Kiều Thê Như Vân

Chương 89




Triệu Cát nghiêm mặt hổ đi ra khỏi cung, đi trong hành lang cung điện trong chốc lát, Dương Tiễn liền đuổi theo, kính cẩn nói: "Hoàng thượng bớt giận, hôm nay không biết đám triều thần bị làm sao, cử chỉ điên rồ, lại vì một chút việc nhỏ mà làm hoàng thượng không vui, những người này thật là đáng chết."

Triệu Cát cười lạnh nói: "Đây chỉ là việc nhỏ? Ngươi là nô tài nên không hiểu, bọn hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn tranh giành cao thấp, Trẫm không để cho bọn họ được như ý nguyện."

Dương Tiễn là nội thị Triệu Cát thân cận nhất, quyền thế rất lớn, có riêng danh xưng Nội Tướng, chính là năm đó, thời điểm Thái Kinh đắc thế nhất, thấy hắn cũng cần a dua nịnh hót vài câu. Chỉ có điều ở tại bên người Triệu Cát, Dương Tiễn lại thành một con chó xù rung đùi đắc ý, tuyệt đối không dám có bất kỳ điều gì ngỗ nghịch.

Dương Tiễn nịnh nọt cười nói: "Hoàng thượng nghĩ rất sâu, nô tài tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, như vậy xem ra, những người này thật sự rất đáng chết, thiệt thòi bọn hắn đọc nhiều sách thánh hiền, lại không giải sầu cho hoàng thượng, cả ngày làm cho hoàng thượng ngột ngạt."

Triệu Cát mỉm cười, nói: "Đi chuyển bàn đến, cầm bút vẽ đến đây."

Dương Tiễn biết rõ, hoàng thượng muốn mượn vẽ tiêu buồn rồi, liền lập tức đánh mắt đến tiểu nội thị tùy tùng, tiểu nội thị kia phụng mệnh rời đi, Dương Tiễn cười ha ha, đứng ở một bên.

Triệu Cát vẽ tranh, chính là tùy tâm sở dục, cho nên lúc muốn vẽ, phân phó một lời, giấy và bút mực liền bày ra, bất kể là nhà lầu thuỷ tạ, sông núi xanh tươi rậm rạp, có lẽ là ở trong đó, bất chợt xuất hiện linh cảm, liền múa bút vẩy mực.

Dụng cụ vẽ tranh chỉ một lát sau đã được đưa đến, Dương Tiễn vén tay áo lên, mài mực cho Triệu Cát, Triệu Cát nhấc bút, lông mày lại nhăn lại, ngòi bút nhuộm mực rồi mà chậm chạp không rơi xuống giấy.

"Ai..." Triệu Cát bỏ bút xuống, thở dài một tiếng, bực bội nói: "Tâm loạn như ma, vẽ tranh như thế nào đây? Rút hết xuống đi."

Hắn chắp tay sau lưng, hơi có chút tức giận nói: "Thẩm Ngạo... Thẩm Ngạo..., ngươi biết không, ngươi đã dẫn ra rất nhiều phiền toái..." Ánh mắt của hắn lóe lên, đột nhiên nhớ tới một chỗ, Thúy Nhã Sơn Phòng.

"Dương Tiễn, đi đổi một thân quần áo đến đây, theo Trẫm đến Thúy Nhã Sơn Phòng, Trẫm muốn nhìn xem, cái Thúy Nhã Sơn Phòng này rốt cuộc là cái gì, vì sao Thẩm Ngạo này muốn Trẫm viết lưu niệm vì Sơn Phòng."

Nếu đổi người bên ngoài, hoàng thượng thay trang phục xuất cung đi tuần tự nhiên là muốn ngăn trở, Nhưng Dương Tiễn lại bất đồng, hoàng thượng nói cái gì, hắn liền làm như thế đó, tuyệt đối không hỏi vì cái gì, lại càng không phát biểu giải thích của mình, hơi cười cười lấy lòng, gật đầu nói: "Vâng."

..................

