Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 18




Buổi sáng, Lục Phong Hàn đang tập thể dục thì Vincent gọi đến, anh nhấn nhận: "Chuyên gì?"

Không nghĩ đến cậu ta lại ậm ừ, do dự: "Chỉ huy, em làm phiền anh hả?"

"Không có."

"Ủa? Anh không cùng người anh em năm ngón tay giao lưu cảm tình hẻ? Sao thở gấp thế?"

Lục Phong Hàn biết tên này không có lời gì hay, trong đầu cái đám cấp dưới này toàn phế liệu.

Anh thuận miệng hỏi: "Sao cậu không tính đến khả năng khác hả?"

"Anh bất hòa với người anh em năm ngón tay sao?", Vincent kinh ngạc:"Chỉ huy, anh hiểu lầm bản thân mình phỏng? Theo bảng vote của quân Viễn Chinh, ngài luôn đứng đầu bảng "Người khó thoát ế nhất" suốt 5 năm á. Chúng em đều cá là ngài trước 30 tuổi không cách nào bắn phát súng đầu tiên!"

Không thể bắn phát súng đầu tiên?

Lục Phong Hàn ngữ khí nhàn nhạt: "Xem ra nên chỉnh đốn kỷ luật quân đội, ra là lúc ở mấy nơi riêng tư mấy người các cậu rảnh rỗi thế."

"Đừng mà chỉ huy, không phải là do bay tới bay lui trong vũ trụ quá chán nên mọi người mới mở cái hạng mục giải trí này sao? Ngài nhẫn tâm cướp đi chút ít giải trí này hở?" Vincent hối hận mình nhiều chuyện, mong là sau khi về tiền tuyến Lục Phong Hàn sẽ quên.

"Đương nhiên....nhẫn tâm."

Không muốn nghe cậu ta lảm nhảm gì mà phải bảo vệ tâm lí khỏe mạnh của nhân viên, anh nói thẳng: "Xảy ra chuyện gì?"

Ngữ khí Vincent trở nên đứng đắn: "Không uổng công chúng ta đợi 5, 60 ngày, có động tĩnh."

Cậu ta kích động: "Em tra được việc điều nhiệm bắt đầu tiến hành ở tiền tuyến. Tổng chỉ huy Wise cho là lần thảm bại lần trước tổn thất quá nặng nề nên xin quân đoàn Trung Ương cho phép xét thăng cấp một loạt quân hàm và chức vụ để dễ bổ sung vị trí. Trong danh sách em tìm được có 50 người."

"Cuối cùng cũng nhận định tôi chết rồi à?", Lục Phong Hàn dựa lưng vào tường, tay đút túi: "Điều tra hết chưa?"

"Đã điều tra hết, nhưng nhìn qua thông tin cá nhân của 50 người này không có vấn đề, bối cảnh xuất thân không giống nhau, lý lịch đơn giản, các mối quan hệ không phức tạp, năng lực cũng..."

Lục Phong Hàn đánh gãy: "Nói tiếng người."

Vincent đành lượt bớt: "Có bảy người em thấy hơi sai, có hai người bị Wise phái đi điều tra, hai người đi hậu cần, ba người đi kĩ thuật."

Ánh mặt Lục Phong Hàn hơi ngưng: "Ba người đi kĩ thuật?"

"Không sai, nếu Wise là phản đồ của quân Phản Loạn thì có thể nhìn ra, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là khống chế hệ thống."

Phi thuyền Liên Minh hiện tại có hệ thống mới, được sử dụng đã 3 năm, công năng rất mạnh mẽ. Làm tổng chỉ huy nên Lục Phong Hàn hiểu rất rõ: So với hệ thống này, hệ thống trước kia chả là cái gì?

Đại khái như khoảng cách của trường quân đội Đệ Nhất và Turan.

Đó cũng là lí do người tạo ra nó – Y – vào ba năm trước bị đưa vào Bảng Đen đứng vị trí thứ nhất.

