Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 9: Hoa hồng mai




Yến Bắc Nguyệt nhấp một ngụm bích loa xuân, sau đó đặt xuống, liếc nhìn Hương Lan, trầm giọng nói: "Hương Lan, ngươi xem, trà thực lạnh."

Hương Lan biết mình vừa mới nghị luận chủ tử, nghĩ đến tai vách mạch rừng, cổ có chút lạnh, ra hiệu cho Hương Vy cùng quỳ xuống.

"Là chúng nô tì sai sót, nương tử thỉnh trách tội."

Yến Bắc Nguyệt nhướn cao mày, phẩy tay.

"Các ngươi lần sau cẩn thận một chút, miễn cho bị quý nhân (1) nói."

Thâm cung nguy hiểm như hang hùm hang báo, nơi nơi đều có tai vách mạch rừng. Sống trong nhàm chán, ngày ngày chỉ có hầu hạ, không được giải trí, đương nhiên đám cung nhân sẽ tìm cho mình một thú vui để giải tỏa. Bất quá, chỉ cần nghị luận chủ tử mà bị nghe thấy, đường sống chính là khó có thể còn.

Tạ Trúc Tử một cái tà sườn nguyên bảo kế (2) ở chính giữa cắm hai đóa mộc lan hoa to to, chếch phía trên thêm trâm hoa sen, cẩn thận thêu từng đóa hoa mai vào khăn tay. Nàng bẩm sinh tú công (3) cực tốt, thời gian còn ở thừa tướng phủ ngoại trừ ra ngoài phủ hay đi thỉnh an tổ mẫu cùng đại nương, vẫn là trong viện đóng cửa thêu thùa.

Trong lúc hai chủ tớ nàng cùng cung nữ Bách Như cùng nhau may may vá vá, một bóng dáng không dấu vết thập thò ngay cửa khuê phòng.

Đang lúc hoàng hôn, Tôn Gia Kính tĩnh lặng bước đi. Hai tiểu thái giám canh gác trước điện Anh Hoa điện vội hành lễ với hắn, sau đó một trong hai bọn hắn định quay vào báo một tiếng với Tạ Trúc Tử, lại bị Tôn Gia Kính ngăn lại, nói: "Ta tự vào, các ngươi canh gác ở đây."

Hắn cất bước vào trong, đến cửa các, liền nghe một giọng nói dịu dàng uyển chuyển: "Bách Như, ngươi xem, kiện vải tím nhạt này thêu cái gì cho đẹp? Thêu hoa hồng mai được chứ?"

Giọng nói cung nữ Bách Như có chút chần chừ: "Nương tử, hoa hồng mai không phải tượng trưng nỗi buồn, sự cô đơn sao?"

Tệ hơn nữa, chính là chết chóc.

Tạ Trúc Tử chua chát nói: "Còn không đúng sao? Với thân phận thứ nữ nương không yêu cha không đau của ta, còn có thể như thế nào tham vọng tốt hơn?"

Cung nữ Bách Như đột nhiên bất bình: "Đã đến ngày thứ mười hai rồi, hoàng thượng phỏng chừng.."

Giọng nói của Tạ Trúc Tử đột nhiên cất cao: "Ngươi bất mãn cái gì chứ? Được nhập cung, ăn sung mặc sướng hơn so với thời gian khắc nghiệt ở phủ đã là rất may mắn rồi, còn đòi hỏi thêm sao? Hoàng thượng so với đi quản chúng ta, còn không bằng đi phê duyệt tấu chương, cùng bách quan thảo luận chuyện triều chính, giúp cho Bắc Minh quốc ngày một thịnh vượng, chẳng phải tốt hơn sao?"

"Vả lại," Nàng ta thấp giọng, "Hoàng thượng không đến, còn không phải chúng ta tự do tự tại, dù sao cũng sẽ không bị bỏ đói, lo cái gì chứ?"

"Tạ thuận dung nói rất đúng. Nếu như vậy, phi tần hậu cung còn cần tranh sủng làm cái gì chứ?"

