Kim Cương

Chương 3




Nghiêm Thận Độc thất thần cả một buổi sáng. 

Hắn lập tức giống như mấy tên thiếu gia trong gia đình giàu, trước đây đám thiếu gia nhà giàu một thời lưu hành việc hút thuốc phiện, bọn họ còn đặt tên cho cái thứ thuốc đen thui đó tên là “Phúc thọ cao”.

Nghiêm Thận Độc chưa từng chạm vào, nhưng hắn nghe người đã từng hút qua nói rằng, hút một ngụm thuốc phiện này liền bay bay tới miền cực lạc làm bản thân thành tiên luôn, càng hút thêm ngụm thứ hai, ngụm thứ ba, rồi sau này không được hút nửa, quả thực như là sống không bằng chết, chết đi sống lại, cho nên mới xuất hiện nhiều người vì hút một ngụm nha phiến liền nhà tan cửa nát như vậy, chuyện này một chút cũng không kỳ quái. 

Thế là Nghiêm Thận Độc kết luận, Diêu Bình An nhất định là sinh ra từ hoa anh túc, nếu không vì sao hắn không làm được việc gì, cứ chống tay trên bàn nhìn cậu cả một buổi sáng liền cảm thấy thỏa mãn đến muốn chết, cậu cầm ly đi lấy nước trong vài phút, hắn vì không nhìn thấy cậu mà hung ác nham hiểm đến muốn giết người?

Nhưng những chuyện này Diêu Bình An cũng không biết, lúc này cậu mang theo ly nước thủy tinh của mình nhảy nhót quay về ban ba, sau đó nhìn thấy ở chỗ mình ngồi có một đám người quen thuộc vây quanh, sắc mặt liền trắng bệch.

Năm nay trường học “thu hoạch” không tốt lắm, bởi vậy nên năm nhất chỉ có tổng cộng ba ban, đương nhiên, chuyện phân ban này cũng là dựa theo học phí nhiều ít mà phân.

Diêu Bình An bị phân tới ban ba-ban thấp tiền nhất, mà cái đám nam sinh chặn đường khi dễ cậu ở chỗ mái hiên là người của ban một, tên kia hỏi thăm vài người mới biết được Diêu Bình An ở ban ba, thế là mang theo một đám người tìm đến gây chuyện.

Đám kia người cũng thật kỳ quái, vì cái gì mà trong một buổi sáng ngắn ngủn, lại chấp nhất đối với Diêu Bình An như thế, rõ ràng là trước đây đều ‘dạy dỗ’ người một trận liền đi, không chút nào lưu luyến.

Nhưng có nguyên do trong đó, chỉ tự đám nam sinh kia biết, bọn họ ở lúc nhìn thấy Diêu Bình An khóc, từ sâu trong nội tâm cảm thấy hưng phấn một cách kỳ lạ, bọn họ một bên chán ghét một cậu bé tâm thần có vấn đề, một bên lại thích nhìn Diêu Bình An chìm trong nổi sợ hãi, không có cách nào tự kềm chế.

Nghiêm Thận Độc không biết một khi dính đến mai thúy thì rất khó từ bỏ, càng muốn hút, càng trầm mê, như rơi vào trong vũng bùn.

Cho nên khi hắn nhìn thấy cái tên nam sinh kia giữ lấy eo Diêu Bình An, thoải mái đẩy cậu lên trên bàn, cúi người áp sát tới, lúc nhìn thấy cảnh này một chân của Nghiêm Thận Độc đá mạnh vào thành bàn, làm cho bàn va chạm vào ghế dựa ở phía trước, phát ra tiếng vang rất lớn.

Còn đang ở trong lớp —— thời gian dạy học giữa các ban cũng khác nhau ——phòng học tức khắc yên tĩnh giống như chết, thầy giáo bất an lo sợ nhìn hắn (Nghiêm Thận Độc), bạn học đến đầu cũng không dám ngẩng.

Nghiêm Thận Độc cứ như vậy yên tỉnh giữa đám người, như người mới tỉnh mộng mà hiểu được, hắn tựa hồ không chấp nhận được chuyện đám người kia đụng vào món đồ của hắn.

Nam sinh đem ly nước của Diêu Bình An ném xuống mặt đất vang lên một tiếng “Bang”, thủy tinh nháy mắt vỡ nát thành từng mảnh.

Tên kia nhìn những mảnh thủy tinh vỡ nát hỗn loạn, lại nhìn thiếu niên đang cắn môi oán hận nhìn chằm chằm mình, đột nhiên đôi tay véo một cái, véo lên bên sườn eo của Diêu Bình An, rồi lại đột nhiên sửng sốt.

(thằng cha này bị tâm thần phân liệt hay gì chời)

Hắn líu lưỡi vì eo Diêu Bình An thế mà nhỏ đến mức làm hắn có thể hoàn toàn dùng một tay ôm lấy được, hắn chơi qua bao nhiêu nữ nhân cũng chưa thấy ai có vòng eo nhỏ như vậy.

