Kim Cương

Chương 7




Gần đây nhất trung học Tam Dân đã xảy ra hai chuyện, một chuyện chỉ xem như chuyện nhỏ, đó chính là —— Diêu Bình An tạm nghỉ học.

Không đợi tới khi tin tức này mọc cánh truyền khắp ba ban, một chuyện khác oanh động toàn bộ giáo viên thậm chí là kinh động đến toàn thành phố, trở thành chủ đề mà mọi người ở các quán trà thi nhau bàn luận——

Đó là chuyện vài nam sinh học ban một năm nhất của trung học Tam Dân bị giết chết xác bị cắt ra từng phần, sau đó được hung thủ tùy tiện ném bỏ ở ngọn núi sau trường học.

Nhất thời, “Ông vua không ngai” tức là viên cảnh sát thành phố liền vội tới hiện trường, ánh đèn flash lóe sáng chiếu rỏ cảnh vật hiện trường, bọn họ nhanh chóng phân tích rồi ghi chép lại hiện trường vụ án mạng để đưa ra suy đoán.

Nhưng mấy ngày sau đó, mặc cho mọi người lăn qua lộn lại xem báo đài, xem đến mười đầu ngón tay dính toàn là mực đen in ấn, cũng đều không có tìm ra được chút tin tức gì về vụ án bá đạo này.

Chỉ thỉnh thoảng có vài tờ báo bị gió thổi bay tới góc đường, trên tờ báo đó đề ra một hai câu nói đám nam sinh bị giết hại kia ngày thường rất hay cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu, nhưng tin tức về hung thủ thì một chữ cũng không thấy viết.

Nghiêm lão tam buông tờ báo trong, đứng dậy chỉnh trang lại thắt lưng.

Di thái của ông ở một bên thấy ông muốn tìm thuốc liền vội vàng uốn éo thân hình như rắn nước đưa thuốc qua, “Lão gia, ngài đây là muốn đi đâu?”

“Lăn chỗ khác,” Nghiêm lão tam đẩy nàng ra, cúi người nhất lên một túi vải đen to, “Tôi muốn đi công quán tặng đồ cho thiếu gia, đã muộn rồi còn nháo vậy muốn để người khác chú ý à.”

“Ai da, uy hiếp ai chứ,” nàng vuốt mái tóc xoăn lọn của mình, diện mạo duyên dáng đáng yêu, vì ngày thường được nuông chiều quá nên cũng không sợ ông, “Chỗ này xa biết bao nhiêu, cái túi đen thùi lùi ai mà nhìn ra chứ.”

“Ai biết được.” Nghiêm lão tam ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại rõ ràng trong cái túi đen này là những đồ vật quý có giá cao trên thị trường hiện giờ.

Nghiêm lão tam ngày thường dựa vào việc tống tiền mà sống qua ngày, ông không có tư cách ra vào dinh thự Nghiêm gia.

Bởi vậy, Nghiêm tiểu thiếu gia đột nhiên phái ông làm vài chuyện, tất nhiên là ông phải nắm lấy cơ hội tận tâm tận lực, chạy qua vài cái cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được giấy trắng quý kiểu dáng đẹp mới dám đưa cho thiếu gia —— đến nỗi vì cái gì thiếu gia muốn ông đi mua đồ vật của phụ nữ ông cũng không tò mò, ông chỉ mong có thể được chạy việc nhiều để thiếu gia nhìn quen mắt mình thì viên mãn rồi.

Cổng sắt tự động mở, Nghiêm lão tam chỉ lo cúi đầu đi vào bên trong.

Mỗi lần ông tới dinh thự Nghiêm gia đều cảm thấy từng trận gió lạnh, bị thổi đến hoảng sợ.

Đặc biệt là cánh cổng sắt cao tận trời này, như là muốn biến thành lồng giam đem toàn bộ dinh thự khóa lại.

Đã sớm người hầu đứng chờ ở phía trước để dẫn đường cho hắn, Nghiêm lão tam liếc mắt đánh giá bốn phía, phát hiện mình bị dẫn đến tòa nhà phía Tây hẻo lánh trước giờ luôn được bỏ không, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc vì sao thiếu gia không ở tòa nhà chính gặp ông, nhưng tự biết thân phận mình đê tiện, cũng chỉ cố gắng không lên tiếng mà đi theo người dẫn đường vào bên trong.

