Kim Chủ Định Đoạt

Chương 10: End




Mạc Hạo Cấp tiếp quản công ty thì sẽ có tiền, nhưng anh không vui; Mạc Hạo Cấp không tiếp quản công ty, cuộc sống khó khăn, có lẽ sau này hai người cũng không vui vẻ.

Trong hai khó mà chọn một, tại sao chồng của cô lại cứng cổ đến như vậy, không bao giờ chịu hiểu đạo lý cúi đầu trước cuộc sống chứ?

Đinh đoong —— đinh đoong ——

“Mạc Hạo Cấp, đi mở cửa.” Bàng Tử Lê vô tư sai bảo.

Gọi cả buổi, không có người lên tiếng, cô đặt đồ thủ công lên bàn, vội chạy tới mở cửa.

“Tiểu Lê, mẹ đến thăm con.” Gương mặt bà Mạc rất vui vẻ, bà rất nhớ cô con dâu giỏi giang này.

Bàng Tử Lê mỉm cười, nhưng vừa nhìn thấy người đi phía sau bà Mạc, nụ cười trên môi cô chợt tắt.

“Chị hai, đã lâu không gặp.” Dụ Thiên Linh vẫy tay, ngọt ngào mỉm cười.

Sao mẹ có thể đi cùng với yêu nữ? Yêu nữ muốn từ từ thâm nhập cuộc sống Mạc Hạo Cấp nên quyết định ra tay với người lớn bên kia sao?

“Tiểu Lê, sắc mặt con tái nhợt, bị bệnh sao?” Bà Mạc lo lắng sờ sờ mặt cô, chỉ sợ con trai chăm sóc vợ không tốt.

“Không có gì, con quá ngạc nhiên thôi, hai người vào đi!”

“Nhìn mẹ nè, thấy con dâu vui quá mà quên giới thiệu, con bé là ——”

“Mẹ, mẹ không cần giới thiệu, con biết cô ấy.” Cô ta là Dụ Thiên Linh, hồ ly tinh xinh đẹp, là cây gai độc trong cuộc sông hôn nhân của cô!

“Thiên Linh, cháu đã tới đây tìm anh họ rồi sao?” Bà Mạc ngạc nhiên, cháu ngoại (con của chị/ em gái) công việc rất bận rộn, lấy đâu ra thời gian?

“Dạ là tháng trước ạ!” Dụ Thiên Linh cười ngọt ngào, “Khi đó chị hai đối với cháu rất tốt!”

“Chờ một chút... Xin hỏi anh họ mọi người nói tới là ai?” Mặt Bàng Tử Lê đầy vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ anh họ của yêu nữ cũng từng ở đây?

“Tất nhiên là Hạo Cấp rồi!” Bà Mạc cười nói, Thiên Linh cũng chỉ có một anh họ mà thôi.

“Em... Em là em họ của Mạc Hạo Cấp?” Tay cô run run chỉ vào Dụ Thiên Linh.

“Anh Hạo Cấp không nói với chị sao?” Dụ Thiên Linh có vẻ rất ngạc nhiên.

“Không có...” Cô bắt đầu nhớ lại lúc trước ở chung, Dụ Thiên Linh đúng là chưa từng nói mình là em kết nghĩa của Mạc Hạo Cấp.

Nghĩ lại những hành vi ghen tỵ của mình, Bàng Tử Lê kiềm không được thầm than khóc, bản thân cô thật quá ngốc nghếch mà!

Làm sao bây giờ? Bây giờ cô cảm thấy rất có lỗi với Dụ Thiên Linh, Bàng Tử Lê đầy áy náy nhìn cô bé đáng yêu kia.

“Anh họ nhất định là muốn đùa với chị nên cố ý không nói đó.” Dụ Thiên Linh khẽ cười.

Đùa với cô? Sao cô lại không cảm thấy vui chút nào hết vậy?

Quên đi, tạm thời không nghĩ chuyện này, cô tiếp đãi khách quý quan trọng hơn, “Hai người sao lại rảnh tới chơi?”

