"Xin chào, ta là Tô Tuyết Nhi." Vốn dĩ muốn nói nàng ta là bạn tốt cùng lớn lên với Tô Niên Niên, nhưng lại nghĩ đến lão thái thái không thích Tô Niên Niên như vậy, nhỡ đâu Hàn Lập Đông cũng thế thì sao bây giờ, dù sao thì Tô Niên Niên cũng rất dễ khiến người khác chán ghét.
"Xin chào, ta là Hàn Lập Đông." Hàn Lập Đông khô khan trả lời, hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Ta ở Tô gia thôn, năm nay mười chín, phía dưới còn có hai đệ đệ." Đời trước Tô Tuyết Nhi cũng nói đại mấy cái này.
"Ừ, năm nay ta 25, đứng hàng lão nhị, hiện tại ở bộ đội." Chuyện trong nhà nàng ta hẳn là đã biết một chút, dù sao thì nàng ta ở cùng chỗ với lão thái thái khá tốt.
"Thật tốt, từ nhỏ ta đã có ước mơ gả cho một quân nhân." Sự khâm phục ngưỡng mộ cùng tình yêu trong mắt Tô Tuyết Nhi sắp tràn ra ngoài hết rồi, nàng ta không tin nàng ta đã nói thật như vậy mà Hàn Lập Đông còn không chủ động.
"A? Làm quân tẩu rất khổ." Hàn Lập Đông cũng không phải nói láo, vợ của những chiến hữu cùng quân với hắn đều oán giận làm quân tẩu không phải là người, quá khổ, chăm sóc con nhỏ còn chưa xong lại còn phải kiêm thêm lão nhân.
"Sao lại khổ vậy, cuộc sống hằng ngày không phải đều khổ sao, chỉ cần chúng ta cố gắng thì một ngày nào đó sẽ trở nên tốt thôi."
Nhìn nàng ta nói lời thề son sắt, Hàn Lập Đông cũng cho rằng thực sự có việc này.
Không phải hắn tự luyến, tổng cảm thấy cô nương này vội vàng muốn gả cho hắn, từ trong ánh mắt nàng ta toát ra cũng có thể thấy, nhưng hắn nghĩ lại có chút phỉ nhổ bản thân, mới lần đầu tiên thấy mà đã khẳng định như thế rồi, điều đó là không thể.
"Ngươi có cái ý nghĩ này đúng là không tồi." Hắn cũng không nói thêm lời nào nữa, mới lần đầu tiên gặp mặt, không hiểu nhau với cả hắn cảm thấy có tia khó chịu không thể hiểu được.
Nàng chỉ thiếu chút nữa nói là muốn phải gả cho hắn, không nghĩ tới hắn vẫn ấp úng, Tô Tuyết Nhi lo lắng, nhưng lại không thể làm được gì.
"Ngươi, cảm thấy ta thế nào." Nàng ta nghĩ rồi, lần này tuyệt đối không thể buông Hàn Lập Đông, phải tranh thủ kết hôn sớm với hắn một chút, bởi vì nàng ta đột nhiên nhớ tới những sự việc đời trước, sau khi nàng ta gả cho hắn cô nương kia đã sớm bắt đầu theo đuổi hắn, nếu không phải nàng chặn ngang một chân thì khả năng hai người bọn họ đã ở bên nhau.
"Khá tốt, nhưng ta cảm thấy hai ta không quá thích hợp." Tia khó chịu kia lại nổi lên, Hàn Lập Đông cũng không rõ, không hiểu vì sao tận sâu trong đáy lòng luôn có một tia mỏng manh nói không thể cưới nàng ta được.
"Vì sao lại không thích hợp?" Tô Tuyết Nhi kích động, thanh âm không tự giác mà trở nên lớn hơn, đời trước rõ ràng rất thuận lợi cơ mà, vì sao đời này lại không được.
Hắn đã hiểu, rõ ràng cô nương này lần đầu tiên gặp hắn mà lại có biểu hiện quen thuộc đến như vậy, lại còn hết sức tin tưởng chuyện giữa hai người bọn họ, bộ dáng tỏ ra quá nóng nảy khiến hắn không thể hiểu, nói trắng ra cái vần đề ở đây là sao nàng ta lại muốn gả cho hắn đến như vậy.
