Kim Cương

Chương 28




Xe lăn bánh chạy, đường xá tỉnh thành này thật sự rất lớn.

Biển báo trên đường càng lúc càng nhiều, xem ra trừ bỏ việc đi vài bước liền gặp được vài khuôn mặt quen, trong đó cũng có không ít nhân viên chính phủ.

Kỳ thật Nghiêm gia hiện tại chỉ còn cái vỏ rỗng, nhưng ông nội Nghiêm sớm đi tới khách sạn trước hoàn toàn không biết điều này.

Ông ở một phương làm “Danh nhân già” nhàn hạ an dưỡng tuổi thọ, đi ra ngoài đều có xe riêng đưa đón, trừ bỏ ngày đó có mấy người chạy tới cáo trạng với ông, vì vậy nên ông mới biết chuyện gia nghiệp hao tổn rất nhiều, dù đầu óc tính kế nhiều năm vẫn có một ngày sai sót như thế này, lúc đó ông cảm thấy rằng liên hôn thì có thể bù vào.

Yến hội được tổ chức ở khách sạn lớn nổi danh, đây là khách sạn tốt nhất trong tỉnh thành, tuy không có đầu bếp nước Pháp, nhưng vẫn có không ít món ăn ngon độc lạ.

Trên thiệp mời viết rõ buổi yến hội liên hoan này là hình thức tiệc đứng (kiểu buffet), đương nhiên là điều này không quan trọng, quan trọng nhất là buổi tiệc hôm nay để chúc mừng tiểu thư Lục gia Lục Tĩnh Nghi mới đi du học về nước.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thật ra Lục gia tổ chức buổi tiệc này là vì muốn kén rể cho con gái bảo bối nhà mình.

Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới Nghiêm Thận Độc vậy mà tham gia.

Trừ phi là chuyện làm ăn trong nhà, Nghiêm tiểu thiếu gia rất ít khi lui tới mấy nơi phong nguyệt, càng miễn bàn đến yến hội có mục đích kén rể mà ai ai cũng biết này.

Cho nên là, Nghiêm tiểu thiếu gia cuối cùng cũng động phàm tâm, coi trọng tiểu thư Lục gia sao?

Có vài người nắm được thông tin hiểu rõ, chỗ nào là Nghiêm Thận Độc coi trọng Lục Tĩnh Nghi, mà thật ra là cô tiểu thư này cứ luôn quấn lấy cha mình đòi cha dẫn cô đến dinh thự Nghiêm gia để chơi với anh Thận Độc, tâm tư yêu thích đều viết hết ở trên mặt, chỉ là Nghiêm Thận Độc có thái độ gì đối với cô thì không ai biết.

Hôm nay Lục Tĩnh Nghi trang điểm tinh xảo, thân mặc sườn xám được đặt may riêng.

Phần tay cùng cổ áo dùng vải sa mỏng có thể nhìn xuyên thấu may theo kiểu dáng mới tạo ra vẻ độc đáo.

Trên thân sườn xám đính đầy châu ngọc, càng làm tôn dáng người thiếu nữ của cô, minh diễm không gì sánh được.

Lúc bình thường Lục Tĩnh Nghi giống như tên mình, tính cách điềm tĩnh, dáng vẻ đoan chính.

Nhưng khi đối đối mặt Nghiêm Thận Độc, cô liền bộc lộ ra tính cách đại tiểu thư khoe khoang, nguyện ý bỏ hết mặt mũi để hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Lần đầu tiên cô gặp hắn là ở hoa viên nằm phía sau dinh thự Nghiêm gia, cha cô và chú Nghiêm có chuyện muốn nói, liền kêu cô đi ra hoa viên phía sau nhà tìm một anh trai chơi cùng.

Lúc ấy Nghiêm Ngật cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, đáy mắt không hề gợn sóng mà nhàn nhạt nghiền ngẫm xem với tính nết lạnh lùng của cháu trai mình thì sẽ đối xử với đại tiểu thư kiều quý này như thế nào.

Lục Tĩnh Nghi trong lòng hết tò mò rồi lại chờ mong đi ra hoa viên nhỏ, cô mặc một chiếc váy phồng, nhìn giống như một tiểu công chúa —— tiếp sau đó sẽ gặp được Tiểu Vương tử anh tuấn nhất trên thế giới này.

“Ai?” Bộ dáng hắn nhíu mày cũng đẹp đến như vậy, Lục Tĩnh Nghi ngơ ngác mà nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn, thân hắn mặc đồ Tây cổ thắt nơ, còn mang bao tay trắng, cô mất nửa ngày mới đỏ mặt lớn tiếng nói, “Tôi tên Lục Tĩnh Nghi!”

Cô vừa kích động lại vừa khẩn trương, không kìm chế được mà lớn tiếng, hắn thì vô cảm, trong đầu nghĩ cô gái này thật ầm ĩ.

