(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Nhiễm một tay túm lấy Tiêu Hòa Thanh, một tay cầm thanh đao gãy, đao gãy nên ngắn đi một đoạn, vừa vặn có thể dùng để giảm tốc độ rơi xuống.
Đao ma sát với vách đá tạo ra tia lửa, phát ra tiếng chói tai.
Cho dù dùng đao ngăn cản, tốc độ rơi xuống vẫn đang tăng nhanh, chân A Nhiễm đạp lên vách đá, cố gắng giữ vững thân hình, không để mình ngã thẳng xuống.
Tay cô vẫn luôn nắm chặt Tiêu Hòa Thanh.
Đến đoạn cuối cùng, đối với A Nhiễm đã không thành vấn đề, cô xách Tiêu Hòa Thanh lên, cất thanh đao gãy, nhảy xuống.
Ngay sau đó, sắc mặt đại biến.
A Nhiễm chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Hiệp Khách Sơn Trang bị bệnh à!!”
Bên dưới căn bản không phải là bãi cỏ, mà là một rừng đao dựng đứng, nếu như rơi xuống, không ngã c.h.ế.t cũng phải bỏ mạng, bên trên còn có mấy bộ xương khô, hiển nhiên là rơi xuống c.h.ế.t ở đây.
Đã không phân biệt được là ngã c.h.ế.t hay bị đ.â.m chết.
Hiệp Khách Sơn Trang, thật tàn nhẫn.
A Nhiễm xoay người một cái, mang theo Tiêu Hòa Thanh lăn về phía bên cạnh không có đao, động tác quá nhanh, quá gấp, dù võ công cao cường, hai người vẫn nặng nề ngã xuống đất.
A Nhiễm rên khẽ một tiếng.
Lúc cuối cùng, cô lật người, dùng thân mình làm đệm lót bên dưới, tay vững chắc bảo vệ Tiêu Hòa Thanh, không để hắn bị thương chút nào, bản thân thì ngã đến mức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Tiêu Hòa Thanh ngây người.
Hắn ngơ ngác nhìn A Nhiễm, tâm trạng lại có chút phức tạp.
Hai người bọn họ vốn không quen biết, cô ta không chỉ bảo vệ hắn suốt dọc đường, đỡ tên cho hắn, mà ngay cả khi rơi xuống đất, cũng không để hắn bị thương.
Cô nương này quả thật có tình có nghĩa, nàng…
A Nhiễm nhảy dựng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Hòa Thanh.
Cô kiểm tra từ trên xuống dưới thân thể Tiêu Hòa Thanh, xác định hắn không bị thương thêm trong tay mình, thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét: “Quá tốt rồi, ba trăm lượng của ta không sao.”
Tiêu Hòa Thanh: “?”
Hắn sững sờ hồi lâu, vẻ mặt kỳ quái: “Cô luôn bảo vệ ta, là vì ba trăm lượng đó?”
A Nhiễm ngồi bên cạnh, xé áo ra kiểm tra vết thương, cánh tay cô bị thương, vừa rồi lại cọ xát trên vách đá, lại còn ngã một cái, vết thương nhỏ cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nghe vậy, cô không ngẩng đầu lên: “Đương nhiên, ta đã đồng ý ba trăm lượng để bảo vệ ngươi chu toàn.”
Hắc Ngọc nói là chu toàn, nếu như hắn thêm một vết thương, bọn họ không trả tiền, cô đi đâu mà đòi công lý?
Đó là ba trăm lượng bạc đấy!
Suốt dọc đường này, cô mang theo không phải là “người”, mà là ba trăm lượng của cô.
Tiêu Hòa Thanh lại một lần nữa im lặng.
Lại một lúc sau, hắn nhẹ giọng nói: “Cô có biết ta có bao nhiêu tiền không?”
Hiện tại hắn đang ở trong tay cô.
Chỉ cần cô muốn, ba vạn lượng, ba mươi vạn lượng, đều không thành vấn đề.
Cô ta lại chỉ để ý đến ba trăm lượng, như vậy, chẳng lẽ hắn còn không bằng ba trăm lượng sao?
A Nhiễm vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, kỳ lạ nói: “Ngươi có bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến ta? Ngươi cũng sẽ không cho ta.”
Tiêu Hòa Thanh ngẩn người ra, hồi lâu không nói nên lời.
Bọn họ đều quen đánh giá một người đáng giá bao nhiêu, nữ đao khách này lại không quan tâm đến những thứ này, cô ta chỉ quan tâm đến thứ thuộc về mình.
Nghĩ kỹ lại thấy rất thú vị.
Bất kể hắn có bao nhiêu tiền, hắn là ai, hắn đáng giá bao nhiêu… Đều không quan trọng.
Điều quan trọng là hắn đã hứa cho cô ta ba trăm lượng, đó là của cô ta, những thứ khác không liên quan đến cô ta, cô ta cũng chẳng thèm để ý.
Tâm cảnh này…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");