Kim Bài Ảnh Hậu

Chương 17: Mời gặp




Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Mặt trời từ trên cao chiếu những tia nắng chói chang thẳng xuống phim trường. Một đám mây lơ lửng thổi nhẹ tới, che khuất một nửa ánh mặt trời, đến khi áng mây trôi nhẹ trốn bên dưới mặt trời, cả phim trường bỗng chốc không còn ánh nắng.

Thịnh Phồn cùng các cô gái ngồi bên phía trên bậc thang, vừa lúc không có ánh nắng mà che miệng ngáp một cái, đôi mắt có vài phần thoải mái khi nhìn mặt trời bỗng chốc tắt nắng.

Lúc này, mấy người trợ lý đang phát cơm hộp.

Theo lý mà nói, lúc này đã là nửa buổi chiều, bữa ăn này không biết nên nói là ăn cơm trưa hay là đang ăn cơm chiều đây!

Bởi vì thời gian quay chụp tạm dừng khá nhiều, nên thời điểm đúng buổi cơm trưa mới bị kéo dài đến bây giờ.

Đoàn phim có mang theo lò vi sóng, cơm hộp được mang qua hâm lại cho nóng, sau đó mỗi người được phát một phần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà ăn.

Cùng đoàn phim tụ tập một chỗ ăn uống cũng có điểm tốt, mùi vị cùng không khí xung quanh cũng không tệ, hơn nữa đãi ngộ của Minh Nô đoàn hơn hẳn so với các đoàn phim nhỏ lẻ khác.

Thịnh Phồn từ từ mở nắp hộp cơm.

Trước kia, cô đã không ít lần ăn cơm hộp cùng tổ quay phim, bất quá thời điểm ăn đều là giữa trưa, cùng đoàn nhân viên đoàn phim vừa ăn vừa nói giỡn, mỗi một bữa cơm như vậy đều trôi qua trong không khí vui vẻ.

Nhưng vì muốn giữ dáng người, buổi tối cô thường không có ăn. Sợ chính mình không nhịn được bị đồ ăn dụ hoặc. Những lúc sau khi diễn xong, cô đều trốn chui vào trong xe mà chơi game, đợi đến lúc diễn mới đi ra ngoài.

Thời gian nghỉ ngơi ăn cơm mất một giờ đồng hồ, cô cũng đã qua xong mười cửa ải trong game.

Mọi người trong đoàn phim khi mới đầu gặp cô, đối với cô vô cùng sùng bái kính trọng, nhưng một khi đã rõ ràng tính cách của cô thì những lần sau đó bọn họ đều không còn khép nép, ngược lại còn xoay quanh đùa giỡn với cô.

Nhiều lần cô tránh buổi cơm chiều, không ít người trong đoàn rất thích mang cơm chạy tới cửa xe, đưa cơm ra trước mặt cô, thỉnh thoảng cô còn há miệng ăn một ngụm.

Vì vậy mọi người trong đoàn chuyên môn mở đánh cuộc, xem người nào có thể lừa được cô ăn cơm chiều hết một ngụm rồi đến một ngụm, thắng thì người có thể tùy ý đưa điều kiện, còn nếu thua thì phải chạy ba vòng lớn quanh phim trường.

Trước kia trong đoàn phim có một cậu nhóc, cả ngày nghịch ngợm không có dáng vẻ của một thanh niên chững chạc, còn khuyến khích một số người lớn chạy qua dụ dỗ cô ăn cơm. Bọn họ ăn cơm ở một bên rừng cây nhỏ, chuyện trò đến vui vẻ, đùa giỡn thỏa thích, còn cô thì lại bị một số người đến mời cơm làm hại cô không qua được cửa ải, cô lúc này ngừng chơi game, trực tiếp ra ngoài lôi tên nhóc kia dạy dỗ một trận đến khi tè ra quần mới buông tha.

Để trả thù, cô còn giật lấy phần cơm của nhân viên công tác mang tới, gặm nhắm một cây dưa chuột, cô cười tủm tỉm mà uy hiếp hắn nếu còn xúi người mang cơm tới chỗ cô, cô liền sẽ dùng biện pháp cạo sạch tóc của hắn, hắn cả người tự nhiên run rẩy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Kết cục của chuyện xưa, chính là vào một đêm khuya ngày nọ, mỗ nam diễn viên không thể không lén lút mạo hiểm gió lạnh chạy tới phim trường, hắn dùng mọi cách để cầu xin, Đậu Khấu miễn cưỡng đặc biệt cấp cho hắn một chiếc quần cộc, tức hộc máu mà chạy ba vòng xung quanh phim trường.

