Kim Cương Khế Ước

Chương 67: Sai Đến Không Thể Tha Thứ (3)




Edit: Nhược Vân

Beta: yunafr

Cúc Như Khanh mắt rời khỏi màn hình máy tính ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, cô gần đây có chút gầy gò, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, mà hắn cũng bởi vì dành nhiều thời gian hơn để xử lý công việc của Cúc thị, cho nên không có thời gian cùng cô tâm sự một chút.

Hai người luôn luôn là hai kẻ bận rộn, cũng rất ít hỏi đến đối phương bận rộn cái gì, cả hai đều là những người đúng đầu của hai công ty, cũng biết phải bảo mật hoạt động kinh doanh của công ty, vì thế, bọn họ sau khi tan tầm chưa bao giờ cùng nhau nói về việc ở công ty.

« đã hết bận chưa ? » việc đầu tiên Cúc Như Khanh hỏi là về việc này.

« Ách. . . » Mặc Thiên Trần nao nao, có chút hơi chột dạ bất an, hơi hơi gật đầu.

Cúc Như Khanh thấy cô nét mặt vẫn còn có chút bất an, hắn nói « đến sô pha ngồi một lát, đợi tôi xử lý công việc khoảng mười phút là có thể đi. »

« Được ! » Mặc Thiên Trần nghe lời ngồi xuống.

Năm phút sau, thư ký gõ cửa phòng tổng tài nói : « Tổng tài, hội nghị qua webcam với bộ phận sản xuất có thể lập tức bắt đầu. »

« Hôm nay hủy, ngày mai mở lại. » Cúc Như Khanh đứng lên.

Thư ký tiếp tục nói « thế nhưng bộ phận sản xuất… »

Cúc Như Khanh sẵn giọng, một tia sắc bén nhìn qua, thư ký lập tức nói : « Vâng ! Tổng tài. »

Sau khi thư ký lui ra đóng của lại, Mặc Thiên Trần cũng đứng lên : « Anh họp trước đi ! tôi không có việc gì quan trọng, chất lượng của bộ phận sản xuất nhất định là phải kiểm tra nghiêm ngặt, nếu như chờ ra sản phẩm rồi mới phát hiện chất lượng có vấn đề thì tổn thất rất nghiêm trọng. »

Cúc Như Khanh nhìn cô, híp con mắt, nhưng không có lên tiếng, hắn cứ như vậy dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Trần đang cực độ nghiêm túc, cô bị hắn nhìn đến có chút cảm thấy không biết làm sao, thế là lấy mắt hạnh trừng lại hắn, chẳng lẽ cô có nói sai sao ?

« tốt lắm ! tôi đi mười phút sẽ trở lại. Ở chỗ này chờ tôi. » Cúc Như Khanh đi ra ngoài cửa.

Cúc Như Khanh đi rồi, Mặc Thiên Trần lần thứ hai ngồi trở lại trên ghế sô pha, lúc này, thư ký bưng một ly nước bước vào : « Phu Nhân, từ từ dùng. »

« Cảm ơn ! » Mặc Thiên Trần phát hiện tổ thư ký của Cúc Như Khanh đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thư ký của hắn đều là người trẻ đẹp, lại muốn đem nam trợ lý duy nhất của cô đuổi đi., việc này công bằng sao ?

Mặc Thiên Trần vừa nghĩ, cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó thở dài nói : « mùi vị thật là thơm ! »

Vị thư ký cười ngọt ngào : « đây là nước chanh loại mới, phu nhân uống vào có khả năng sẽ càng ngày càng đẹp. »

thật có thể sao ? Mặc Thiên Trần không khỏi ca ngợi công ty Cúc Như Khanh đều có những nhân viên không phải tầm thường !

Nơi sản xuất ở ngoại ô thành phố, Cúc Như Khanh sau khi khi ở công ty họp qua camera với bộ phận sản xuất xong, về tới phòng làm việc, thấy Mặc Thiên Trần ý vị thâm trường nhìn hắn.

« Thế nào rồi ! » hắn đi cầm lấy áo khoác ngoài. « Chúng ta đi ! »

Mặc Thiên Trần cong môi, bỏ ly nước chanh trong tay xuống, đứng lên, vẫn nhìn hắn : « Anh cảm thấy A Lật và tôi là thuần khiết sao ? »

Cúc Như Khanh hai tròng mắt nhíu lại, hắn khẽ cười tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài cửa. « Thế nào ? Bắt đầu hoài nghi quan hệ của tôi và các thư ký không đứng đắn ? »

Ai hoài nghi hắn ? Mặc Thiên Trần theo hắn đi tới thang máy mới nói, « vì sao anh có một dàn thư ký đẹp đến mê người, lại không thể cho tôi có một nam trợ lý ? »

Cúc Như Khanh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong, còn có đôi con ngươi vụt sáng ngập nước, anh vẫn là nắm lấy tay cô, hai ngươi dựa vào rất gần, có thể cảm nhận được tiếng tim đạp của nhau.

không khí càng lúc càng loãng, mà bầu không khí cũng càng ngày càng kỳ quái, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng gần, gần đến môi của anh cùng môi của cô dính cùng một nơi.

Ý thức được việc này khiến cho cô lập tức xấu hổ đỏ mặt, đây là đang ở trong thang máy nha !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.