"Ở chỗ kĩ thuật cũng khó tra ra được gì, thứ mà Y làm ra rất phức tạp, nhìn như sách trời vậy. Mấy người ở chỗ đó mỗi lần gặp vấn đề gì đều phải lật mở sổ tay của Y ra, rồi làm theo."

Lục Phong Hàn không khẩn trương, anh thong thả vê ngón tay: "Cho nên, phi thuyền chỉ huy vẫn là địa bàn của Erich. Tổng chỉ huy Wise chẳng thể nhét người vào đó nên phải lùi một bước, đem cấp dưới xếp rải rác vào chỗ khác."

Erich là cấp phó của anh, anh từng đoán rằng lúc anh "chết", Erich không tranh giành quyền chỉ huy với Wise là để tránh đi mũi nhọn.

Hiện tại xem ra, dù Wise nhảy lên cao nhưng phi thuyền chỉ huy bị Erich bảo hộ rất khá.

"Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm, nhìn xem bước tiếp theo của Wise là gì." Lục Phong Hàn lại nghĩ tới, "Đúng rồi, dựa theo quy định, chỉ cần không thể xác định tôi đã chết thì tiền lương vẫn được Liên Minh phát tiếp tục, nhưng tôi không thể động đến tài khoản, còn các cậu thì sao?"

Vincent hiểu anh muốn hỏi gì: "Lúc ngài xảy ra chuyện, chúng tôi không dám đánh cược ngài còn sống hay không. Nên tôi cùng những người khác thương lượng, mỗi tháng tiết kiệm một chút, góp lại gửi cho gia đình của mấy người khác, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn. Lúc họ còn sống cùng nhau gọi anh em, cùng nhau đánh trận, sau khi họ chết thì làm sao có thể nhẫn tâm mặc kệ người thân họ được?"

Liên Minh tuy rằng sẽ gửi một số tiền không nhỏ để an ủi đến người nhà của những chiến sĩ đã hi sinh. Nhưng thực tế, những gia đình khác nhau có nhưng khó khăn khác nhau, có thể giúp thì phải giúp.

Trước kia ở tiền tuyến, mọi người đều cười tổng chỉ huy Lục Phong Hàn rất nghèo, nhưng ai cũng biết tiền của anh đi về đâu.

Vincent nhớ anh từng nói: "Tôi không có người nhà, bọn họ có. Dù sao tôi cũng độc thân, cần tiền làm gì? Nói không chừng ngày nào đó tôi cũng có thể bị nổ thành tro, bay trong vũ trụ."

Lúc ấy cậu vẫn là phó quan của anh, cười trêu ghẹo: Chỉ huy, sao ngài lại tự trù ẻo mình chứ?

Lục Phong Hàn mặc áo khoác quân phục, bắt chéo chân, ngồi ở bàn điều khiển của phi thuyền chỉ huy, đáp: "Tôi là quân nhân, quân nhân sẽ chết, có gì sai à."

Lúc Kỳ Ngôn xuống lầu thì Lục Phong Hàn đang xem tin tức. Cậu dừng chân, cố nhìn xem thời gian trên tin tức.

Không có nhớ lầm.

Đem bánh mì đưa cho Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn hỏi: "Hôm qua cậu lại thức đêm?"

"Ừ." Hôm qua đúng là cậu thức đêm để viết chương trình, xuất hiện một vấn đề làm cho thành quả cả đêm sụp luôn.

Cậu chẳng muốn ăn: "Sao anh biết?"

"Vẻ mặt tái nhợt, không có tinh thần, vừa chống cằm là nhắm mắt, không phải thức đêm thì là gì?", Lục Phong Hàn thấy cậu cầm miếng bánh mì nhưng không ăn, xoay người lấy một ống dinh dưỡng đưa qua: "Không muốn ăn thì uống cái này."

Kỳ Ngôn cầm lấy, uống xong thì có cảm giác no bụng.

