Hai tay hai bút, viết như nước chảy mây trôi, thoáng qua lúc đó, người bên cạnh đã vòng vo vô số tâm tư.
Đợi cho đến lúc Thẩm Ngạo thu bút, mọi người mới từ trong sự si mê như say sưa phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, hai hàng chữ phân biệt viết: "Thái công tử tự cho là mình thanh cao, ngâm thơ chữ viết giả trang thánh hiền không đáng một xu."
Đây là sỉ nhục, sỉ nhục trần trụi, rất nhiều người đồng tình nhìn Thái Luân, mặt Thái Luân đã từ trắng biến thành đen rồi, trong lúc nhất thời đúng là không biết ứng đối như thế nào?
Nếu hiện tại rời đi, chỉ sợ bị người cười nhạo, nhưng không đi, nguyên một đám người đang nhìn hắn, ánh mắt đùa cợt, lại làm cho hắn vô cùng xấu hổ.
Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng trong lòng, đây là kết quả hắn tự tìm lấy, làm nhục người tất nhiên tự nhục mình.
Thẩm Ngạo cười ha hả, cầm trang giấy lên, thổi nét mực cho khô, đi đến trước người Thái Luân, cười đến rất chân thành tha thiết: "Thái huynh, cái bức chữ viết này, tặng cho ngươi."
"Thẩm Ngạo! Ngươi nhớ kỹ hôm nay." Thái Luân hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, cái gì mà phong thái, cái gì mà lịch sự cố gắng vân vê chế tạo, đều đã đã quên hết, khuôn mặt có vẻ có chút dữ tợn, cười lạnh một tiếng, nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta làm cho ngươi chết không có chỗ chôn." Nói xong, không nhìn tới bức tranh chữ dính đầy nét mực kia, xoay người rời đi, mấy giám sinh theo hắn cũng đành phải đi theo.
Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng, nhớ kỹ? Thái công tử thật đúng là đại thiếu gia, lúc khi dễ người khác chỉ biết mình cao hứng, bị người lấn liền có bộ dạng sắc mặt này.
Thẩm Ngạo không sợ nhất đúng là lúc người khác quẳng xuống những lời này, hắn chính là tổ tông của đám đạo tặc, không sợ giặc nhớ thương.
Trong đám người, có người nhận ra Thẩm Ngạo, trong miệng nói: "Đây không phải Trầm công tử sao? Trầm công tử, tên tuổi như người, quả nhiên lợi hại, nghe nói hắn là cao đồ của Trần Tế Trần tướng công, Thái công tử kia là cháu của Thái lão tặc Thái Kinh, Trần Tế mắng Thái Kinh, Trầm công tử làm nhục Thái Luân, ha ha, có ý tứ..."
Mọi người vừa nghe, thì ra trong việc này có uẩn khúc, làm mọi người bắt đầu nghị luận ào ào; Một ít người kính trọng Trần Tế ào ào chạy tới hành lễ thân cận với Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ biết ôm quyền đáp lễ.
Thẩm Ngạo quá giả trang rồi, Chu Nhược hơi có chút không quen nhìn, quay khuôn mặt qua một bên, trong lòng nghĩ: "Chữ viết ghi tốt là tốt rồi sao? Cao đồ của Trần Tế liền nhất định là người tốt sao? Những người này thật sự là mắt bị mù, lại không nhìn thấu cái đồ dối trá này." Mặc dù nàng nghĩ như vậy, nhưng ở sâu trong lòng, lại cảm thấy có chút mừng rỡ, nhưng kiểu mừng rỡ này làm cho nàng cảm thấy không hiểu thấu.
Triệu Cát nghe được hai chữ Trần Tế, nụ cười kia lập tức có chút ngưng trệ, ngay từ đầu, khi thấy Thái Luân vừa thẹn vừa giận buông tay rời đi, hắn cảm thấy rất sung sướng, vừa rồi không thoải mái vì bị Thái Luân vũ nhục lập tức tan thành mây khói.
Chỉ là có người đề cập Trần Tế, lại để cho Triệu Cát nhớ tới một ít chuyện cũ, thở dài, hé miệng liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng nghĩ: "Hắn chính là Thẩm Ngạo, người này thật sự là kỳ tài ngút trời, bằng chừng là tuổi rất trẻ, chữ viết hắn đã đủ để so sánh với Vương Hi Chi."