Trong triều đình sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ mũi vào cãi nhau), ở phía trong Quốc Tử Giám cũng không thanh tịnh, đám tiến sĩ, trợ giáo đều vô tung vô ảnh, nghe nói là đi liên lạc đồng liêu cùng năm, cùng trường.

Văn nhân chiến tranh, chính là khí thế, cùng bán hàng đa cấp đời sau rất có sự giống nhau, kéo người nhập bọn, càng nhiều người, khí thế lại càng đủ, lại thống nhất hiệu lệnh, hoặc liên danh tấu chương, hoặc đồng loạt làm khó dễ trên triều đình, nói ngắn lại, kéo bè kết phái là rất trọng yếu.

Những tiến sĩ này cây lớn rễ sâu, đào đất khắp thiên hạ, nhân mạch có lẽ là rất đủ, cho nên một sáng sớm không thấy người đâu, chắc là vì quá nhiều bạn, Mà trợ giáo, quan lại nhỏ đi tất cả các nơi truyền tin tức, cũng đều là ngựa không dừng vó.

Rất nhiều người đi đến chỗ Thẩm Ngạo tìm hiểu tin tức, Thẩm Ngạo rất ủy khuất, tìm ta để tìm hiểu tin tức? Ta còn không biết vì sao mình lại đột nhiên bị người đổ chuyện vớ vẩn này lên đầu đây này, thật sự quá oan uổng.

Thẩm Ngạo chưa từng bị động như vậy, tạm thời cũng không thể tránh được, đã như vầy, liền đơn giản sống chết mặc bây.

Dùng qua điểm tâm, liền nghe được dưới lầu vọng lên thanh âm mời mọc, thì ra là Thái Luân hô bằng hữu đi chơi, gọi người cùng đi Thúy Nhã Sơn Phòng uống trà, Hôm nay không cần lên lớp, Quốc Tử Giám cũng không có người trông giữ, đám giám sinh coi như được nghỉ, không ít người bỏ đi chơi, Thái Luân cũng là người không chịu nổi tịch mịch, trước đó vài ngày vừa mới trở thành hội viên Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay muốn đi Sơn Phòng khoe khoang một chút.

Thúy Nhã Sơn Phòng tại Quốc Tử Giám đã lưu hành rất thông dụng, ngay từ đầu, hội viên còn không nhiều, từ lúc Thẩm Ngạo cầu một bức tranh chữ hoàng thượng viết cho Thúy Nhã Sơn Phòng, nói Thúy Nhã Sơn Phòng là nơi tốt, về sau, Quốc Tử Giám lợi dụng gia nhập Thúy Nhã Sơn Phòng để làm vẻ vang bản thân.

Những công tử ca này cũng không thiếu tiền, Sơn Phòng kia hoàn toàn có thể thỏa mãn hư vinh của bọn hắn.

Thẩm Ngạo mở cửa sổ ra nhìn, Thái Luân cũng không phải tới gọi mình.

"Thái Luân này, tâm cơ rất nặng." Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, Thái Luân không gọi mình, đơn giản là hi vọng tại Thúy Nhã Sơn Phòng có thể như hạc giữa bầy gà mà thôi, thiếu đi Thẩm Ngạo hắn, Thái Luân chính là tài tử, nhưng nếu hắn cũng đi, cái tài văn chương của Thái Luân liền ảm đạm không ánh sáng.

Thẩm Ngạo mỉm cười, cũng không để ý tới bọn hắn, hắn ước gì Thái Kinh đi thường xuyên, đại thiếu gia này đi Thúy Nhã Sơn Phòng, đương nhiên là ăn điểm tâm đắt tiền nhất, uống trà tốt nhất, coi như là gia tăng tiền thu vào cho mình.

Không thành bằng hữu có thể thành người giúp đỡ buôn bán mà.

Sau một lúc lâu, Chu Hằng liền tới, trong miệng nói: "Biểu ca, dưới lầu có người tìm."

Thẩm Ngạo buông sách, à một tiếng, hỏi: "Là ai?"

Chu Hằng làm như vừa từ bên ngoài trở về, trên trán còn có vết mồ hôi, lắc đầu một cái nói: "Không biết, nói là đến đưa bái thiếp (thiếp mời)."

