Kim Chi Ngự Diệp

Chương 15




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Tiêu Đình vội vã tìm Cảnh Nghi tính sổ, vì vậy bước đi đã khôi phục thành nhịp chân của nam nhân, Thuần ca nhi bị hắn dắt tay, mệt tới mức mặt đỏ rần, nhịn một lát mới nhỏ giọng xin hắn đi chậm một chút, "Tứ biểu tỷ, đệ đi không nổi......" Mắt đen lúng liếng khẩn trương nhìn "tứ công chúa", sợ nàng cũng chê bé phiền toái, không thích bé giống như tam ca.

Tiêu Đình cúi đầu, nhìn thấy Thuần ca nhi đáng thương đang sợ bị hắn vứt bỏ đành nén giận, đi chậm lại.

Thuần ca nhi càng cảm thấy tứ công chúa tốt bụng, thỏa mãn cùng đi theo.

Rừng mai bên này chính là để cho mấy công chúa bọn họ ngắm cảnh, cách Phượng Dương các rất gần, thời gian đi chỉ tốn một ly trà, Tiêu Đình liền phát hiện bóng dáng ngũ công chúa ở gần rừng mai. Tiểu cô nương mặc váy hồng đào ngồi ở trước giá vẽ, tay thì cầm cọ nhưng đầu lại ngước nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, khuôn mặt tươi cười, mà vị "tam công tử Tiêu gia" kia thì đang cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, mấp máy môi, không biết đang nói gì lấy lòng tiểu cô nương.

Tiêu Đình không nhịn được mà siết chặt tay đệ đệ, mắt phượng phức tạp nhìn Cảnh Nghi.

Hắn không quá rõ ràng tình cảm giữa Cảnh Nghi cùng với công chúa khác như thế nào, nhưng Tiêu Đình đã nghe qua không ít oán trách đối với Cảnh Nghi từ trong miệng Ngũ công chúa, nói tứ công chúa lạnh lùng, thân tỷ muội gặp mặt cũng không nói một câu. Tại sao khi làm công chúa nàng không thích quan tâm tới biểu muội, hiện tại biến thành nam nhân lại biết dỗ cho biểu muội cười?

Nữ nhân này, thích ứng việc làm nam nhân quá nhanh rồi đấy, chẳng lẽ còn định học theo nam nhân?

Nghĩ tới khả năng này, đột nhiên Tiêu Đình không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, Cảnh Nghi không thích hắn, hắn có thể tiếp thụ, nhưng Cảnh Nghi chiếm thân thể của hắn rồi đi thích nữ nhân, Tiêu Đình...... Hoàn toàn không thể nghĩ tiếp nữa!

"Gọi tam ca đi." Đôi "bích nhân" trong rừng mai kia quá chói mắt, Tiêu Đình không muốn nhìn lại thêm một lần nào nữa bèn nhỏ giọng xui khiến Thuần ca nhi.

Thuần ca nhi đặc biệt nghe lời, lớn tiếng gọi "tam ca".

Cảnh Nghi nghiêng đầu, nhìn thấy cô nương mặc bối tử* màu đỏ trang trí hoa hải đường bên cạnh Thuần ca nhi, mi phong khó có thể phát hiện hơi nhướn lên. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ngày lễ ngày tết đi thỉnh an Thái hậu nàng mới có thể mặc y phục tươi đẹp như thế, trong tủ treo nhiều y phục màu trắng như vậy, một công tử như Tiêu Đình lại có thể biết chọn hồng trang? (Hồng trang: quần áo, trang sức màu đỏ)

*Bối tử: một loại quần áo và trang sức truyền thống của người Hán. 

Cũng không phải là Tiêu Đình thích mặc váy đỏ, hắn là ngại y phục của Cảnh Nghi không đủ cao quý. Vốn là không được cưng chiều lại còn mặc cái loại y phục nhìn đáng thương không sức lực kia nữa, trong cung còn ai chịu xem trọng nàng? Công chúa phải có dáng vẻ của công chúa, cho nên Tiêu Đình để Đoàn cô cô làm cho hắn vài bộ kiểu dáng đắt tiền, Đoàn cô cô liền đưa tới mấy bộ màu sắc tươi sáng, thêu dệt tinh xảo hoa lệ.

