Kim Cương

Chương 15




Trên túi đồ ăn có vẽ mấy đóa hoa anh đào, vì dỗ người uống thuốc nên lúc nãy đã chuẩn bị túi mứt hoa quả này, bây giờ còn thừa một nửa.

Nghiêm Thận Độc đem cái túi nhỏ đưa về phía cậu, lúc này cậu đang cầm bút ngồi vẽ loạn trên chồng giấy, hắn như dỗ con nít mà nói: “Lão công đi ra ngoài gọi điện thoại, Tiểu An ở một mình ngoan ngoãn không được chạy loạn, cũng không thể ăn nhiều đồ ngọt, chờ lát nữa trở về anh sẽ kiểm tra.

Diêu Bình An quỳ gối trên sàn nhà, do quỳ lâu nên chỗ đầu gối ửng đỏ, cậu gấp không chờ nổi mà ngồi dậy huơ tay cao tay thấp, ngoan ngoãn như vậy làm người dễ liên tưởng đến loại động vật nhỏ nào đó có lông xù xù kêu gâu gâu.

Mà hiển nhiên là Nghiêm Thận Độc cũng nghĩ đến, hắn cố ý đợi khi tay cậu sắp chạm vào tay mình thì nâng lên, hai cánh tay bé nhỏ liền mê mang chụp không khí.

Sau mấy phen trêu đùa ác ý, hắn cuối cùng cũng ngồi xổm xuống đối diện với gương mặt cậu đang gấp tới chịu không được, hắn cầm túi hoa anh đào để ngang tầm mắt cậu, rồi sau đó đưa túi qua trái qua phải.

“Kêu lão công.

“Lão công!” Qua mấy ngày ngày ngủn, “lão công” liền trở thành hai chữ mà cậu quen thuộc nhất, khi hô lên không có ngập ngừng mà lại giòn vang dễ nghe.

Túi đồ ngọt cuối cùng cũng rơi vào tay cậu, hắn sờ loạng đỉnh đầu cậu hai ba cái liền nghe được tiếng quả lắc đồng hồ kêu.

Ở chỗ khúc ngoặt thang lầu có một mặt là cửa sổ sát đất trong suốt, mây đen chậm rãi kéo tới giống như tấm màn che, che đi ánh sáng chói chang.

Giống như ở cùng một chỗ với Tiểu An thì thời gian liền trôi đặc biệt nhanh.

Nghiêm Thận Độc một bên cầm lấy ống nghe điện thoại, một bên nhớ lại từ trưa đến giờ mình đã làm những gì.

Bên tai là tiếng chuông vang chứng tỏ cuộc gọi đã chuyển tiếp thành công, trong đầu hắn lúc này liền nghĩ ra đáp án là cả buổi chiều này hắn đều dạy bảo bối nhà mình vẽ hình xoắn ốc và một ít hình động vật nhỏ đơn giản —— tuy rằng cuối cùng đều thất bại.

Khớp xương khúc khởi vì chờ đợi chán muốn chết mà gõ trên mặt bàn, liền ở lúc điện thoại sắp chuyển được, thì có người mở cửa lớn đi vào——

“Thận Độc.

Nghiêm Thận Độc buông ống nghe đi tới chỗ hành lang xem thử, vừa vào là một người đàn ông có gen ưu tú và gương mặt tuấn mỹ được kế thừa từ Nghiêm gia, người đó đang đứng ở giữa đại sảnh ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Người đàn ông kia mặc một thân quân trang màu đen, trên quần áo lây dính không ít vết loang lổ lầy lội, cho thấy rằng một đường gặp gió gặp mưa.

Quanh thân là vẻ lạnh lùng, khí thế cường đại che giấu tốt đi sự chật vật của hắn, không phải ai cũng dám đối diện ánh mắt chứa đầy tử khí cùng máu tanh này của hắn.

“… Chú nhỏ.

” Nghiêm Thận Độc không nghĩ tới rằng mấy hôm nay vẫn không nhận được tin tức của Nghiêm Ngật là vì hắn trực tiếp vượt ngàn dặm trở về, người đã từng quyết tuyệt rời đi, chán ghét nơi đây như vậy liền chỉ vì một tin tức không hoàn toàn xác định mà vượt nửa Cửu Châu quay về?

Trong phòng khách, hai người có bộ dạng hoàn mỹ, khí chất tương tự nhưng tâm trạng hoàn toàn khác nhau, lúc này cùng ngồi xuống.

“Lần này chú nhỏ trở về không có nói cho ông nội biết sao?”

“Ừm,” Nghiêm Ngật lật nắp trà ném qua một bên, cầm chung trà lên uống một hơi cạn sạch, “Ngọc đâu?”

Nghiêm Thận Độc ngưng một chút, nếu như không phải thực sự chứng kiến, hắn sẽ không tin người ngồi đối diện có ánh mắt áp lực, mới nói một hai câu liền thiếu kiên nhẫn, người đã từng không tha thiết quan tâm đối với bất kỳ chuyện gì, người bị ông nội bình luận là “máu lạnh”- lại là chú nhỏ của hắn.

