Đinh Trình Hâm xuất viện về nhà, ở đây có thay đổi rất lớn. Người hầu ở đây lại đông lên, Y quay sang Mã Gia Kỳ
- Mẫu thân bảo để chăm sóc cho Tiểu Hoàng Tử đấy //Mã Gia Kỳ//
- Vâng, chúng ta lên phòng đi //Đinh Trình Hâm//
Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ lên phòng.
- A Trình //Mã Gia Kỳ//
- có chuyện gì sao? //Đinh Trình Hâm//
- Vất vả cho em rồi, ngày nào cũng trông con *Quay sang đứa bé* Còn con làm khổ Mẫu Phụ quá rồi đấy, sau này lớn lên ta sẽ phạt con //Mã Gia Kỳ//
- Gia Kỳ anh ngốc à? Đứa trẻ còn nhỏ có hiểu chuyện gì đâu //Đinh Trình Hâm//
- Cũng đúng //Mã Gia Kỳ//
- Gia Kỳ này em muốn đưa con về nhà mẹ em, chắc mẹ đang trông chờ đứa cháu này lắm //Đinh Trình Hâm//
- Được thôi mà bây giờ em nghỉ ngơi một lúc đi, anh đi kiểm tra xem ở đó có nguy hiểm không //Mã Gia Kỳ//
- Anh đi đi //Đinh Trình Hâm//
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi biến mất. Mã Gia Kỳ đi đến chỗ ở của Vương Khả Du xem xét xung quanh thấy mọi thấy đều ổn anh quay về.
- Anh về rồi //Đinh Trình Hâm//
- Chúng ta đi thôi //Mã Gia Kỳ//
Cả 3 cùng đi đến nhà của Y trước đây, Đinh Trình Hâm đi vào gọi lớn tên Vương Khả Du, bà bước ra
- A Trình con sao về rồi //Vương Khả Du//
- Mama con có rất nhiều chuyện để nói với mama, mà mama nhìn này con trai của con đấy nó tên Mã Trình Kiêu //Đinh Trình Hâm//
Bà cẩn thận quan sát đứa bé
- Nó giống Baba nó nhỉ? Sau này đứa trẻ này sẽ hơn Baba của nó //Vương Khả Du//
- Mama người nói đúng rồi, con còn có điều muốn nói. Con đã đánh bại Vương Thành Nam và đã đạt được Sát Thần //Đinh Trình Hâm//
- Sau này cẩn thận nhà họ Vương, họ nhất định sẽ tìm cách trả thù con //Vương Khả Du//
- Vâng, còn nữa //Đinh Trình Hâm//
- Con nói đi //Vương Khả Du//
- Con đột nhiên xuất hiện thêm 1 ma thú Hắc Long đấy //Đinh Trình Hâm//
Tay bà nắm chặt khi nghe đến ma thú Hắc Long, nhưng một lúc sau bà kiềm chế được cảm xúc mỉm cười nhìn cậu con trai
- Tiểu Tử sau này phải cẩn thận hơn, 2 ma thú là điều hiếm gặp. Con bây giờ chưa hiểu được quy luật của nó cũng càng không hiểu về người sở hữu hai ma thú. Con sau này không được tin bất kì ai, hiểu chưa //Vương Khả Du//
- Vâng con hiểu rồi //Đinh Trình Hâm//
- Ta ra ngoài một lát, Gia Kỳ theo ta //Vương Khả Du//
Cả 2 cùng ra ngoài sân
- Sau này nhờ cậu chăm sóc nó //Vương Khả Du//
- Chăm sóc em ấy là điều hiển nhiên rồi, nhưng con muốn hỏi người một vấn đề //Mã Gia Kỳ//
- Hỏi đi //Vương Khả Du//
- Con người thì không thể có Ma Thú //Mã Gia Kỳ//
- Ý gì? //Vương Khả Du//
- Ma Thú chính là sự di truyền của mẹ hoặc cha sang cho con, có 2 ma thú một hồ ly một hắc long. Trong khi đó Nhạc Mẫu là Hồ ly vậy Hắc Long kia là ai? //Mã Gia Kỳ//
- Baba của Trình Hâm là con thì chính là con người, làm sao có thể có ma thú? //Vương Khả Du//
- Nhạc Mẫu giấy không thể gói được lửa, người nghĩ có thể giấu mãi sao? //Mã Gia Kỳ//
- Con nói gì ta chẳng hiểu //Vương Khả Du//
- Trên người của Trình Hâm bây giờ đã không còn là một nửa Vam và một nửa Người rồi, con không biết người làm như thế nào có thể biến Trình Hâm giống như một Vam lai //Mã Gia Kỳ//
- Cậu cũng thông minh đấy //Vương Khả Du//
- Nhạc mẫu Đinh Trình Hâm là đứa con trong gia tộc Vương? Cha của em ấy chắc là một trong những người ở Vương Gia //Mã Gia Kỳ//
Hai bàn tay bà siết chặt, Mã Gia Kỳ nói vậy chẳng khác nào nói bà Loạn Luân sao? Bà mỉm cười rồi quay vào trong
Đinh Trình Hâm ở cùng với Vương Khả Du trò chuyện cũng được 1 ngày, Y đành phải trở về Mã Tộc vì họ sắp tổ chức chào mừng Trưởng tôn ra đời.
