(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối diện cửa lớn là hai bức tường cao khổng lồ, vô cùng dễ thấy, dán trên đó chính là bảng xếp hạng và lệnh truy nã của Hiệp Khách Sơn Trang, một bức tường lớn là chi chít lệnh bài, càng lên cao càng dễ thấy, còn bên cạnh là lệnh truy nã, biển hiệu ít hơn rất nhiều.
A Nhiễm nhìn những tấm lệnh bài ghi tên, vị trí thứ tư của Cốc Kỳ đã bị gỡ xuống, vị trí hiện tại vẫn còn trống, sau khi cập nhật, tên của người tiếp theo sẽ được di chuyển lên.
Thảo nào mọi người đều mong muốn được xếp hạng Hiệp Khách Sơn Trang, ai mà không muốn tên mình được treo ở vị trí cao nhất, được mọi người đi ngang qua kính ngưỡng?
Đáng tiếc nàng không gia nhập Hiệp Khách Sơn Trang, cho nên không có tên nàng… Chờ đã, hình như có!
Ánh mắt A Nhiễm chuyển sang bức tường truy nã bên cạnh.
Vị trí cao nhất là hai lệnh truy nã——
Bên trái: Truy nã tin tức về Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Dư Vấn Thiên.
Bên phải: Giết c.h.ế.t nữ đao khách A Nhiễm, thưởng mười vạn lượng, xếp hạng có thể vào vị trí thứ tư.
A Nhiễm nhìn "mười vạn lượng" kia, bỗng nhiên động lòng.
Tiêu Hòa Thanh chú ý tới từ khóe mắt, đáy mắt hiện lên ý cười: "Cô không chỉ đáng giá mười vạn lượng, treo thưởng rẻ quá rồi."
A Nhiễm trong túi chỉ có hai đồng: "…" Cũng không tính là rẻ chứ?
Nhưng mà, tên của nàng cũng được treo đủ cao, đủ để vang danh thiên hạ, đến mức ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
A Nhiễm tâm trạng rất tốt, khóe môi cong lên.
Nơi này nằm ở phía ngoài sơn trang, Thu Thư Vinh phía trước đi dọc theo con đường đá vào bên trong, Tiêu Hòa Thanh dẫn A Nhiễm theo sau, thị vệ lại chặn bọn họ lại.
"Có ý gì?" Bạch Ngọc cố ý lớn tiếng la hét, "Tại sao hắn ta có thể đi vào, mà chúng ta lại không thể?"
Nghe thấy động tĩnh, những người khác cũng đến xem.
Thị vệ giải thích: "Chỉ có hiệp khách xếp hạng top một trăm mới có thể đi qua, các vị chưa được xếp hạng, hoặc là chưa vào top một trăm, liền không thể——"
Bạch Ngọc không nghe, cắt ngang hắn: "Chúng ta sao lại không phải top một trăm? Võ công của thiếu gia nhà ta không kém lão gia, lão gia xếp hạng ba mươi chín, chúng ta đương nhiên cũng nằm trong top một trăm, tại sao lại không thể đi qua?"
“Chờ xếp hạng xong——”
Bạch Ngọc tiếp tục: "Ngươi có phải là coi thường chúng ta hay không?"
Hắn quay đầu lớn tiếng nói: "Hiệp Khách Sơn Trang cho rằng chúng ta đều không vào được top một trăm, cho nên giữ chúng ta ở lại phía dưới! Công tử nhà ta không vượt qua được top một trăm, vậy những người không bằng công tử nhà ta, chẳng lẽ ngay cả cửa lớn cũng không xứng bước vào sao?"
Câu nói cuối cùng, còn liếc nhìn Phạm Côn béo ú, vạm vỡ.
Phạm Côn lập tức nổi giận: "Có ý gì?!"
Thấy sắp cãi nhau, hơn nữa có xu hướng đánh nhau, xung quanh tiếng nghị luận không ngừng, một nữ tử đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vuốt ve tóc, giọng nói kiều mị:
"Chẳng lẽ Hiệp Khách Sơn Trang ta tiếp đãi không chu đáo? Khiến các vị không vui như vậy?"
Nàng cười nhưng không cười: "Tại hạ là Thường Tam Nương của Hiệp Khách Sơn Trang."
Lời vừa dứt, đám người phía sau liền im lặng, danh xưng của người này đã đủ để trấn áp bọn họ.
Bạch Ngọc nhìn Tiêu Hòa Thanh một cái, tiếp tục tiến lên tức giận nói: "Chúng ta vừa mới gia nhập Hiệp Khách Sơn Trang, sao lại nói chúng ta không vào được top một trăm, không cho chúng ta đi vào? Vậy chi bằng trực tiếp rời đi, chiêu mộ hiệp khách thiên hạ, các ngươi chỉ nói chơi thôi đúng không?"
Lời này rất có tính kích động, ai mà chịu thừa nhận mình kém cỏi.
"Đúng vậy, Hiệp Khách Sơn Trang có ý gì?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");