Nhớ tới chuyện xưa, trên mặt Thịnh Phồn có vài phần nhu hòa, từ hộp cơm múc một muỗng lớn khoai tây nuốt xuống, trong lòng không khỏi cảm khái, mặc kệ đều là các đoàn phim lớn nhiều tiền cơm hộp đều trước sau như một, khó ăn như vậy.

Lan Tây cười hề hề mà đi tới ngồi gần Thịnh Phồn.

"Chị Phồn Phồn, thịt nếu không đủ ăn có thể lấy của em, của em nơi này còn nhiều." Nói xong, Lan Tây lấm la lấm lét ra vẻ, che nắp hộp cơm kín mít, bên trong có mấy miếng thịt kho lớn còn nguyên, một chút cũng chưa đụng qua.

Tiểu cô nương vui tươi hớn hở cười, một bên chân mày nhuếch lên, mi mắt cong cong nhìn Thịnh Phồn, "Dù sao lát nữa em cũng lãnh tiền lương, sau đó liền đi ăn một bữa hoành tráng, bây giờ để bụng đói một chút"

Thịnh Phồn có vài phần hứng thú, cô cũng không có động tới hộp thịt của Lan Tây. Đây là thời kỳ cô giảm cân vì vậy mỗi buổi tối đều giảm ăn uống, bởi vì cơ thể này còn chưa thành niên nên cô phải ăn chút ít để đảm bảo cân đối dinh dưỡng, cô chỉ ăn chút ít rau dưa, tuyệt đối không ăn nhiều. Cho nên tâm ý của Lan Tây cô chỉ có thể dùng tâm để nhận.

Trên mặt cô mang theo vài phần hài hước đặt câu hỏi, "Tại sao lại không cùng mấy cô gái kia trốn tránh tôi? Không sợ bị cô lập sao?"

Phải biết rằng Thịnh Phồn cùng Khương Hoa lúc này đã bị đám người trong nhóm toàn toàn cách ly, những người khác đều vừa ăn cơm vừa vui đùa đến khí thế ngất trời, chỉ có mình cô ở nơi này lạnh lẽo.

Lan Tây mở to đôi mắt, "Em tại sao phải trốn tránh chị, bọn họ chính là không có bản lĩnh, người khác được chú ý cũng đi theo ghi hận, em xem thường nhất loại người như vậy."

Thịnh Phồn trên mặt nhu hòa, cô thật sự cũng không muốn ăn cơm hộp, cô gấp lại hộp rồi nhẹ nhàng đặt bên chân.

"Tiền lương của cô không đủ để cô ăn một bữa thịnh soạn"

Lan Tây tươi cười thân thiết, "Không phải em còn có một tiểu kim khố sao, hì hì hì."

("Tiểu kim khố" dịch ra không hay bằng nghĩa gốc nên ta để vậy luôn)

Thịnh Phồn "nha" một tiếng, "Thật không nhìn ra, cô là một tiểu phú bà a."

Lan Tây cười đến tít mắt, "Không phải" Cô vỗ vỗ ngực, "Em tin tưởng bản thân, ở trên con đường diễn xuất này khẳng định em sẽ không đi xuống, dựa vào tiền lương ăn không hết cơm, chỉ là trước đó từ chỗ ba mẹ, trước cướp đoạt một chút tiền bạc giành dụm"

Thịnh Phồn chưa thấy qua Lan Tây này diễn xuất, tự nhiên là đánh giá cũng không được gì, vì thế chỉ lười biếng mà cười một tiếng, cô hỏi Lan Tây, "Cô vẫn là học sinh?"

Lan Tây mở to đôi mắt con thỏ, "Chị Phồn phồn, làm sao chị lại biết?"

Này còn phải hỏi sao?

Một khi đã ra đời lăn lộn, phẩm chất của một người sẽ được xã hội mài giũa đến thành thục lại lõi đời, ổn trọng lại lão luyện. Nhìn tới các cô gái kia đều đồng dạng rành đời, còn dáng vẻ này của Lan Tây tuyệt đối không giống bọn họ. Thịnh Phồn không chỉ biết Lan Tây là một học sinh, cô còn biết gia cảnh của Lan Tây tuyệt đối không tầm thường.