“Dì nói muốn xem trang sức do chính tay chị làm, em cũng vừa vặn không có việc gì, tranh thủ lúc này cùng dì tới đây, có làm phiền chị không?” Cô bé ngọt ngào dịu dàng nói.

“Thiên Linh à, em đừng nói như vậy, hai người thích gì cứ chọn, chọn không đủ, chị sẽ làm tiếp.” Dụ Thiên Linh từ yêu nữ lập tức nâng lên thành em gái Thiên Linh rồi.

“Cám ơn, em sẽ không khách sáo đâu, đúng rồi, anh Hạo Cấp đâu?”

“Có lẽ là đọc sách rồi ngủ quên, hai người cứ ngồi ở đây.” Cô đến phòng ngủ, ôm rương gỗ nhỏ ra, sau đó cẩn thận đặt rương gỗ lên bàn, mở nắp. “Toàn bộ đều ở trong này.”

“Oa ~~” Bà Mạc vuốt rương gỗ nhỏ.”Đây là mua ở đâu vậy?” Làm rất tinh xảo và dễ thương.

“Tự con làm.” Cô lấy những khúc gỗ người ta không cần, làm theo kiểu dáng trong sách. “Mẹ muốn học, con có thể dạy mẹ, nhưng phải tìm nguyên liệu trước.”

“Nguyên liệu đi mua là được.” Bà Mạc nhíu mày, không nghĩ đây là chuyện phiền phức.

“Mẹ cũng có thể đi mua một rương gỗ nhỏ, cần gì phải tự tay làm?” Không phải trên cơ sở tiết kiệm tiền, DIY đối với cô mà nói, vốn dĩ không có niềm vui.

“Tiểu Lê, con thật sự thật là lợi hại, không tốn chút tiền, có thể tạo thành nhiều thứ xinh đẹp.” Xem ra con trai thật sự thay nhà mình cưới được một người vợ giỏi giang rồi.

“Dạ ~~” Vợ chồng nhà họ Mạc, một người lúc nào cũng khen cô một động một người động chút lại nói lời tổn thương cô, đúng là thiên sứ và ác ma mà.

“Chị hai, thì ra chị có nhiều trang sức như vậy, khó trách ngày đó trên đường đi dạo thì không thấy chị chọn thứ gì, chị thật là khéo tay!” Cô cầm chiếc vòng bạc lên ngắm.

“Nếu thích thì cứ lấy.” Bàng Tử Lê rộng rãi nói.

“Đẹp quá à, thật khó chọn, sao chị lại có nhiều đồ trang sức như vậy?” Những vật trang sức này sáng lóng lánh, Dụ Thiên Linh nhìn không chớp mắt.

“Chị có bán trên mạng, mấy món này giá cũng không cao, em cứ lấy đi không sao.” Nói gì cũng phải đền bù cho sai lầm trước kia của cô.

“Chị hai thật là tốt.” Dụ Thiên Linh cười ngọt ngào.

A ~~ lại còn dễ thương như vậy, sẽ làm cô áy náy đến muốn tự sát đó.

Dụ Thiên Linh rõ ràng là cô gái gần gũi, là tại cô có thành kiến quá nặng, nên không thể nhìn thấy ưu điểm của đối phương.

Nhưng mà thành kiến của cô không phải là vì người đàn ông xấu xa kia đùa giỡn với cô? Rõ ràng anh ta có dụng ý không tốt, cô sẽ ghi nhớ.

* * *

“Mạc Hạo Cấp, anh thức dậy cho em!” Cô cầm gối không chút nể tình đánh vào người đàn ông kia.

Sau khi tiễn bà Mạc và em gái Thiên Linh của cô về, Bàng Tử Lê bước nhanh đến phòng ngủ, cầm gối, tức giận đẩy cửa phòng sách.

Mạc Hạo Cấp mở đôi mắt lim dim còn đang buồn ngủ, nhíu mày.”Chuyện gì vậy?” Anh gãi đầu, ánh mắt lười biếng mê hoặc.

“Dụ Thiên Linh là của em họ của anh.” Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ em họ này.