“Họ Lục? Con gái của Lục gia?” Vương tử nhíu mày nói chuyện lộ ra vẻ thành thục không hợp tuổi.

Nhưng vẻ thành thục lạnh nhạt này lại hấp dẫn cô gái nhỏ, từ đây bắt đầu câu chuyện cô mười năm truy đuổi hắn ——

Đáng tiếc, hắn chưa bao giờ đáp lại.

Chưa bao giờ.

Lục Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, lại làm ra vẻ mặt hòa nhã, nụ cười dịu dàng có lúm đồng tiền.

Với người thường mà nói, theo đuổi một người như vậy mà không được đáp lại thì đã sớm từ bỏ, nhưng Lục Tĩnh Nghi lại là một người có mắt như mù.

Cô cũng tự thuyết phục chính mình, chỉ cần cô gặp được người tốt hơn hắn, cho dù chỉ là tốt hơn một chút xíu thôi, cô liền sẽ từ bỏ hắn.

Sau lại đổi thành chỉ cần gặp được người như hắn, lại sau đó nữa, cô như hiểu rõ, cuộc đời này của cô gặp được một chàng trai kinh diễm như thế, sau đó cô cũng không để người nào vào mắt được nữa.

Cô ở hiện tại đã khác với trước kia chỉ biết viết viết thư tình văn nghệ, khi ấy nỗ lực luyện tập bằng được điệu nhảy xoay tròn thì lại phát hiện hắn không tới tham gia vũ hội mà trộm khóc thút thít.

Cô đi nước ngoài du học, cố gắng học hỏi toán học mà mình không am hiểu.

Sau đó cô liền trở nên ưu tú loá mắt, bọn họ hiện tại có tiếng nói chung, không có người nào xứng đôi với hắn hơn cô ——

Nhưng Lục Tĩnh Nghi nào biết được, Nghiêm Thận Độc chưa bao giờ yêu cầu một người bạn đời có thể đứng thẳng lưng sóng vai cùng hắn.

Yêu cầu của hắn, chỉ là một người có thể làm tim hắn đập loạn nhịp máu chảy lưu động, từ đó mà lục phủ ngũ tạng tươi sống trở lại, người có thể làm hắn muốn thổ lộ những lời từ trong tim, chứ không cần một người thông minh biết tính toán gì cả.

“Thận Độc tới rồi.” Lục Nguyên – chủ của Lục gia (cha của Lục Tĩnh Nghi) tiến lên vỗ vỗ vai Nghiêm Thận Độc, trong tỉnh thành này không có nhiều người dám đối với thiếu niên này làm ra hành động như vậy.

“Chú Lục.”

Lục Tĩnh Nghi vô cùng vui sướng, vừa định tiến lên gọi ra ba chữ “Anh Thận Độc”*, thì liền nhìn thấy một thiếu nữ đang trốn ở phía sau Nghiêm Thận Độc, bàn tay cô ta nắm chặt người phía trước, đôi mắt hạnh sợ hãi mà chớp chớp đánh giá bốn phía.

*Theo QT là bốn chữ “ Thận Độc ca ca” mà t đổi lại cho hợp nha.

“Ô.” Lúc cô nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt như không tin nổi, trong đôi mắt ánh ra vẻ hoảng sợ, thân hình nhỏ bé yếu đuối sợ tới mức co rụt lại, bàn tay tái nhợt nắm lấy tay áo Nghiêm Thận Độc, thân ảnh màu xanh tránh phía sau, như muốn lôi kéo Nghiêm Thận Độc đi ra ngoài.

“Không sợ.” —— Đây là lời nói mà Lục Tĩnh Nghi chưa từng được nghe qua, tiếng nói mềm nhẹ đến cực điểm.

Bàn tay Nghiêm Thận Độc ôm lấy Diêu Bình An trấn an, vừa định nói với cậu vài câu thì bị thanh âm từ xa đến gần của ông nội Nghiêm đánh gãy.

“Thận Độc, đây là cô bé khi còn nhỏ thường xuyên đến tìm con chơi” trong đôi tròng mắt già nua vẩn đục ấy tỏa định lấy Diêu Bình An, ngập tràn khiếp sợ cùng lửa giận.

Nếu nói về “phương diện kia” của cháu trai thì ông không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn luôn nghĩ hắn không có tình cảm, một người luôn luôn cấm dục thế mà đem người tới tham dự yến hội, Nghiêm Thận Độc lại còn cho cô gái kia mặc sườn xám lộ cánh tay lẳng lơ thế kia, hắn có thái độ thế nào ông còn không rõ sao?

*Theo mình biết là thời dân quốc phụ nữ ra ngoài toàn mặc sườn xám dài tay kín đáo trang nhã, còn mặc sườn xám ngắn tay ra ngoài là không hợp quy củ, giống như ăn mặc hở hang ấy.

