"Công chúa, người không biết đâu. Hoàng thượng cuối tháng này khi tăng phân vị cho một vài vị tiểu chủ, thái hậu cùng quý phi chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó truyền gọi người nhà. Chúng ta liền tranh thủ truyền gọi Mạc tiểu thư vào cung. Dù sao người ở trong cung cũng buồn chán.."
Tôn Gia Huyên đặt cọ vẽ lên gác cọ, quay đầu nói với Lâm Nhã: "Được. Thời điểm đó ta liền đi hỏi hoàng tổ mẫu."
* * *
"Vương thái y, Du bảo nghi liệu có nguy hiểm đến tính mạng?"
Khương Xuân Liễu được đặt trên sàng tháp nhỏ trong Song Nguyệt đình. Ngụy Huệ Nhụy sợ rằng đem Khương Xuân Liễu trở về cung điện nàng sẽ chậm trễ bắt mạch. Vương thái y đến, bắt mạch xong, nhìn Ngụy Huệ Nhụy tỏ ra gấp gáp, từ tốn hành lễ.
"Hồi nương nương, Du bảo nghi tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, vẫn là ảnh hưởng đến cơ thể. Loại độc này có tên Kính Hoa Thủy Nguyệt, đều có thể tồn tại ở hai dạng nước và bột, sau khi bỏ vào thức ăn cùng nước uống, đều không để lại dấu vết gì. Muốn nhận biết độc tố, cần phải bắt mạch."
Ngụy Huệ Nhụy không muốn nghe Vương thái y dông dài, lập tức hỏi vào vấn đề chính: "Độc này có ảnh hưởng gì đến Du bảo nghi không?"
"Cái này, nương nương.."
"Vương thái y mời nói."
"Nương nương, độc tố này không ảnh hưởng đến tính mạng bảo nghi nương tử. Bất quá, lại hủy hoại tử cung nàng. E rằng sau này là không thể mang thai được."
Sắc mặt Ngụy Huệ Nhụy cùng đám phi tần phía sau thay đổi liên tục, lúc trắng lúc xanh. Dịch Bạch Vy là người sợ hãi nhất, kêu to mấy tiếng, khuỵu ngã trên mặt đất, gương mặt thanh tú lúc này cắt không còn một giọt máu, đôi mát nhìn vào thập phần vô hồn.
Ngụy Huệ Nhụy rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nàng chỉ một cung nữ đứng gần đó, ra lệnh: "Ngươi, lập tức đi gọi hoàng thượng."
Một nén nhang trôi qua, Tôn Gia Kính hắn đến, tuy không nói, kì thực trong lòng vô cùng hài lòng về cách phân phó thỏa đáng của Ngụy Huệ Nhụy khi Khương Xuân Liễu gặp chuyện. Tuy là chân thiên tử trên vạn người, nhưng phi tần của hắn nhập cung chưa được bao lâu lại gặp chuyện, trừ phi tìm ra được hung thủ, một trăm cái miệng hắn cũng không đủ để cho lão già Thuận Bình hầu một lời giải thích.
Ngụy Huệ Nhụy ánh mắt không dời nhìn ra cửa, vừa mới thấy vạt áo vàng kia, nàng đã dẫn đầu chúng phi tần cùng Vương thái y quỳ xuống hành lễ. Tôn Gia vung tay áo, bước vào đình môn, lập tức nói với đám phi tần và Vương thái y: "Miễn lễ. Vương thái y, Du bảo nghi như thế nào?"
Vương thái y thuật lại những lời ban nãy đã tâu với Ngụy quý phi. Yến Bắc Nguyệt đưa mắt len lén quan sát Tôn Gia Kính chùng xuống, không hề khó để nhận ra hắn đang tức giận trong lòng. Bất quá, tâm Yến Bắc Nguyệt bỗng dưng nguội lạnh, đúng là trái tim đế vương! Du bảo nghi bị như vậy, hắn lại không có nửa điểm lo lắng. Phải biết rằng, một nữ nhân không thể mang thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tương lai của nàng. Càng không nói, chính là nàng hiện tại đang bất tỉnh.
"Vương thái y, độc này có thuốc giải?"
"Bẩm hoàng thượng, độc này không có thuốc giải. Bất quá, người trúng độc sẽ tự tỉnh lại sau một thời gian phụ thuộc vào lượng độc tố."
Vương thái y vừa mới dứt lời, đã thấy Ngụy Huệ Nhụy bộp một cái quỳ xuống, vẻ mặt thập phần áy náy.
"Là do thần thiếp lo liệu việc hậu cung không chu toàn, lại còn mời các vị muội muội đến thưởng trà, là lỗi của thần thiếp. Kính xin hoàng thượng trách phạt!"
Tôn Gia Kính hắn đường đường là một minh quân, đương nhiên đầu óc sẽ không ngu dốt, hắn hoàn toàn nhận ra Ngụy Huệ Nhụy như thế này là đang phần nào tạo nên thiện cảm của người ngoài nhìn vào, khiến nàng bớt đi một phần nghi ngờ. Hơn nữa, hắn hiểu, nàng không phải ngu dốt mà lại ra tay một cách lộ liễu như thế này.
Tôn Gia Kính cho Ngụy Huệ Nhụy đứng dậy, quay đầu một ánh mắt lạnh thấu xương quét một lượt đám nữ nhân.
"Các ngươi thời điểm Du bảo nghi trúng độc, có thấy rõ cung nữ nào dâng trà lên cho nàng?"
Yến Bắc Nguyệt nhớ lại, cung nữ lúc ấy dâng trà lên vị trí của Du bảo nghi là một tiểu cung nữ có búi tóc mềm mại được búi lên phía sau, các cung nữ bình thường nếu chưa xuất cung gả đi sẽ không búi tóc, nàng ta rất giống cô cô hoặc ma ma, liền khiến nàng lưu tâm. Yến Bắc Nguyệt tuy vậy lại im lặng không nói, nói ra, vạn nhất động phải vị nào bên trên, sau này nàng còn có thể yên ổn hay sao?
"A, Chỉ Nhược cô cô có lẽ còn chưa tìm thấy Yến phương dung nhỉ?"
Yến Bắc Nguyệt thầm cười lạnh, ngươi cũng quá nham hiểm đi. Bùi Nghê Thường nói chuyện liên tục với Kỷ Tiểu Xuân trong trà yến, lại không đề cập đến, cố tình nhắm đến vị phi tần không xuất hiện trong buổi yến, cũng là vị hiện tại đang được sủng ái nhất.
Tôn Gia Kính biết có rất nhiều người ghen tị với Yến Bắc Phương, cũng biết đường muội mình tính cách rất chó má, bất quá không biết trong trà yến xảy ra cái gì, một vẻ mờ mịt nhìn Tôn Tình Thiên.
"Yến phương dung làm cái gì? Chỉ Nhược cô cô tại sao đi tìm Yến phương dung?"
Tôn Tình Thiên làm ra vẻ mình vừa lỡ lời, bối rối nhìn Tôn Gia Kính, sau đó che miệng thở dài.
"Cái này.. đường huynh, huynh không biết đâu. Yến phương dung hôm nay là không có tham gia trà yến, quý phi nương nương sợ nàng không biết vị trí tổ chức, liền phân phó Chỉ Nhược cô cô đi tìm nàng. Đến bây giờ vẫn là chưa biết nàng đang ở đâu."