King Of Heroes - Kẻ Cứu Thế Gian

Chương 136: Ngoan ngoãn phục tùng




Tú đặt Gia Mẫn vào cạnh bồn rửa mặt trơn bóng, sau đó đi xả nước vào bồn tắm, chờ nước đầy một nửa thì bắt đầu thử nhiệt độ. Cậu đứng dậy ôm lấy cô bé đang nắm chặt lấy góc váy, môi mỏng ghé sát vào tai nàng, ôn hoà nói: "Anh phải tắm cho Gia Mẫn chứ nhỉ."

Nhất thời Gia Mẫn bắt đầu luống cuống, từ khi lên mười tuổi nàng đã bắt đầu tự tắm, ngay cả cha nàng cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ sao có thể để một nam nhân xa lạ chạm vào chứ?!

"Không cần! Không cần!" Nàng duỗi tay đẩy Tú ra, chân trần lui về phía sau. Lúc nàng vừa lùi lại thì cả người Tú dần trở nên âm trầm. Cô nàng non nớt lại vừa sợ lại kinh, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này.

"Quay về đây." Vị vua anh hùng trầm giọng ôm lấy eo nhỏ của cô bé kéo trở về, trước nay thói quen khống chế tất cả của cậu là tuyệt đối không thể cho phép nàng phản kháng! Giây tiếp theo cậu kéo hai dây chiếc váy đầm trên vai của cô bé xuống lộ ra cặp vú non trắng ngần khiến Thiên Tú nhìn không chớp mắt, lập tức Gia Mẫn lấy tay che nơi nhạy cảm của người con gái và lùi lại.

Tú cười nói: "Muốn anh cởi hay em tự cởi?"

"A! Không cần! Em tự cởi." Gia Mẫn kinh hô và rồi nàng cởi bỏ đồ váy đầm cùng quần lót ra. Nàng khóc lóc dùng tay che vú và nơi giữa hai chân, đây không phải chỗ Tú có thể nhìn!

Ánh mắt Thiên Tú dần dần trở nên đỏ sẫm, lúc này thân thể trần trụi của thiếu nữ như tản ra hương thơm khiến cậu mê đắm. Tú đứng dậy bắt đầu cởi quần áo của mình.

Bỏ áo sơmi và quần tây xuống đất, Tú vừa lòng nhìn cô gái nhỏ đang tủi hổ khóc nấc. Sau đó ngay cả quần lót của cậu đã phồng lên từ lâu cũng bị bỏ xuống.

"Hức... hức... hức... hức!" Gia Mẫn nức nở ngồi xổm trong một góc không dám nhìn loạn, nàng biết Tú đang cởi quần áo. Dây lưng kim loại rơi trên gạch men sứ tạo ra tiếng vang làm cô bé giật mình như chim sợ cành cong, run cả người lên.

Nàng muốn về nhà!

Mãi đến cô bé bị bắt ngẩng đầu lên, mới phát hiện một giây trước nam nhân này còn áo mũ chỉnh tề, nay đã hoàn toàn khoả thân. Cô bé nhận thấy Tú đẹp hơn cả người mẫu trên TV, chỉ là cái thứ lúc lắc đầy lông giữa hai chân kia quá mức dữ tợn.

"Anh... Cầu xin anh mà..." Nàng tiếp tục van lơn.

Tú cao hơn Gia Mẫn rất nhiều, nhẹ nhàng bế cô bé đứng lên tay xoa cặp mông căng tròn. Cô bé bắt đầu thét chói tai không ngừng, cậu lại không màng mà ôm cô bé vào một cái bể tắm rất to, có thể chứa được năm, sáu người.

Cậu ôm nàng ngồi xuống, tách hai chân nàng ra khóa ngồi ở trên đùi anh, dựa gần vào côn thịt đang bắt đầu rực nóng. Tú dễ dàng kéo đôi tay đang vùng vẫy ra sau lưng, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.

Thiên Tú cất tiếng: "Tốt nhất em nên ngoan một chút, anh thích nhất những cô bé ngoan..."

Gia Mẫn không ngốc, nàng biết hai người thân cận như vậy là không đúng, cô bé giãy giụa muốn đi lên, nước ấm làm ướt thân thể trần trụi của nàng.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Người xấu! Bệnh tâm thần! Buông ra!" Nàng tách ra hai chân là ngồi quỳ, hạ thân kề sát côn thịt đang rực nóng của Tú, cảm nhận được rõ ràng là anh có chút không khống được nữa. Mặc kệ cô bé kêu thê thảm thế nào, Tú vẫn cứ mặc kệ giữ chặt nàng.

Hai người lúc này đối mặt với nhau.

Thân hình thiếu nữ mới dậy thì rất ngây ngô, nhưng cũng là trí mạng dụ hoặc, cặp vú lấp ló sau đôi tay kia chọc thẳng vào mắt Thiên Tú. Cậu vận Thần lực, lập tức không gian bị nứt toác thành cái lỗ, từ trong đó bắn ra dây xích vàng quấn trói đôi tay không ngừng giãy giụa của Gia Mẫn kéo lên một chút rồi ngừng lại.

