Chạy như bay đến tiệm sách, hơi thở hồng hộc có chút gấp, cửa cuốn đã được kéo xuống một nửa, Giản Hạnh ngẩn người, có chút bối rối bước nhanh tới.
Cô đẩy khe cửa ra ngó vào trong, trên trán dính một lớp mồ hôi mỏng.
"Xin chào, có ai không?" Cô lên tiếng.
Một giây sau, hư hư thực thực sau lưng truyền đến một âm giọng lười biếng: "Có."
Giản Hạnh khựng lại, bỗng nhiên quay người, theo âm thanh nhìn sang thấy một bên bồn hoa có người đang bí mật ngồi ở đó.
Trong miệng anh ta ngậm lấy điếu thuốc, Giản Hạnh thấy không rõ mặt, trước mắt chỉ có thể thấy được một chút ánh sáng.
Nhưng bằng cái đầu đó của anh ta, Giản Hạnh nhận ra.
Là cái người nhân viên quầy hàng không đứng đắn kia.
Giang Biệt Thâm cũng không quá bất ngờ khi thấy Giản Hạnh nhận ra, trên mặt hắn không dính chút nghi hoặc nào, Giản Hạnh xuất hiện đều nằm trong dự liệu của hắn.
Giang Biệt Thâm nhìn chằm chằm Giản Hạnh, mơ hồ không rõ hỏi, "Đến mượn sách?"
Mục đích không quá trong sáng, mặc dù cô không mắt đối mắt với người này, nhưng trong lòng có hơi chột dạ, mấy giây sau cổ họng khô chát "Ừm" một tiếng.
"Ở trên quầy, tự mình lấy đi, nhớ đăng kí."
Giản Hạnh lập tức nở một nụ cười, cô liên tục gật gật đầu, "Được, cảm ơn."
Vừa nói xong câu thì đã xông vào tiệm, không đầy một lát sau liền ôm lấy sách đi ra.
Trước khi đi, Giản Hạnh vẫn là do dự một chút, vẫn quyết định chào một tiếng rồi mới đi về, "Tôi về đây, cám ơn anh nhé."
Giang Biệt Thâm lúc này đứng ở cổng, có điều hắn vẫn là bộ dáng lười biếng kia, hắn giơ cằm hướng về Giản Hạnh tính chào hỏi.
Chờ thân ảnh Giản Hạnh ngày càng xa, Giang Biệt Thâm mới nhìn chằm chằm hướng Giản Hạnh rời đi, ý vị không rõ cười nhạo một tiếng, "Nhóc con."
Sách này rất dày, bìa màu đen, sờ sờ rất có cảm nhận.
Giản Hạnh ôm lấy nó, cứ như đang cảm nhận được nhiệt độ trên tay Từ Chính Thanh.
Cô trong lòng suy nghĩ, không tự chủ được đỏ mặt.
Lúc này tiếng chuông vang lên, lớp mười hai đã tan học, Giản Hạnh ngẩng đầu, nhìn thấy đèn LED trước cửa trường học nhấp nhô thời gian: Mười giờ bốn mươi phút.
Có lẽ bây giờ Giản Như sắp về tới nhà rồi, Giản Hạnh chỉ có thể tăng tốc bước chân đi về nhà, vừa ra khỏi cổng trường đi được mấy bước, liền thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Không ai khác chính là Giản Như và Lữ Thành.
Giản Hạnh khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ ở chỗ này, cô cho rằng bọn họ bình thường chỉ ở bên Nhị Trung.
Bởi vì cô đi ra từ trường học, cho nên không hẹn mà gặp ở cổng trường, mắt đối mắt cùng nhìn nhau, Giản Như cũng vậy, cô thấy rõ được cái chớp mắt của Giản Hạnh, trên mặt Lữ Thành xuất hiện tia xấu hổ, Giản Như ngừng lại.
Khoảng cách gần cũng không gần xa cũng không xa, cũng không chào hỏi nhau một câu, Giản Như chỉ nhìn cô, trong ánh mắt không hề ra hiệu điều gì, nhưng Giản Hạnh lại minh minh bạch bạch chớp chớp mắt với Giản Như.