Người hầu mang theo Nghiêm lão tam đi tới phòng khách liền nói với ông, thiếu gia đã ra ngoài làm việc, phải qua một hồi mới trở về, để ông đứng ở tại chỗ chờ, không được tự ý đụng loạn đồ vật xung quanh.

Nghiêm lão tam tất nhiên là nhún vai cong lưng đáp ứng “Vâng”, người hầu nói xong thì liền rời khỏi, để lại một mình ông đứng im ôm túi vải đen giống như bị phạt đứng.

Cùng lúc đó, Nghiêm Thận Độc đang ở hẻm Xuân Nguyên đón Diêu Bình An lên xe, cho xe quay về dinh thự Nghiêm gia.

Sau khi Diêu Lương làm đơn tạm nghỉ học cho Diêu Bình An thì lo lắng không biết làm sao chăm sóc cậu—— y đã nhận công việc dạy dương cầm, tuy rằng tiền lương hơi thấp, nhưng để hai cha con y sinh hoạt cơ bản thì cũng đủ —— nhưng để lại Tiểu An ở nhà một mình y trăm triệu lần không yên tâm.

Trời cao phảng phất như nghe thấy được nỗi lo của y, một tiếng đập cửa lễ phép vang lên.

Diêu Lương ra mở cửa thì thấy là Nghiêm Thận Độc người đã cứu Tiểu An, trong lòng theo bản năng nảy sinh một suy nghĩ, có lẽ do thấy bạn học Nghiêm hăng hái làm việc nghĩa, nhưng y cũng hơi bối rối, người kia cứu Tiểu An đã làm y cảm kích vô cùng, làm sao lại làm phiền người ta thêm.

Ai ngờ rằng mục đích lần này của Nghiêm Thận Độc thế mà “Không mưu mà hợp” với y (không bàn trước nhưng lại giống nhau), hắn chủ động đưa ra ý muốn chiếu cố Tiểu An, còn nói vô cùng hối hận vì không phát hiện chuyện ác kia sớm một chút, để Tiểu An bị thương cùng ủy khuất.

Lúc bọn họ đang bàn luận, nhân vật của trung tâm câu chuyện lại ôm đầu gối ngồi một cục trên ghế, đôi mắt hạnh an tĩnh mà chớp, trưng ra hai biểu tình hoặc ưu thương hoặc nghiêm túc.

Nghiêm Thận Độc nhìn thoáng qua người đang không màng thế sự kia, dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Người bị chấn thương tâm lý đại khái chính là như vậy, cháu sẽ phụ trách tiền phí khám bệnh cho Bình An, xin ngài đồng ý để cháu dẫn em ấy đi bệnh viện điều trị.”

“Chúng tôi làm sao không biết xấu hổ như thế được” một khi đề cập đến Diêu Bình An, ý thức phòng bị cùng năng lực nghi ngờ của Diêu Lương đồng thời biến mất, ví dụ như tình huống hiện tại, y vừa nghe Nghiêm Thận Độc nói xong câu khôi phục chấn thương tâm lý liền động tâm, hy vọng Tiểu An thật sự có thể thông qua trị liệu mà không còn sợ y tới gần như bây giờ nữa—— căn bản là không suy xét đến mình có khả năng bị lừa.

Nghiêm Thận Độc nghe được giọng điệu y do dự, ở nơi người thường không nhìn thấy nở ra nụ cười.

Hắn khoác lớp da dê rất chân thật, đường hoàng ở dưới mí mắt người lớn không ngừng bịa lời nói dối, ăn như tằm ăn rỗi*.

*Thành ngữ chỉ việc ăn khỏe, nhiều và nhanh.

Ở đây có thể hiểu là công bịa nhiều lời nói dối và nói dối liên tục. 

Quả nhiên, Diêu Lương thật sự bị hắn nói tới động tâm, đồng ý để cho hắn mang Tiểu An đi, chỉ là nhất định phải để Tiểu An về nhà mỗi ngày, nằm viện nhìn không tới người thì y không yên tâm.

“Đó là tất nhiên.” Hắn không chút do dự nói lời đáp ứng, xua tan tia bất an và hoài nghi cuối cùng trong lòng Diêu Lương.

“Vậy làm phiền bạn học Nghiêm rồi,” y nhìn Tiểu An của mình vì không muốn bị y chạm vào mà trốn ở ghế xa bên kia, nhưng khi hắn đi tới ôm cậu lên thế mà cậu một chút cũng không chống cự nói từ chối, trong lòng hy vọng Tiểu An sớm ngày khôi phục liền càng mãnh liệt hơn, “Về phần tiền phí, sau này tôi sẽ cố gắng trả lại.”