"Bái thiếp?" Thẩm Ngạo rất kỳ quái, vội vàng đi xuống lầu, người đến là quan lại nhỏ tướng ngũ đoản (thấp lùn), nhìn Thẩm Ngạo đi đến liền nói: "Trầm công tử, vừa rồi tại cửa ra vào Quốc Tử Giám, có người bảo ta đưa một phần bái thiếp đến cho ngươi."

Thẩm Ngạo nhận lấy, xé ra xem xét, chữ viết lại rất xinh đẹp, tiếp tục xem, phía trên muốn mình đi Thúy Nhã Sơn Phòng, chỉ là trên lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không thấy kí tên, rất kỳ quái.

Cái bút tích này, Thẩm Ngạo giống như đã từng nhìn thấy, hắn trầm ngâm một lát, rốt cục nhớ tới một người—— Chu Nhược.

"Chu đại tiểu thư bảo ta đi Thúy Nhã Sơn Phòng làm cái gì?" Thẩm Ngạo không đoán ra, Chu đại tiểu thư tính cách có chút cổ quái, chính là vì điểm này mà rất khó suy nghĩ.

Thẩm Ngạo cười cười, suy nghĩ làm gì nhiều, Chu đại tiểu thư gọi mình, đương nhiên là phải đi, vì vậy lập tức thay đổi một thân quần áo, rất bảnh bao vui vẻ đi ra ngoài.

Hôm nay, Thúy Nhã Sơn Phòng đã thay đổi bộ dáng, ngoài cửa, xe ngựa tinh xảo đỗ, khắp nơi đều có, xa xa, phố sách mới khai trương cũng không ít, những người bán hàng rong này nhìn đúng chỗ mấu chốt để buôn bán, trước tiên chém giết mua thơ sách vừa in ấn ra, sau đó bán ra giá cao, hoặc là mời người viết tay, sao chép thơ sách, lại bán ra ngoài, quả thực cũng buôn bán lời một khoản tiền kha khá.

Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay đã thịnh hành cả Biện Kinh, tài tử nhập hội càng ngày càng nhiều, chất lượng thi từ cũng đề cao theo, rất nhiều học văn nhân, thương nhân đòi văn vẻ liền không nhịn được, dùng số tiền lớn đặt hàng.

Cửa Sơn Phòng, là bốn người biết võ khỏe mạnh giữ cửa, nguyên một đám ôm tay đứng, ánh mắt cảnh giác nhíu lại nhìn người đi tới. Thẩm Ngạo đến cửa ra vào, lộ túi gấm hội viên ra, người canh cửa kia liền lập tức mỉm cười nói: "Tướng công, mời vào."

Thẩm Ngạo gật đầu, giẫm chân đi vào trong, Sơn Phòng vẫn là như cũ, chỉ là phòng trà ở phía trong lại có nhiều hơn không ít khách, Thẩm Ngạo xem xét, Thái Luân và mấy tài tử Quốc Tử Giám đang ngồi trên một vị trí uống trà, nói chuyện phiếm, chỉ là mấy người cùng trường, hắn không thèm để ý, hắn đến đây là muốn tìm đến Chu đại tiểu thư đáng yêu.

"Biểu muội à biểu muội, ngươi ở chỗ sao, biểu ca tìm ngươi rất thật khổ đó." Ánh mắt Thẩm Ngạo đảo qua toàn trường, cũng không phát hiện bóng hình xinh đẹp của Chu đại tiểu thư, Ngô Tam nhi vừa mới xuống lầu, thấy được Thẩm Ngạo, con mắt lại hoa lên, ánh mắt kia rất mập mờ, rất có thâm ý.

"Thẩm đại..., Trầm công tử..." Ngô Tam nhi lén lút đi tới, hắn có vẻ thành thục hơn nhiều so với lúc trước, trên mặt treo dáng tươi cười nghề nghiệp, chỉ là ánh mắt kia rất nóng, nếu không phải biết hắn đến có mục đích gì, còn tưởng rằng tiểu tử này có gian tình với Thẩm Ngạo!