Cô dừng một chút, động tác có chút cứng đờ mà thu hồi lại ánh mắt, sau đó liền nhìn về trước không chớp mắt thản nhiên đi qua người Giản Như.
Mười phút sau, Giản Hạnh đến công viên Hoà Huyện ở đây ban ngày rất náo nhiệt.
Lúc này bóng đêm bao phủ, trên đầu trăng khuyết lên cao, hồ nước bên cạnh không có chút động tĩnh nào, chiếc cầu hình vòm kia có con mèo hoang đi xuyên qua, lắc lắc cái đuôi, thân ngoe ngoe nguẩy nguẩy bước đi.
Công viên Hoà Huyện đối diện với trường cấp ba Nhất Trung, Nhất Trung hẳn là tan học sớm hơn một chút, lúc này chỉ còn lác đác mấy người.
Giản Hạnh nhìn con đường dài tăm tắp, trong lòng cảm thấy hơi buồn phiền.
Cô đứng dưới cột đèn đường, hai vai được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, ánh đèn đường chiếu không đến đôi mắt của cô.
Về đến nhà, Giản Hạnh đi tắm trước tiên, vừa khai giảng nên không có bài tập, cô ngồi vào bàn học chuẩn bị nội dung bài học cho ngày mai, vừa lúc soạn bài xong thì ngoài cửa có âm thanh truyền vào.
Giản Như đẩy xe vào nhà, tiếng bước chân không nặng cũng không nhẹ, phòng tắm ở giữa vang lên tiếng nước chảy róc rách, cánh cửa phòng cách vách đóng sầm lại.
Quả nhiên, Giản Như vẫn không chủ động nói chuyện với cô.
Dưới ánh đèn bàn, Giản Hạnh nhìn vào cuốn từ vựng Anh ngữ không bao lâu, đưa tay khép sách lại.
Cô nhìn vào chỗ góc bàn đang đặt quyển 'một chín tám bốn', đột nhiên cảm thấy cuốn sách này tựa như tảng đá lớn đặt nặng trên ngực cô.
Cô cứ nghĩ đêm nay có thể đọc thử hai trang, nhưng lúc này chỉ muốn đem nó cất đi.
Rất nhanh sau đó, Giản Hạnh cầm sách lên cất trong ngăn kéo.
Cô tắt đèn bàn, tiếng nước trong phòng tắm bỗng nhiên im bặt, Giản Hạnh quay người nằm lên giường, tiếng nước lại vang lên lần nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước mắt không hiểu sao lại sáng lên, không phải là ánh đèn, mà giống như đang bị thứ ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn chiếu vào.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nhiệt độ xung quanh có lúc thấp như ở hầm băng, lại có lúc nóng giống như lò lửa, Giản Hạnh mệt mỏi mà nhăn mặt, giãy dụa cố mở mắt, chỉ thấy hành lang dài dằng dặc, trắng xoá, cuối cùng lại biến thành màu đỏ.
Đỏ trắng giao nhau, Giản Hạnh thấy Giản Như đang che miệng khóc trước một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nước mắt mơ hồ nhiều đến độ có thể thành một dòng sông, chờ đôi vợ chồng trẻ kia quay người rời đi, Giản Hạnh nhìn thấy Giản Như mặt không biểu tình lau khô nước mắt, mấy giây sau, khoé miệng cô treo lên một nụ cười khinh thường giống như mỉa mai, cô quay đầu, chưa kịp chuẩn bị gì mà đụng vào ánh mắt của Giản Hạnh —
"Giản Hạnh!"
Khung cảnh trước mắt bị chặn lại, Giản Hạnh giật mình, chớp mắt hoàn hồn, cô quay đầu, ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Hứa Lộ, "Sao, làm sao rồi?"
Hứa Lộ nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Cậu sao thế? Sao thất thần vậy?"
"Có thể là do ngủ không ngon thôi." Giản Hạnh kéo ngăn kéo ra đưa danh sách đăng kí trường cho Hứa Lộ.