Ngọc được đặt ở trên bàn trà thủy tinh, Nghiêm Ngật buông lỏng lực tay chạm nhẹ vào khối ngọc trơn nhẵn.

“Người đâu?” Sau khi thấy chú mình cầm ngọc, ánh mắt người đối diện lăng lệ trong nháy mắt, hắn liền xác định Diêu Lương quả nhiên là người chú nhỏ muốn tìm, chỉ là…

“Chú nhỏ,” Nghiêm Thận Độc giống như lơ đãng nhìn thoáng ra cửa sổ sát đất nhìn ô tô chiếm đầy một sân, “Vậy sau khi tìm được, chú tính trực tiếp cường thủ hào đoạt* sao?”

*dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.

“Ừm.

” Trái với câu hỏi, hắn trả lời vô cùng ngắn gọn, thanh âm lãnh ngạnh như đá, ở phương diện này, Nghiêm Ngật tựa hồ vẫn không thay đổi.

“Ồ? Chú nhỏ vẫn nên đối xử với người ta ôn nhu một chút mới tốt nha.

” Nghiêm Thận Độc chậm rãi đem tay đặt ở chỗ tay vịn.

Nghiêm Ngật liếc mắt nhìn cháu mình một cái: “Cháu có yêu cầu gì thì nói thẳng.

“Vậy thì được, cháu muốn hỏi một vấn đề, Diêu Lương là cái loại ‘thể chất’ kia sao?”

Nghiêm Ngật vừa nghe xong lập tức nhăn chặt mi, mặt trầm như nước, “Cháu đối Diêu Bình An làm cái gì?” 

“Sao lại xưng hô lạ lẫm như vậy?” (Hình như khúc này công hỏi vì sao chú nhỏ xưng hô xa lạ gọi DBA thay vì là con trai mình)

Nghiêm Ngật càng nhíu mi chặt hơn, “Cũng chỉ xem như đồ vật dùng để trói chặt y.

“Một khi đã như vậy,” Nghiêm Thận Độc chậm rãi ngồi thẳng người, một cổ hơi nóng kỳ dị đột nhiên xuất hiện chảy khắp thân thể hắn, cũng nhanh chóng chạy lên đầu óc cùng tứ chi.

Thái độ từ trong ra ngoài của Nghiêm Thận Độc đúng như trong dự kiến của Nghiêm Ngật, nhưng thật ra là Nghiêm Thận Độc vờ như không giữ được bình tĩnh mà thôi, “Cháu sẽ phái người mời y đến nơi này, về phần Tiểu An, phải phiền chú nhỏ giải thích với y rồi.

“Không cần, chú sẽ mang y đi.

” Hắn đứng lên, tựa hồ cảm thấy lần nói chuyện này đã đạt được mục đích liền có thể kết thúc, “Phòng tắm ở đâu?”

“Đi thẳng quẹo trái.

” Nghiêm Thận Độc chỉ cho chú mình một phương hướng, thân ảnh người đàn ông mặc quân trang màu đen đi một đường qua đó.

Khi Nghiêm Thận Độc trở lại phòng, Diêu Bình An vừa vặn đem một viên mứt hoa thơn ngon để để vào miệng.

“Tiểu An,” Diêu Bình An thiếu chút nữa bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa sợ tới sặc đến nấc một tiếng, hắn vô cùng cao hứng mà mạnh mẽ đè cậu xuống, không ngừng lặp đi lặp lại: “Anh thật là cao hứng, vô cùng cao hứng.

Hắn áp xuống vai cậu, lung tung liếm cắn trên môi cậu, “Em cuối cùng cũng là của anh, toàn bộ đều là của anh.

Cánh môi non mềm rất nhanh bị trầy da chảy máu do người ở phía trên liếm cắn không biết nặng nhẹ, hắn nếm được mùi máu tươi, cả người hắn lại càng thêm hưng phấn đến không giống bình thường.

“Máu của Tiểu An làm sao lại ngọt như vậy?Hẳn là chúng ta phải giống nhau mới đúng, máu của chúng ta phải giống nhau.

Cậu bị đau đớn trên môi cùng gương mặt cuồng nhiệt của hắn dọa sợ tới mức ủy ủy khuất khuất mở miệng, “Đau, đau”

“Làm sao lại đau được?” Hắn dùng đầu gối đỉnh mở hai chân nhắm chặt của cậu, túi hoa anh đào rơi ở một bên, trống trơn bẹp xuống.

“Tiểu An không nghe lời mà, cho nên phải chuẩn bị tốt để tiếp nhận trừng phạt, có đúng không?” Hắn cúi thân xuống, đầu gối dần dần hướng lên trên, “Anh sẽ làm Tiểu An thoải mái, lão công sẽ làm Tiểu An thoải mái.

