Em trai Âu Dương Hạo nói: “Thầy Tề Lẫm đi xem mưa sao băng, giờ anh ấy đang ở vùng ngoại ô chờ đó, chúng em cũng muốn đi!”
Anh trai Âu Dương Ngự gật đầu: “Vừa rồi chú quản gia đã nói thế, anh, chúng em cũng muốn đi xem, còn chưa nhìn lần nào mà.”
Không biết là nghe được tên của Tề Lẫm hay là vì muốn thoả mãn nguyện vọng của mấy đứa em trai, hoặc là muốn thoát khỏi bữa tiệc chán chết, Âu Dương Khiêm Vũ đồng ý ngay tắp lự. Còn về sao băng, chắc trên mạng cũng đăng tin, y lập tức tra di động, đúng là có thật. Y ôm ôm đôi song sinh: “Đi, anh dẫn hai đứa đi xem sao băng.” Nói xong rồi nhìn về phía các bạn: “Các cậu có muốn đi cùng không, tới khoảng gần 6 giờ sáng.”
Lý Tân Hi cũng tò mò nơi Tề Lẫm đến nên cũng đồng ý, Kim Tử Đạt luôn nghe theo Âu Dương Khiêm Vũ không hề từ chối, Lữ Duy Kim vốn cũng định suy nghĩ thêm nhưng nhớ tới đám Âu Dương Khiêm Vũ lại biết bí mật nhỏ của mình, biết cậu thích động vật nên cũng đồng ý.
Còn Tôn Ái Tích bị đôi song sinh đẩy sang một bên lại bị quên lãng, ngay cả Lữ Duy Kim cũng có ý liếc cô một cái, không nói gì liền đi theo, cậu cũng chỉ làm được vậy. Tuy Tôn Ái Tích đáng yêu nhưng dù ra sao cũng kém hơn những động vật nhỏ cậu lén nuôi dưỡng trong vườn. Âu Dương Khiêm Vũ nói đúng, có đôi khi cậu cũng phải biết cách nhìn người.
Dù thế nào, với Lữ Duy Kim, hiển nhiên Tôn Ái Tích không quan trọng bằng Âu Dương Khiêm Vũ, nếu sắp xếp vị trí thì Tôn Ái Tích chắc sẽ gần chót. Nghĩ vậy dường như cậu không còn áy náy. Lý Tân Hi cũng nói với cậu, khi còn bé ngây thơ không có nghĩa sau này cũng vậy, tin thì có thể nhưng đừng mù quáng, đừng bị người ta kiểm soát, khiến tình anh em cũng tan vỡ. Âu Dương Khiêm Vũ không phải kiểu người nói xin lỗi là sẽ tha thứ, đừng làm tổn thương bạn mình, cậu cho người khác cơ hội, người khác làm thế nào lại là chuyện của người ta, đừng có tham gia nhiều.
Dẫn Tôn Ái Tích đến đây, Lữ Duy Kim đã nói qua với Lý Tân Hi, cậu ta từng ám chỉ Âu Dương Khiêm Vũ nếu không Tôn Ái Tích sớm đã bị kéo xuống tầng. Không được Âu Dương Khiêm Vũ cho phép thì không phải ai cũng có thể đi vào phạm vi của họ.
Bốn người dẫn theo đôi song sinh đi xuống tầng, Giản Hành đã mỉm cười đứng ở chỗ rẽ chờ họ, đưa hai chìa khoá xe đã sắp xếp đầy đủ đồ cho Âu Dương Khiêm Vũ, đôi song sinh đứng sau anh hai, cười không ngừng nhìn Giản Hành.
Giản Hành nói: “Khiêm Vũ thiếu gia, cậu phải chăm sóc Tiểu Ngự và Tiểu Hạo đó, chăn và lều tôi đã chuẩn bị ở trong cốp xe, đồ uống ở trong tủ lạnh, đồ ăn cũng ở cốp xe sau. Mặt khác, cậu thay tôi cám ơn Tề Lẫm nhé.”
Âu Dương Khiêm Vũ có thể hiểu phần trước nhưng lại không hiểu câu sau, vì sao Giản Hành lại muốn cảm ơn Tề Lẫm? Y nhìn những người khác cũng mang vẻ mê mang, ngược lại em trai Âu Dương Hạo nói: “Em biết ý của chú quản gia.”
Giản Hành vỗ vai cậu: “Chỉ có cậu thông minh, lúc ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, cố gắng đi theo các anh, hiểu không?”
Đôi song sinh gật đầu: “Chúng cháu biết rồi.” Sau đó họ vọt lên xe đầu tiên chiếm chỗ đẹp.
Xe có tài xế, sáu người vừa lúc ba người một thiếc, anh em nhà Âu Dương một chiếc, ba người khác ở chiếc còn lại. Chủ nhân lén lút rời tiệc, quản gia Giản đành phải đứng ra đại diện, thay ba cậu thiếu gia bốc đồng xử lý rắc rối, haizzz, làm quản gia bận rộn hơn hẳn những người khác.