Lúc vừa rời giường tâm trạng của Tiêu Đình rất tốt, Minh Tâm lấy ra bộ đó thì hắn mặc, còn nếu lúc ấy mà biết Cảnh Nghi cùng ngũ công chúa tới rừng mai, Tiêu Đình nhất định sẽ đổi bộ khác.

Nhìn thấy vẻ mặt "hoảng loạn" của Cảnh Nghi, Tiêu Đình xì khẽ một tiếng, vừa từ từ đi về phía trước vừa nhìn chằm chằm Cảnh Nghi nói đầy ý vị sâu xa, "Tam công tử thật có nhã hứng, đặc biệt vào cung cùng thưởng mai với ngũ muội muội sao? Chỉ là hoa mai còn chưa mở, không biết các ngươi đang thưởng cái gì?"

Hắn là quần áo lụa là, chẳng những thường thường chọc giận trưởng bối trong nhà, lúc ở chung với đám cẩu bằng hữu thì Tiêu Đình cũng là kẻ trêu ghẹo kể khổ giỏi nhất, cẩu hữu nào xui xẻo bị Tiêu Đình bắt được nhược điểm trong tay thì tuyệt đối sẽ trở thành việc vui của hắn. Hôm nay mặc dù đã biến thành nữ nhân nhưng bản lãnh giễu cợt người của hắn chẳng hề thụt lùi.

Cảm giác giễu cợt của hắn quá nồng đậm, Cảnh Nghi đã hiểu, ngũ công chúa cũng nghe ra.

Ngũ công chúa đã sớm hoài nghi tứ công chúa có lòng trèo lên cành cao, hiện tại càng thêm chắc chắn, đối mặt với khiêu khích của tứ công chúa, nàng lập tức để cọ vẽ xuống, đứng dậy đáp lễ: "Chúng ta thưởng cái gì có liên quan gì tới ngươi? Tứ tỷ tỷ không đánh cờ với Thuần ca nhi mà lại hoảng hốt chạy tới, chẳng lẽ cũng muốn thưởng hoa mai sao?"

Nàng cùng biểu ca chỉ là tình huynh muội bình thường, nhưng ngũ công chúa không thích tứ công chúa, không muốn tứ công chúa mơ ước biểu ca của nàng.

"Ta không có cái nhã hứng đó, chỉ là đưa Thuần ca nhi trở lại mà thôi." Tiêu Đình sờ sờ đầu dưa của Thuần ca nhi, tầm mắt lại đặt ở trên mặt Cảnh Nghi lần nữa, ánh mắt cực kỳ không vui.

Cảnh Nghi nhìn ra Tiêu Đình đang giận nàng rồi, về phần nguyên nhân tức giận, đã xác nhận là vì nội dung bên trong lá thư.

"Biểu muội chăm sóc Thuần ca nhi một chút, ta có lời cần nói cùng tứ công chúa." Cảnh Nghi trực tiếp dặn dò ngũ công chúa. Ngũ công chúa không thích nàng, là người không muốn trong cung lan truyền việc giữa nàng cùng Tiêu Đình nhất, tự nhiên sẽ giữ kín chuyện nàng cùng Tiêu Đình nói chuyện riêng.

Ngũ công chúa nghe vậy, đầu tiên là khiếp sợ, ngay sau đó liền ngăn ở trước mặt Cảnh Nghi, tức giận nói: "Tam biểu ca......"

"Nghe lời." Cảnh Nghi lạnh lùng nói, nói xong đưa cho Tiêu Đình một cái ánh mắt, đi vào sâu trong rừng mai.

Ngũ công chúa giận đến dậm chân.

