[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 36: Không chết được




Trình Hâm cả ngày hôm nay đều giấu mình ở trong phòng thí nghiệm, buổi trưa được Mã Gia Kỳ tới tận nơi cưỡng ép dẫn đi ăn trưa, ăn xong cậu lại vùi đầu vào đống thí nghiệm bằng điện kia.

Bầu trời đã dần tối, đèn đường trong khuôn viên trường sáng lên, đài phát thanh đang phát vài bài hát, vô cùng du dương mà nhàn nhã. Sinh viên giờ này trên sân cũng không còn nhiều. Trình Hâm nhận thấy cũng đã muộn, bụng đã réo lên, tạm đem đồ cất vào tủ cẩn thận, ôm balo rời khỏi phòng thí nghiệm. Mã Gia Kỳ đã nhắn tin trước là anh đang đấu bóng ở sân thể dục. Trình Hâm sốc balo trên vai lên một cái, rồi chậm rãi đi tới sân bóng.

Lúc sắp tới đã thấy trên khán đài sân bóng rổ ngoài trời có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều nữ sinh chạy đến sân bóng rổ, cậu nghe thoáng qua câu chuyện bàn tán xôn xao của mấy nữ sinh:

“Hình như là chủ tịch clb bóng rổ cũng ra sân đấy.”

“Chủ tịch clb rất đẹp trai đó, mau mau, tớ rất muốn được nhìn anh ấy chơi bóng.”

Trình Hâm không mấy bận tâm, cậu không có hứng thú lắm, đơn giản là Mã Gia Kỳ hôm nay cũng chơi bóng.

Cậu nhìn thấy trong sân bóng rổ mấy nam sinh thân hình cao lớn, chuyền bóng cướp bóng, tràn đầy sức sống. Tiếng bóng chạm đất cũng vô cùng có lực, vang rộn cả sân bóng.

Mấy nữ sinh là cổ động viên tới sớm đã tranh vị trí chỗ hàng đầu còn đặc biệt chuẩn bị khăn và nước uống.

Khán đài phía sau bùng nổ tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt.

Trình Hâm bình thản tìm một chỗ ngồi xuống, đúng lúc cậu ngẩng đầu thấy Mã Gia Kỳ vừa ném bóng vào rổ. Anh một tay nắm lấy rổ, sau khi cơ thể lơ lửng vài giây thì thoải mái rơi xuống đất. Anh mặc đồng phục bóng rổ, đằng sau có in số 12, đường cong cơ bắp căng chặt mạnh mẽ, mồ hôi từ xương hàm của anh lăn xuống lồng ngực phập phồng, cặp mắt phượng sắc bén liếc nhìn đối thủ, mang đầy tính khiêu khích mà sát khí không kém.

Mã Gia Kỳ lấy vạt áo kéo lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra phần eo nhỏ, từng cơ bụng rõ nét cuốn hút, còn nhìn thấy cả đường nhân ngư quyến rũ.

Các nữ sinh thấy kinh hỉ thì phấn khích hét lên, tiếng lớn đến mức bùng nổ.

Trình Hâm bĩu môi nhìn, bắt gặp ánh mắt lơ đãng của Mã Gia Kỳ liếc tới. Anh thấy thân hình bé nhỏ của cậu ngồi một góc, hai mắt tròn xoe lấp lánh nhìn về phía mình. Anh hơi khựng lại, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Trình Hâm nhanh chóng hoà vào với bầu không khí, chăm chú nhìn trận đấu trên sân, nhìn Mã Gia Kỳ kiểm soát bóng, vượt qua sự ngăn cản của từng người, đem bóng ném vào rổ, động tác vô cùng nhanh nhẹn thành công đem điểm số về cho đội. Trình Hâm nhìn theo đến ngẩn cả người.

Khi Mã Gia Kỳ và một người bên đối thủ cùng tranh bóng, đối thủ vô tình động mạnh vào người anh khiến cả hai mất phương hướng mà chao đảo. Phần sân được làm bằng xi măng, lúc ngã xuống tay Mã Gia Kỳ ma sát với nền xi măng cũng bị rách một vệt. Nhưng anh không mấy để ý, nhanh chóng bật dậy hoàn thành cú úp rổ. Đôi mắt Trình Hâm tinh ý nhìn thấy vết thương của anh, trong lòng lập tức nhôn nhao lo lắng.

Trận đấu cũng kết thúc, tỉ số chiến thắng thuộc về đội Mã Gia Kỳ. Cả khán đài lập tức hét lên vô cùng phấn khích.