Tính cách hồn nhiên trong sáng này không phải gia đình nào cũng đều có thể dưỡng ra được.

Thịnh Phồn nhàn nhạt cười cười, tránh đi câu hỏi của Lan Tây, ngược lại cô hỏi, "Cô chắc hẳn đã lên cao trung hoặc đại học, nếu là đại học cũng đừng gọi tôi là chị, tôi còn chưa có thành niên đâu."

Lan Tây hút một ngụm khí lạnh, nhìn mặt Thịnh Phồn như nhìn thấy quỷ, không phải nói ngoại hình cùng gương mặt của Thịnh Phồn lớn, mà là cô từ đầu chí cuối bày ra khí độ, năng lực cùng khí thế, đều làm Lan Tây không tự giác mà có vài phần sùng bái thán phục, dường như đem Thịnh Phồn đặt lên vai vế trưởng giả.

Hiện giờ vị trưởng giả này nói, cô ấy còn chưa có thành niên, tin tức này không thể không làm Lan Tây có vài phần kinh ngạc.

Cả hai cũng trang lứa như nhau, Thịnh Phồn khi nói ra lời này chính cô cũng có vài phần thẹn thùng.

Lan Tây há to miệng mấy độ phát không ra tiếng, một lúc lâu mới lắp bắp mở miệng, "Ách, tôi, à.. Tôi, cả hai.. Tôi đây nên gọi cô như thế nào a?"

Thịnh Phồn hứng thú nhìn bộ dáng lắp bắp Lan Tây, trong mắt tràn đầy ý cười dạt dào, "Cô gọi tên đầy đủ của tôi là được"

Lan Tây đem tên của Thịnh Phồn nhắc vài lần trong miệng, mới ngẩng đầu cười hì hì hô tên cô một tiếng.

Thịnh Phồn còn chưa kịp nói, bên kia đã có người cầm loa phát thanh hô lớn mang theo chút ồn ào, ý nói là phía trước yêu cầu màn ảnh đã chụp xong, đạo diễn xem qua cảm thấy không cần tiếp tục chụp quay bổ sung, chỉ cần biên tập hậu kỳ cắt nối liền có thể lại dùng, nhóm người tham gia diễn áo rồng đã có thể theo thứ tự xếp hàng lại đây lĩnh tiền lương, hôm nay suất diễn đến đây kết thúc.

Người đàn ông kia nói chừng hai ba lần mới dừng lại, rồi tắt loa. Tức khắc các cô gái ríu rít tụ tập xung quanh Thịnh Phồn. Hứng thú phỏng đoán dụng ý của đạo diễn vì sao không quay chụp bổ sung. Thịnh Phồn phác giác có vài phần thú vị.

Tuy rằng trước đó biểu hiện của cô rất tốt, nhưng lúc sau Khương Hoa tự mình soạn lời kịch cũng đáng giá thưởng thức. Cô rất rõ ràng, chính cô cùng Khương Hoa đã tự chủ trương thay đổi kịch bản, kỳ thật đã đem cảnh diễn này đi lệch hướng, chắc hẳn đã phân tán sự chú ý của vai diễn chính.

Hai cái cung nữ chỉ để làm màu chứ không có tác dụng gì khác ngược lại đoạt đi suất diễn, làm cho cảnh này diễn ra hỗn loạn, thời điểm người xem đến đoạn này có khả năng sẽ cảm thấy có vài phần khó hiểu.

Thịnh Phồn biết Lư Hội Kỳ hẳn là cũng rõ ràng điểm này, cho nên cô kỳ thật đã chuẩn bị tốt để quay chụp lại màn ảnh. Lúc trước vốn dĩ cô mạnh mẽ ra mặt diễn xuất chỉ là vì muốn áp chế khí thế của Khương Hoa, không ôm hy vọng xa vời được màn ảnh chụp lại. Thịnh Phồn từ trước đến nay đều lý trí, nhưng tình huống lúc này thật sự làm cho cô đoán không ra tâm tư của Lư Hội Kỳ.