“Em biết rồi?” Anh cười, còn tưởng là chuyện gì.

“Anh rảnh quá ha! Đùa giỡn em xoay vòng vòng luôn.” Cô cầm gối đánh anh.

“Khi đó em nói không có tình cảm với anh, anh nói Thiên Linh là em gái kết nghĩa của anh thì với em cũng đâu có gì khác nhau.” Anh miễn cưỡng nói.

“Nhưng mà anh không nên gạt em!” Cô mím môi, trừng mắt nhìn anh.

“Em khiến anh không biết được lòng em đang nghĩ gì, là em nên tự kiểm điểm lại, biết hay không?” Anh nắm cái gối của cô lại.

Cho nên anh ta cố ý làm cô ghen sao? Tính tình gì kỳ cục vậy.

“Anh là đồ thần kinh!” Cô đập cánh tay của anh, mình anh đã đủ khó chịu rồi, lại lợi dụng em gái kết nghĩa đến kiểm tra phản ứng của cô.

Khóe miệng của của cô khẽ nhếch lên, sau đó kiềm không được bật cười.

“Cô nàng ngốc, cười cái gì? Nghe được lời của anh không đó?” Anh ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi của mình.

“Nghe được.” Có điều người cần kiểm điểm hẳn là anh rồi? Anh lại còn cưỡng từ đoạt lí nữa. (già mồm át lẽ phải)

“Công ty anh thế nào?” Cô vờ như đang tán gẫu.

“Rất tốt.”

“Có cần giúp đỡ gì không?” Thấy anh dùng hai chữ rất tốt, rõ ràng là không muốn cho cô biết tình hình kinh doanh của công ty mà.

“Em không cần đi khắp nơi làm việc là được rồi, đừng tưởng em lén mang mấy thứ thủ công về làm còn nghĩ rằng anh không biết.” Anh lo cô sẽ mệt mỏi, nhưng lại bị người phụ nữ này nói anh gia trưởng.

“Tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, em và anh sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống khó khăn này.” Cô bực dọc cắn tay anh, không nói coi như xong.

Anh nghe thấy trong cuộc sống khó khăn của cô có anh, đây có thể xem là lời tỏ tình của cô không? “Em muốn mưu sát chồng sao?” Anh nhéo mặt của cô.

“Em sẽ mua bảo hiểm cho anh trước, anh yên tâm.” Cô cười giòn tan.

“Tính toán tỉ mỉ quá ha.” Anh ngọt ngào hôn lên môi cô, khẽ rời ra, mỉm cười rất đẹp trai.

“Cười cái gì?” Cô giương mắt nhìn anh.

Anh nhìn vẻ mặt tươi vui của cô, trong lòng ngập tràn vui sướng, quên đi, cho dù cô không yêu nhiều như vậy cũng không sao, chỉ cần cô luôn bên cạnh anh, để anh có thể nhìn thấy cô, chung sống bên cô thì cũng đủ rồi.

Không kìm lòng được lại cúi đầu hôn lên môi cô, “Đầu em còn đau không? Có muốn uống cốc ca cao nóng không?” Hôm nay cô cứ la hét cái đầu như bị sét đánh đau nhức.

“Anh sẽ đi pha sao?”

“Đúng.”

Cô in một nụ hôn lên môi anh, trong lòng thở dài, anh cứ dịu dàng tấn công như thế này, khiến cô dường như càng lúc càng thích anh. “Em mát xa dùm anh.”

Cô điều chỉnh tư thế, giạng chân ngồi lên đùi của anh, xoay người đối diện với anh, nịnh nọt nắm lấy bờ vai của anh, “Ông chủ lớn à, dùng lực như vậy được chưa?” Trước hết tươi cười nói.

“Anh sẽ không cho tiền em đâu.” Ông chủ lớn báo trước.

“Hôm nay không nói chuyện tiền, chuyện buồn.”

Anh mỉm cười, cô nàng này càng lúc càng biết nói chuyện rồi.