"Buông tôi ra! Không cần! A!" Gia Mẫn như phát điên cố thoát khỏi dây xích nhưng vô ích, nàng vừa khóc thút thít vừa run rẩy, nước mắt một giọt một giọt rơi vào nước trong bồn tắm.

Tay nàng bị chế trụ, còn lại hai chân càng không thể có khả năng phản kháng. Tú một tay đè eo cô bé lại, tay còn lại thì bắt đầu sờ từ cổ xuống, từng ly từng tí đi xuống dưới, cặp vú lớn như quả cam sành bị Tú xoa nhẹ trong tay, không để ý tới tiếng khóc nức nở của cô bé.

"Nơi này của Gia Mẫn cần nỗ lực lớn lên nha, lớn lên thì anh sẽ rất thích đấy." Tú cười nói.

Nhưng mà thế này cũng rất đáng yêu.

Cơ thể của cô bé thực hoàn mỹ, không có chỗ tỳ vết nào, qua vòng eo tay anh liền hướng xuống phía trong nước. Ma lực của nàng quá lớn, tuy Tú không phải kẻ háo sắc nhưng muốn không cương lên cũng khó.

Gia Mẫn khóc đến khàn cả giọng, lại không cản được hành động tách hai chân cô bé ra của Tú, âm hộ run rẩy ở trong nước, lông mu ở trên vẫn còn thưa thớt, thật đẹp, thật quyến rũ, khiến anh có chút cuồng loạn.

"Đừng sờ nơi đó... Không được..." Gia Mẫn hét lên.

"Em tới kỳ kinh nguyệt chưa?" Thiên Tú không để lời cầu xin của nàng vào tai, tay vẫn thong thả vuốt ve phía dưới.

Vấn đề này đối với một cô gái nhỏ mà nói thì rất khó để trả lời, giọng nói còn bị khàn do khóc làm Gia Mẫn mãi không đáp lại, chỉ đành dùng chút sức lực của mình né tránh Thiên Tú!

King of Heroes cười xòa, đặt ngón trỏ ở miệng lỗ thịt, xoa cánh môi âm hộ hồng nhạt, vô cùng tàn khốc nói: "Nếu còn không ngoan ngoãn trả lời, anh sẽ cắm ngón tay vào đấy."

Gia Mẫn tức khắc bị dọa đến tiếng khóc đứt đoạn, nàng không biết cắm ngón tay vào sẽ như thế nào nhưng trong tiềm thức lại vô cùng sợ hãi. Vội vàng nức nở trả lời anh: "Tới, tới rồi..."

Tú rút tay lại, âm đạo rồi đến tử cung, cậu muốn sau này Gia Mẫn sẽ thụ thai con của cậu và nàng trong tử cung, chốt lát anh sẽ bắn tràn đầy vào đây, đứa bé đầu tiên cũng sẽ trưởng thành trong này.

"Có từ lúc nào?" Thiên Tú hỏi.

"Hai năm trước..." Lần này cô bé bắt đầu ngoan hơn, không dám chần chờ nữa.

Thời gian mà cô bé nói làm Tú khá vừa lòng, hai năm cũng đại biểu cho việc nàng không còn nhỏ nữa, đại biểu nàng đã trở thành nữ nhân. Anh cười sung sướng, nhét ngón tay vào giữa hai chân, ngón trỏ thon dài cắm vào bất ngờ khiến cô bé không kịp phản ứng.

"A! Đau!" Gia Mẫn kêu thảm thiết một tiếng, nhưng dị vật kia dù là lần đầu tiến vào cũng không ngừng đi sâu hơn, càng đi vào bên trong càng duỗi thẳng ngón tay ra, cảm giác này thật đáng sợ!

Thiên Tú lại ngồi cảm thụ, lỗ âm đạo của cô bé thật chặt và dường như có cái gì đó mềm và mỏng chặn ngón tay anh tiến bước khiến cậu không dám nhét ngón tay sâu thêm nhưng nơi này vừa nóng lại vừa thoải mái. Thậm chí cậu còn bắt đầu ảo tưởng, nếu lát nữa cắm côn thịt vào đây thì sẽ có cảm giác như thế nào? Nhất định sẽ rất sướng!

Ngón tay mà Tú cắm phân nửa vẫn không động đậy gì, dù nhìn nàng khóc nấc từng tiếng lên nhưng cậu vẫn phát ra lời cảnh cáo thực tàn nhẫn cuối cùng cho nàng: "Từ nay về sau, ngoan ngoãn nghe lời anh nói, phục tùng anh, nếu không anh sẽ làm em đau hơn đấy."

Gia Mẫn đã mất đi năng lực phản kháng, mãi đến khi Tú tắm rửa cho nàng xong, dùng khăn lông tơ trắng bọc nàng lại rồi bế ra ngoài cũng đều không có nửa điểm phản ứng.

Tú đặt bé Mẫn lên trên giường lớn, ném khăn lông trong tay đi . Sau khi dùng máy sấy khô tóc, anh bắt đầu công cuộc phá trinh con gái quen thuộc của mình.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.