“Không, không cần.

” Biên độ cậu giãy dụa đột nhiên mạnh lên, như là bị lời nói của hắn kích thích đến sợ hãi.

Hắn trằn trọc đỉnh đầu gối vào vùng tam giác riêng tư của cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm, không buông tha chút biến hóa nào trên gương mặt cậu.

“Ô, đau.

“Chỉ là đau?” Hắn cười, giọng điệu đặc biệt ác liệt, “Vậy tại sao nơi quần lão công đỉnh vào lại bị ướt? Hửm?”

Bên này là một màn xuân sắc tuyệt đẹp, ở bên kia Diêu Lương mới vừa trở lại hẻm Xuân Nguyên đã bị một người có bộ mặt xa lạ ngăn lại.

“Ngài chính là Diêu Lương?” Người nọ có một gương mặt hiền từ, cười rộ lên cũng là hoà nhã êm thấm, “Tôi là người của dinh thự Nghiêm gia, thiếu gia Nghiêm Thận Độc phái tôi tới đón ngài, nói là Bình An đã xảy ra chuyện, yêu cầu ngài chạy tới chuyến.

” Hắn nghiêng người đưa cánh tay ra làm hành động mời, “Mời, xe đã chuẩn bị cho ngài sẵn cả rồi.

“Tiểu An đã xảy ra chuyện!?” Diêu Lương không hồ nghi đến một giây, đầu óc liền bị mấy chữ Diêu Bình An “xảy ra chuyện” đánh cho hôn đầu, “Mau! Mau mang tôi đi!”

Người nọ cũng không ngờ chuyện có thể thuận lợi nhanh như vậy nên còn chưa kịp phản ứng lại ngay, đợi khi lên xe nắm tay lái mới từ từ nhớ lại, vị kia thoạt nhìn rất hung thần ác sát nói “Chỉ cần nói Diêu Bình An là được” thật đúng là dùng được cớ này mà, chẳng qua là giọng điệu của nam nhân kia hung tợn, thoạt nhìn sắc mặt cũng đặc biệt dọa người

Xe hơi phun đầy khói chạy đi, lúc này đã chạng vạng, bầu trời dày đặc những cụm mây ráng hồng, bóng tối đen nghìn nghịt dần bao lấy toàn bộ tỉnh thành.

Diêu Lương đi vào vào rừng trúc thấp thoáng thấy tòa nhà mấy tầng lầu ở xa, không biết làm sao, mỗi một lần người hầu rẻ hướng chỉ đường đi thì bước chân lại càng vội, tim đập lại càng nhanh hơn, cuối cùng khi đứng ở trước hai cánh cửa lớn mạ vàng, tim của y đập đã đập nhanh đến bất bình thường.

Y nắm lấy then cửa, bàn tay từ thả lỏng tới nắm chặt hơn, cuối cùng, hít sâu một hơi chậm rãi đẩy ra ——

Tia sấm sét đầu Xuân cắt qua không trung, ánh sáng trắng bệch chiếu sáng chỗ đại sảnh, chiếu thẳng đến thân ảnh ác mộng.

“Thầy à, đã lâu không gặp.

Hai tròng mắt Diêu Lương chậm rãi trừng lớn, cơn tuyệt vọng che trời lấp đất ào tới.

Tại lúc chạng vạng của ngày hôm đó, dinh thự Nghiêm gia truyền ra một tiếng súng vang, ngay sau đó chính là mấy chục chiếc ô tô chạy ra khỏi cổng lớn, chạy vào trong màn đêm——

“Tướng quân, chúng ta liền cứ thế này quay về Phổ Đông sao?”

“Ừm,” người nọ trầm thấp cười, tựa hồ như không thường để lộ cảm xúc hưng phấn như thế, thanh âm cười rộ lên nghe rầu rĩ, giống như nghẹn ở trong cổ họng phát ra, “Tìm được lão bà.

“Tìm được chị dâu rồi à! Thật tốt quá, vậy tướng quân liền không cần phải tìm vị bác sĩ nước ngoài kia để xin thuốc uống mới có thể ngủ được!”

- Hết Chương 15-

P/s: Nghiêm Ngật và Diêu Lương có truyện riêng, cùng hệ liệt với bộ này tên là Thủy Tinh.

Cha thì Thủy Tinh, con thì Kim Cương:v à báo trước với mọi người là t chỉ edit Kim Cương chứ không edit Thủy Tinh, t đọc thử bộ kia rồi (cũng khá ngắn) nhưng do ko thích truyện ngược tình tiết máo chó ~.

~ đọc mà tức cả hai người:)))) nếu mn tò mò thì tìm đọc QT nhoa~ (đọc ở koanchay.

com).

Trong bộ Thủy tinh kể quá trình hai người yêu nhau gặp nhau rồi tiếp nối hiện tại (từ chương này).

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.