“Nhưng mà vợ chồng nghèo trăm sự buồn bã, anh cảm thấy chúng ta có thể chịu được bao lâu?” Cô ngửa đầu hôn cằm anh, hôn mấy lần, xem có thể cho hôn nhân chống đỡ thêm mấy ngày nữa không.

“Em không cần nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia, tập trung hầu hạ anh là được rồi.” Mới cảm thấy cô nói dễ nghe, chưa được vài giây, cô lại trở thành người thực tế như cũ rồi.

Cô ôm cổ anh, cả người mềm mại chơi xấu trên người anh, cô thích kề sát vào anh, sau đó cảm nhận nhịp đập của tim anh, làm cho người ta cảm thấy yên tâm.

Ngoại trừ những lời nói bạo lực kia, anh đối với cô thật sự rất tốt, nhìn anh luôn vì yêu cầu của ông Mạc buồn phiền, cô cũng rất muốn giúp anh.

“Chuyện gì vậy?” Thấy cô lơ đễnh. “Đầu còn đau không? Em ngủ một chút đi, sáng mai xin nghỉ, anh đưa em đi gặp bác sĩ.” Anh dịu dàng xoa xoa thái dương của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, thật ra cô đã nghĩ được cách giải quyết, nhưng còn đang phân vân.

“Được không?” Giọng nói rất dịu dàng, dịu dàng quá.

Nêu ngốc thì ngốc luôn đi! Luôn sống khôn khéo như vậy cũng không thú vị, hai tay Bàng Tử Lê ôm lấy gương mặt của anh chân thành nói: “Anh không cần lo lắng chuyện quản lý công ty, em sẽ giúp anh.”

Bàng Tử Lê nhìn vẻ mặt nghi ngờ của chồng mình, trong lòng âm thầm quyết định.

“Xin chào, ông Mạc... Cha có ở nhà không?” Bàng Tử Lê đứng ngoài cửa, khách sáo nói với quản gia đang mở cửa.

“Mợ hai, xin mời vào.” Quản gia nhường lối đi, cho cô vào nhà.

Mợ hai... Cô nằm mơ cũng không nghĩ từ như vậy lại dành cho cô, không tự nhiên, “Bác cứ gọi cháu là Tử Lê được rồi!”

“Mợ hai chính là mợ hai.” Quản gia cố chấp.

“Dạ...” Cô ấp úng nói, bác vui là tốt rồi.

“Xin hỏi mợ hai, cậu chủ không tới sao?” Quản gia vẫn nhìn xung quanh cô, không thấy bóng dáng của cậu chủ.

“Dạ... Anh ấy hôm nay có việc.” Cô đứng ở đại sảnh nói, gạt Mạc Hạo Cấp đi tới đây, chỉ thuận miệng nói hành tung cậu chủ nhà bác, không muốn cho quản gia biết được việc này.

“Mợ hai, mời ngồi, tôi phải đi báo cho ông chủ một tiếng.”

“Đã làm phiền rồi.” Bàng Tử Lê ngồi trên sô pha bằng da trâu, băn khoăn lo lắng cầm chặt túi xách.

Cô đã hạ quyết tâm, bây giờ không được phép lùi bước.

Năm phút trôi qua, quản gia từ phòng sách bước ra, “Mợ hai, ông chủ mời mợ vào.”

Bàng Tử Lê gật đầu với quản gia, lại căng thẳng và lo lắng nói với bác: “Xin hỏi một chút... Hôm nay tâm trạng của cha...”

“Tâm trạng của ông chủ hơi bất ổn, nhưng ông chủ có vẫn có thể nhận xét đúng đắn, mợ không cần lo lắng quá.”

Bàng Tử Lê hiểu biết gật đầu, cảm ơn quản gia, sau đó hít sâu một hơi đi vào phòng sách.

Cô đẩy cửa ra, thấy ông Mạc đang viết thư pháp, cô không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng một bên, nghiêm túc, mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Ước chừng mười phút sau, ông Mạc mới đem bút lông đặt trên giá bút, nhìn thẳng vào Bàng Tử Lê. “Tìm tôi có việc gì?”