Kỳ Ngôn cử động ngón tay: "Không đau."

"Ừ, đi học thôi."

Lúc Kỳ Ngôn đến Turan liền thấy ánh mắt đánh giá xung quanh. Cậu kỳ quái hỏi Lục Phong Hàn: "Sao bọn họ nhìn tôi?"

Lục Phong Hàn nghe tiếng thảo luận chung quanh, đáp lời: "Hôm qua cậu ở văn phòng quản lý học thuật tùy chuyên ngành, tùy mô hình mà thiết lập máy gia tốc mới, ở diễn đàn trường nổi luôn, bọn họ thấy cậu rất lợi hại, muốn nhìn cậu."

Kỳ Ngôn gật đầu: "À."

Lục Phong Hàn nhướng mày: "Không cao hứng sao? Tất cả mọi người thừa nhận năng lực của cậu, về sau sẽ không còn xuất hiện sự tình như hôm qua."

Kỳ Ngôn: "Sao phải cao hứng? Rất nhiều người cảm thấy tôi rất lợi hại."

Ý là, không phải điều đương nhiên hả? Tôi quen rồi.

Thấy Kỳ Ngôn nghi hoặc nhìn mình, Lục Phong hàn ngứa tay – chẹp, muốn chọt quá.

Lục Phong Hàn nói không sai, mấy ngày tiếp theo không ai nhắc đến việc giả bộ học thuật hay là trong nhà có người dạy nữa. Dù là Laurent cũng chỉ lạnh, ít nói chuyện.

Chỉ là trên đường đến phòng thí nghiệp, thường xuyên nghe có người cảm thán: "Ôi, tốc độ khai thác dữ liệu của mô hình GT913 Tấn Long của tôi chậm quá..."

"Ôi... vì chạy dữ mà tôi đã phải canh giữ ba ngày ba đêm bên máy tính quang học rồi! Phải chi nó nhanh một chút là hay rồi!"

Sau này, mọi người phát hiện Kỳ Ngôn không hứng thú với mô hình GT913 Tấn Long nên mới từ từ không đến nữa.

Vừa đẩy cửa phòng, thấy giáo sư Phó đã đứng đó, Kỳ Ngôn chớp mắt: "Chào giáo sư Phó."

"Thêm một người." Giáo sư Phó rất vừa lòng: "Kỳ Ngôn à, em là người thứ hai sau ba giây thì nhìn ra thầy không phải hình chiếu ba chiều. Thật làm người thương cảm, người ở tổ nghiên cứu vào đây cũng hơn nửa mà chỉ có em và Mondrian là nhìn ra. Diệp Bùi còn tệ hơn, còn dùng ngón tay chọt xem có xuyên qua không."

Diệp Bùi ôm lưng ghế kêu oan: "Giáo sư, vì kỹ thuật hình chiếu ba chiều của Liên Minh quá trâu bò! Hơn nữa hai ngày trước ngài còn ở đại khu Messier mà, ai biết tự nhiên thầy về Leto."

"Đương nhiên là do có việc." Giáo sư Phó thấy hai người cuối cùng cũng vào tổ rồi, ông vỗ tay: "Các bạn học, thầy đến thông báo một việc. Ngày mai thầy sẽ đi đến pháo đài ngoài không gian của hành tinh thủ đô, bên đó cho phép thầy mang theo vài sinh viên. Cho nên, ai ngày mai không có chương trình học thì có thể theo thầy." Ông điểm danh: "Mondrian, Diệp Bùi, Hứa Mân, Kỳ Ngôn ngày mai theo thầy ngủ một đêm trên đó, các em hãy chuẩn bị một chút."

Bút kim loại của Laurent rơi trên mặt đất.

Những người khác đều hâm mộ nhóm Kỳ Ngôn có thể cùng giáo sư đi đến pháo đài, chẳng ai thấy thất thố của hắn.