Trước đó, lúc Thẩm Ngạo xuất đầu vũ nhục Thái Luân, Triệu Cát liền sinh ra hảo cảm đối với hắn, hơn nữa từ thủ đoạn viết chữ của Thẩm Ngạo, hảo cảm của Triệu Cát đối với hắn càng đậm, đợi mọi người ào ào tản đi, Triệu Cát cười nói với Thẩm Ngạo: "Trầm công tử đại tài, nếu không ngại phiền, chúng ta đến bên kia ngồi một chút."
Thẩm Ngạo tâm tình thật tốt, cười hắc hắc nói: "Chẳng lẽ là Vương tướng công mời khách sao?" Tâm nguyện lớn nhất của Thẩm Ngạo, là mời chào việc buôn bán, mình uống trà, người khác chi tiền, rất thoải mái.
Chu Nhược hơi buồn cười rồi, quả nhiên giấu đầu lòi đuôi l, nàng chỉ biết Thẩm Ngạo không giả trang được bao lâu.
Triệu Cát ung dung cười một tiếng: "Trầm công tử nói đùa, tự nhiên là Vương mỗ trả tiền."
Thẩm Ngạo muốn kéo Chu Nhược đi qua, Chu Nhược co tay lại, mỉm cười nói: "Biểu ca, sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về." Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: "Hừ, hắn còn muốn diễn lại trò cũ, không thể để cho cái tên chán ghét này được như ý nguyện."
Thẩm Ngạo rất xấu hổ, đành phải nói: "Biểu muội đi đi, muốn ta gọi người đưa ngươi đi không?."
Chu Nhược lắc đầu.
Thẩm Ngạo nói: "Nếu không thì để biểu ca đưa ngươi đi, nói không chừng còn có thể gia tăng cảm tình giữa biểu huynh muội chúng ta, không phải có bài hát hát về chuyện này sao..." Thẩm Ngạo liếc chung quanh, đổ mồ hôi, bài hát này, hắn rất muốn hát, hết lần này tới lần khác, cái chỗ này dường như có một chút vẻ lỗi thời, có lẽ là bỏ qua đi, tương lai có cơ hội, mỗi ngày nằm trong chăn hát cho biểu muội nghe.
Chu Nhược nhếch miệng: "Ngươi không đứng đắn, nhớ kỹ đã đáp ứng chuyện của ta, cần phải lưu tâm."
Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Biểu muội, sự tình này chính là sự tình của ta, ta dám không lưu tâm sao?"
Chu Nhược không phản ứng Thẩm Ngạo, xoay người liền đi, nàng ngồi xe ngựa đến, vấn đề về an toàn không cần phải lo lắng.
Thấy thân ảnh Chu Nhược dần dần biến mất, Thẩm Ngạo thở dài miệng khí, thái độ biểu muội thay đổi hơi bị nhanh, không biết là do nguyên do gì, hẳn là là bởi vì mình có khí thế quý tộc?
Triệu Cát ở một bên cười nói: "Trầm công tử lại rất phong lưu đó!"
"Bị chê cười, bị chê cười..." Thẩm Ngạo cười cười trả lời một tiếng, trong lòng nghĩ: "Phong lưu? Ca ca phong lưu sao? Ca ca rất thuần khiết đó."
Theo Triệu Cát ngồi xuống tại vị trí gần cửa sổ, kêu trà bánh, Thẩm Ngạo tự nhiên là tìm món đắt tiền nhất, chiếu cố sinh ý mà!
Việc buôn bán của mình không chiếu cố, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Hắn nhìn về phía Triệu Cát, bắt đầu chăm chú đánh giá đến nho sinh trung niên này, người này thoạt nhìn chính là trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, tuy chỉ mặc một bộ áo đạo tầm thường, lại khó nén khí phú quý, lại nhìn bức vẽ trên quạt giấy chế tạo bằng gỗ đàn kia, xem ra là đồ cổ, chỉ phần tích cái này, liền có thể nhận ra Vương lão... không, thân phận Vương Cát huynh không tầm thường.
Nhìn mắt hắn đang rất nóng rực nhìn về phía ánh mắt của mình, Thẩm Ngạo lại phân tích ra có hai loại khả năng, một loại là người này đeo kính áp tròng, đương nhiên, loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ. Mặt khác, một loại khả năng chính là hắn có điều cần cầu.
Có chỗ tốt thì có người cầu, Thẩm Ngạo lập tức minh bạch, Vương tướng công này lo lắng về bức tranh chữ mình viết vừa rồi.