Người phụ nữ này không phải là muốn lợi dụng Hạo Cấp để vơ vét tài sản của ông chứ? Ông khinh thường nghĩ.

“Con... Con muốn nói với cha về chuyện của Hạo Cấp.” Cô không để ý vẻ mặt khó chịu của ông Mạc, kiên trì nói.

“Nó đồng ý trở về tiếp quản công ty?”

“Không phải.”

“Vậy không có gì để nói, cô về đi.” Ông không muốn lãng phí thời gian cho người phụ nữ ham làm giàu này.

“Van xin cha cho Hạo Cấp làm chuyện anh ấy muốn!” Cô chắp tay cầu xin ông.

“Cô là người tự cho mình là đúng, cô có biết phân biệt cái gì tốt, cái gì xấu không?” Nói cứ như ông là người cha độc ác lắm không bằng.

“Chỉ cần ba năm.” Cô vội vàng nói.

Mỗi lần chỉ cần nói đến chuyện ông Mạc muốn chồng cô tiếp quản công ty, cô có thể cảm nhận được phiền muộn trong lòng Mạc Hạo Cấp, cô muốn chia sẽ phiền muộn với anh nên mới đến đây.

“Cô lấy cái gì mà dám đặt điều kiện với tôi?” Cô ta cho rằng chỉ cần thêm hai chữ van xin, ông sẽ mềm lòng mà đồng ý sao?

Điều kiện gì? Đương nhiên là cô có chuẩn bị, nhưng đến khi cô già rồi nhớ lại chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy mình rất điên rồ!

Bàng Tử Lê vội lấy từ túi xách ra ba, bốn sổ tiết kiệm, “Đây là số tiền lúc trước con vất vả kiếm được, có một trăm hai mươi vạn, con muốn dùng số tiền này mua ba năm của con trai cha.” Dù bất cứ giá nào, điên cũng điên rồi, chỉ cần cô cảm thấy đáng giá là tốt rồi.

Ông Mạc nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, nói thật, ông nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng không ngờ cô ta lại lấy tiền ra trao đổi!

“Cho dù con tôi kết hôn với cô, sau này tôi cũng sẽ không cho cô một xu.” Ông báo trước, miễn cho cô tưởng rằng là vợ của con trai ông thì từ đó có thể có được lợi ích gì.

“Con biết.” Cô vậy mà lại hi vọng ông mau mau nhận lấy số tiền kia, nếu là trước kia, bắt cô lấy ra một đồng xu cũng cảm thấy khó khăn.

“Dù sao tôi cũng không thiếu số tiền ấy.” Một trăm hai mươi vạn, ba năm của con ông đúng là không đáng bao nhiêu tiền.

“Cha có thể ra điều kiện, chỉ cần con làm được…, nhất định con sẽ làm.” Nếu có thể dùng sức mình giải quyết thì thật quá tốt rồi.

“Được lắm, cô ly hôn với Hạo Cấp, tôi sẽ cho nó thời gian ba năm.” Ông cũng đâu phải là khó nói chuyện.

Ly hôn...

Cô đoán đúng yêu cầu của ông Mạc nhưng lại không vui chút nào, từ khi biết được mình yêu thương Mạc Hạo Cấp, cô đã không còn nghĩ đến chuyện ly hôn, mà ông Mạc lại muốn dùng cách này để bắt cô rời khỏi chồng, ông Mạc này nhất định là người rất cố chấp.

“Sao hả?”

“Có thể ly hôn rồi kết hôn lại không?” Cô vừa nói ra lập tức tự coi thường mình, cô lại tự đem đường lui nói ra, không nghĩ rằng khi mình căng thẳng đầu óc lại ngơ ngáo như thế!

“Không được! Phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ.” Ý của ông Mạc đã quyết định, sao có thể để đám trẻ lợi dụng chỗ sơ hở được.

“Hoàn toàn...” Đời này cũng không thể gặp lại sao?

“Cô về suy nghĩ đi!” Thấy ý chí của cô dao động, vốn tưởng rằng cô rất yêu thương con trai của ông!

