Kiều Thê Như Vân

Chương 67




Trăng sáng sao thưa, ở phía dưới màn đêm, gió nhẹ nhàng thổi lất phất qua hai gò má Thẩm Ngạo, mượn ánh đèn lồng mông lung dưới mái hiên, Thẩm Ngạo và Chu Hằng ngồi xếp bằng trước chỗ điểm tâm, Chu Hằng ăn như hổ đói, trong miệng vẫn còn phàn nàn: "Thẩm Ngạo, ngươi không biết, vốn cho là qua năm ba ngày, cha ta sẽ bớt giận, ai ngờ vẫn không tránh thoát, thật sự là cực kỳ thảm, ai... Còn có mấy ngày nữa là phải đi Quốc Tử Giám đọc sách rồi, đi đọc sách cũng tốt, ít nhất không cần thường thường đắc nhìn sắc mặt hắn."

Thẩm Ngạo mỉm cười nói: "Ngươi không phải nói đang ở đây luyện công sao?"

Chu Hằng ngượng ngùng nhai nuốt đồ ăn trong miệng, xấu hổ cười nói: "Không nói cái này, không nói cái này..." Chờ hắn ăn no, thích ý mà sờ lên bụng đã được lấp đầy, khoác áo choàng Thẩm Ngạo đưa tới cũng làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp, tâm tình rõ ràng khá hơn một chút, nói: "Ta làm thiếu gia, một chút ý tứ đều không có, ngươi thấy tên thiếu gia nào chịu trừng phạt như vậy chưa? Ta chỉ phải không thích đọc sách mà thôi, bình thường vẫn rất an phận, có phải không?"

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, nếu như nói đúng, lương tâm của mình dường như có chút khó xử, nhưng lắc đầu, tâm linh bị thương trước mắt này lại không được an ủi, đành phải trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, rất chân thành tha thiết, rất chân tình nói: "Đúng, Chu Hằng, ngoại trừ đọc sách, tại phương diện khác đều rất có thiên phú, chỉ có điều thời đại này, tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao, Chu Hằng lớn như vậy, chỉ tiếc sinh không phải lúc, nếu không cũng là một tuấn kiệt."

Trong bụng Thẩm Ngạo phỉ bang, nói: "Đến đời sau, ngươi tám phần là một nhị thế tổ."

Mặt mày Chu Hằng lập tức bắt đầu hớn hở, không ngớt lời nói: "Có lẽ chỉ có Thẩm Ngạo hiểu ta, chỉ là, thời đại là cái gì?"

Lúc này, lại nghe đến trong bóng tối truyền tới một thanh âm nói: "Thật là đần, hắn đang mỉa mai ngươi đó, ngươi còn cười cái gì?"

Chu Hằng sợ tới mức mặt như màu đất, thân thể tráng kiệt thoáng cái đã quỳ trên mặt đất, cúi đầu, giả bộ như đang suy nghĩ.

Người tới thì ra là Chu Nhược, nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tay áo đong đưa, bước chân nhẹ nhàng, cầm một cái hộp đựng thức ăn tới, giống như tiên tử đi tới từ trong bóng tối, một cái nhăn mày một nụ cười kia, rất tươi mát thoát tục.

Thấy người tới là tỷ tỷ, Chu Hằng thở dài một hơi, lại khôi phục như cũ, trong miệng nói: "Gia tỷ, ngươi cũng quá dọa người rồi, làm hại lòng ta suýt chút nữa nhảy ra ngoài."

Thẩm Ngạo cười nói: "Chu tiểu thư tốt."

Chu Nhược chứng kiến điểm tâm trên mặt đất, liền chau lông mày lại, nói với Chu Hằng: "Thì ra ngươi cũng không bị đói, làm hại mẫu thân lo lắng không ngủ được, vụng trộm bảo ta đưa chút gì ăn đến." Liếc liếc Thẩm Ngạo, lại nói: "Thẩm Ngạo, tối nay cũng không ngủ sao?"

Không biết như thế nào, tối nay, mùi thuốc súng của Chu Nhược có vẻ không dày đặc như bình thường.

Thẩm Ngạo đáp lời nói: "Muốn ngủ, chỉ là trò chuyện cùng Chu Hằng trước."

Chu Nhược buông hộp cơm, nói: "Trong đêm rất lạnh, ta mang đến một ít rượu và đồ nhắm, nếu các ngươi lạnh, liền uống chút rượu ấm áp thân thể đi."