Đối thủ khi nãy làm Mã Gia Kỳ ngã lúc này đã chạy tới chỗ anh áy náy xin lỗi, anh giờ mới để ý tới vết thương trên khuỷu tay, xua tay lắc đầu: “Tôi không sao.” Cả hai nói vài câu về trận đấu rồi tách ra. Mã Gia Kỳ ngó lơ lời mời nước của mấy nữ sinh, một mạch đi về phía Trình Hâm, ngồi bệt xuống đất ngay dưới chân cậu.

Trình Hâm xụ mặt đưa bình nước của mình cho anh, còn lục lọi trong balo tìm khăn giấy. Mã Gia Kỳ ngửa đầu uống hết một nửa bình nước, ánh mắt nhìn lên gương mặt bí xị của Trình Hâm. Cậu ôm chặt lấy tay của anh, dùng khăn giấy cẩn thận lau qua vết thương chảy máu trên tay.

Thấy anh cứ nhìn mình, bản thân sắp bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến bỏng cả mặt. Tâm tình không vui mà cao giọng: “Anh nhìn em làm gì?”

Mã Gia Kỳ mỉm cười, vươn tay còn lại lên nhéo má cậu một cái, tâm trạng vui vẻ nói: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không chết được đâu.”

Mẹ nó ông đây lo lắng cho anh mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn à?

Trình Hâm bặm môi không muốn nói chuyện với anh, Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường thấy cậu cũng ở đây thì hóng hớt chạy tới.

“Em trai nhỏ cũng tới xem à?”

Chú ý tới Trình Hâm đang lau vết thương cho Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường phẩy phẩy tay, giọng điệu bình thản như đã quá quen: “Chơi bóng rổ đôi lúc cũng sẽ bị thương ngoài da như vậy, không cần quá khẩn trương đâu. Với đàn anh của em như thần vậy, ngàn năm mới để bị thương một lần, em đừng lo.”

Mấy lời nói đùa cợt của hai người nhanh chóng nhận được ánh mắt sắc lẹm cùng gương mặt đen kịt sát khí ngùn ngụt của Mã Gia Kỳ, vội xua xua tay chào cậu rồi ôm nhau bỏ chạy thoát thân.

“Lo lắng cho anh vậy à?”

“Anh còn nói nữa! Không cho phép anh bị thương nữa. Nếu có thì chỉ được phép do bị em đánh!” Trình Hâm nhíu mày nghiêm túc dăn đe anh.

Mã Gia Kỳ cong miệng bật cười, cưng chiều xoa má Trình Hâm, thuận theo ý cậu: “Được rồi, nghe lời bạn học Đinh.”

Dù biết thế nhưng Trình Hâm vẫn không bình tĩnh nổi khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ bị thương, mặt mũi cứ xị xuống nhìn chằm chằm cánh tay của anh. Mã Gia Kỳ cả người thoải mái mà dựa vào chân Trình Hâm. Nghiêng đầu hỏi vài câu vu vơ để gây sự chú ý của cậu.

“Tối nay muốn ăn gì?”

Trình Hâm không còn tâm trạng ăn uống, rầu rĩ trả lời: “Ăn gì cũng được mà…” Mã Gia Kỳ lại rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn xa xăm về phía sân bóng. Lại nhìn qua chiếc áo phông mà cậu đang mặc. Hình như thời tiết đã bắt đầu trở lạnh rồi, đứa nhóc này lại rất lơ đễnh trong việc chăm sóc bản thân.

“Đàn anh, em nhuộm lại tóc được không?” Giọng nói êm dịu ở trên đầu vang lên, mềm mại như lông vũ sượt qua da. Mã Gia Kỳ lại nhìn lên mái tóc của cậu, chậm rãi vuốt vài cái, tóc cậu vẫn rất mượt, sờ rất thoải mái.

“Nhuộm màu gì?”

Trình Hâm dẩu môi suy nghĩ, sau mới trả lời: “Nhuộm về màu đen nhé?”

“Sao lại màu đen, không phải nói muốn nhuộm bạch kim sao?” Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn cậu, giống như đang nghi ngờ lời cậu vừa nói ra.

“Không thích nữa, em để tóc đen cũng rất đẹp đó! Nhuộm xong kiểu gì anh cũng sẽ mê chết.”

Mã Gia Kỳ nhìn gương mặt búng ra sữa trước mặt, hai cặp mày của cậu đã nhíu lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc mà nói chuyện. Bàn tay nhỏ còn vô thức kéo kéo áo của anh. Giống như con nít nói chuyện tương lai. Mã Gia Kỳ khẽ bật cười, bàn tay nhàn rỗi nhéo nhéo cặp má xinh yêu của cậu, hài lòng gật đầu nghe theo lời nói của cậu: “Nhuộm màu nào thì anh đều mê.”

Dù em có cạo đầu anh cũng sẽ mê…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.