“Nếu con đồng ý ly hôn, Hạo Cấp nhất định sẽ rất tức giận.” Cũng may cô có ý định cần hỏi qua trước, nhớ lại lúc trước muốn kết hôn với cô, anh phải khổ tâm vất vả dẫn cô vào bẫy, nếu cô dễ dàng đồng ý ly hôn, vậy tâm huyết lúc trước của anh chẳng phải phí công rồi sao.

Nhưng điều quan trọng là, cô cũng không muốn ly hôn...

“Cô rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra?” Ông Mạc khinh bỉ cười.

“Không thể ly hôn, có điều kiện khác không? Con có thể làm rất nhiều chuyện, việc nặng nhọc thế nào cũng được.” Cô giơ cánh tay lên, cho ông thấy cơ bắp rắn chắc của cô, chứng minh lời mình nói không phải là giả.

“Đủ rồi.” Thật vô lý, ba năm của con ông sao lại có thể giống như hàng rao vặt trong chợ.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Bàng Tử Lê và ông Mạc cùng nhìn về phía người mới đến.

Bàng Tử Lê thấy sắc mặt của người đó, toàn thân đông cứng, rõ ràng cô đã rất cẩn thận mà...

“Bàng Tử Lê! Em ở đây làm gì?!” Mạc Hạo Cấp thở hổn hển nói, anh vừa nghe điện báo của quản gia, mới biết được cô nàng kia giấu mình chạy tới đây.

“Tán gẫu thôi...” Cô chột dạ cúi đầu, len lén nhìn quản gia ngoài cửa.

Chỉ thấy quản gia mỉm cười, sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói: “Mợ hai đang nói chuyện với ông chủ, trả giá như thế nào có thể đổi lấy ba năm tự do của cậu chủ.” Ở ngoài cửa nghe lén rất lâu quản gia mới có thể bổ sung đúng lúc.

Ông Mạc nhìn Bàng Tử Lê, thì ra là tự ý tới đây, khó trách điều kiện đàm phán (thương lượng, bàn bạc) lại tệ hại như vậy, “Thật là biết nhường nhịn lẫn nhau ha, ngay cả chuyện này cũng để phụ nữ ra mặt xử lý.” Lời nói của ông Mạc tràn ngập ý trách móc.

Mạc Hạo Cấp bước nhanh đến trước mặt vợ, “Em ngẩng đầu lên.”

Bàng Tử Lê rụt cổ lại, từ từ ngẩng đầu, chờ bị mắng, lén sau lưng anh đến đàm phán, khó trách anh lại tức giận, ai... Vốn nghĩ sẽ âm thầm giải quyết việc này, đều do quản gia nhiều chuyện, cô thầm oán giận.

Cô hít sâu một hơi, “Anh muốn mắng thì cứ mắng đi ——”

Bàng Tử Lê đột nhiên bị kéo vào một vòng tay dịu dàng, chiếc cằm của người đàn ông tựa vào vai cô, giữ chặt lưng cô.

Gương mặt Bàng Tử Lê bị nhuộm màu hồng nhạt, người đàn ông này lại ở trước mặt cha mình mà ôm cô, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Không sợ ông Mạc tức giận sao?

Có điều đây không phải ý muốn nói nếu so cô với ông ấy thì cô có vẻ quan trọng hơn? Cô thầm nghĩ, điều này chẳng phải đã chứng minh Mạc Hạo Cấp thương cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô sao?

“Không biết xấu hổ! Thật sự là không biết xấu hổ.” Ông Mạc bỏ đi, hiếm khi nhìn thấy con trai biểu lộ chân tình, hai tai hơi đỏ lên.

“Anh sẽ nói chuyện với cha sau, chúng ta về nhà trước đi.” Anh thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng buông cô ra, chuyển sang nắm tay cô.

“Phải bình tĩnh, không được nổi nóng nha?” Cô hơi lo lắng.

“Được.” Anh dịu dàng cười cam đoan.