Hàn Lập Đông cảm thấy có chút kinh sợ, nhưng cũng không biểu lộ ra: "Bởi vì quanh năm ta đều ở bộ đội, căn bản không có thời gian về nhà, bản thân một mình ngươi sẽ rất vất vả."
"Ta có thể đi theo quân, không phải ngươi có danh sách tùy quân sao." Tô Tuyết Nhi vội vàng nói.
Sao nàng ta lại biết? Trong người Hàn Lập Đông nảy sinh cảnh giác: "Thực sự xin lỗi, hiện tai ta không có dự định muốn kết hôn."
"Vậy được rồi, chờ ngươi quyết định rồi chúng ta lại nói tiếp." Tô Tuyết Nhi nói xong liền chạy, không cho hắn cơ hội để từ chối.
"Này......" Thì quyết định của hắn chính là không muốn cùng nàng ta kết hôn còn gì, cái cô nương này sao không đợi nói xong đã.
Chờ về nhà nói với lão thái thái vậy.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpat: @SmallskyofTT thôi bạn nhé!
Hàn Thanh Minh với Tô Niên Niên ở một gian khác thấy người chạy từ trong phòng ra, hai người bọn họ không nghe thấy rõ nhưng không thấy vẻ mặt lạc lõng của đối phương là được rồi, à không, là chỉ cần không phải thấy nét hạnh phúc của Hàn Lập Đông.
"Nhị ca, thế nào?" Hàn Thanh Minh biết rồi còn cố hỏi.
"Hai bọn ta không thích hợp, đúng rồi, em dâu, nàng ta ở cùng thôn với ngươi đúng không, nàng ta, là người như thế nào." Lại còn biết cả hắn có danh sách theo quân, hắn không thể không nhìn bằng con mắt khác.
Tô Niên Niên nhìn Hàn Thanh Minh, người sau liền đáp lại: "Nhân phẩm không tốt."
Hàn Lập Đông kinh ngạc, sao lão tam lại biết?
"Nhị ca, là như thế này, ta với nàng ta là cùng nhau lớn lên, nàng ta, nhân phẩm rất không được, lúc trước ta ngất xỉu ở trong núi, vừa vặn gặp được Hàn Thanh Minh, là nàng ta cầu xin Hàn Thanh Minh cõng ta về nhà, lại còn cố ý để cho mọi người nhìn thấy, sau đó tìm người lan truyền tin đồn, ép ta không thể không lấy chồng, đương nhiên, hiện tại ta rất tình nguyện, hơn nữa những việc nàng ta đã làm, đều là có mục đích cả." Tô Niên Niên nói xong chạy nhanh xem Hàn Thanh Minh, thấy sắc mặt anh không có gì bất thường mới nói tiếp, vì tận lực bôi đen Tô Tuyết Nhi, nàng cũng rất liều mạng.
Quả thật, hắn nói sao lão thái thái có thể tìm một tức phụ tốt cho hắn cơ chứ, thì ra là thế này.
Vậy nàng ta muốn gả cho hắn là vì mục đích gì? Mặc kệ, dù sao hắn cũng không vừa ý nàng.
Tô Niên Niên liếc nhìn Hàn Lập Đông một cái, hẳn là hắn sẽ không cưới Tô Tuyết Nhi đi.
"Vậy lần sau gặp lại nàng ta, nếu nàng ta đề cập đến chuyện này, ngươi liền nói với nàng ta rằng ta cảm thấy hai người không thích hợp." Hàn Lập Đông nghiêm túc nói.
"Cứ để cho ta." Làm Tô Tuyết Nhi vỡ hy vọng là chuyện nàng thích nhất, ngươi nói đường đường là một nữ chủ trọng sinh, ngươi có tiên cơ, làm cái gì chả được, một hai phải dây dưa với nam chủ làm gì.
——
Hàn Lập Đông không chờ đến lúc ăn tết đã bị bộ đội gọi về, trở về ngay trong đêm.
