngôi sao băng hóa thành hạt bụi, có nghĩa một linh hồn được lên thiên đường. Bao nhiêu sao băng thì có bấy nhiêu linh hồn được lên thiên đường, có lẽ bọn họ đều là đi theo ánh sáng lên trên kia?
Từng có canh Mạnh Bà nhưng không uống được, Tề Lẫm nghĩ đến những hồn ma trong địa phủ, và đội ngũ chờ đầu thai thật dài, số lượng càng ngày càng nhiều, phương thức đầu thai chuyển thế cũng nhiều kiểu nhiều loại. Chỉ là, anh cảm thấy thái độ phục vụ của địa phủ phải cải tiến, ý thức phục vụ của Mạnh Bà thật sự quá kém, anh không uống được canh Mạnh Bà đã bị đuổi đi, thế cho nên anh luôn có thể nhớ về kiếp trước. Haizzz, cùng linh hồn nhưng không cùng số phận.
Sao băng xẹt qua ngắn ngủi mà xinh đẹp, mỗi giây lướt qua, phát ra sinh mệnh của nó. Sao băng xẹt qua mang theo ký thác, kiểu đặt hy vọng, khi có sao băng xẹt qua thì phải ước, nghe nói sẽ rất linh. Tề Lẫm lập tức chập hai tay, nhắm hai mắt lại, hứa những điều mà không biết có thể thực hiện được không.
Lúc này, Âu Dương Khiêm Vũ đứng ở bên cạnh anh, vẫn luôn im lặng lại học theo anh bắt đầu ước, đương nhiên y biết được chuyện ước với sao băng sẽ thành công.
Đã ước xong, lát sau, Tề Lẫm liền mở hai mắt ra. Bên người có một người cao hơn mình, không thể không biết, nghiêng đầu liền nhìn thấy Âu Dương Khiêm Vũ đang ước nguyện, Tề Lẫm quyết định chờ y ước xong, mình thì tiếp tục ngắm sao băng xinh đẹp rơi giữa bầu trời đêm, nó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Chung quanh yên lặng, những du khách khác cũng đang cầu ước, cảnh mọi người cùng chắp tay nguyện cầu rất đặc biệt, chắc là vì rất ít khi có được trường hợp thế này, cả cuộc đời có thể nhìn thấy một lần cũng rất thoả mãn.
Lúc Âu Dương Khiêm Vũ mở mắt ra thì thấy mắt Tề Lẫm toả sáng. Y không thích tiếp xúc với người khác, nhưng y phát hiện số lần tiếp xúc giữa mình và Tề Lẫm đã không chỉ giới hạn trong hai bàn tay. Cậu ấy có một chút gì đó không khiến người ta ghét nổi, thậm chí còn muốn thân thiết hơn, nó là cảm giác nguyên thuỷ nhất để Âu Dương Khiêm Vũ có cảm tình với một ai đó.
Âu Dương Khiêm Vũ muốn hỏi cậu ấy ước gì, nhưng lên tiếng lại trở thành: “Có phải vừa rồi cậu nhìn lén tôi không?”
Tề Lẫm đang nhìn trời quay sang: “… Tôi đang xem sao băng, không nhìn anh.”
Nghe vậy Âu Dương Khiêm Vũ hơi thất vọng, nhưng vẫn ra vẻ hừ hừ.
Phía trước đều là người, họ cũng không biết sao có thể chen về, đành phải đứng im đợi họ tản ra. Nửa ngày cũng không thấy họ di chuyển, Tề Lẫm ngồi rồi nằm thẳng lên mặt cỏ, ngửa đầu nhìn sao băng rất mỏi cổ, không thoải mái như nằm thế này, dù sao mọi người đều tới xem mà.
Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phản đối, ngồi xuống cạnh Tề Lẫm, y cởi áo khoác rồi ném cho Tề Lẫm: “Cho cậu.”
Quả thật trên núi hơi lạnh, Tề Lẫm không từ chối, cầm áo đắp lên người, ngửi thấy mùi thơm trên nó lại chợt buồn ngủ. Nhưng không thể ngủ được, anh tới xem sao băng chứ không tới để ngủ. Nghĩ đến nữ chính vốn nên cùng nam chính xem sao băng lại không xuất hiện, Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ: “Tại sao không đưa cô Tôn tới xem cùng?”
Nghe được cái tên phản cảm, Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày, không vui nói: “Sao, cậu quay sang thích đồ điên kia?”
Tuy quả thật nữ chính Tôn Ái Tích giống kẻ điên nhưng cậu hai à cậu đừng trực tiếp gọi thẳng thế chứ, nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm đâu. Tề Lẫm sờ sờ mũi, nhảy qua đề tài khác: “Không phải hôm nay là sinh nhật của anh sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ cũng nằm xuống, đáp: “Ừ, còn chưa hát mừng sinh nhật, chưa ăn bánh, cũng chưa ước.”
Tề Lẫm yên lặng nhìn sao băng rơi: “Nhưng vừa rồi anh đã ước với sao băng rồi, coi như là xong.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu vừa mới nói cậu không nhìn lén tôi.”