Đã nói chuyện hai giờ rồi, vẫn chưa xong sao?

Bàng Tử Lê lo lắng ở ngoài phòng khách, muốn nghe lén xem anh nói những gì, lại sợ làm phiền cha con hai người nói chuyện, làm cô sốt ruột muốn chết.

Cuối cùng thì Mạc Hạo Cấp cũng cúp điện thoại, cô lập tức đi tới, không biết tâm trạng của anh ra sao, cô nôn nóng hỏi: “Như thế nào? Nói gì vậy? Không có cãi nhau chứ? Anh đã hứa với em sẽ bình tĩnh nói chuyện với cha.”

“Không có.” Anh nhìn thẳng vào cô, nhớ tới trong điện thoại cha nói mình và cô ấy ở chung với nhau, con người có vẻ tốt hơn, xem ra lúc trước cách anh nói chuyện thật sự rất tệ, Mạc Hạo Cấp tự giễu nghĩ.

“Là như thế nào?” Cô đánh anh, biết là cô tò mò rồi, lại còn không biết thẳng thắng nói hết cho cô nghe?

“Cha đồng ý cho anh thời gian ba năm.”

“Thật vậy sao?” Cô mừng rỡ, vui vẻ nhảy lên, sau đó nhìn vẻ mặt Mạc Hạo Cấp không có gì vui sướng, mặt cô lại ủ rũ, “Cha có điều kiện gì sao?”

“Cha nói muốn chúng ta ly hôn.”

“Anh... đồng ý rồi?” Trong lòng cô như có tia chớp xẹ qua, bắt đầu cảm thấy sống mũi cay cay, cô nghĩ rằng anh sẽ muốn ở bên cô.

“Không có.” Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt như đưa đám của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Vậy là?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, cảm giác như đang phiêu lãng trên mây, lên cao xuống thấp chập chờn bất định.

“Cha cho anh một mục tiêu kinh doanh, trong một năm không đạt được, giao ước ba năm sẽ không còn.” Anh nhìn cô dần dần trợn to hai mắt, cảm xúc thay đổi theo lời anh nói, cô nàng ngốc như thế này thật đáng yêu.

“Vậy anh có thể chứ?”

“Anh cố hết sức là được.” Anh buồn cười nhìn bộ dạng lo lắng quá mức của cô, “Có điều..... Bây giờ anh muốn biết, tại sao em lại đi đàm phán với cha anh?”

“A?” Cô bị vấn đề của anh làm trở tay không kịp.

“A cái gì?” Anh nhéo mặt của cô, cô đúng là ngốc quá mà.

“Anh hỏi để làm gì?” Nếu như anh biết cô lấy tiền đi mua chuộc ông Mạc, bị giễu cợt còn chưa tính, nói không chừng sẽ bị anh dạy dỗ một trận, cô không muốn cho anh biết đâu!

“Anh không nên hỏi sao?”

Cô nhìn anh, “Anh thật sự muốn nghe?” Thấy anh gật đầu, “Được rồi! Khụ, anh hãy nghe cho kỹ, em không ngại vất vả khổ cực lê bước tới nhà họ Mạc, sau khi thận trọng bấm chuông cửa, quản gia đi ra mở cửa.”

Mạc Hạo Cấp nhướng mày, đợi cô nói xong.

“Nhưng bác quản gia thấy người đến là em, sợ bị cha anh khiển trách, chỉ có thể mời em về, lúc này trong lòng em nghĩ, hôm nay đặc biệt là vì anh mà tới cầu xin, sao có thể mới như vậy đã bị đánh bại!” Cô nghiêm túc nhìn về phía anh, “Cho nên em dùng thái độ chân thành tha thiết, nói rõ mục đích của em, quản gia nghe thế cảm động, trong lòng rất là cảm động, bác cố nén nước mắt mời em vào nhà ngồi, không chút do dự đi thông báo giùm em.”

“Sau đó thì sao?” Mới mở cửa đã có thể thêu dệt nhiều như vậy, cô nàng này có thể còn khoác lác nhiều hơn nữa.