Rõ ràng hắn và Kỳ Ngôn cùng lớp, đều không có tiết vào ngày mai nhưng giáo sư Phó chỉ gọi Kỳ Ngôn, không gọi hắn.

Một nam sinh bên cạnh thấy Laurent cúi đầu: "Ha, đừng buồn, tôi cũng giống cậu, cùng lớp với Mondrian. Nhưng danh sách có hạn, không thể mang chúng ta đi hết. Chờ đến lần sau sẽ đến lượt thôi." Nam sinh đó thở dài: "Tuy nhiên không chọn tôi, tôi phục. Đầu óc cái tên Mondrian kia quá khủng khiếp."

Người đó nói xong cũng không thấy Laurent ngẩng đầu, cảm thấy không thú vị.

Pháo đài sắp đi nằm bên ngoài Leto, so với hành tinh thủ đô thì nó giống như một đám bụi vũ trụ. Dùng vật liệu tổng hợp chất lượng cao mà xây nên, tổng thể có màu xám đen, lấy tên rất đẹp: Fontaine I.

Từ Leto đến Fontaine I cần đi phi thuyền chuyên môn loại nhỏ. Khi phi thuyền rời đi, chỉ thấy mặt đất thu nhỏ không ngừng, vừa tiến vào vũ trụ, bên tai mọi người yên lặng.

Diêp Bùi ghé vào cửa sổ, kích động: "Chúng ta sẽ lập tức tiến vào Fontaine I ư?"

Giáo sư Phó hiểu cảm giác của sinh viên khi lần đầu được đến pháo đài, kiên nhẫn giảng: "Không sai, chờ khi phi thuyền tiến vào phạm vi của Fontaine I sẽ bị nó hút vào. Như cá mập lớn nuốt cá nhỏ ở biển vậy."

Hứa Mân là một nam sinh ít lời, yên lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài phi thuyền, còn Mondrian thì thảo luận với giáo sư Phó cách thức "nuốt vào" của Fontaine I.

Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thật sự không nổi hứng thú —— dù ai ở ngoài vũ trụ phiêu du 9 – 10 năm cũng chẳng sinh ra nổi cảm xúc dao động gì.

Chỉ là khi phi thuyền thoát lực hấp dẫn của Leto, cảm giác quen thuộc này làm anh tưởng mình đã về đại khu tiền tuyến.

Dưới chân anh chính là sàn phi thuyền chỉ huy, sau anh là đoàn phi thuyền tiên phong.

Kỳ Ngôn càng nhạt nhẽo hơn – cậu dựa vào vai vệ sĩ ngủ mất rồi.

Diệp Bùi cười hỏi phải hôm qua Kỳ Ngôn vui quá nên mất ngủ hay không mà giờ còn gà gật.

Nửa giờ sau, phi thuyền tiến vào phạm vi của Fontaine I, bên ngoài cửa sổ bị màu kim loại xám đen bao lấy, trong khoang rung nhẹ, sau đó là có tiếng máy móc: "Kết nối thành công, nhân viên trong khoang chuẩn bị."

Kỳ Ngôn tỉnh dậy.

Cậu dụi mắt, hỏi Lục Phong Hàn: "Tới rồi?"

"Tới rồi tới rồi," Diệp Bùi hưng phấn nói tiếp, "Lúc nãy cậu ngủ nên không thể ngắm Fontaine 1 lúc đến gần, rất là đồ sộ. Giờ mình hiểu lí do vì sao mà [Nhật báo Leto] gọi nó là hành tinh đen phiêu đãng ở vũ trụ, vật liệu kim loại bên ngoài khiến nó có được vẻ đẹp của khoa học kĩ thuật!"

Giáo sư Phó nghe thấy, cười rộ: "Xem ra bạn học Diệp Bùi hứng thú với vật liệu hàng không vũ trụ nhỉ?"

Diệp Bùi tỏ rõ lòng trung thành: "Không, niềm đam mê của em vĩnh viễn thuộc về trí tuệ nhân tạo."

