(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám đông vốn đang im lặng bỗng chốc trở nên ồn ào -
"Kim Phật Thiết! Là đao được Kim Phật Tử dùng Kim Phật Thiết rèn ra sao?"
"Trời ơi! Vậy mà là Kim Phật Thiết, bảo vật vô giá của thiên hạ."
"Hôm nay ta cũng coi như được mở mang tầm mắt, đẹp thật đấy."
"Đao làm từ Kim Phật Thiết không phải đao khách nào cũng có thể điều khiển được, nếu không có thực lực, hừ hừ..."
...
Có người ghen tị, cũng có kẻ ganh ghét.
A Nhiễm cầm đao, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao, chậm rãi mở miệng: "Ta muốn thanh đao này, công tử nhà ngươi có yêu cầu gì?"
Nàng nghĩ.
Nếu lúc này Tiêu Hòa Thanh yêu cầu nàng đầu quân cho hắn, nàng sẽ đồng ý.
Nàng chỉ còn một năm, một năm này chỉ đủ để làm chuyện của mình, hứa với Tiêu Hòa Thanh chính là lừa gạt hắn.
Nhưng vì thanh đao này, nàng bằng lòng làm một kẻ lừa dối.
Thế nhưng Hắc Ngọc bình tĩnh chuyển lời: "Công tử nói, thanh đao này tặng cho A Nhiễm cô nương, ngài ấy còn chờ cô nương sống sót để thực hiện lời hứa hợp tác, thanh đao này là phần thưởng hợp tác của công tử."
A Nhiễm sững sờ.
Ngay sau đó, khóe miệng nàng từ từ nhếch lên.
Một người thông minh, một người thông minh biết suy nghĩ cho người khác, thật khiến người ta thoải mái biết bao.
Hắc Ngọc cao giọng nói: "Mời A Nhiễm cô nương ban tên cho đao!"
Ban tên rồi, thanh đao này chính là của nàng.
A Nhiễm vuốt ve nhẹ nhàng lưỡi đao màu lam đang run rẩy, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cảm giác lạnh lẽo của đầu ngón tay trở nên nóng rực như thể ngọn lửa đang bùng cháy trong tim.
Nàng đang kích động, đao cũng đang kích động.
Giống như ngọn đèn trong đêm tối, ngọn lửa trên tuyết, trong khoảnh khắc này, nàng và nó đều đã tìm được nơi chốn của riêng mình.
Nàng nói: "Nó tên là 'Kim Tuế'."
-- Từ nay về sau, quãng đời còn lại của nàng sẽ có nó đồng hành, năm nay sẽ vô ưu.
Hắc Ngọc mỉm cười gật đầu, hắn ta ôm hộp gỗ bay đi, để lại một câu: "Công tử nói, ngài ấy chờ A Nhiễm cô nương khải hoàn trở về."
A Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa của Tiêu Hòa Thanh, cất giọng nói: "Đa tạ."
Bên trong xe, Tiêu Hòa Thanh khẽ mỉm cười.
Phía sau đám đông, Dư Hoàn ôm đao vội vã chạy đến.
Một trăm năm mươi lượng bạc không mua được thanh đao tốt xứng với nàng, hắn không thể để A Nhiễm dùng đao dởm lên đài sinh tử đấu với Cốc Kỳ, cho nên vì thanh đao trong tay này, hắn đã chậm trễ mất chút thời gian.
Nhưng Dư Hoàn biết, nữ nhân kia nhất định có thể kéo dài đến bây giờ, vẫn còn kịp.
Lúc này vội vàng chạy đến, lại nhìn thấy cảnh này, Dư Hoàn khựng lại.
Một lát sau, hắn cười nhạo một tiếng, sau đó xoay người, ôm thanh đao được bọc trong vải, yên lặng ẩn mình vào góc khuất.
Trên đài.
A Nhiễm cầm đao, nhìn về phía Cốc Kỳ: "Ta đã đổi đao, ngươi còn muốn đánh một trận nữa không?"
"Ta đã nói rồi, đao tốt hay không đều là do mệnh." Cốc Kỳ khịt mũi coi thường, lắc lắc thanh loan đao bạc: "Thanh loan đao này đã theo ta cả đời, không kém cạnh Kim Phật Thiết trong tay ngươi đâu."
Dứt lời, hắn mang theo gió lao về phía A Nhiễm.
Mọi người bên dưới lùi lại một chút, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Cốc Kỳ ra chiêu, lẩm bẩm -
"Đây chính là loan đao đệ nhất thiên hạ, được mở mang tầm mắt rồi."
"Thật lợi hại, nàng ta có thể đỡ được mấy chiêu?"
"Ai mà biết được?"
...
Bọn họ nghĩ rằng A Nhiễm không thể chống đỡ được mấy chiêu, nhưng lúc này nàng lại có một tâm cảnh hoàn toàn khác. Có lẽ có người sẽ nói, nàng còn có chân tướng phải điều tra, nàng chỉ còn một năm, tại sao phải mạo hiểm như vậy?
A Nhiễm không giống như những người khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");