Màn biểu diễn cũng không phải nói muốn cắt là có thể cắt ra dùng, nếu tính cắt rớt phần diễn xuất của cô cùng Khương Hoa, khẳng định cảnh diễn sẽ có vài phần đột ngột, cô không tin một người luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ như Lư Hội Kỳ sẽ chịu được cái này. Chẳng lẽ, hắn đột nhiên đổi tính muốn chiếu cố nhóm các cô vì đã mặc diễn phục đứng cả ngày?

Cho nên, vì cái gì lại không chụp lại? Đậu đại ảnh hậu nhăn lại lông mày.

Cô biết chính mình vừa chết, khẳng định mang đến không ít phiền não cho Lư Hội Kỳ, cho nên mới cực chẳng đã mời Sầm Dụ, từ lúc cô nhìn thấy Sầm Dụ cũng không mấy kinh ngạc. Nhà đầu tư trước kia là Lộ Tinh, mà Sầm Dụ này lại vừa lúc ôm đùi chủ nhân của Lộ Tinh. Chính mình vừa chết, Lộ Tinh nhất định kìm nén không được khí thế, vô cùng lo lắng liền đục nước béo cò, đề cao bảng giá đồng thời cũng nhân tiện đem Sầm Dụ nhét vào đoàn phim.

Hơn nữa phía trước kịch bản cô nhớ rất rõ ràng, Tới cảnh quay này của Chu Do Hiệu không có mang theo cung nữ, hiện giờ lại dẫn tới số lượng cung nữ khổng lồ, nói vậy Lư Hội Kỳ là vì ở màn ảnh muốn phân tán sự chú ý vào Sầm Dụ, đồng thời cũng che lấp đi kỹ thuật diễn tệ hại của cô ta. Đây chính là điều Lư Hội Kỳ muốn đánh sâu vào.

Hiện tại không hề bổ chụp lại suất diễn của cung nữ, Thịnh Phồn có thể có căn cứ đoán rằng, Lư Hội Kỳ có phải hay không tính toán đem cảnh chụp của các cung nữ cắt bỏ, Chu Do Hiệu một mình lên sân khấu, cùng Âm Ngôn và Phạm Hoàng quý phi diễn, tam giác thế chân vạc.

Chính là Sầm Dụ như thế nào lại trở thành trụ vững chân vạc? Đôi chân mày của Thịnh Phồn từ từ giãn ra, tất cả cũng chỉ có thể là suy đoán của cô, Lư Hội Kỳ có phải hay không tính toán đổi đi Sầm Dụ à!

Cái này kết luận rất khó có khả năng, chắc hẳn Lộ Tinh đã uy hiếp mạnh mẽ Lư Hội Kỳ. Thịnh Phồn tin tưởng khả năng phán đoán của chính mình. Kết luận, chân tướng trước mắt này rất đáng tin cậy.

Thịnh Phồn tròng mắt nhẹ nhàng xoay chuyển.

Lan Tây đứng một bên đã thu xếp bản thân ổn thỏa, vỗ vai Thịnh Phồn, hỏi cô muốn hay không cùng đi lãnh tiền lương hôm nay.

Cách đó không xa, người hôm nay mang các cô tới phim trường là Trầm Dư đang đứng đối diện với thư ký trường quay xác nhận lại diễn viên, kiểm tra ổn thỏa một lượt liền mở ra quyển sách trên tay cùng bút rồi ký tên, nhóm các cô gái đã xếp thành một hàng dài uốn lượn ở phía hành lang gấp khúc, đang cười đùa vui vẻ.

Thịnh Phồn còn đang mông lung suy nghĩ, cảm giác không rõ ràng, có một loại không chân thật, cô mặt không biểu cảm mà đi theo Lan Tây hướng tới nhóm các cô gái kia, mới đi được hai bước, một đôi chân thẳng tắp liền ngừng ở phía trước mặt cô

Cô ngẩng đầu, đối diện trước mặt là một gương mặt xa lạ đang tươi cười, cô vận động đại não, rốt cuộc cô cũng nhớ tới người này là ai. Chính là trợ lý Vương bên cạnh Tôn Thời

Môi hắn nhanh chóng mấp máy, ý cười hiền lành, hắn nói.

"Thịnh tiểu thư, đạo diễn muốn gặp cô, phiền toái xin cô đi theo cùng tôi"

Hết chương 17


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.