Kim Bài Ảnh Hậu

Chương 2: Thịnh Phồn




Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Đậu Khấu nhớ lại tình huống trước khi trọng sinh.

Cách thời gian họp báo trước một ngày, phóng viên lục tục chờ sẵn, fan của cô cũng giăng kín biểu ngữ đồng loạt hô vang.

Còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa là Đậu Khấu phải lên sân khấu, mỏi mệt ngủ quên ngay cả việc trang điểm cũng chưa kịp làm.

Đời người ai mà không có một đoạn thời gian xui xẻo, sự thật chứng minh Đậu Khấu cô là trường hợp điển hình. Sau khi tỉnh ngủ, cô vội vàng đi đến phòng hóa trang, nào ngờ bụng chợt đau âm ĩ, cật lực lắm mới bước được vào phòng vệ sinh, lúc chuẩn bị đi ra thì lại nghe thấy bên ngoài có vài nhân viên đang hăng say kể chuyện ái muội nam nữ.

Đậu Khấu đối với chuyện tình yêu nam nữ không hiếm lạ, nhưng cái loại tình huống thân mật còn chưa có trãi qua, cô nghe đến nhập tâm, trong lòng không khỏi cảm thán. Đang tiếc! Cô phải quay trở lại để phỏng vấn, sự việc li kỳ lại giữa chừng lại bỏ dở, đúng là thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi mà!

Nhưng nếu giờ đi ra thì sẽ làm cho người bên ngoài lúng túng xấu hổ, cô đành ngồi xổm trên bồn cầu mà nghịch điện thoại, bản thân phải cố chịu đựng cái mùi vốn có của nơi này!

"Meo meo" tin gửi trên webchat vang lên hai tiếng, là tin nhắn của trợ lý Tiểu Bạch, cô liền gõ vài dòng địa chỉ rồi gửi đi.

Tiểu Bạch bên này đằng đằng xông thẳng vào phòng vệ sinh, mấy cô gái đang hăng say nói chuyện liền hoảng hốt im bặt, Tiểu Bạch cuối cùng cũng lôi được Đậu Khấu ra khỏi toilet. Đậu Khấu bị người kéo đi, vốn đã cố nghẹn thở, cô hít thở vài hơi liền cảm thấy thoải mái.

"Bà chị của tôi ơi! Bản lĩnh của chị thật lớn a! Chuyên viên trang điểm chờ đợi chị đến muốn ngủ gục, chị lại ở đây rảnh rỗi hóng hớt?"

Tiểu Bạch vừa dứt lời thì cách đó không xa truyền đến tiếng ho khan, Đậu Khấu hoảng sợ đến mức cả người run lên, vội kéo Tiểu Bạch quay trở về phòng hóa trang.

Đại diện Trì vừa nhìn thấy Đậu Khấu lại xả cho cô một trận.

Đậu Khấu chọn một cái váy ngắn màu xanh ngọc lại bị đại diện Trì gạt qua một bên, Trì Tả đem tới một cái váy dài liền thân một màu đen tuyền. Đậu Khấu thật không muốn mặc lên người nguyên một bộ trang phục chẳng khác nào tang phục. Sau một phen chống cự bất thành, Đậu Khấu lúc này như con cá chết mặc vào chiếc váy dài kia. Tiểu Bạch ở phía sau theo cô giúp kéo lên tà váy.

Quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, ngày hôm nay chính là ngày đưa tang cô! Và bộ lễ phục mặc trên người chính là bộ tang phục!

Đậu Khấu hoặc nói chính là Thịnh Phồn, đời này thật không có nghĩ đến cô lại chết một cách khó tin như vậy, lại còn có thể sống lại với thân phận là Thịnh Phồn.

Nghĩ tới cái chết của chính mình thật quá mức lãng xẹt! Trên buổi họp báo chỉ vì cô dẫm phải lên tà váy mà ngã xuống, ngã xuống thì thôi đi, thật đúng xui xẻo ngã ngay trúng cái đinh ốc. Cô cứ như thế mà chết, ngay cả bản thân cô cũng không thể chấp nhận được huống chi là fan của cô.

Thịnh Phồn yếu ớt thở dài!

Sống lại liền ngay cả thân thể cũng không phải là của mình. Mấy ngày trước cô còn cùng giới truyền thông tổ chức mừng sinh nhật qua tuổi ba mươi, cũng là kỉ niệm năm thứ mười bảy danh hiệu ảnh hậu. Cũng là lúc chuẩn bị báo tin vui, tự mình lập một công ty giải trí. Nhưng chỉ trong chớp mắt cô lại trở thành Thịnh Phồn, thiên kim của nhà họ Thịnh, còn kém mấy tháng nữa là Thịnh Phồn tròn mười tám tuổi, trong tay nắm một tầng quyền lực

Thịnh Phồn tiếp xúc với Thím Ngô cùng bà nói chuyện mấy ngày liền, thím Ngô kinh ngạc đến phát khóc, bà căn dặn cô này nọ đủ điều. Thịnh Phồn đầu đau như muốn nứt ra, cuối cùng tìm được chút ký ức còn sót lại của nguyên chủ, điểm kì quái chính là Thịnh Phồn cảm thấy cái tên này của chính mình nghe rất quen tai, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ được đã từng nghe qua ở đâu.

