[Kỳ Hâm] Cuồng Dục

Chương 68: Trận chiến cuối cùng (1)




Những nhóm khác đợi rất lâu nhưng không thấy được tin tức của Nhóm Thứ Nhất. Một Lúc sau có người chạy vào

- Vương Hoàng Tử không xong rồi!

Vương Tuấn Khải vốn đang ngồi đợi lệnh thì tên kia chạy vào, nghe tên đó nói làm Vương Tuấn Khải và Lưu Diệu Văn cảm giác bất ổn

- Có chuyện gì? //Vương Tuấn Khải//

- Nhóm của Mã Quốc Vương bị bao vậy, còn nữa RJ3976 đã hoàn thành rồi

Nghe xong lời hắn nói Vương Tuấn Khải ngẩn người, không phải nói còn 1 tháng nữa hoàn thành hay sao

- Xem ra chúng ta phải dùng đến nó //Lưu Diệu Văn//

- Người của X-tơn đang tiến vào, chúng dự định công kích chúng ta

- Hành động thôi //Vương Tuấn Khải//

Tất cả Vampire đều bắt đầu hành động, Lưu Diệu Văn lo cho Hạ Tuấn Lâm chạy sang chỗ cậu. Hiện giờ đang rất rối, xem ra kế hoạch của Vương Tuấn Khải đã bị lộ.

Quay sang chỗ Đinh Trình Hâm, khung cảnh bây giờ rất căng thẳng. Đinh Trình Hâm bây giờ rất muốn chạy đến đấm ông ta một phát cho ông ta tỉnh lại. Vương Khả Du tiến lại gần ông ta

- Tùng Lẫm lý do quá điên rồ, ông nghỉ tôi tin sao? //Vương Khả Du//

Ông ta nhẹ nhàng vén tóc bà lên, ôm bà vào lòng

- Tóc bà vẫn đẹp như xưa nhỉ!? // Đinh Tùng Lẫm//

Đinh Tùng Lẫm nhớ đến lúc quen biết Vương Khả Du, lần đầu cả hai người gặp nhau là vào Mùa Thu những chiếc lá vàng rơi ở Trùng Khánh khung cảnh đó rất lãng mạn. Bà ở lần đó cũng là lần đầu bà đến thế giới loài người, mái tóc dài óng mượt của bà làm ông chú ý.

- Không giống trước nữa rồi!? Ngày xưa ông chính trực, luôn vì chính nghĩa, cho dù là Vampire ông

vẫn cứu nhưng hai từ Chính Nghĩa đó có vẻ bị đảo rồi //Vương Khả Du//

Bà ngưng một lúc nhìn Đinh Tùng Lẫm

- Thứ chính nghĩa bây giờ của ông lại là diệt trừ //Vương Khả Du//

- Không xong rồi, RJ3976 hoàn thành rồi, nó tiến đến Thành phố Vam kìa //Tống Á Hiên//

- Nhanh lên, chúng ta phải đến giúp họ //Đinh Trình Hâm//

Nói xong cả ba xong ra ngoài, để lại Vương Khả Du và Đinh Tùng Lẫm

- Có thể nói lý do thật sự hay không? //Vương Khả Du//

- Không thể!? //Đinh Tùng Lẫm//

- Tùng Lẫm!? //Vương Khả Du//

- Năm xưa Ba của cô đã hại chết Mẹ của tôi, tôi đúng thật ngu ngốc đến tận 7 năm sau đó mới biết được sự thật. Tôi để hai người ở lại thế giới loài người để tránh xa bi kịch này nhưng hà cớ gì phải đến đây? //Đinh Tùng Lẫm//

- Không ai biết được tương lai, Tùng Lẫm buông bỏ thù hận đi //Vương Khả Du//

- Không thể!?

- Năm xưa mẹ của anh vì xin buông tha cho anh nên bị Tổng Đốc Trưởng giết chết, anh lại nghe theo ông ta? //Vương Khả Du//

- Em có ý gì? //Đinh Tùng Lẫm//

- Nhiều năm về trước Lúc đó ông làm việc cho Tổng Đốc Trưởng, ông ta lại dồn anh vào đường chết. Mẹ anh đến xin tha cho anh, ông ta không những không tha mà còn muốn giết chết anh, nhưng lúc đó Phụ Thân tôi tình cờ đi đến đó nên bị vu oan //Vương Khả Du//

- ....

- Tùng Lẫm, ngay cả lời tôi nói anh cũng không tin? //Vương Khả Du//

- Tổng Đốc Trưởng chết rồi, cô muốn nói gì thì nói //Đinh Tùng Lẫm//

Bà lấy một món đồ đưa ông,

- Đây là vỏ sò chứa ký ức ngày hôm đó, ông xem đi //Vương Khả Du//

Ông ta nhận lấy xem chúng, nhận ra suốt bao lâu nay là ông sai, ông cũng chỉ tin lời một phía mà sinh ra thù hận.

Nhóm của Mã Gia Kỳ ra đến bên ngoài thì thấy rất loạn, nhìn thấy lúc này ai cũng bị trọng thương.

- Đưa đến căn cứ trị thương cho họ //Đinh Trình Hâm//

_______________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.