(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 19
May mà những lo lắng này đều là về sau này.
Khi ta đi trên đường trở về, nghe thấy âm thanh máy móc hệ thống đã lâu không xuất hiện trong đầu, ta rốt cục ý thức được đề khó chân chính trước mắt là gì.
Gần như là đồng bộ, thanh âm lạnh như băng của hệ thống vừa hạ xuống, thanh âm quyết tuyệt của ta cũng thốt ra - -
“Ta không muốn!”
Hệ thống vô tình nhắc nhở: "Ngươi không có quyền cự tuyệt.”
Ta mặc kệ những thứ này, kiên định cự tuyệt lần nữa nói: "Ta chính là không muốn!”
Chủ thần bảo ta đi phụ tá tân đế?
Tân đế vị nào a?
Dựa vào cái gì, vì cái gì?
Nhiệm vụ của ta không phải là công lược Chu Hằng sao?
Lại không tăng lương, đừng hòng để ta tăng ca!
Ta buồn bực, đánh c.h.ế.t cũng không chịu thỏa hiệp, về phần trong lòng vì sao đối với việc này kháng cự như vậy, ta không muốn suy nghĩ sâu xa.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nói: "Nếu như kí chủ cố ý không chịu đi làm nhiệm vụ phụ, chủ thần nói, coi là đồng nghĩa với kết cục công lược thất bại."
Nó không nói còn tốt, nói xong ta càng tức giận.
Chúng nó đây đâu phải là tốt bụng nhắc nhở, rõ ràng là đang ép người quá đáng!
Hệ thống chó! Còn có thiên lý sao, còn có nhân tính sao?
À, nó chỉ là một con robot lạnh lùng, không có nhân tính để nói.
Cuối cùng, ngay cả khi trong lòng tìm mọi cách không muốn, ta cũng không thể không ngừng kháng nghị, bởi vì ta biết rõ nhiệm vụ thất bại hậu quả là cái gì, nhẹ thì phạt mấy trăm trượng, nặng thì phạt vào lôi điện tháp, ngày đêm chịu lôi điện chi hình, không c.h.ế.t cũng phải phế.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta trùng xuống, chẳng lẽ ta lại không xứng đáng với Tiêu Cẩn?
Liệu giấc mơ đó có phải là bản đồ của tương lai?
Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhập thần, gã sai vặt bên cạnh hảo tâm nhắc nhở ta một tiếng.
"Cô nương, vị trí của cô ở lầu hai, ở bên cạnh Chu tiểu công tử.”
Ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt tò mò của hắn, mới nhớ lại giờ phút này mình đang ở Chiêu Hiệp Lâu, vội nói: "Làm phiền tiểu ca dẫn ta đi một chuyến.”
Dứt lời, ta đi theo sau tiểu nhị, cẩn thận đánh giá Chiêu Hiệp Lâu có danh hiệu "Thịnh Thế Chi Lâu" trong truyền thuyết này.
Chiêu Hiệp Lâu, tên như ý nghĩa, chính là nơi tỷ thí mà triều đình vì chiêu mộ đại năng ý chí hiệp nghĩa mà xây lên.
Bên trong to lớn không thể khinh thường, càng không nói đến là Thiên gia ra tay, trình độ xa hoa cho tới nay hiếm thấy, khiến người ta thấy sợ hãi than không thôi.
Lên lầu hai, xa xa nhìn thấy mấy tiểu huynh đệ trang phục tiểu nhị trong tay bưng rượu thịt cùng thức ăn, xuyên qua đám người, cơ hồ mỗi khách đến đều được cung kính đưa lên một chén nước trà.
Mọi người uống xong ngồi xuống, tốp năm tốp ba tụ thành một đống xì xào bàn tán, có "Ha ha" cười to muốn hảo hảo đánh một trận, cũng có người trong tay cất sách còn đang khẩn trương lật xem, ngược lại văn võ, đều có sắc thái khác nhau.
Sau khi ngồi xuống, tiểu nhị cũng vì ta bưng tới một ly nước trà, dưới ánh mắt Chu Hằng ở bên cạnh như có như không, ta sắc mặt như thường tiếp nhận, vừa uống xuống, thực ra đã sớm bảo hệ thống thay đổi cho ta.
Uống xong, ta nói: "Đúng là trà ngon.”
Tiểu nhị vui tươi hớn hở nói: "Vậy cũng không phải sao, trà này nha, chính là đặc sản của chiêu hiệp lâu chúng ta. Mặc kệ người tới có tham dự tỷ thí hay không, hoặc là thành tích cuối cùng như thế nào, có thể uống được đặc sản của bổn lâu, đã là phần thưởng rất lớn rồi.”
Ta gật đầu, tư thế ngồi đoan chính, một bộ hăng hái bừng bừng, ngồi chờ trận đấu bắt đầu.
Chu Hằng thấy ta đang hăng hái, chậm rãi nói: “- Chờ một chút là bắt đầu.”
Ta nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tiêu Cẩn, không yên lòng gật đầu với Chu Hằng.