"A... Là Ngô lão bản à?." Thẩm Ngạo thu hồi ánh mắt đang tìm tòi Chu Nhược, không yên lòng hỏi thăm: "Ngô lão bản có thấy một vị công tử họ Chu đến đây không?"

Đây là ẩn ngữ, cũng không thể hỏi Chu đại tiểu thư người ta ở đâu, rất dễ dàng làm cho người chú ý, chắc hẳn Ngô Tam nhi sẽ hiểu ám hiệu của hắn.

Ngô Tam nhi nói: "Trầm công tử theo ta lên trên lầu."

Thẩm Ngạo hiểu ý, biểu muội được Ngô Tam nhi an bài trên lầu, trên lầu giống như rất lạnh lẽo, khá ít người, tốt, biểu ca lên đây, cô nam quả nữ, nói chuyện lý tưởng cùng biểu muội.

Lên lầu, ngoại trừ mấy nữ tử tuổi trẻ nghỉ tạm bên ngoài, tại đây quả nhiên không còn ai, mấy nữ tử tuổi trẻ nhìn thấy Thẩm Ngạo, con mắt lập tức sáng lên, ào ào nói: "Đông... Gia..."

Quá không hiểu chuyện rồi, Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Ta không phải là ông chủ của các ngươi, Ngô Tam nhi mới là ông chủ, tất cả các ngươi đi làm việc đi, không cần phải câu dẫn ta, bổn công tử rất thuần khiết." Một lòng nghĩ đến biểu muội, Thẩm Ngạo đương nhiên không nhìn trúng mấy nữ tử tuổi trẻ này, khẩu vị của hắn rất cao.

Mọi người liền ào ào cười quyến rũ, trong miệng nói: "Ông chủ nói gì vậy, coi chúng ta như là hồ ly tinh không bằng, chúng ta đều là tiểu thư khuê các mà!" Nói xong, nguyên một đám thực sự bày làm ra một bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm, một cái nhăn mày một nụ cười, đều ẩn hàm khí chất đoan trang.

Thẩm Ngạo không thể tưởng được năng lực học tập của các nàng lại mạnh như vậy, thật lợi hại, xem ra Ngô Tam nhi có cách quản giáo, rất tốt.

Ngô Tam nhi lôi kéo Thẩm Ngạo đến một cửa phòng, bĩu môi, thấp giọng nói: "Chu tiểu thư ngay tại bên trong."

Thẩm Ngạo gật gật đầu, rút cây quạt ra lắc lắc, bày ra một bộ dáng công tử văn nhã phong độ, nói về hướng Ngô Tam nhi: "Tam nhi à, đã lâu không gặp, chỉ là ôn chuyện thôi, tạm thời đừng nói nữa, ngươi đi mau lên."

Ngô Tam nhi biết điều gật gật đầu, rời đi.

Xốc bức rèm che lên, Thẩm Ngạo cất bước đi vào, Chu tiểu thư quả nhiên ngồi ở bên trong, nhìn thấy Thẩm Ngạo, liền đứng lên, nói: "Thẩm... Biểu ca, làm sao hiện tại ngươi mới đến."

Thẩm Ngạo bị kích động bước đi qua, vẻ mặt tươi cười nói: "Ta nên nói như thế nào đây, sáng sớm đã hắt xì rồi, thì ra biểu muội lại đang nhớ ta."

Chu Nhược cố ý lạnh mặt nói: "Không nên nói bậy nói bạ, ngồi xuống, ta nói ra suy nghĩ của mình."

Thẩm Ngạo hết lần này tới lần khác lại không ngồi, trong miệng nói: "Ở đâu nói hươu nói vượn? Biểu muội nhớ biểu ca là sự tình thiên kinh địa nghĩa, Cái gọi là người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, chúng ta là biểu huynh biểu muội, chẳng lẽ biểu muội một chút cũng không nhớ biểu ca sao? Oa, đây cũng là quá máu lạnh."

Da mặt Thẩm Ngạo dày, lại có một tầng quan hệ thân thích cùng Chu Nhược để yểm hộ, miệng không có gì ngăn cản, hết lần này tới lần khác còn làm ra một bộ dạng to lớn cao ngạo chiếm lấy đạo lý.