Đoàn người đều cười rộ lên.

Cửa khoang mở ra, có nhân viên công tác mặc đồng phục màu lam đi vào: "Xin chào giáo sư Phó cùng các bạn sinh viên học viện Turan, hoan nghênh đến Fontaine I! Tôi là Lâm Gia, là hướng dẫn viên của mọi người." Cô cột mái tóc dài màu vàng nhạt thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng: "10 năm trước, tôi cũng học ở Turan."

Diệp Bùi cao hứng: "Thì ra là đàn chị! Cảm ơn đàn chị hướng dẫn tham quan!"

Giáo sư Phó rời phi thuyền liền tách ra, nhóm người Kỳ Ngôn thì đi theo Lâm Gia, đến những khu vực được tham quan trên pháo đài.

Bên tay phải hành lang là tường thủy tinh, có thể thấy những hằng tinh xa xôi lập lòe ánh sáng nhạt, cùng những pháo đài lân cận.

Lâm Gia cầm một ly cà phê, giới thiệu: "Ngày thường, pháo đài dùng cho nghiên cứu khoa học, giám sát các thí nghiệm vũ trụ. Nhưng khi có chiến tranh sẽ biến thành pháo đài di động. Tuy nhiên từ khi giằng co với quân Phản Loạn đến nay, chiến hỏa vẫn chưa đến thủ đô tinh nên Fontaine I chưa có cơ hội lên chiến trường."

Cô nhìn vũ trụ đen nhánh ngoài pháo đài: "Không có chiến tranh là tốt nhất, may mắn có quân Viễn Chinh."

Lục Phong Hàn nghe thấy câu này, không có cảm giác gì.

Đó chính là mấu chốt mà nhiều đời tổng chỉ huy quân Viễn Chinh tuân thủ nghiêm ngặt – đem khói súng ở ngoài cụm hành tinh Liên Minh.

Kỳ Ngôn nhìn ánh sáng nhạt ngoài tường kính, gợi lên một chút ký ức "pháo đài di động": "Phụ cận Fontaine I..."

Cậu dừng lại.

Có một điểm chuyển tiếp quân sự đường dài gần Fontaine I, lúc dầu Liên Minh đặt Fontaine I ở đây có nguyên nhân là suy tính an toàn....

Phòng ngừa có kẻ lợi dụng điểm chuyển tiếp này tạo uy hiếp cho Leto.

Nhưng mà đây không phải điều lúc này cậu nên biết.

Mọi người đang nghe Lâm Gia nói chuyện, chỉ có Lục Phong Hàn chú ý đến cậu: "Phụ cận làm sao vậy?"

Kỳ Ngôn lắc đầu, "Không có gì."

"Rồi, kế tiếp là thời gian hoạt động tự do, thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người sẽ có một phần bản đồ Fontaine I, khu vực màu trắng có thể tham quan, khu vực màu đỏ là nơi bị cấm, nếu cố ý đến..." Lâm Gia cười tủm tỉm: "Sẽ bị coi là đánh cắp cơ mật Liên Minh, nhé?"

Vài sinh viên hoảng sợ, lập tức bảo đảm không bước vào khu đỏ một bước.

Lâm Gia rất vừa lòng hiệu quả đe dọa: "Còn lại chính là chỗ ở, giáo sư Phó sẽ ở lại pháo đài một đêm nấy các bạn cũng không về Leto được. Nhưng tôi đã quên hỏi có bao nhiêu người nên hiện tại các bạn năm người, mà chỉ có bốn phòng."

Người dư ra tất nhiên là Lục Phong Hàn.

Kỳ Ngôn trả lời: "Anh ta ngủ cùng tôi."

Lục Phong Hàn không nhịn được nhìn Kỳ Ngôn.