Sau khi ngây người vài giây ngắn ngủi, tên nam sinh rất nhanh liền phản ứng lại, hắn tựa hồ có chút thẹn quá thành giận, đột nhiên buông tay đẩy Diêu Bình An khỏi bàn, Diêu Bình An bị đâm vào góc bàn khác, phát ra một tiếng “A” hút khí.

Hắn nhặt lên một mảnh thủy tinh nhỏ, tới gần cậu.

Tay hắn như có gông cùm xiềng xích nhẹ nhàng trói chặt hai tay của cậu khóa ở trên bụng nhỏ bằng phẳng, sau đó hắn cúi người càng lúc càng gần.

Cửa sổ mở rộng, Nghiêm Thận Độc có thể dễ dàng nhìn thấy một loạt hình ảnh Diêu Bình An bị khinh nhục.

Điều khác biệt là hắn muốn lựa chọn ngồi vị trí cuối dãy, Diêu Bình An là bị thầy giáo sắp xếp ngồi trong một góc, chỉ có một cái bàn đặt lẻ loi ở chỗ kia, thậm chí nữ sinh ngồi hàng phía trước sợ nhiễm phải “bệnh ngốc” của cậu nên dọn bàn tiến lên phía trước một khoảng rất xa.

Ban ba trừ bỏ một ít học sinh con ông cháu cha, gần một nửa học sinh cũng có xuất thân từ gia đình bình thường như Diêu Bình An, bọn họ thật sự là tới đi học, cho nên không muốn bị cuốn vào mấy chuyện khinh nhục người khác đó, nhưng cũng không dám ra mặt trợ giúp Diêu Bình An, không dám lấy con đường học hành của chính mình ra đánh cuộc —— đương nhiên là, đa số vẫn cảm thấy Diêu Bình An ngu ngốc như vậy sẽ lây bệnh cho mình, bọn họ chỉ là đang tự tìm một lý do để che giấu cho hành động ích kỷ của bản thân mà thôi.

“Mày như thế nào dám sinh ra với một khuôn mặt như vậy?” Tên nam sinh kia hai mắt đỏ lừ, cầm mảnh pha lê tới gần, tựa hồ như muốn rạch vài đường lên mặt cậu.

Đám người đi theo ở phía sau hai mặt nhìn nhau, cứ cảm thấy lời này nghe có chút quái quái, nhưng quái ở chỗ nào, cụ thể bọn họ không nói lên được.

Nghiêm Thận Độc nhìn cái tên kia cầm mảnh thủy tinh nhỏ tới gần cậu, cậu tựa hồ bị mảnh thủy tinh góc cạnh sắc bén lóa lên ánh sáng dọa đến tàn nhẫn, đột nhiên dùng hết hết sức giãy giụa.

Khung xương của cậu rất nhỏ, thịt trên người cũng không nhiều lắm, bởi vậy nên lúc cẳng chân đá loạn quần cotton rất nhanh bị cuốn lên, lộ ra da thịt trắng sáng.

Hai chân cậu vừa thon lại vừa thẳng, da phần đùi trắng mềm có nhiều thịt, nhìn giống như một miếng bơ to.

Cậu lại khóc, cậu thật sự một chút cũng không biết bộ dáng khi mình khóc chọc người nổi điên biết bao nhiêu.

Bỗng chốc, không biết cậu đá tới chỗ nào của tên kia, động tác hắn đột nhiên cứng đờ rồi rống lên một tiếng “Đệt!”, thanh âm lớn đến lầu bên này cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nghiêm Thận Độc nhìn khuôn mặt tên nam sinh kia đỏ lên bỏ chạy trối chết, đám người đi theo hắn xem chuyện vui mà thấy hắn bỏ chạy, hết chuyện vui cũng tự giải tán.

Cậu vụng về như vậy, ngay cả đám người kia đi rồi cậu vẫn run run rẩy rẩy chân vướng cái bàn mà ngã, hắn nhìn cậu lại rớt mấy viên đậu đậu (nước mắt), trong lòng ác ý mà phỏng đoán là cậu cố ý làm như vậy, cố ý làm vậy để hắn đau lòng.

Xem xong hết thảy, Nghiêm Thận Độc thu hồi tầm mắt, đem bàn di chuyển trở về vị trí cũ, ho nhẹ một tiếng, vừa rồi toàn bộ người trong lớp ngưng lại giống như cảnh trong phim tạn dừng, lúc này liền một lần nữa hoạt động, phảng phất như trận tĩnh mịch vừa rồi chỉ là ảo giác.

–Hết chương 3–

P/s: Phúc lợi phúc lợi, tối nay 2 chương nhoaaa:v.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.