Tiêu Đình liếc nàng một cái, rốt cuộc cũng là thân biểu muội nên cũng không so đo cùng ngũ công chúa, nhấc chân đuổi theo Cảnh Nghi.

Ngũ công chúa muốn đi cùng, mới lặng lẽ đi được hai bước, bên cạnh chợt truyền đến giọng nói trong trẻo của Thuần ca nhi, "Biểu tỷ, tam ca muốn tỷ chơi với đệ."

Ngũ công chúa sợ hết hồn, nhìn Thuần ca nhi thở dài một tiếng.

Thuần ca nhi đương nhiên là đứng về phía thân ca ca cùng người mà bé thích hơn là tứ công chúa, vui vẻ chạy tới, không cho phép ngũ công chúa theo dõi. Ngũ công chúa đe dọa dụ dỗ đủ đường, Thuần ca nhi chính là không chịu đi, ngũ công chúa không thể làm gì, chỉ có thể tức giận ngồi xuống ghế chờ.

Phía sâu trong rừng mai, cành mai trĩu nặng, không trung phảng phất mùi cỏ cây.

Xác định khoảng cách đủ xa rồi, Cảnh Nghi dừng chân xoay người tạ tội với Tiêu Đình: "Khiến tam công tử gặp nhiều bất tiện, Cảnh Nghi vô cùng áy náy, nếu có biện pháp có thể làm giảm bớt ấm ức giận dữ của tam công tử, tam công tử cứ nói thẳng, Cảnh Nghi sẽ làm hết sức."

Nàng khom người cúi đầu chắp tay, biểu hiện như người khiêm tốn.

Ánh mắt Tiêu Đình lại rơi vào trên vai nàng, vừa rồi đi theo nàng một đường hắn đã cảm thấy kỳ quái, kỳ quái đến tạm thời quên mất tức giận, cau mày nói: "Ngươi... có phải là ngươi cao hơn không?"

Nửa tháng không gặp, sao hắn lại có cảm giác thân thể của mình hình như cao hơn một chút, còn có...... Mập hơn?

Cảnh Nghi liền giật mình, vừa nâng người lên vừa vô thức liếc nhìn bả vai của thân thể này hiện tại, lúc này mới nói: "Có lẽ thời gian quá ngắn, ta không phát hiện ra." Vẫn là Tiêu Đình quen thuộc thân thể của hắn hơn.

Trong mắt Tiêu Đình đầy hồ nghi, từ từ đi xung quanh nàng một vòng, vòng trở về lần nữa, hắn đột nhiên giơ tay lên. Cảnh Nghi vô thức tránh ra, Tiêu Đình tức giận trừng nàng, "Đừng động, ta siết ngươi...... Siết tay của ta."

Lý do này, Cảnh Nghi không cách nào cự tuyệt.

Tiêu Đình đến gần lần nữa, cách ống tay áo bóp bóp cánh tay bên phải của Cảnh Nghi, vừa mới đụng phải, Tiêu Đình liền phát hiện cái bắp tay này to hơn trí nhớ không ít, tay nhỏ của tứ công chúa còn không cẩm nổi nửa vòng, lại dùng sức, hay thật, giống hệt cánh tay của đám đại ca nhị ca, căng phồng bền chắc, cứng rắn như đá!

Tiêu Đình nhìn về phía Cảnh Nghi như gặp quỷ.

Cảnh Nghi vừa muốn giải thích, Tiêu Đình chợt vén tay áo bên phải của nàng lên, lập tức lộ ra hơn phân nửa cánh tay. Cảnh Nghi bất đắc dĩ thuận theo hắn, Tiêu Đình nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn lại xa lạ này, khiếp sợ trong mắt không hề kém cạnh lúc hai người vừa trao đổi thân thể!