"Oa, cậu mua được luôn hả?" Hứa Lộ nhanh chóng lật sách ra xem.
"Không, mượn thôi," Giản Hạnh bước tới "Mượn chỗ tiệm sách Tân Hoa."
" Chỗ đó vẫn còn có loại sách này à," Hứa Lộ vừa nói vừa lật sách, nhìn thấy ba chữ như rồng bay phượng múa, cô hơi tốn sức mới nhìn ra được, "Giang... Giang cái gì cơ?"
"Chắc là Giang Biệt Thâm." Giản Hạnh nói.
"A a a, rồi rồi, Giang Biệt Thâm" Hứa Lộ hết hứng thú, đưa tay tiếp lục lật sách.
Tự học cả buổi sớm, vì quyển sách này mà cô không thể tập trung đọc sách được.
Buổi tự học sáng kết thúc, Hứa Lộ thuận lợi đưa giấy ghi chú, yên tâm mà thở ra, cô hỏi Giản Hạnh có đi nhà vệ sinh không, Giản Hạnh nói: "Không đi đâu, tớ đi vứt rác đã."
Lúc đi ngang qua Trần Tây, một mặt dữ tợn, sốt ruột bận bịu hoảng lên, đem giấy ghi chú hướng vào ngực mình, chẹp miệng: "Moá, tớ đi lội nhà vệ sinh, cậu giúp tớ đưa nó đến văn phòng đi thầy Từ đi."
Nói xong cũng không để Giản Hạnh nói gì, để giấy trên mặt bàn rồi liền chạy.
Giản Hạnh hết cách, chỉ có thể quay đầu bước ra ngoài từ cửa sau.
Văn phòng của Từ Trường Lâm ở cùng tầng, gần chỗ nhà vệ sinh nam.
Thời điểm Giản Hạnh đi qua, phát hiện cửa phòng không đóng, bên trong là bốn chủ nhiệm lớp ở tầng này, đang mỗi người mỗi nơi mà nói chuyện phiếm.
Từ Trường Lâm nhìn thấy Giản Hạnh, cầm lấy chén trà trong tay, hơi duỗi cổ, hỏi: "Làm sao rồi?"
Giản Hạnh đi qua, "Em đến nộp nguyện vọng mục tiêu của lớp chúng ta ạ."
"Trần Tây đâu? Sao lại là em đưa đến."
Giản Hạnh nói: "Cậu ấy đang đi vệ sinh ạ."
"Người lười thường đái ỉa nhiều." Ngay trước mặt Giản Hạnh, Từ Trường Lâm nửa điểm cũng không hề kiêng kị mà thoải mái phát ngôn.
Giản Hạnh cũng chỉ cười cười, giả vờ như không nghe thấy.
Từ Trường Lâm lúc này mới hướng mắt sang Giản Hạnh nói, "Được rồi, em đặt đó đi."
Nói xong lại bù thêm một câu, "A, đúng, còn bảng biểu hoàn cảnh gia đình, em nói Trần Tây ngày mai thu lại nộp lên cho tôi."
Ngày mai là phải giao rồi.
Giản Hạnh còn nghĩ muốn kéo dài thêm mấy ngày nữa mới đưa cho Giản Như kí.
Cô trong lòng thở dài, cùng Từ Trường Lâm nói xong, muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên thoáng nhìn trên bàn của Từ Trường Lâm có một chiếc máy bay giấy, bước chân khựng lại, trong lúc nhất thời không khống chế được, trực tiếp dừng lại.
Vặn vẹo xoay người nhìn qua, con mắt nhìn chằm chằm máy bay giấy, có chút bướng bỉnh.
Từ Trường Lâm không tính là hiểu rõ Giản Hạnh, trong ấn tượng thì cô là một đứa trẻ rất ngoan, Từ Trường Lâm ngẩn người, nhìn theo hướng mắt của Giản Hạnh phát hiện cô đang nhìn máy bay giấy trên bàn làm việc của mình.
Từ Trường Lâm cũng không chắc chắn hoặc có thể nói rằng ai đời một nữ sinh trung học sẽ đi thích cái thứ này, lại lần nữa đưa mắt về phía Giản Hạnh, sau đó lại tiếp tục di chuyển qua máy bay giấy đặt trên bàn.