Chu Hằng quanh năm bệnh khí quấn thân, trên khuôn mặt tuấn mỹ luôn lộ ra một cỗ khí tức bệnh yếu, giờ phút này thấy ta nhìn qua, hắn sửng sốt một chút, lập tức trên mặt tràn ra một nụ cười vô thường giống như ngày thường, vẫn thanh phong tế nguyệt như ngày xưa, nhưng ta rõ ràng ở sâu trong đôi mắt trong veo của hắn nhìn thấy ẩn giấu âm trầm.
Một giây sau, ta làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác, trong lòng lại âm thầm toát mồ hôi.
Người này, giấu cũng thật sâu.
Nếu không phải hệ thống ban bố nhiệm vụ phụ lúc đem thân phận của hắn báo cho ta biết, ta khả năng cũng bị hắn lừa chẳng hay biết gì.
Ta nói như thế nào ngày đó trong rừng trúc bóng lưng nhìn có vài phần quen mắt, thì ra là tên này đang mưu đồ bí mật tạo phản đây...
Đang suy nghĩ, ta tâm linh tương thông ngẩng đầu nhìn lên bậc thang lầu hai, một bóng người chậm rãi đi về phía ta và Chu Hằng.
Đợi sau khi thấy rõ người tới là Tiêu Cẩn, ta không dấu vết dời ánh mắt, nhìn không chớp mắt về phía lôi đài chính giữa lầu một.
Xuyên thấu qua dư quang, ta nhìn thấy Tiêu Cẩn đi thẳng đến bàn bên trái ta ngồi xuống, tựa hồ là có mấy tiểu bối đang mời rượu hắn, mắt thấy một tiểu nhị lại nhiệt tình bưng nước trà đến gần, bên tai ta tựa như lại vang lên thanh âm trong rừng trúc sáng sớm hôm đó - -
"Lúc đó, kính xin chúa công không nên uống chén trà, chén trà trên bàn kia."
Suy nghĩ đến đây, mắt thấy Tiêu Cẩn dường như không phát giác, bưng nước trà lên muốn uống một ngụm, ta làm sao còn giả bộ trấn định được, tim đều vọt lên cổ họng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.
Đáng giận, Tiêu Cẩn rõ ràng ngày đó cũng ở đó, nhưng vì sao hắn còn muốn uống nước này?
Nhận thấy được sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt người bên cạnh, ta mạnh mẽ đè xuống kinh ngạc trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tránh đi tầm mắt đánh giá của hắn, ở trong lòng an ủi nói: Đây nhất định là mưu kế của Tiêu Cẩn.
Rất nhanh, có lẽ là vì khẳng định suy nghĩ của ta, người ở đây đột nhiên bắt đầu choáng váng kêu to, chỉ chốc lát sau liền ghé vào trên bàn gỗ đàn, ta thấy tình huống không ổn, vội vàng cũng làm bộ choáng váng đầu, ngã xuống.
Bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân của người tập võ, sau đó là vài đạo nhân ảnh nhanh chóng xẹt qua bên người, những người đó khí thế hung hãn, nghe thanh âm chính là tập kích Tiêu Cẩn.
"Keng" một tiếng vang lên, sau đó là một trận kịch liệt tiếng đánh nhau, rõ ràng có một nhóm người khác gia nhập đánh nhau.
Gần như không cần ngẩng đầu, ta liền đoán được nhất định là Tiêu Cẩn an bài người đánh nhau với những người đó, lần này ta rốt cục trầm tĩnh lại, len lén lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Ta cẩn thận quay đầu đi, đang muốn lén nhìn tình hình chiến đấu như thế nào, một giây sau lại hoảng sợ phát hiện, Chu Hằng căn bản không rời khỏi chỗ ngồi -- giờ phút này hắn đang dùng một loại ánh mắt m.á.u lạnh đến đáng sợ nhìn ta.
Ta kinh hãi một chút, hắn hiển nhiên một mực nhìn ta!
Chỉ thấy Chu Hằng đột nhiên lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn có vẻ không khác ngày thường, lại tự dưng làm sau lưng ta phát lạnh.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm --
Chạy đi!
Chu Hằng giống như đã sớm đoán được suy nghĩ của ta, không đợi ta kịp phản ứng, Qtrong nháy mắt "Cổ đã bị hắn hung hăng bóp ở trong tay.
Bên tai truyền đến thiện ý nhắc nhở: "Ngươi tốt nhất đừng lộn xộn, bằng không ta cũng không thể cam đoan sẽ không làm ngươi bị thương.”
Trong lúc tức giận, ta giơ tay lên đang muốn cho hắn nếm thử tuyệt học độc môn của ta, lại ngoài ý muốn phát hiện vận không được khí, toàn thân mềm nhũn, ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Trong lòng ta thầm mắng: Đáng chết! Hệ thống chó lại đổi nhầm thuốc rồi!
Cho đến lúc này, ta mới rốt cục thấy rõ chung quanh một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất nằm vô số t.h.i t.h.ể hắc y nhân, không cần đoán cũng biết là người của Chu Hằng.
Rất hiển nhiên, Chu Hằng thua.
Ngay cả ta cũng chưa từng phát hiện, giờ phút này ta lại thở phào nhẹ nhõm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");