Tề Lẫm hết cách đảo cặp mắt trắng dã: “…” Thân, đây không phải trọng điểm, mà tôi thật sự không có nhìn anh! Vì sao Âu Dương Khiêm Vũ luôn nhấn mạnh sự tự tin của mình vậy?
Không nghe Tề Lẫm trả lời, Âu Dương Khiêm Vũ cho rằng anh chấp nhận, nói tiếp: “Cậu biết rõ cậu còn thích tôi.”
Tề Lẫm thề trong lòng: “…” Tuyệt đối là không!
Âu Dương Khiêm Vũ còn nói: “Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, cậu còn chưa tha thứ cho tôi sao? Vậy làm thế nào cậu mới tha thứ cho tôi?” Không biết ai đã từng nói, muốn được tha thứ có thể đi từ chỗ yếu ớt nhất, Âu Dương Khiêm Vũ cảm thấy đó là một chân lý.
Tề Lẫm bắt đầu khó xử: “…” Căn bản anh không muốn nhắc tới chuyện này. Giờ đã qua hai tháng, nói có tha thứ hay không còn ý nghĩa gì đâu. Anh cũng không phải không biết nam chính trong phim ấu trĩ tới mức không thể cứu được, so đo với anh ta cũng coi như mình bị lây, muốn nói tha thứ nhưng anh không làm được. Âu Dương Khiêm Vũ hỏi trực tiếp, anh cũng chỉ có thể im lặng, tiếp tục băn khoăn, chắc không ngờ lát sau anh lại hối hận.
Sau một lúc lâu, Tề Lẫm chợt nghe tới một giọng nói mà khiến anh hối hận, Âu Dương Khiêm Vũ: “Nếu cậu bằng lòng tha thứ, tôi có thể làm bạn trai của cậu một ngày.”
Trong lòng nhảy dựng, Tề Lẫm cảm thấy lạnh cả lưng bật người nói: “Không cần, tôi cảm thấy giờ tôi có thể tha thứ cho anh.”
Ngay sau đó Âu Dương Khiêm Vũ không để ý, lại tiếp tục nói: “Tôi biết cậu vẫn thích tôi, cậu đừng căng thẳng. Từ 0h chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò, tôi chính là bạn trai một ngày của cậu, đến 0h ngày mai sẽ chấm dứt.”
Tề Lẫm đau đầu đáp: “Tôi từ chối.” Anh không hề căng thẳng!
Âu Dương Khiêm Vũ khoác một tay lên bụng anh: “Cậu không thể từ chối, tôi đang thực hiện điều ước của cậu, xin cậu tha thứ.”
Tề Lẫm khóc không ra nước mắt ngồi dậy, ném áo trả y, nhìn y như một tên quái dị: “Thật sự là không cần, tôi thật sự đã tha thứ cho anh.” Rốt cuộc ai đang thực hiện điều ước cho ai đây?
Lúc này trong đầu Tề Lẫm chỉ có tám chữ: quý trọng sinh mệnh, rời xa nam chính. Anh đứng lên muốn đi về phía đám đông.
Nhưng anh còn chưa kịp đi bước nào, tay đã bị Âu Dương Khiêm Vũ nắm chắc: “Chờ một lát, tuy giờ còn chưa bắt đầu quan hệ của chúng ta nhưng sinh nhật của tôi còn chưa qua, cậu còn chưa chúc mừng.”
Tề Lẫm sắp bật khóc cố gắng giãy dụa: “Được rồi được rồi, tôi sẽ nói chúc mừng anh sinh nhật vui vẻ, anh bỏ tay trước đi.” ở cạnh tên nam chính thần kinh Âu Dương Khiêm Vũ, quả thực là quyết định tồi tệ nhất của anh trong cuộc đời này.
Âu Dương Khiêm Vũ đột nhiên chơi xấu: “Không, cậu nói trước đi.”
Tề Lẫm liếc xem thường: “Được rồi. Âu Dương Khiêm Vũ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh hàng năm đều có ngày hôm nay, tuổi tuổi có kim triều.”
Sau đó Âu Dương Khiêm Vũ hài lòng, anh y cũng đứng lên theo Tề Lẫm, dắt tay anh nói: “Đi thôi, giờ là 0h đúng, từ hiện tại tôi sẽ là bạn trai cậu một ngày.”
Tề Lẫm cao giọng: “Tôi đã nói là… không cần.” anh sắp chết rồi, Âu Dương Khiêm Vũ à, anh không thể nghe ý kiến của người khác được sao?
Âu Dương Khiêm Vũ lại nói: “Đừng có dối lòng, tôi biết cậu đang rất vui. Tôi sẽ cố gắng làm bạn trai tốt của cậu, cho cậu một ngày thật vui vẻ.”
Tề Lẫm bó tay xem thường lại xem thường: “…” Có thể khiến anh ngất luôn không?
Hối hận, thật sự là hối hận, sao anh không nói thẳng, tôi đặc biệt đã sớm tha thứ cho anh rồi! khốn kiếp, bỏ tay ra, đừng có kéo tôi, ông đây không làm gay!
Khi Tề Lẫm cố gắng giãy dụa, Âu Dương Khiêm Vũ chợt nói: “Xem đi, cậu vui tới mức sắp ngất rồi.”
Tề Lẫm: “…” Tuyệt đối là tức tới mức sắp ngất ấy!