Thẩm Ngạo mỉm cười, gọi Ngô Tam nhi đem vậy tranh chữ tới, rất tiếc hận nói: "Cái bức chữ viết này vốn định tặng cho Thái công tử, ai biết Thái công tử người này... Khục khục... Hắn ở cùng trường với ta, ta vốn là không muốn nói hắn nói bậy, nhưng hắn quá khách khí, đúng là không muốn giữ tranh này; Như vậy hôm nay liền tặng cho Vương tướng công, không biết Vương tướng công có thu nhận nó hay không? Nếu ngươi cũng không thu, Thẩm mỗ sẽ rất không cao hứng."
Hắn nhìn ra được, Vương Cát xuất thân hào môn[giàu sang quyền thế], lòng tự trọng nhất định rất mạnh, tuyệt không thể mở miệng hướng mình đòi hỏi chữ viết, như vậy chính mình mở miệng trước, cho hắn một bậc thang.
Triệu Cát vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: "Trầm công tử nói như thế, ta tất nhiên là phải nhận."
Triệu Cát vui mừng rạo rực tiếp nhận tranh chữ, xem trái xem phải, không nhịn được, tán thán nói: "Chữ viết như vậy, chỉ sợ thiên hạ ít có." Trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới một bóng hình xinh đẹp, trong lòng thì thầm: "Chỉ là không biết Vân Vân cô nương thấy cái chữ viết này, liệu có thích hay không?" Nghĩ tới đây, không kìm lòng được, đứng lên nói: "Trầm công tử, chúng ta mới quen đã thân, hôm nay được chữ viết của ngươi, ngày sau sẽ báo đáp." Nói xong, liền có ý tứ phải đi.
Sự thật quá phũ phàng, Thẩm Ngạo cảm giác mình bị lừa rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác lừa gạt! Vương tướng công này nhìn về phía trên giống người thành thực như vậy, thu chữ viết của mình liền rời đi luôn?
Uy, trà bánh còn không trả tiền, có phải là hắn định không thanh toán?.
Triệu Cát vừa mới nói có ý tứ phải đi, còn không đợi Thẩm Ngạo giữ lại, lại đột nhiên ngồi xuống, mang theo chút ít thất thần, lẩm bẩm nói: "Không được, ta đã đắc tội Vân Vân cô nương rồi, hiện tại đi, chỉ sợ sẽ bị nàng chế nhạo."
Hắn đường đường ngồi ở ngôi cửu ngũ, bị người chế nhạo, tự nhiên là không chịu được; Rất chần chờ mà trầm ngâm một lát, liếc nhìn Dương Tiễn sau lưng, lập tức lại lắc đầu, nghĩ thầm: "Dương Tiễn cũng không được, hắn là nội thị, Vân Vân cô nương ghét nhất là nội thị, ai, thật sự là khó xử."
Thẩm Ngạo nhìn hắn, khép miệng không nói, người này làm sao vậy, như thế nào bộ dạng đột nhiên chuyển thành bộ dáng này rồi, hẳn là gặp cái gì khó xử?
Ai, tâm Thẩm Ngạo rất thiện lương, không muốn xem người khác gặp chỗ khó, thời điểm bình thường, lúc người khác có chỗ khó, nếu như đối phương là nam mà nói..., Thẩm Ngạo đều đấm ngực dậm chân... Ở một bên chuyển ghế xem cuộc vui.
Triệu Cát đột nhiên đưa con mắt lên, ánh mắt nóng rực nhìn qua Thẩm Ngạo, lập tức nở nụ cười, cười đến thật quỷ dị.
Trong lòng Thẩm Ngạo mát lạnh, không phải đâu, quá âm hiểm rồi, nhưng ngàn vạn đừng đến cầu ta, ta đã đưa một bức chữ viết cho hắn rồi, hắn còn muốn ta làm cái gì?
Triệu Cát nói: "Trầm công tử, tại hạ có một chuyện muốn nhờ."
Ngô Tam nhi tự mình đưa trà bánh tới, Thẩm Ngạo tiếp trà, chậm rãi thổi trà bọt, hy vọng làm ra vẻ không nghe thấy lời Triệu Cát nói.
Triệu Cát tiếp tục nói: "Có thể nhờ Trầm công tử thay tại hạ đưa một bức họa cho Vân Vân cô nương Thì Hoa quán, có được không?"
Thì Hoa quán? Thẩm Ngạo vừa nghe, liền minh bạch, đây là kỹ viện mà, Vương tướng công này quá không thuần khiết rồi, rõ ràng giựt giây mình đi kỹ viện, Vân Vân cô nương là ai? Không phải hắn định đi cua gái trẻ đấy chứ? Chắc là sợ vợ ở nhà biết đây!
Như thế hơi kỳ rồi, ngươi biết mình già còn bảo ta đi làm chân chạy, quá vô sỉ.