Lúc hắn nói Tô Tuyết Nhi không thú vị, lão thái thái còn muốn giới thiệu cho hắn người khác, chưa chờ hắn từ chối thì nhiệm vụ đã tới, lão thái thái cũng không có biện pháp.
Tô Niên Niên với Hàn Thanh Minh chuẩn bị đồ tết rất phong phú, có thịt có đồ ăn chủ yếu là nàng thích, Xuyên Tử còn tìm tòi cho một lọ rượu gạo, nồng độ không cao.
"Chúng ta đi dán câu đối đi!" Từ buổi sáng Tô Niên Niên đã giục Hàn Thanh Minh đi dán câu đối, lúc ăn cơm xong không nhịn được nữa.
"Được." Hàn Thanh Minh cười sủng nịch, mấy ngày hôm trước nàng cứ nhắc mãi muốn dán câu đối xuân, nên anh đã sớm nhờ Hàn nhị gia viết một đôi.
"Cuộc sống từng ngày lên cao, vất vả cần cù ăn nên làm ra." Thật tốt nha, hy vọng về sau bọn họ vạn sự như ý.
Vào đêm giao thừa, Tô Niên Niên nhớ rõ mẹ nàng làm cỗ tết có các món ăn như ngó sen thái lát, đậu hủ chiên, cá hố, rất nhiều thứ khác, nàng với ba nàng đã phải ăn rất lâu mới xơi hết đống đó, mỗi lần như thế mẹ nàng đều nói một câu: Năm nay nấu hơi nhiều.
Năm sau tiếp tục.
Thật nhớ ba mẹ.
Không biết bọn họ thế nào, may mắn hai người bọn họ đều là nhà địa chất, về hưu cũng không quên được tổ quốc non sông gấm vóc, thường đi ra ngoài ngao du, nàng chỉ hy vọng hai vị lão nhân lấy cảnh đẹp mà hòa tan đi nỗi bi thương mất đi đứa con gái duy nhất.
Đúng rồi, còn muốn ăn sủi cảo nữa, nàng thích nhất chính là cải trắng thịt heo, cứ phải gọi là thơm phức, để lại dư vị mãi mãi.
Chảy nước miếng, không được, nàng muốn ăn sủi cảo, cải trắng thịt heo nhà bọn họ phải có, tuyệt vời!
"Niên Niên, Niên Niên, ngươi có ở nhà không?" Lục Vi Vi đứng trước cửa hỏi.
“Ở.” Từ lần trước nàng giúp Lục Vi Vi một lần, hiện tại nàng ấy đã thành khách quen của nhà bọn họ, đương nhiên, cũng không chỉ cọ ăn cọ uống, chỉ cần muốn ở nhà bọn họ ăn cơm, mỗi lần trước tiên phải mang theo đồ.
Tô Niên Niên xem xét liếc mắt bọc đồ trong tay nàng ấy, tốt, lần này lại muốn ké cơm.
“Sao ngươi không về nhà?” Tô Niên Niên nghi hoặc nói, thanh niên trí thức đều được nghỉ phép ăn tết, điều kiện Lục Vi Vi không tồi, người trong nhà hẳn là rất cưng chiều nàng mới đúng.
“Ta mới không quay về.” Lục Vi Vi chu miệng, bộ dáng không cao hứng bộ, trong nhà nàng còn một đống chuyện rắc rối, không muốn trở về.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpat: @SmallskyofTT thôi bạn nhé!
Mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, Lục Vi Vi này ngốc ngốc cũng không ngoại lệ, tiểu cô nương tùy tiện, không có ý xấu, Tô Niên Niên cũng không ép hỏi.
“Vậy được rồi, đợi lát nữa chúng ta ăn sủi cảo, mỗi người đều phải trợ giúp.” Không thể chỉ có ăn mà không làm.
“Còn ai muốn tới.”
“Xuyên Tử.” Xuyên Tử mỗi lần ăn tết đều là một mình, lẻ loi, quá đáng thương, trước kia Hàn Thanh Minh không thể ăn cùng hắn, hiện tại dọn ra ngoài, hơn nữa trong nhà bọn họ chỉ có hai người, quạnh quẽ, càng nhiều người càng thêm náo nhiệt.