"Ngươi, nhị ca bắt ngươi luyện võ, ngươi ngoan ngoãn nghe lời?" Sinh ra ở phủ tướng quân, Tiêu Đình rất dễ dàng liền đoán được nửa tháng này Cảnh Nghi đã trải qua chuyện gì. Lúc hắn ở nhà thì thỉnh thoảng nhị ca lại quở trách hắn một phen, thúc hắn luyện võ, Tiêu Đình coi tất cả thành gió thoảng bên tai rồi, còn Cảnh Nghi liệu có phải không dám phản kháng nhị ca, bị nhị ca ép buộc luyện võ không?

Nghĩ đến hung tướng trợn mắt nhìn của nhị ca nhà mình, tưởng tượng cảnh Cảnh Nghi đang ngủ say thì bị nhị ca thô lỗ túm khỏi giường kéo đến trường luyện võ chịu khổ, giống như một đóa tuyết liên bị kẻ độc ác ném xuống mặt đất chà đạp, so sánh với chuyện đó, nửa tháng này hắn học quy củ có tính là gì, chảy năm ngày máu là cái vẹo gì?

Tiêu Đình áy náy cực kỳ, buông tay áo Cảnh Nghi ra, một tay hắn siết cổ tay nàng, một tay vươn qua tay phải của Cảnh Nghi, thấy trong lòng bàn tay nàng có vết hằn thật sâu, đốt ngón tay bên trên vốn là mảnh khảnh linh lợi cũng hiện đầy vết chai, Tiêu Đình càng nhìn càng đau lòng, không kìm được đi vuốt ve vết hằn chói mắt nhất kia, "Ngươi... Sao ngươi lại ngu như vậy?"

Ngẩng đầu lên, mắt phượng của Tiêu Đình chẳng biết lúc nào đã long lanh lại rồi, vẫn còn quở trách Cảnh Nghi, "Không phải đã nói với ngươi rồi à? Mặc kệ nương ta với đại ca nhị ca ta, ngươi chỉ cần qua loa thôi là được, không cần phải nghe lời bọn họ...... Nhị ca ta bắt ngươi làm cái gì?" Giọng nói vừa trầm vừa khẽ, cùng mới tứ công chúa vừa lên tiếng châm chọc trước đó quả thật cứ như hai người.

Cảnh Nghi không thể cự tuyệt yêu cầu nhìn cánh tay của Tiêu Đình, nhưng Tiêu Đình lại đưa tay sờ, cảm giác kia dọc theo lòng bàn tay truyền thẳng đến tim nàng cực kỳ rõ ràng, ngứa ngứa là lạ. Nghe Tiêu Đình có ý trò chuyện, Cảnh Nghi rút tay về, tránh đi ánh mắt vô cùng quan tâm của Tiêu Đình, nói: "Tam công tử hiểu lầm rồi, là tự ta muốn bái Hộ quốc công làm thầy, xin Nhị công tử chỉ bảo phương pháp cường thân kiện thể cho ta."

Tiêu Đình trợn mắt há hốc mồm.

Cảnh Nghi nhìn về phương xa, trầm giọng nói: "Tam công tử, trong cơ thể ta chảy huyết thống của người Từ gia, ta muốn thừa kế thương Từ gia."

Nàng đang dùng thân thể Tiêu Đình, cho nên Tiêu Đình có quyền biết được lý do nàng luyện võ.

Vẻ mặt nàng nghiêm trang, lạnh như tuyết sơn hàn tùng, Tiêu Đình nhìn mà không dời mắt được, nói không rõ là đơn thuần kinh ngạc hay là có cái gì khác. Một hồi lâu sau, Tiêu Đình mới lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng ngươi là công chúa, nào có nữ tử tập võ?"

Cảnh Nghi khó có được cười một cái, nhìn hắn nói: "Mặc dù ta là thân nữ nhi, chỉ cần lão nhân gia nguyện ý dạy, ta sẽ học. Tam công tử không cần phải lo lắng, thứ nhất chưa chắc ta có thể bái sư thành công, thứ hai dù ta học thương pháp, tương lai tất cả khôi phục như thường, tam công tử cũng có thể tự động lựa chọn có tiếp tục tập võ hay không."