Chu Nhược nhếch môi mỏng, lông mày nhíu vào.

Thẩm Ngạo có đôi khi nói chuyện quá rõ ràng, biện pháp Chu Nhược đối phó hắn chính là chú ý khoảng cách giữa các câu để mắng hắn, hoặc là trực tiếp trầm mặc chống đỡ.

Thẩm Ngạo thấy bộ dạng Chu Nhược như vậy, liền thu hồi tâm tư hay nói giỡn, cười tủm tỉm ngồi xuống nói: "Biểu muội tìm ta, nhất định là có việc rồi, ngươi nói, ta nghe."

Thẩm Ngạo làm ra một hình dáng rửa tai lắng nghe, đôi mắt lại không kiêng nể gì cả, cứ thế mà tìm tòi trên người biểu muội.

Chu Nhược đeo khăn chít đầu, mặc trang phục và đạo cụ công tử trên người, chỉ là cái trang phục nam giả trang nữ trang này, kỹ xảo quá thấp, không che dấu được vẻ đoan trang trời sinh, làm cho người ta liếc nhìn là có thể nhận ra mỹ nhân.

Chỉ là, Chu Nhược mặc nam trang vào, ở trong mắt Thẩm Ngạo lại tăng thêm vài phần khí khái oai hùng, nhất là cái bộ ngực sữa kia, phình lên, phảng phất không chịu nổi áp chế, dạng như vậy, tựa như muốn xé rách bộ quần áo ra.

"Không được, ta rất chân chính, rất thuần khiết, sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn biểu muội, sắc tức là không, không tức là sắc, phải khắc chế mới được!" Thẩm Ngạo thu cây quạt, thấy yết hầu có chút phát khô, Chu Nhược ăn mặc cách này, hương vị quá hấp dẫn.

Chu Nhược đón ánh mắt Thẩm Ngạo, lập tức hiểu hắn nhìn cái gì, khuôn mặt đỏ rực, nhưng trên mặt vẫn là ra vẻ trấn định, vội vàng nói: "Biểu ca, ta nghe được tin tức, Lục công tử định sau khi đại hội giám bảo chấm dứt liền hướng cha ta cầu hôn, ngày đó phụ thân nhất định sẽ mời rất nhiều đồng liêu, hảo hữu cử hành yến hội trong nhà, Nếu Lục công tử cầu hôn tại lúc đó, trước mắt bao người, phụ thân đầu óc nóng lên, tự nhiên đáp ứng, chỉ sợ dù là ai cũng không cách nào thay đổi sự thật này."

Thẩm Ngạo mỉm cười, thì ra là sự tình Tiểu Chương Chương, Tiểu Chương Chương thật sự rất đáng thương, nóng lòng tìm lão bà như thế, lão bà tương lai còn đi theo biểu ca mình, hai người cùng nhau hãm hại hắn, thật sự là... quá... kích thích.

"Biểu muội không cần phải lo lắng, đại hội giám bảo tổ chức vào tuần giữa tháng, thời gian còn nhiều mà, chỉ cần lại làm cho dượng sinh ra ác cảm đối với hắn, cho dù hắn ở trước mặt hoàng đế lão tử hướng dượng cầu hôn biểu muội, cũng không thể dùng được."

Thẩm Ngạo an ủi nàng một câu, trong lòng lại nghĩ, hiện tại cách giám bảo đại hội thời gian khá dài, với tính tình của nàng, không thể thất thố như vậy mới đúng, Hiện tại nàng vội vã gọi bổn công tử đến nơi đây làm cái gì? Hẳn là...

Thẩm Ngạo đã không dám suy nghĩ tiếp, biểu muội rõ ràng có tâm lý thích sạch sẽ, như thế nào mà gần đây có bộ dạng giống như đi lại rất gần cùng mình, Lúc trước, chính là nhích lại gần mình đều xuất hiện vẻ mặt chán ghét, hiện tại cho dù ngẫu nhiên đụng sát vào nhau, dường như không thấy phản ứng quá kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.