“Hắn tới làm gì!” Ghét hắn nhất, luôn xem thường nàng, động một chút là kiếm chuyện với nàng.
“Ngươi tới làm gì thì hắn cũng tới làm cái đấy.” Không biết sao lại thế này, hai người chính là không vừa mắt nhau, mỗi lần tới đều véo một lần, giống hai kẻ dở hơi.
“Chán ghét.” Lục Vi Vi lẩm bẩm.
Trời còn chưa tối, Xuyên Tử với Hàn Thanh Minh đã trở lại.
Mấy ngày hôm trước tuyết rơi, hai người bọn họ đi vào trong núi nhìn xem có đồ vật gì hoang dã không.
Vận khí cũng không tệ lắm, kiếm được tới hai còn gà rừng.
Tô Niên Niên với Lục Vi Vi chuẩn bị tốt nhân sủi cảo, bột gói cũng xong.
Không nghĩ tới nhìn Lục Vi Vi giống đại tiểu thư mười ngón không dính nước lại có trù nghệ tương đối không tệ đến như vậy, nhân sủi cao vừa vặn thì không nói, mặt sau cũng không cứng mà cũng không bị vỡ.
“Không phải xem thường ta sao, nấu cơm với ta mà nói dễ như ăn sáng.” Nương nàng qua đời từ mấy năm trước, cha nàng phụ lòng tìm cho nàng một mẹ kế, mỗi ngày đều muốn tìm cách để xem cắt xén đồ ăn của nàng, làm cơm lại còn khó ăn, nàng không học nấu cơm thì còn sống mà đi xuống đây sao.
May mắn nhà nàng nhiều sách, nàng chịu khó soàn soạt lật sách, mới luyện được trù nghệ tốt như này đây.
“Sao ngươi lại ở đây?” Xuyên Tử nhìn thấy bà cô lặng lẽ xuất hiện kia, lên tiếng hỏi.
“Ta muốn, ngươi quản được sao.” Lục Vi Vi nâng cằm, khinh thường nói.
“Ngươi!”
“Được rồi, tất cả đến đây gói sủi cảo đi.” Tô Niên Niên đánh gãy cuộc trò chuyện không có nội dung của hai người.
“Ta không làm đâu.” Xuyên Tử bất đắc dĩ, hắn sao có thể làm được, với cả lão đại của một bang hội ai lại đi làm sủi cảo.
Mới vừa chửi thầm ở trong lòng xong, đã thấy tam ca hắn nghiêm túc chà xát tay, vén ống tay áo lên, bắt đầu làm sủi cao.
Xuyên Tử:…….
“Ai nha, người đúng là khiến người ta tức chết, ngươi nhìn chủ nhà Hàn Thanh Minh đi, đúng là không thể trách được người nào đó không tìm được tức phụ.” Lục Vi Vi nói, một cái sủi cảo trong tay nháy mắt đã thành hình.
Còn không phải là làm sủi cảo thôi sao, hắn không tin là hắn không học được.
Xuyên Tử bước tới cầm lấy cái cán vỏ sủi cảo, nhìn cách làm của tam ca hắn, bắt đầu vụng về gói.
“Nhìn đi, anh Xuyên Tử của ngươi làm sủi cảo.” Xuyên Tử cầm một cái không rõ là thứ gì, quơ quơ ở trước mặt Lục Vi Vi.
“Biến.” Lục Vi Vi không thèm phản ứng lại hắn, chỉ tốn lãng phí nước miếng quý giá của nàng.
Người người làm cùng, không đến một lát đã gói xong, Tô Niên Niên để Hàn Thanh Minh với Xuyên Tử vào trong phòng nghỉ ngơi, còn nàng với Lục Vi Vi đi nấu sủi cảo.
Khi đến nhà bếp thế mà thấy có ớt cay, Tô Niên Niên bập bùng, sủi cảo với tương ớt, cực phẩm nha.
“Niên Niên, ngươi làm gì với ớt cay khô vậy?” Lục Vi Vi khó hiểu.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Tô Niên Niên lấy các gia vị khác ra, chuẩn bị pha một chén nước chấm.
Ô ô ô, quá hạnh phúc!.