Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 67




Di Nguyệt đứng trước gương, xoay qua xoay lại, cẩn thận chỉnh lại cổ áo rồi nói: “Ta cảm thấy chiếc trâm này không hợp, đổi qua cái kia đi.” Di Nguyệt với tay chỉ, Xuân Thi nhẹ nhàng lấy cho nàng, lại giúp nàng tháo trâm cài lên. Xong xuôi, Di Nguyệt mới mỉm cười hài lòng.

“Công chúa, không phải chỉ là đi gặp cố nhân thôi sao? Trước đây người cũng không có câu nệ nhiều như vậy.” Hạ Uyển cười cười ở một bên. Hôm qua đoàn sứ thần của hoàng đế đã tới, hẳn nhiên là không ở lại được lâu nên hôm qua y tới gặp hoàng thượng, thái thượng, hôm nay Di Nguyệt đã vội vàng muốn tiến cung.

“Em thì biết cái gì? Bây giờ… y là vua của một nước, ta là trưởng công chúa, không còn đơn thuần giống như xưa nữa.” Di Nguyệt tranh thủ thời gian vào cung. Lần gặp lại này sau hơn hai năm xa cách, nàng thật sự có chút hồi hộp. Chúng nha hoàn còn cười đùa bảo nhau công chúa đi gặp ý trung nhân.

Nàng không chắc liệu họ nói có đúng hay không, chỉ biết nàng rất mong được gặp hắn.

Trong hoàng cung sơn son thếp vàng, sau khi diện kiến phụ hoàng mẫu hậu và hoàng huynh, Di Nguyệt cũng tới chỗ Tử Kỳ. Nơi ở của hắn được bố trí ở chỗ tốt hơn trước nhiều, nhưng vừa hay lại gần cung điện cũ, gần đó còn có một vườn trúc xanh rì. Vườn trúc đó, lúc trước nàng rất thích ghé qua chơi, hắn sẽ làm đồ chơi từ những thân trúc cho nàng.

“Tham kiến bệ hạ.” Di Nguyệt nhún nhường hành lễ, lại lén đưa mắt nhìn hắn. Tử Kì đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, chỉ qua hai năm mà tưởng như đã hai mươi năm trôi qua. Trên người hắn có khí thế của bậc quân vương, nghiêm nghị lại có chút đáng sợ. Đôi mắt hắn nhìn nàng, dường như cũng không còn dịu dàng như trước. Trong đó là sự hờ hững, lạnh nhạt như con người xa lạ.

Sau nghi thức chào hỏi qua loa, không khí nhất thời lại vô cùng tĩnh lặng. Bao nhiêu chuyện nàng muốn nói, muốn ôn lại nhưng rồi lại thôi, có lẽ hắn không muốn nói chuyện với nàng. Sau, không chịu nổi sự im lặng nữa, Di Nguyệt khẽ hỏi: “Hay… chúng ta ra vườn trúc một lát nhé? Bệ hạ có phiền không?”

“Không phiền.” Hắn đứng dậy, đi trước ra vườn trúc, Di Nguyệt nhanh chóng nối gót theo sau. Đến bìa rừng, hắn để ám vệ trở lại, Di Nguyệt cũng không cho nha hoàn theo nữa.

“Trưởng công chúa có gì muốn nói với trẫm sao?” Giọng nói của hắn vô cùng hờ hững, giống như không chút quan tâm. Nhưng đôi mắt kia lại bán đứng hắn. Lúc nàng quay đi, tầm mắt hắn vẫn dán chặt vào tấm lưng nàng đầy trìu mến.

Di Nguyệt bị cách xưng hô xa lạ của hắn làm cho tâm trạng tuột dốc, cũng không còn tâm trạng muốn ôn lại chuyện xưa nữa. Ừm, hắn tới đây vì quốc sự, không phải để hàn huyên với nàng. Mà cả hai có lẽ cũng không có quá nhiều tình cảm. Nghĩ vậy, Di Nguyệt cũng dằn lòng chuyên tâm vào quốc sự. “Ta nghe nói, bệ hạ muốn đích thân hòa thân?”

“Đúng vậy.” Hắn lạnh nhạt đáp. “Trưởng công chúa có gì thắc mắc sao?”

Nàng lắc đầu đáp: “Không có.” Thật ra là có, có rất nhiều. Rõ ràng hắn có thể hòa thân với công chúa của Tây Vực hay công chúa của Thục quốc để đảm bảo không xảy ra chiến tranh ở một bên, biết đâu còn được thêm “sính lễ” là một vùng đất, nhưng hắn lại chọn Vệ quốc. Rõ ràng hắn vẫn còn Thường Hi đã đến tuổi gả đi, có thể đem nàng đi hòa thân đến bất kì đâu, nhưng hắn lại không làm vậy.

Là vì không có chỗ tốt để gả Thường Hi đi sao? Cũng phải, nàng ấy tốt xấu gì cũng là công chúa tôn quý nhất một nước, thân phận có thể nói là ngang hàng với nàng. Mà nếu gả sang Vệ quốc thì cũng chỉ có thể làm phi, gả sang Tây Vực cũng khốn khó. Thế còn Thục quốc thì sao? Đúng là khó nghĩ…

“Trưởng công chúa đừng nghĩ nhiều, nếu không phải tình thế bắt buộc, trẫm cũng không hòa thân với ngươi.” Tử Kì bẻ một nhánh trúc nhỏ, xoay xoay trong tay rồi để nó rơi tự do xuống, lá trúc rơi chầm chậm, cuối cùng đáp lại trên giày của Di Nguyệt, bóng của thiếu niên cũng khuất dạng.

“Đúng là tình người… chẳng hiểu được mà…” Di Nguyệt cười nhạt, nhặt lại lá trúc lên. Không sao, không có tình cảm với nàng, hắn sẽ là minh quân, hắn sẽ không phải khổ sở.

Thật ra lời mà Tử Kì nói là lời thật lòng. Nếu không phải tình thế, nếu không phải… hắn thật sự không muốn đón nàng vào hậu cung.

Hắn dừng trước một khóm trúc, nơi có mấy dải khăn tay buộc lại đã sờn cũ, bên dưới có nhiều đá sỏi nhiều màu. Ở nơi này, hắn đã từng hỏi nàng lúc còn là chất tử: “A Nguyệt, ước mơ của nànglà gì?”

Lúc đó, Di Nguyệt là công chúa được cưng chiều, muốn gì có nấy, không thiếu cái chi, hắn thật sự tò mò nàng thích cái gì.

“Ta ư? Ta muốn một điều rất tầm thường, một đời một kiếp một đôi với người thương.” Di Nguyệt đáp, hắn không khỏi ngạc nhiên.

“Nhưng A Nguyệt, nàng sinh ra ở chốn cung cấm, ước muốn đó của nàng chính là điều xa xỉ nhất.”

“Ta biết… vậy nên nó mới là ước muốn…” Bởi vì không có, nên mới muốn có được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.