(Ai biết thông tin gì thêm bình luận cho t nha)

Rất nhanh, các loại ánh mắt trong yến hội đều chú ý tới năm người ở bên này.

Mặt mũi quả nhiên vẫn là thứ quan trọng nhất, ông nội Nghiêm cắn chặt răng, cũng chỉ cố hòa hoãn mà nói: “Sao con lại đem người trong nhà tới đây.”

Không để trong ông mình nói ra lời nói nhục mạ gì, Nghiêm Thận Độc dẫn trước đoạt lời: “Em gái họ.”

Hắn vừa thẳng thắn vừa thành khẩn công bố: “Giọng nói của Tiểu An không tốt lắm, có hơi sợ người lạ, nếu em ấy làm ảnh hưởng tới nhã hứng của mọi người thì cứ đến tìm tôi để được bồi thường.”

Mấy chữ “tới tìm tôi bồi thường” kia cho thấy hắn bảo vệ em họ mình biết bao nhiêu, thân thể mềm mại của Lục Tĩnh Nghi hơi lay động, cơ hồ là không thể tin Nghiêm Thận Độc sẽ nói những lời như vậy.

Trên mặt không giữ được vẻ tươi cười như trước, cô cũng không biết sắc mặt của mình hiện tại khó coi biết bao nhiêu, còn kiên trì làm ra vẻ hào phóng đưa tay kéo Diêu Bình An.

“Em họ sao? Chị dẫn em đi chơi.”

Bàn tay được son màu nổi bật còn chưa duỗi đến trước mặt Diêu Bình An thì đã bị một thân tây trang phẳng phiu của hắn ngăn trở.

“Thật ngại quá, Tiểu An hẳn là đã đói bụng, trước tiên tôi dẫn em ấy đi ăn một chút.” Nói dứt lời Nghiêm Thận Độc liền quay về phía các trưởng bối gật đầu, đến liếc mắt cũng không trao một cái cho Lục Tĩnh Nghi, mang Diêu Bình An đi về phía bàn ăn phong phú hoa lệ ở bên kia.

Đây là lần đầu tiên Lục Tĩnh Nghi tiếp xúc gần với hắn, nhưng là vì ngăn cô chạm tay vào “Em họ” của hắn.

Trong tỉnh thành này không ai là không biết, tuy rằng gia nghiệp của Nghiêm gia lớn, nhưng họ hàng thân thích không có bao nhiêu, gần nhất thì chỉ có Nghiêm lão tam nhưng đã bị vào tù vì tội tống tiền.

—— Cho nên là, cô em họ này chẳng biết từ đâu chui ra, không thể tưởng tượng được, tuyệt đối là giả.

Bị mọi người yên lặng mặc định là tình nhân của Nghiêm thiếu gia — Diêu Bình An lúc này bước nhỏ từng bước, quần lót nhỏ giữa hai chân đã sớm ướt đẫm, dính nhớp mà dán vào khe thịt, sườn xám xẻ tà không ngăn gió thổi vào được, cậu cảm nhận được quần lót lạnh băng, đành phải buộc chặt bắp đùi, trong mắt của người khác lại thấy cậu như đang tịch mịch khó nhịn.

“Tiểu An xảy ra chuyện gì sao?” Hắn đã biết rõ mà còn cố hỏi.

Diêu Bình An không dám nói chuyện, tuy trí nhớ cậu kém nhưng vẫn còn nhớ rõ một giờ trước Nghiêm Thận Độc nói mình phải giả làm con gái, không được nói chuyện.

Cậu bất lực mà thả lỏng tay nhỏ rồi nắm chặt lấy tay hắn, mu bàn tay của hai người dán sát vào nhau, cảm xúc da thịt chạm nhau thật sự làm cậu hơi an tâm.

Nhưng mà ngay sau đó, cậu lại giật giật tay nhỏ, lôi kéo Nghiêm Thận Độc đi về hướng có đồ ăn.

Nghiêm Thận Độc biết rõ là cậu đói bụng, chỉ là không nghĩ tới rằng cậu còn dùng phương thức làm nũng để biểu đạt, trong lúc nhất thời đều không nghĩ tới việc đưa bánh kem cho cậu, mà hắn chỉ nghĩ tới muốn làm cậu thêm nhiều lần.