Lên xe, Âu Dương Khiêm Vũ không hiểu hỏi đôi song sinh: “Tiểu Hạo, sao em biết vì sao chú Giản lại muốn cảm ơn Tề Lẫm?”
Âu Dương Hạo nghiêng người sang chỗ anh trai: “Anh hai à, vì anh ấy là gia sư của chúng em, chú Hành muốn cám ơn vì anh ấy đã dạy dỗ, thầy giáo ở trường nói ngữ văn của em tiến bộ rất nhiều. Điểm thi thử của anh lúc mới khai giảng cũng đứng hạng năm trong lớp.”
Âu Dương Khiêm Vũ nghĩ nghĩ: “À, anh biết rồi.”
Nghĩ đến câu xin lỗi không được tha thứ kia, Âu Dương Khiêm Vũ lại buồn bực, một cục tức cứ nghèn nghẹn trong ngực không trôi xuống được. Gần một tháng y không ngủ ngon, thi thoảng còn mơ thấy Tề Lẫm bị chết cóng trong hầm rượu, thấy cơ thể cứng đơ lạnh lẽo của cậu ta. Hoặc có thể vẫn trong hầm rượu nhưng người trong đó không còn là Tề Lẫm, mà là Tôn Ái Tích khóc sướt mướt, khiến cả giấc mơ y cũng không thể thoải mái. Càng kinh dị hơn là sau đó Tôn Ái Tích còn nằm trong ngực y, họ được cứu mà Tề Lẫm lại chết.
Giấc mơ đó khiến Âu Dương Khiêm Vũ sợ hãi, nhưng không thể nói với ai. Sau đó y lén đi tìm bác sĩ tâm lý, kết quả ông ta nói y có áp lực quá lớn hoặc có khúc mắc mới mơ thấy vậy, nếu y nói hết tất cả những gì trải qua vậy có thể giải quyết vấn đề. Cuối cùng y không nói gì.
Âu Dương Khiêm Vũ biết biện pháp giải quyết cuối cùng, trong tiềm thức y luôn muốn được Tề Lẫm tha thứ. Y xin lỗi Tề Lẫm nhưng không được tha thứ, Giản Hành cũng nói cậu ấy sẽ không tha thứ cho y. Người y đã từng ghét lại không tha thứ, người đầu tiên không thể chấp nhận lại chính là y. Lúc đầu y cho rằng Tề Lẫm chỉ nói không nhưng rồi y biết đó là thật sự. Sau khai giảng, dù y ở đâu cũng không tìm được Tề Lẫm, thật lạ, đồ vốn thuộc về y lại chợt biến mất, khiến y không thoải mái.
Khi đi ra bệnh viện, Giản Hành đã nhắc y: “Khiêm Vũ thiếu gia, cậu nên ngẫm nghĩ lại về hành động của mình. Chỉ một trò đùa của cậu mà suýt nữa hại người ta mất mạng, cậu nên sửa lại tính cách bốc đồng này đi.”
Lúc ấy Âu Dương Khiêm Vũ không nghe, nhưng rồi y mới hiểu được. Không phải y không thừa nhận rằng quả thật y đã tổn thương Tề Lẫm, song y không biết phải làm sao mới được tha thứ. Chủ yếu là vì Tề Lẫm không khóc không làm quá lên, y không thể dỗ cũng không thể an ủi. Sao Tề Lẫm lại không khóc lóc bù lu bù loa như con gái chứ, vậy y có thể dùng tiền giải quyết rồi, nhưng đó cũng không phải Tề Lẫm.
Y điên rồi, sao vẫn luôn nghĩ về Tề Lẫm vậy? Tuy nhiên nghĩ đến mình sắp gặp Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ khó hiểu lại thấy vui vẻ. Lúc thấy Tề Lẫm y muốn nói điều gì đó…
Đôi song sinh ngồi chơi PSP, không thèm để ý Âu Dương Khiêm Vũ đang nhung nhớ, ngây ngốc vì ai.
Hai chiếc xe đi ra nội thành, hướng về phía ngoại ô. Lái xe đều là những lính đánh thuê được huấn luyện trường kỳ, bảo đảm tốc độ không có vấn đề, đương nhiên cũng biết đua.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe thể thao sang trọng xuất hiện ở đỉnh núi ngoại thành trong không khí tấp nập. Chỗ đó còn có nhiều xe khác, nếu không phải bị ngăn ở phía dưới chắc họ đã lên từ 10 phút trước, cũng may là có lái xe nhanh trí, nếu chỉ có mấy người họ thì chắc không làm được.