Chu Hằng cười: "Có được gia tỷ săn sóc ta, xem ra cái phủ này còn có người đáng để ta lưu luyến, ta vốn muốn rời nhà trốn đi, bây giờ ở nhà nhìn được mặt tỷ tỷ, liền tiếp tục lưu lại nơi đây được rồi."

Chu Nhược giận dữ nói: "Không cần nhìn mặt mũi ta, hiện tại ngươi có thể đi."

Chu Hằng không lo lắng, đành phải im miệng, rời nhà trốn đi, cũng chỉ là nói mà thôi, hắn dù đần cũng sẽ không làm thật.

Chu Nhược buông hộp cơm, xoay người liền đi, đi vài bước, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại liếc nhìn Thẩm Ngạo, trầm ngâm chốc lát nói: "Thẩm Ngạo, Xuân nhi bị bệnh." Nói xong, liền biến mất ở trong màn đêm.

"Xuân nhi bị bệnh!" Trong đầu Thẩm Ngạo vang lên ong ong, mấy ngày nay phát hiện thần sắc Xuân nhi có chút dị thường, hắn cũng không chú ý, không thể tưởng được, đúng là bị bệnh.

Chu Hằng cũng lo lắng, hắn tự cho là ngày thường giao tình giữa mình và Xuân nhi coi như không tệ, theo như bộ dạng Thẩm Ngạo, tâm hồn đột nhiên trở nên treo ngược trên cành cây, liền nói với Thẩm Ngạo: "Ngươi không sao chớ, nếu không chúng ta đi thăm hỏi nàng?"

Thẩm Ngạo cười khổ: "Hơn nửa đêm, tiến vào khuê phòng nữ nhi, ngươi đi thăm hỏi hay là muốn làm dâm tặc?"

Chu Hằng sờ cái đầu, cười ha ha nói: "Suýt nữa quên, chúng ta đợi đến mai rồi đi."

Tâm tình Thẩm Ngạo thoáng cái liền biến thành xấu, Xuân nhi gần đây là trở nên kì quái, giống như không có vẻ thân cận trước kia.

Không được, không thể lại tiếp tục như vậy.

Ngày sáng sớm hôm sau, Chu Hằng và Thẩm Ngạo đi vấn an phu nhân, kỳ thật hôm nay vấn an có rất nhiều trò, phu nhân ăn mặc trang phục lộng lẫy, đang ngồi trong đại sảnh, bên cạnh thân là Chu tiểu thư và rất nhiều nha hoàn vây quanh, mấy quản sự trong phủ chính là đứng vây bên ngoài, ngay cả Quốc công luôn luôn không để ý đến việc nhà cũng tới, ngồi ở bên trái phu nhân, chậm rãi uống trà.

Chu Hằng đi vào, vừa nhìn thấy Đoan Chính, oa, mặt liền thay đổi, từ mèo biến trở về chuột, bó tay bó chân đi qua hành lễ, hai đầu gối hắn quỳ cho tới lúc sưng lên, cho nên đầu gối không khom xuống được, chỉ có thể hạ thấp người, rất xấu hổ.

"Đứng ở một bên đi." Đoan Chính không cho Chu Hằng cái sắc mặt tốt, răn dạy một tiếng, Chu Hằng lập tức đứng dậy, hành động cực kỳ nhanh, đứng ở bên cạnh Chu Nhược.

Phu nhân nói hướng Thẩm Ngạo: "Thẩm Ngạo, đến đây, châm trà cho dì."

Thẩm Ngạo gật gật đầu, ánh mắt quét qua, Xuân nhi quả nhiên chưa tới, trong lòng rất thất lạc, cảm giác trống rỗng.

Hương Nhi bưng đồ uống trà tới, Thẩm Ngạo cầm ấm trà đổ ra một ly trà, cẩn thận từng li từng tí, bưng lấy đưa lên, trong miệng nói: "Mời dì uống trà."

Phu nhân tiếp nhận trà, nhè nhẹ uống một ngụm, liền để chén trà nhỏ tới trên bàn bên người, mỉm cười nói: "Từ nay về sau, ngươi liền là người nhà của mẹ ta, ta cũng không cầu ngươi trả ơn, ngươi từ từ dụng công, đọc nhiều sách, biết chưa?"

Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Phu nhân nói như vậy, Thẩm Ngạo không cố gắng thì không được."

Phu nhân liền cười, cầm tay của hắn, nói: "Ngươi rất hiểu chuyện, ta cũng không có gì để nói. Hằng nhi, Nhược nhi, đến gặp biểu ca của các ngươi."

Biểu ca? Chu Hằng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, mới vừa rồi còn là Thẩm Ngạo, như thế nào đảo mắt liền thành biểu ca rồi?