Hai người ở bên này tình nồng ý mật, không chú ý tới Lục Tĩnh Nghi đã thấy hết toàn bộ quá trình, cô không thể không thừa nhận mình đã bại bởi cô gái kia, cô chưa bao giờ làm nũng được một câu với anh Thận Độc, sẽ không bao giờ được anh nhìn bằng ánh mắt kiên nhẫn cùng dịu dàng, cùng nói cùng cười với anh, hơn nữa, anh còn, còn ——

Đôi mắt của Lục Tĩnh Nghi vẫn luôn nhìn bàn tay Nghiêm Thận Độc đặt ở trên cặp mông của cô gái kia ngón tay hắn còn ngắt nhéo, không cho Diêu Bình An chạy thoát, thân thể cô hơi run rẩy một chút, thất thố mà đỡ lấy búi tóc rũ tán loạn, khóe mắt đỏ bừng vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

Càng không cần nhắc tới ông nội Nghiêm, tuy rằng ông không nhìn thấy hai người âu yếm nhau, thì cũng đã tức giận nghĩ rằng chút nữa về nhà phải dùng gia pháp mười mấy năm trước để trừng trị cháu trai mình—— còn gia pháp kia, Nghiên Thận Độc hoàn toàn chẳng sợ, sau khi hắn biết chú nhỏ mình đi rồi, chính hắn cũng kiên quyết dứt khoát muốn rời khỏi dinh thự Nghiêm gia.

Mặt khác, đám người ngoài cuộc lại tỉnh táo hiểu rõ hơn—— xem cái tư thế này, chỉ sợ là Nghiêm gia sắp có một Nghiêm thiếu phu nhân rồi.

Nhóm hoa hoa công tử rất là vừa lòng —— bớt đi một người, bọn họ càng có cơ hội cưới được tiểu thư Lục gia giàu có, chỉ là thiếu nữ bên người Nghiêm thiếu gia kia, mặt thì không cần phải nói, eo kia, mông kia, lúc “chơi” tuyệt đối sướng, bọn họ không nhịn được mà tấm tắc.

Tuy rằng nhân vật chính của buổi tiệc đã thất thần, không có cảm giác ăn uống, nhưng buổi tiệc này cũng không vì vậy mà qua loa kết thúc.

Bởi vậy nên đa số mọi người đều xem đến vui vẻ, không ngừng ăn uống nói chuyện rôm rả cho đến khi trăng lên cao mới rời đi.

Ông nội Nghiêm duy trì một tia lý trí cuối cùng chào tạm biệt chủ nhà rồi cùng cháu trai mình rời đi, muốn về nhà sớm một chút.

Nghiêm Thận Độc vẫn trưng ra bộ dáng mỉm cười như cũ, nhưng ông nội Nghiêm lại cho cho rằng cháu trai mình đang nghĩ “Có gắn cánh cũng khó thoát khỏi gia pháp giáo huấn”, Nghiêm Thận Độc vừa ra cổng lớn thì liền nhận được hồi âm, bánh răng cuối cùng trong kế hoạch đã được lắp xong.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, lên đường bình an.” Nghiêm Húc thở hổn hển trình lên phong thư, hắn biết đây là một chuyện cuối cùng mà hắn có thể làm cho “Quý nhân”, rất nhanh thôi, bọn họ liền cách xa trùng dương.

Nghiêm Thận Độc nhìn trên phong thư vàng có đóng dấu của chính phủ, vừa lòng mà nhận lấy thị thực cùng vé máy bay, chào từ biệt với Nghiêm Húc, thong thả ung dung điều khiển xe chạy về hướng ngược đường về nhà.

Cùng lúc đó, ông nội Nghiêm trở lại lô-cốt nhà mình, mới phát hiện Nghiêm gia xưng bá một tỉnh thành nay chỉ còn lại một cái vỏ rỗng xa hoa.

Mặt biển tĩnh lặng chiếu ra hình ảnh ngược, hàng vạn ngôi sao phủ kín bầu trời đêm.

Sự tĩnh lặng này liền biến mất vì bị đuôi cá đánh ra gợn sóng, chiếc thuyền lặng yên không một tiếng động lướt trên mặt biển, ẩn vào trong làn sương mù mênh mang.

- Hết Chương 28-

P/s: Dù đôi khi tác giả viết nhiều chỗ tối nghĩa, phi logic và lẫn lộn đại từ nhân xưng, nhưng thật sự là t rất thích văn phong miêu tả so sánh cảnh vật tâm trạng nhân vật của tác giả.

T tự thấy văn chương của mình không tốt lắm, không thể truyền đạt hết ý của tác giả được aizzz~!

Mấy chế biết tại sao gần đây t hết bận rồi nhưng vẫn cách rất lâu mới đăng chương không, là do gần đây chồng t bắt đầu để ý t gõ gì mà gõ hoài á.

Bàn PC t gần cửa phòng, mỗi lần ổng ra ngoài thì toàn nhìn xem t gõ gì, có mấy lần t hết hồn chuyển tab, xém tí nữa để ổng đọc được.

Vì phải edit trong tình trạng sợ bị chồng phát hiện edit H văn, tâm lý căng thẳng khó tập trung nên edit lâu á T T.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.