Nhưng càng làm cho cô khó hiểu chính là trong đầu cô mạc danh kì diệu xuất hiện một hàng dòng chữ, làm cho cô không thể nào an tâm được

"Phải thành công, nếu không chỉ có chết!"

Vì nguyên nhân gì mà cô lại thức tỉnh tại đây? Trong đầu lại ẩn ẩn lời nói mơ hồ mang theo mùi máu tanh, nồng đậm uy hiếp và cảm giác áp bách. Cô cảm thấy đây không phải là một trò đùa, nguyên chủ này cùng cô thời điểm tử vong giống nhau, đều không rõ nguyên nhân cái chết thật sự, cũng mang ẩn ý không muốn để người khác phát hiện chân tướng.

Càng nghĩ càng thêm nhức đầu, tại sao Thịnh Phồn lại mang theo câu nói kia xuất hiện trong đầu? Thịnh Phồn chỉ có thể dùng chính khả năng của bản thân để lý giải. Hai từ "thành công" rốt cuộc có ý gì?

Cô ở đời trước liệu có được coi là thành công hay không? Tất nhiên là thành công rồi. Thịnh Phồn nghĩ lại chính mình từng bước một bước lên đỉnh vinh quang. Hai từ "thành công" cô xứng đáng được nhận!

"Phải thành công, nếu không chỉ có chết!" Thịnh Phồn nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy chính mình chỉ có thể thành công ở mặt diễn xuất, cứ như trước lăn lộn trong giới giải trí.

Cô của trước kia đã chết, địa vị thanh danh cũng liền tan biến. Cô chẳng sợ thay đổi khối thân thể, cô sẽ lại tiếp tục ở trong giới giải trí, hoàn thành mục tiêu nguyện vọng của chính mình lúc trước. Đời người không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng may cô lại có được một thân thể trẻ tuổi, bắt đầu lại không tính là quá mệt.

Sự việc li kỳ như vậy lại phát sinh trên người mình, Thịnh Phồn cảm thấy có vài phần buồn cười, nhịn không được, khóe miệng cô kéo ra một độ cong, muốn cười nhưng khóe mắt lại rớt xuống một giọt nước ấm nóng.

Thiếu nữ ánh mắt vô hồn, trên mặt không chút biểu cảm, gương mặt của thiếu nữ tuy còn non nớt nhưng có thể thấy rõ xinh đẹp, ngày sau sẽ chậm rãi lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, có thể dùng bốn từ "khuynh quốc nước khuynh thành" để hình dung. (khuynh quốc khuynh thành là tự ta thêm vào, bởi vì vốn từ ngữ đề miêu tả vẻ đẹp của Thịnh Phồn của ta đã cạn kiệt)

Trong phòng ánh sáng chiếu nhẹ, soi lên từng nét trên gương mặt của thiếu nữ. Đôi chân mày tựa như núi xa, chiếc mũi rất thanh tú, hàng mi dài cong vút, đôi môi hình tim xinh xắn, đôi tròng mắt đen láy như hai hạt châu xinh đẹp. Ánh đèn trên vách tường chiếu nghiêng vào một bên sườn mặt cô, phác họa ra mỗi góc cạnh hoàn hảo mỹ mạo, chỉ nhìn đến bóng dáng của thiếu nữ cũng đã đủ khiến lòng người một phen rung động.

Trên người cô mang theo hơi thở thuần khiết của thiếu nữ, không nhiễm một chút tạp chất, đôi mắt kia kết hợp cùng với khí chất cao quý không có từ ngữ nào có thể diễn tả. Đặc biệt lông mi dài đen đậm, nơi khóe mắt hơi nhuếch lên. Bên dưới mắt phải, cách không xa đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ xíu màu nâu càng tôn thêm vài phần diễm lệ.

Đôi mắt này quả thật vô cùng xinh đẹp, lại thêm nốt ruồi nhỏ diễm lệ nơi đuôi mắt phải, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như hồ nước, lại tựa như mặt nước giếng cổ không chút gợn sóng, cư nhiên đôi mắt này lại tham thúy tạo cho người ta cảm giác kinh hãi. Thiếu nữ tự chiêm ngưỡng gương mặt của chính mình hồi lâu, khóe miệng nhàn nhạt giơ lên ý cười, môi anh đào nhẹ nâng lên làm người đoán không ra được cô đang nghĩ cái gì?

Đây chính là cô sau này a!

Thịnh Phồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.