“Sau đó em vào nhà, lo lắng chờ quản gia trả lời, trong lòng nghĩ ——”

“Em muốn nói anh nghe điều này sao?” Anh liếc mắt xem thường, cắt ngang kịch bản của cô.

“Em nói nhanh một chút là được rồi.” Cô liếc xéo anh, nói tiếp, “Em đã vượt qua kiên nhẫn của người thường... Được rồi ~~ Em sẽ nói trọng tâm.” Trừng cái gì mà trừng? “Sau khi em vào phòng sách, nói rõ mục đích, dùng thái độ tại thương ngôn thương (trên thương trường nói chuyện làm ăn), nói với cha cho anh cơ hội ba năm, đương nhiên cũng nói rõ với cha tình cảnh hối hận lúc già nua.”

“Cha cứ như vậy bị em làm cảm động?” Anh cố gắng không bật cười.

“Đương nhiên cha sẽ không dễ dàng bị em làm cảm động như vậy.” Cô đung đưa ngón trỏ, “Em vừa đấm vừa xoa, dốc hết sức bình sinh, làm cho ông xúc động, giây phút nóng lòng còn quỳ xuống vì anh, van xin cha cha anh một cơ hội, cho nên em là ân nhân của anh, phải nhớ kĩ đó.” Cô vỗ vỗ vai anh như đang ban ơn.

Đáy mắt anh có tia vui vẻ, cô nàng này, nói chuyện lại thêm thắt nhiều như vậy.

“Này, nói chuyện với anh đó! Giả bộ đẹp trai cái gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Anh nhìn cô, thấy cô thô lỗ gọi này này này, cách biểu lộ tình cảm của cô nàng này đúng là không giống người bình thường.

“Anh không thấy là anh nên tỏ lòng cảm ơn, nghĩ cách trả ơn thực tế một chút?” Cô có lòng tốt đề nghị.

“Anh yêu em.” Anh chậm rãi nói ra lời từ tận đáy lòng.

Bàng Tử Lê quái dị nhìn anh nói: “Bởi vì em đã quỳ xuống vì anh sao?” Mặc dù cô cảm động trước lời yêu của anh, nhưng lại hối hận vừa rồi khoác lác, nếu anh biết sự thật không phải như vậy, rút lại lời vừa nói thì làm sao bây giờ?

“Không phải, chỉ là bởi vì anh yêu em.” Anh khẽ cười, hiểu được sự lo lắng của cô.

“Em biết mà.” Cô cười vui vẻ, cô rất có sức quyến rũ mà, quả nhiên cô là cô gái tốt ưu tú nhất, khó trách anh lại yêu cô.

“Anh biết tính tình của anh không tốt, anh sẽ từ từ sửa.” Anh khàn giọng hứa với cô.

“Anh biết là tốt rồi, đúng là động một chút thì anh lại hung dữ với em, nhéo mặt em, cũng may em khoan dung độ lượng ——” A ~~ Miệng lại bị nụ hôn nhiệt tình ngăn chặn.

“Anh hi vọng em yêu anh nhiều một chút.” Anh buông cô ra, khàn khàn nói.

“Em suy nghĩ một chút…!” Mặt cô ửng hồng, có vẻ rất đáng yêu.

“Trong lòng em anh phải là quan trọng nhất.” Anh ngang ngược yêu cầu.

“Em cố gắng hết sức là được.” Anh thật sự rất yêu cô, quyết định điên cuồng lúc trước của cô không hề sai, cô vui như mở cờ trong bụng nghĩ.

“Đúng rồi.” Anh cố nén cười, nghiêm túc nói: “Cha muốn anh nói với em, là con dâu của nhà họ Mạc, đi làm nhiều năm như vậy, gởi ngân hàng có một trăm hai mươi vạn, ông muốn em tự xét lại.”

“... Cho nên, anh cũng biết rồi?” Cô trừng mắt nhìn anh, xấu hổ hỏi.

“Đúng, anh biết em yêu anh nhiều thế nào.” Anh cười, lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào của vợ yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.