Hết nhìn Giản Hạnh lại nhìn máy bay giấy, qua hai lần liếc tới liếc lui, Từ Trường Lâm đi tới cầm chiếc máy bay giấy lên hỏi, "Thích cái này?"
Giản Hạnh từ trong cơn mơ hồ phản ứng lại, nhấc mí mắt lên nhìn Từ Trường Lâm, Từ Trường Lâm nhìn cô trong ánh mắt không giấu nổi sự nghi hoặc, vừa nhìn trộm vừa dò xét, Giản Hạnh né không kịp, truyền đến một trận tê rần cả da đầu.
"Thích không?" Từ Trường Lâm lại hỏi thêm một tiếng.
Giản Hạnh thật muốn mở mồm nói "Thích." nhưng không sao mở mồm được.
Nhưng thứ cô thích đâu chỉ là chiếc máy bay giấy này.
Nghĩ tới cô liền cúi gầm mặt.
Từ đầu đến cuối, cô đều không trả lời câu hỏi của Từ Trường Lâm.
Từ Trường Lâm tất nhiên không hề biết tâm tình của cô đang hỗn loạn, chỉ nghĩ tiểu cô nương là đang ngại ngùng mà thôi, cười cười nói: "Cái này tối hôm qua tôi nhặt được sau vườn trường, không biết cẩu tử nào ném lung tung, định đưa về cho thằng nhóc ở nhà, đi hai bước mới chợt nhớ ra thằng nhóc đó năm nay đã lên đại học rồi, chắc nó cũng không chơi cái thứ này, có khi còn mỉa mai tôi mất não nên thôi không đưa về nữa, cho em đấy."
Giản Hạnh mấp máy môi, đưa tay ra nhận lấy.
Cô cúi đầu nhìn máy bay giấy trong tay, trong lòng có chút buồn, lại không rõ thứ cảm xúc mà khi người ta đánh rơi đồ sau đó nó lại trở về là gì, nhưng cái máy bay này căn bản không phải của cô.
Cô thậm chí còn có một chút mừng thầm cùng xấu hổ, bởi vì loại tình tiết bỏ lỡ lại có kịch hay này khiến trong đầu cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ cùng cậu ấy.
Lớn đến từng này, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ là nữ chính, nhưng tại thời khắc này, nam chính trong lòng cô không ai khác là Từ Chính Thanh.
Đây là duyên phận đặc biệt ưu ái của Cô với Từ Chính Thanh.
Một chiếc máy bay giấy cũng đủ để cho cô ghi nhớ cả một thời thanh xuân.
Rời khỏi phòng giáo viên, Giản Hạnh thở hắt ra một cách mạnh bạo.
Cô không vội về lớp mà đi tới đứng bên cạnh lan can.
Đứng ở trên tầng, gió thổi mạnh hơn nhiều, ngẩng đầu thấy bầu trời rất gần, cúi đầu thấy mặt đất rất rộng, giống như có thể quan sát được nửa khu đô thị.
Cũng giống như con người ta vậy, địa vị càng cao, thì có càng nhiều tự do, nhiều lựa chọn.
Mà để leo được lên cao, thì cần rất nhiều thời gian.
Giản Hạnh nhìn xuống quảng trường, trong đầu nghĩ tới khoảng cách thời gian thi đại học đã bắt đầu đếm ngược.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt có thứ gì đó xoẹt ngang qua, là máy bay giấy.
Con ngươi cô xiết chặt, đột ngột quay đầu.
Thế mà lại là Tần Gia Minh.
Giản Hạnh có chút sợ hãi, cô đảo mắt nhìn xung quanh, thiếu chút tưởng mình đi nhầm tầng.
"Anh tại sao lại ở đây?"
"Đi tìm Từ Chính Thanh tâm sự." Tần Gia Minh hỏi, "Còn em gái ở đây làm gì?"
"Ngắm cảnh."Giản Hạnh nói.