Tạ Trúc Tử ngước nhìn người vừa bước ra, hắn ước chừng hai mươi lăm tuổi, mặt mũi cương nghị, ngũ quan thâm thúy như đao khắc góc cạnh rõ ràng, khí thế uy nghiêm bức người thể hiện thân phận đế vương tôn quý của hắn. Tạ Trúc Tử gương mặt có chút bối rối xen lẫn lo lắng, sau đó bị Bách Như kéo tay áo một cái, vội vã quỳ xuống hành lễ.

Tôn Gia Kính vung ống tay áo, nói: "Miễn lễ."

Tạ Trúc Tử nhẹ nhõm đứng dậy, lại nghe hắn hỏi một câu: "Tạ thuận dung vì cái gì cho rằng không có sự sủng ái của đế vương thì có thể tự do?"

Tạ Trúc Tử cắn cắn môi, bộ dáng có thể thấy là e ngại cùng lo sợ. Tôn Gia Kính liền quay đầu ra hiệu, Phương Lâm vội nói: "Thuận dung nương tử mời nói ra ý nghĩ của ngài, hoàng thượng sẽ không trách tội."

Tạ Trúc Tử đầu hơi ngước lên nhìn bọn hắn, buột miệng hỏi: "Thật chứ?". Sau đó ước chừng là nhận thấy câu hỏi của mình thất thố cùng vượt qua quy củ, cúi đầu im lặng.

Tôn Gia Kính cười lạnh.

"Chẳng lẽ thái giám bên cạnh trẫm nói như vậy, nàng nói xong trẫm liền đem ngươi xử phạt? Trẫm còn cần thanh danh a."

Từ 'ngươi' đổi thành 'nàng', chính là rút ngắn khoảng cách giữa nàng và hắn.

Tạ Trúc Tử hít một hơi thật sâu, bộ dáng lấy hết can đảm nói: "Hồi hoàng thượng, một phi tần được sủng ái, chính là bị để ý, nàng làm việc luôn phải cẩn thận, sợ hãi những lời đàm tiếu của người khác. Ngược lại, một phi tần không được sủng ái, nàng đi đâu làm cái gì, có ai mà quan tâm chứ?"

Tôn Gia Kính đột nhiên nói: "Ngẩng đầu."

Tạ Trúc Tử ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Một thuận dung chưa tới mười tám tuổi, da dẻ trắng hồng, ngũ quan hình dáng tương đương rõ ràng, phía trên gò má căng bóng, tuy không phải tuyệt đẹp như Võ Giai Y hay Yến Bắc Phương, vẫn là thanh tú không thể tả.

"Vậy nàng nói, tại sao nữ nhân hậu cung phải tranh giành tình cảm?"

Tạ Trúc Tử không biết nói gì, im lặng cúi đầu. Tôn Gia Kính có ý chờ đợi, nhướn mày nhìn nàng. Kì thực hắn hậu cung không tuyển quá nhiều phi tần, là có lí do. Mẫu hậu hắn năm đó là hoàng hậu, ban đầu cực kì được sủng ái. Bất quá, qua nhiều năm, có rất nhiều người mới nhập cung, bà dần bị lãng quên. Lại nói, quý phi thủ đoạn đầy người, âm mưu quỷ kế dần biến bà thành một hữu danh vô thực hoàng hậu.

Mẫu hậu hắn vốn dĩ không phải kẻ ngốc, vậy mà cuối cùng vẫn phải bại trong tay cái đám nữ nhân kia, lên làm thái hậu toàn bộ chính là nhờ vào hắn. Vậy mà ngày hôm nay, một thuận dung nho nhỏ dám ở trước mặt hắn, cho rằng được sủng chính là không tốt.

(1) Quý nhân ở đây chỉ những người cao quý, không phải là phẩm cấp quý nhân trong hậu cung.

(2) Nguyên bảo kế:

E58583e5ae9de9abbb. Jpg (Nguồn ảnh: Góc nhỏ của Yuu)

(3) Thêu thùa may vá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.