Ở Mã Tộc lúc này có rất nhiều người cùng nhau chuẩn bị. Đến tối buổi tiệc bắt đầu, sau khi giới thiệu đứa trẻ ai ai cũng muốn xem mặt nó, người này đến người kia lại chúc mừng đứa trẻ. Buổi tiệc cũng kết thúc, Y mệt mỏi về phòng
Sáng hôm sau, Y tỉnh giấc thì thấy đứa trẻ không thở được.
- Gia Kỳ //Đinh Trình Hâm//
- Sao vậy? //Mã Gia Kỳ//
- Trình Kiêu không thở //Đinh Trình Hâm//
- Để anh gọi cô Triệu //Mã Gia Kỳ//
Khoảng nữa tiếng sau Triệu Lệ Dĩnh đến, cả Gia tộc đang lo lắng.
- Tại sao lại vậy chứ? //Mã Gia Kỳ//
- Tối qua có một người rất đáng nghi đến sờ vào Tiểu Kiêu còn cười với em một nụ cười đáng sợ //Đinh Trình Hâm//
- Sao em không nói anh //Mã Gia Kỳ//
- Em cứ tưởng chỉ là trò đùa //Đinh Trình Hâm//
- Anh sẽ điều tra //Mã Gia Kỳ//
Triệu Lệ Dĩnh quay đầu rồi lắc đầu
- Đứa trẻ chết rồi
Khi nghe xong Đinh Trình Hâm suy sụp, Y chạy lại bế đứa bé lên
- Không đâu, Tiểu Kiêu nó còn sống mà, nhất định sẽ có người cứu được nó //Đinh Trình Hâm//
Dứt lời Y mặc kệ sự ngăn cản của bao người bồng đứa bé chạy khắp nơi để tìm người chữa trị được Y khụy xuống ôm chặt đứa trẻ mà khóc lớn
- Ông Trời ơi! Tôi đã làm gì mà ông lại khiến cho con trai thành ra như thế này chứ? Ông trả lời tôi đi! Hay là ông lấy mạng sống của tôi đi, đổi lấy mạng sống của đứa bé đi //Đinh Trình Hâm//
Trong lúc cậu khóc lóc van xin Ông Trời thì từ đâu xuất hiện một người Nam nhân măch trên người áo khoác đen che kín toàn thân bước đến gần Đinh Trình Hâm rồi nói
- Cậu có muốn chữa trị cho con trai mình không? Tôi biết cách chữa trị cho thằng bé nhưng... //Lão Già//
Ông ta ấp úng
Đinh Trình Hâm khi nghe đến ông ta có thể chữa bệnh liền quay qua cầu xin ông ta
- Xin ông hãy cứu đứa trẻ, ông bắt tôi làm gì cũng được, nhưng xin ông hãy cứu nó //Đinh Trình Hâm//
Ông ta lên tiếng -
Khi ta cứu đứa trẻ cậu sẽ mất đi toàn bộ kí ức hiện giờ và sẽ trở thành con rối của ta, cậu có đồng ý không? Ngay cả khi xa chồng và con? //Lão Già//
Y bây giờ chỉ vì đứa bé mà không còn lí trí
- Được được tôi đồng ý //Đinh Trình Hâm//
Một lúc sau, ông ta chữa trị cho đứa bé, cuối cùng nó cũng thở lại Y vui mừng ôm lấy con. Y ở với đứa trẻ đến tận tối rồi đem về đặt trước Mã Tộc
- Gia Kỳ nhất định phải chăm sóc con thật tốt, nếu có duyên sẽ gặp lại //Đinh Trình Hâm//
Vừa nói xong Y chạy theo Lão Già kia, Mã Gia Kỳ chạy ra ngoài tìm Y thì thấy đứa con Mã Trình Kiêu của mình liền bế lên, còn thấy lá thư Y để lại "Chăm sóc con thật tốt, đừng tìm em" Mã Gia Kỳ hoảng hốt giao đứa bé cho người hầu liền chạy đi tìm Y
__________end chap
Những chap về sau sẽ có khoảng vài chap về các cặp phụ