Chỗ nào cũng có người mang theo kính thiên văn, xe được đỗ tại nơi trống trải, họ cũng xuống xe. Chung quanh đều là người, lại vừa lúc là buổi tối, căn bản không tìm thấy đám Tề Lẫm ở đâu. Đôi song sinh hơi thất vọng, Âu Dương Khiêm Vũ bảo chúng đừng chạy loạn, các anh sẽ đi tìm người, chúng lại vui vẻ. Tạm thời mấy người nghỉ ngơi tại một chỗ, đợi Âu Dương Khiêm Vũ, Lý Tân Hi và một lái xe đi tìm Tề Lẫm, đôi song sinh vỗ tay nhau. Đỉnh núi cũng không phải quá rộng, có địa điểm cố định. Họ tin chỉ cần một đám đi tìm chắc chắn có thể tìm được đám Tề Lẫm.
Lý Tân Hi vừa tìm vừa trêu Âu Dương Khiêm Vũ: “Khiêm Vũ, hiếm khi thấy cậu tích cực tìm người thế này?”
Âu Dương Khiêm Vũ liếc nhìn người phụ nữ và đàn ông ngồi dưới, Tề Lẫm thích đàn ông chắc chắn sẽ không ngồi cùng phụ nữ đâu, không phải Tề Lẫm. Rồi sau đó y trừng Lý Tân Hi: “Tớ làm chuyện gì cũng tích cực.”
Lý Tân Hi: “…”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu có vẻ mặt gì vậy?”
Lý Tân Hi: “Tớ nghĩ cậu hiểu bản thân mình, xem ra là tớ suy nghĩ nhiều rồi.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Mau im đi, tìm người nhanh, khắp nơi toàn muỗi.”
Lý Tân Hi ra vẻ kéo khoá miệng, Khiêm Vũ đại thiếu gia cần người khác nhân nhượng nha, haizzz, quả thực ấu trĩ quá.
Lái xe đi theo họ bảo vệ chung quanh, hắn đã gặp Tề Lẫm, đương nhiên cũng thuận tiện tìm xem.
Ba người vòng quanh 10 phút mới tìm được một gương mặt tròn, là bạn học Thẩm Tiểu Viên.
Thấy họ, Thẩm Tiểu Viên rất giật mình, cậu không quên hôm nay Âu Dương Khiêm Vũ tổ chức tiệc sinh nhật. Sao anh ta lại chạy tới đây, chẳng lẽ cũng đi xem sao băng như họ? Nhưng có phải họ tới muộn quá rồi không, chỗ ngồi tốt hầu hết đều bị tranh rồi.
“Các anh, sao lại tới đây?” Thẩm Tiểu Viên hỏi.
Đối diện với đàn em mặt tròn đáng yêu, Lý Tân Hi vẫn tiếp tục giữ vẻ hiền lành, vị đàn em này rất bảo vệ Tề Lẫm: “Tới tìm mọi người cùng xem sao băng, Tề Lẫm đâu?”
Nói đến Tề Lẫm, Thẩm Tiểu Viên nhìn nhìn Âu Dương Khiêm Vũ, không vui nói: “Tề Lẫm không ở đây.”
Mới nói xong, trong lều vang lên một giọng nói Tề Lẫm không ở đây như động đất: “Thắng rồi!”
Thẩm Tiểu Viên: “…”
Lý Tân Hi vỗ vai Thẩm Tiểu Viên: “Chắc mọi người chơi rất vui, không để ý bọn anh cùng chơi chứ?”
Thẩm Tiểu Viên vô cùng không muốn nhưng cậu không nói gì, người đã đến đây rồi còn có thể làm sao?
Lúc này mấy người đang chơi vô cùng high trong lều đang ra sức ném bài, cũng không chú ý tới Lý Tân Hi bước vào, cho tới khi Âu Dương Khiêm Vũ ngoại tộc chen nửa người thì mọi người mới phát hiện có người khác tới.
Mọi người: “…”
Vì sao Âu Dương Khiêm Vũ lại ở đây?
Vẫn là Âu Dương Khiêm Vũ lên tiếng trước: “Tiểu Ngự và Tiểu Hạo muốn tìm cậu xem sao băng.”
Tề Lẫm bị hoảng sợ lại sửng sốt, hình như đã lâu rồi anh không gặp Âu Dương Khiêm Vũ: “Chúng ở đâu?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Ở bên kia, tôi gọi điện thoại cho chúng tới.”
Lớp trưởng đại nhân tốt bụng đáp: “Ở đỉnh núi không có tín hiệu, không gọi được.”
Âu Dương Khiêm Vũ mở di động, quả nhiên là không có tín hiệu. Y kéo Tề Lẫm, nhét Lý Tân Hi vào chỗ Tề Lẫm đang ngồi rồi đi qua Thẩm Tiểu Viên ngây ngốc.
Một lúc lâu Tề Lẫm mới phản ứng: “Nè, thả ra!”
Âu Dương Khiêm Vũ sảng khoái buông tay, sau đó cúi đầu đi trước. Tề Lẫm khẽ mắng một tiếng đệt mới đuổi kịp, chỉ thấy đằng trước Âu Dương Khiêm Vũ run vai lên.
Hoá ra đây mới là tính cách thật của Tề Lẫm, y thử lên tiếng: “Đệt.” hình như cũng được.
Tề Lẫm phía sau: “…” Cậu hai tới giờ uống thuốc rồi?