Lúc này, Đoan Chính dùng loại ánh mắt giết người kia liếc tới, Chu Hằng lạnh cả người, vội vàng đi lên một bước, nắm chặt tay Thẩm Ngạo, rất kích động nói: "Biểu ca tốt."

Thẩm Ngạo cười ha ha, cầm tay hắn nói: "Biểu đệ thật biết điều."

Mọi người cười vang, Chu Hằng rất xấu hổ, lại ngoan ngoãn lui về, hắn đầy nghi vấn, như thế nào Thẩm Ngạo liền thành biểu ca của hắn rồi? Vì cái gì đêm qua Thẩm Ngạo không lộ ra một tý nào, đúng rồi, giống như đã tiết lộ, còn gọi mình một câu biểu đệ, đáng tiếc, về sau mình cũng không để ý.

Chu Nhược dịu dàng đi qua, gật nhẹ đầu với Thẩm Ngạo: "Biểu ca tốt." Nàng nói mấy chữ này hơi nặng, trên mặt trồi lên một ít ý tứ mỉa mai, phảng phất như đang nói: "Ngươi là kẻ dối trá, quá biết dỗ người."

Thẩm Ngạo biết rõ nàng là không phục, oa, quá thương tâm, ngươi gọi câu biểu ca này không thành tâm.

Tuy trong lòng có vẻ lo lắng, nhưng tính hắn trời sinh lạc quan, liền đưa tay lên, cầm tay Chu Nhược, Chu Nhược đỏ mặt, muốn tránh thoát, giãy mà không mở ra được. Muốn mắng người, nhưng nhiều người như vậy nhìn, đành phải nâng mặt đỏ rực lên nhìn con mắt Thẩm Ngạo, ánh mắt Thẩm Ngạo rất thuần khiết rất sắc bén, cái khuôn mặt tuấn tú kia hơi rũ xuống, đối mặt cùng nàng, chỉ nghe Thẩm Ngạo nói mỗi chữ mỗi câu: "Biểu muội tốt."

Mọi người vỗ tay, người này thật cảm, một bức tranh nhận thân này rất ấm áp, hơn nữa lão gia phu nhân đều ở đây, tương lai Thẩm Ngạo cũng thành thiếu gia trong phủ, thừa cơ chạy nhanh vỗ mông ngựa tâng bốc trước, vì vậy ào ào nói: "Chúc mừng Trầm công tử." Hoặc là nói: "Trầm thiếu gia, chúc mừng." Còn có người nói: "Phu nhân thật sự là có phúc khí tốt."

Nhưng giờ phút này, Chu Nhược lại nhất thời ngây ngẩn cả người, vừa thẹn vừa giận, lại không thể phát tác, bởi vì người nào cũng biết, động tác vừa rồi của Thẩm Ngạo rất thuận lý thành chương, hơn nữa rất quang minh chính đại. Biểu ca quang minh chính đại đi nắm tay nàng, mặt mũi tràn đầy chân thành tha thiết nói một câu biểu muội, ai cũng sẽ không hoài nghi về việc khác, ngược lại đều cảm thấy Thẩm Ngạo này rất nặng thân tình, chính là phụ thân và mẫu thân của nàng, giờ phút này cũng mỉm cười, rất vui mừng.

Thẩm Ngạo rất xấu rồi, nếu như là ở trong phòng riêng tiếp xúc da thịt cùng Chu tiểu thư, tất nhiên sẽ bị người khác hoài nghi, sẽ hoài nghi hắn bụng dạ khó lường. Nhưng khi ở trước mặt rất đông người, dắt tay biểu muội mình, người khác liền không có suy nghĩ như vậy.

Không phải câu cửa miệng đã nói rồi sao? Quân tử bằng phẳng hoạt động, tiểu nhân thường ưu tư, đúng là quân tử quang minh lỗi lạc, không lo không sợ, cho nên lòng dạ rộng lớn bằng phẳng. Mà tiểu nhân bởi vì có ý xấu, cho nên rất nhiều sự tình không dám quang minh chính đại. Thẩm Ngạo chính là quân tử, quá bằng phẳng.

"Buông ra..." Chu Nhược thấp giọng uy hiếp, coi như là sự tình thuận lý thành chương, cái tay này cũng nắm quá lâu rồi.

Thẩm Ngạo đành phải buông tay, trong lòng oán thầm: "Nắm tay mà thôi, làm gì khẩn trương như vậy, không sao, về sau sẽ chậm rãi có thói quen."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.