"Hít thở không khí à?" Tần Gia Minh cười nói, "Không đến mức vậy chứ, không phải mới khai giảng thôi sao?"
Giản Hạnh cười nói, "Chính là đến đây ngắm cảnh."
Cô xoay người lại định đi thì thấy dưới lầu máy bay giấy chầm chầm đáp xuống đất.
Tần Gia Minh đắc ý, "Có phải bay rất xa không?"
"Một hồi đi nhặt cũng rất xa." Giản Hạnh giội cho hắn gáo nước lạnh.
"..." Tần Gia Minh im lặng, "Đừng làm mất hứng vậy chứ, bảo bối ta đây, ai may mắn mới nhặt được nó, máy bay giấy anh đây là nhất rồi, Từ Chinh Thanh đều chẳng qua nổi bổn gia ta."
Ở đây chẳng có ai ngoài hai người họ, cũng chỉ còn lại một chút danh dự, nhưng cũng đủ để người tâm thần kia có chút không tập trung.
Giản Hạnh mắt sáng lấp loé, ra vẻ tuỳ ý hỏi Tần Gia Minh, "Hai người so cái này ư?"
"Đúng vậy a, nếu không còn có thể so cái gì? Thành tích học tập? Từ Chính Thanh với ông đây cũng không cùng một khoá."
Giản Hạnh "A" một tiếng.
Cô không muốn kết thúc đề tài này, lại làm bộ bắt kịp lời hỏi, "Vậy hai người sao lại quen biết?"
Tần Gia Minh là người có gì nói đó, lần ngày lại hỏi ngược Giản Hạnh, "Vậy tôi với em sao lại quen biết?"
Giản Hạnh liếc hắn một cái, "Muốn thật nói sao?"
Tần Gia Minh cười ra tiếng, "Thôi quên đi, mất mặt chết được."
Lúc nói chuyện hắn nghiêng người sang, cánh tay chống lên lan can, nhìn thấy trong tay Giản Hạnh cầm thứ gì đó, nhíu mày hỏi: "Cầm cái gì kia? Em gái đây cũng chơi cái trò này?"
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra muốn đoạt lấy, "Đưa tôi, xem nó bay được bao xa."
Giản Hạnh trong nháy mắt liền lùi lại né tránh, thân thể chống cự ý tứ phản kháng rõ ràng.
Tần Gia Minh hơi sửng sốt vì hành động này của cô, "Làm sao vậy?"
Giản Hạnh phản ứng có chút chậm, biểu cảm trên mặt lộ tia xấu hổ.
Tần Gia Minh nhìn cô xấu hổ, rộng lượng chừa cho cô một đường lui, "Sao vậy? Sợ không sánh bằng tôi sao? Thôi được, thôi được, giữ lại cho em gái một chút thể diện vậy."
Giản Hạnh giật giật khoé môi.
Cô không phải chê bai gì Tần Gia Minh, mà nguyên nhân phía sau hành động này của cô là vô cùng xấu hổ.
Cô quả thực không dám nghĩ tới nếu như Tần Gia Minh truy hỏi, cô nên nói như thế nào đây?
Bởi vì là của thầy giáo cho nên không thể làm mất?
Lý do này làm sao có thể qua mắt được Tần Gia Minh.
Là bời vì... bởi vì do chính tay Từ Chính Thanh gấp.
Cô muốn.
Cô vì cái gì lại muốn.
Bởi vì cô đối với Từ Chính Thanh có một tâm tư hão huyền.
Có lẽ chuyện này đối với Tần Gia Minh cũng là điều rất bình thường, dù sao ai cũng biết người thích Từ Chính Thanh có thể xếp từ đây tới Dân Trung còn chưa hết.
Giống như cả thế giới ngoài kia đều có thể thích cậu ấy, đứng bên cạnh cậu ấy.
Duy chỉ có mình cô là không được.
Bởi vì cô là một kẻ trộm, cả một đời chỉ có thể co rúm lại trong bóng tối, nơi hẻo lánh tham sống sợ chết.
Làm thế nào để xứng với Từ Chính Thanh.
Cô làm sao nỡ xứng với cậu đây.
- hết chương 7 -