Nàng nói gió nhẹ mây trôi, tuy là nữ tử nhưng chí hướng lại thật xa, Tiêu Đình chợt có chút thẹn tới hoảng hốt, hắn đường đường là nam nhi bảy thước nhưng không chịu đựng cực khổ bằng một công chúa, uất ức như vậy, liệu nàng có xem thường hắn không?

"Ngươi lợi hại, ta không bằng ngươi." Tiêu Đình uất ức xoay người, buồn buồn nói, thông minh thừa nhận yếu điểm của mình trước.

Cảnh Nghi cũng không có ý coi thường hắn, vội nói: "Tam công tử nói lời ấy sai rồi, ta sinh ra ở trong cung, thuở nhỏ yêu thích yên tĩnh, thích hợp luyện võ, nếu ta cũng có cha mẹ thương yêu huynh trưởng chăm sóc từ nhỏ như tam công tử thì có lẽ cũng sẽ chọn cách thức khác."

Tiêu Đình nghe được cả người thoải mái, suy nghĩ một chút, quay đầu lại khuyên nàng: "Ngươi có chí lớn, ta không quản được ngươi, nhưng nếu không tiếp tục kiên trì được thì nhất định đừng có cậy mạnh."

Cảnh Nghi nhỏ giọng nói cảm ơn. Nàng cũng không ngốc, Tiêu Đình còn hiểu được quan tâm nàng, hiển nhiên là đã quên mối sầu quỳ thủy, nàng tự nhiên sẽ không chủ động nhắc nhở hắn.

Cảnh Nghi chưa từng giận dỗi với ai, không biết dỗ người.

Nàng cẩn thận giữ yên lặng, Tiêu Đình nhìn hai mắt nàng, hơi mím môi, giống như vừa nhớ ra điều gì, kỳ quái nói: "Ta nhớ quan hệ giữa biểu muội với ngươi cũng không thân cận, vừa rồi ngươi cùng nàng tán gẫu cái gì mà chọc muội ấy cười rõ vui vẻ vậy?"

Cảnh Nghi lộ vẻ mặt ngơ ngác, rất nhanh đã nghĩ ra, "Ngũ công chúa muốn vẽ con mèo trên cây, để ta giúp nàng chọn vị trí."

Xác định không phải lời ngon tiếng ngọt, Tiêu Đình nhất thời ghét bỏ nói: "Cả ngày nghĩ mấy việc không đâu, lần sau nếu nàng muốn ngươi giúp đỡ cái gì, ngươi không cần để ý tới nàng."

Trong lòng Cảnh Nghi xao động, bối rối nói: "Ngươi cùng nàng là thanh mai trúc mã, nếu ta không để ý, sợ là nàng sẽ đau lòng."

Tiêu Đình nóng nảy, không có thời gian để lựa lời mà nói: "Nói bậy, từ lúc nào ta thành thanh mai trúc mã với nàng? Còn lâu ta mới thích nữ tử nhanh nhảu, ngươi càng không để ý tới nàng ta mới càng vui mừng, dù sao ngươi nhớ lấy, về sau cách xa nàng một chút, đừng làm ra chuyện gì khiến người ta hiểu lầm."

Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, nếu Tiêu Đình không thích ngũ công chúa, vậy nàng có thể tùy tâm mà giữ khoảng cách với ngũ công chúa rồi.

Tiêu Đình thấy vẻ mặt nàng buông lỏng như đã giải quyết được một nỗi lòng thì không khỏi vui vẻ.

Quả nhiên là nàng thích hắn, quanh co lòng vòng hỏi thăm quan hệ giữa hắn cùng với biểu muội, hiện tại hắn phủ nhận, chắc chắn nàng đang mở cờ trong bụng đúng không?

Thật ra thì cần gì phải khó khăn như vậy? Nàng có hoài nghi thì trực tiếp hỏi hắn là được, da mặt đúng là quá mỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.