“Vâng.” Nghiêm Thận Độc tự biết hiện tại mình nhiều lời khách khí cũng vô ích, hơn hết là hắn muốn nhanh đem người trong lòng ngực mang đi, cố đáp một lời liền chào tạm biệt Diêu Lương rồi đi vào xe.

Chân ga nổ vang, rèm che được kéo xuống, xe hơi màu đen bóng chạy đi.

Ánh mắt Nghiêm Thận Độc nặng nề mà nhìn chằm chằm người đang dán thân vào cửa xe rủ đầu không hé răng, cánh tay dài của hắn vây lấy cậu rồi kéo cậu vào trong lòng ngực.

“Ô.” Diêu Bình An mới vừa đẩy đẩy cẳng chân, tay còn không chưa đẩy ngực thì đã bị hắn dùng sức xoa xoa mông, cằm cũng bị nâng lên, ép buộc cậu phải nhìn thẳng hắn.

Nghiêm Thận Độc nhìn cậu, không chút nào che lấp khói mù cùng dục vọng ở đáy mắt, “Ngày hôm qua lão công đã nói như thế nào, đều quên hết rồi?”

Phảng phất như muốn nhắc nhở, hắn đem tay chen vào giữa hai chân cậu, liền đụng tới vải dệt bao bọc lấy khe thịt yếu ớt kia.

Cậu nhớ lại cơn ác mộng ở nhà vệ sinh, hắn gỡ xuống bao tay đen che hai mắt của cậu.

Hơi nước trong tầm mắt, cậu nhận ra đây là người có ánh mắt hung tàn đáng sợ cậu đã gặp ở buổi sáng nọ.

“Tiểu An?” Thanh âm của hắn rất êm tai, mang âm khàn, không giống như ma quỷ muốn ăn luôn cậu, “Là anh cứu em nha, là lão công cứu Tiểu An.”

“A!” Nghe được câu nói quen thuộc, đôi tay được khôi phục tự do vì bị kích thích mà che lại lỗ tai, lấp kín lại không muốn lắng nghe những lời kia.

Nhưng hành động này cũng chỉ là phí công, hai tay cậu rất nhanh lại bị khóa trụ, hai chân kẹp chặt cũng làm cho bàn tay nóng bỏng đi vào sâu hơn.

“Là anh cứu Tiểu An, nếu Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời lão công thì liền thả Tiểu An về nhà, được không?” Hắn cúi người xuống, giống như ác ma nói ra khế ước, chú ngữ Vu sư.

“Không, không muốn!” Hốc mắt cậu đỏ hoe, vì phẫn nộ mà lồng ngực đập nhanh phập phồng, cố chấp muốn phủ định.

Là “Lão công” khi dễ cậu, cứu cậu mới là tốt, hắn, hắn là người xấu!

“Tiểu An, không cần chọc anh tức giận.” Chân cậu càng xoắn chặt, hắn càng thâm nhập sâu, rất nhanh liền làm cho vải dệt ở giữa hai chân ẩm ướt.

Hắn cũng không dừng lại, ngón tay được vải cotton thô bọc từng chút một đâm sâu vào hoa huy*t non nớt, xương vai người dưới thân bị hắn khóa trụ, không thể lui về phía sau.

“Ô ô” đau đớn đánh thức sợ hãi nhát gan và khiếp nhược, cậu ngoại trừ khóc thút thít thì cũng không có bất kì biện pháp gì.

“Tiểu An,” Bàn tay giữa chân cậu rung động, hắn hung hăng nhắm mắt, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vì tiếng khóc than mềm yếu của cậu mà hắn lại lần nữa bốc lên dục vọng, “Là anh cứu Tiểu An, hửm?” Hắn chấp nhất mà ở bên tai cậu nỉ non, như là muốn đem những lời này khắc vào chiếc não nhỏ không được linh động của cậu.

“Chỉ cần Tiểu An nghe lời lão công, cái gì lão công cũng đều đáp ứng Tiểu An,” hắn chậm rãi thả lỏng kiềm chế, ôm lấy cậu dỗ dành như người lớn vuốt lưng trẻ sơ sinh, “Tiểu An phải ngoan, mẹ cứu không được Tiểu An, chỉ có lão công mới cứu được bảo bối thôi……”

“Tiểu An, ngoan, nghe lời……”

- Hết chương 7-.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.