Dù là phi thuyền hay pháo đài đều có rất ít không gian, ước gì có thể biến một mét vuông thành mười mét vuông mà dùng. Dưới tình huống đó nên phòng ngủ thường rất nhỏ, còn giường thì....nhỏ đến nỗi chỉ có một người nằm được.

Ngủ cùng một phòng với Kỳ Ngôn tức là....

Lâm Gia gật đầu: "Được, vậy xong, vị trí của phòng cũng hiện trên bản đồ. Thời gian kế tiếp là thời gian tự do của mọi người."

Lâm Gia rời đi, tổ trưởng Diệp Bùi bèn hỏi ý kiến mọi người. Mấy người Mondrian muốn đi tham quan, còn đêm qua Kỳ Ngôn thức trễ quá, mệt rã rời, muốn đi về phòng đánh một giấc.

Dựa theo bản đồ, Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối mở cửa, Lục Phong Hàn cũng vào cùng. Trong phòng có đầy đủ vật dụng: bàn, giường đơn, hạt tẩy.

Khó có thể chứa nước trên vũ trụ, pháo đài cũng thế nên không có vòi sen, tắm rửa đều dùng hạt tẩy để vệ sinh, tên gọi tắt: "Hạt".

"Tắm" rất sạch, nhưng mà không có cảm giác thoải mái mấy.

Cửa phòng nhỏ bị đóng lại, Kỳ Ngôn có cảm giác gian phòng tràn đầy cảm giác xâm lược của người nào đó, không tránh được. Lục Phong Hàn kỳ quái: "Làm sao vậy?"

Kỳ Ngôn trả lời: "Giường cứng quá, còn ồn nữa."

Máy móc trên pháo đài hoạt động liên tục, người ở quen rồi thì chẳng cảm thấy gì, người mới vào như nhóm Kỳ Ngôn thì lại thấy phiền.

Anh biết.

Lục Phong Hàn như dùng ảo thuật mà biến ra một bộ tai nghe tĩnh âm, nhét vào tai Kỳ Ngôn.

Giây tiếp theo, Kỳ Ngôn nói: "Đúng là chẳng còn nghe thấy gì nữa."

Lục Phong Hàn ngồi trên giường đơn, vỗ đùi, ra hiệu Kỳ Ngôn nằm lên.

Kỳ Ngôn nhìn anh, hơi do dự, sau vài giây vẫn phải chịu thua cơn buồn ngủ.

Cậu chống tay lên giường, chậm rãi gối đầu lên đùi Lục Phong Hàn, lướt qua lớp vải ngăn cách, cảm nhận thân nhiệt của anh.

Kỳ Ngôn hít thở nhẹ nhàng.

Hơi thở mạnh mẽ của Lục Phong Hàn bao vây cậu, làm cậu có cảm giác thoải mái như đang ngâm nước nóng.

Lục Phong Hàn quen thuộc tiếng ồn trắng, nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi thiết bị đầu cuối cá nhân rung lên nhắc nhở.

Trong nháy mắt, anh ngỡ mình đang ở trên phi thuyền chỉ huy nơi tiền tuyến. Giây tiếp theo, cảm giác hơi nặng trên đùi làm anh phục hồi tinh thần.

Vincent gửi một đoạn tin nhắn âm thanh: "Em nhớ tới rồi, ngài có tiền không chỉ huy? Giá cả ở Leto đắt đỏ lắm, ngài có muốn em chuyển ít tiền cho ngài không?"

Lục Phong Hàn vô thức cúi đầu.

Kỳ Ngôn gối đầu lên đùi anh ngủ say, tay phải còn nắm một đoạn góc áo anh, dường như như vậy giúp cậu giảm cảm giác bất an khi đến một nơi xa lạ.

Anh cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian này anh không xài một đồng tinh tệ nào – ngủ ở nhà Kỳ Ngôn, lái xe của Kỳ Ngôn, quần áo cũng do Kỳ Ngôn mua nốt.

Căn cứ theo tình hình thực tế, anh gửi lại: "Có người nuôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.