Kiều Thê Như Vân

Chương 589




Thẩm Ngạo cưỡi lên ngựa, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đưa mắt nhìn chung quanh, chứng kiến các võ sĩ Tây Hạ nhìn mình, ánh mắt đầy kính sợ, liền cười ha ha một tiếng, ghìm ngựa nói:” Đi.

Đầu lâu Hoàn Nhan Tông Kiệt vứt trên mặt đất, lúc trước là hoàng tử tôn quý, hôm nay chỉ còn lại có một đầu lâu dơ bẩn người người buồn nôn, không muốn tới gần, hơn hai trăm kỵ binh mau chóng chạy đi giống như làn khói, dần dần biến mất.

...........................................................................

Ở phía trong buồng lò sưởi, Lí Càn Thuận vẫn còn đang suy tư, biến hóa thật sự quá nhanh, làm hắn nhất thời khó có thể thích ứng, nhưng lúc này, càng nên có sức phán đoán nhạy cảm, thói quen vài thập niên, lại để cho hắn rất nhanh đè lửa giận trong lòng lại, hiện tại, giận tím mặt không làm được việc, hắn muốn, chính là thoáng sửa sang lại suy nghĩ lần nữa.

“ Phụ hoàng...

Một người bóng người nhẹ nhàng linh hoạt liên tục bước tới, ngồi ở ven sạp mềm của Lí Càn Thuận, cái mũi khéo léo ngửi ngửi, nói:” Tại sao có thể có vị trà? Phụ hoàng lại đánh rơi chén trà sao?

Lí Càn Thuận giơ con mắt lên, nhìn về phía Miểu nhi, cầm tay của nàng, thấp giọng nói:” Miểu nhi, gả đi Kim quốc, ngươi nguyện ý không?

Miểu nhi ngẩn ngơ, nói:” Kim quốc hoàng tử kia rất đáng ghét.

Lí Càn Thuận cười khổ một tiếng, cái người đáng ghét kia, hiện tại đã là đầu thân khác biệt rồi, lập tức nói:” Như vậy, đi Đại Tống thì sao?

Miểu nhi lại là ngây ngốc một chút, xấu hổ nói:” Người gọi Thẩm Ngạo kia cũng rất chán ghét, bộ dạng rất xấu.” Mặc dù nói như thế, nhưng một đôi tròng mắt lại đánh giá Lí Càn Thuận, trong đôi mắt sinh ra một chút hi vọng.

Lí Càn Thuận hừ lạnh một tiếng, nói:” Hắn như chỉ xấu thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác, gan hắn lại lớn vô cùng.

Thấy Lí Càn Thuận tức giận đối với Thẩm Ngạo, lòng Miểu nhi trầm xuống, nàng và Thẩm Ngạo, tự nhiên không có cảm tình gì, nhưng biết rõ vận mệnh của mình, khách quan mà nói, Thẩm Ngạo xác thực là lang quân như ý, phù hợp để chọn lựa, cái bộ dạng anh tuấn lỗi lạc, xuất khẩu thành thơ, lại hết sức lông bông kia, nếu nói là không thể đánh động lòng của thiếu nữ, thì đó chính là giả dối.

Lí Càn Thuận thở dài, nói:” Trong đêm ngày hôm qua, chính là người hơi xấu ngươi nói kia, dẫn người đi giết Hoàn Nhan Tông Kiệt.

Miểu nhi ngây ngốc một chút, mừng rỡ, nói:” Hắn lợi hại như vậy sao?” Thấy trên mặt Lí Càn Thuận không vui, liền hậm hực nói:” Không...không phải, ý nhi thần nói là, sao hắn lại to gan như vậy được.

Tuy vẻ mặt Miểu nhi khiếp sợ, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, Hoàn Nhan Tông Kiệt chết rồi, liền có ý nghĩa là nàng không thể gả đi Kim quốc.

Người gọi Thẩm Ngạo kia, nhìn bộ dạng hắn trói gà không chặt, lại có gan như vậy, thật là có vài phần bộ dạng đàn ông.

Miểu nhi dù sao cũng là người Tây Hạ, trong huyết mạch luôn có một chút ước mơ đối với anh hùng, trong lòng nàng nghĩ:” Tại sao hắn phải giết Hoàn Nhan Tông Kiệt? Chớ không phải là nghe nói phụ hoàng muốn đem ta gả cho Hoàn Nhan Tông Kiệt, thẹn quá hoá giận...vì yêu sinh hận...à nha...còn tưởng rằng rất thông minh, thì ra là một thằng ngốc.

Miểu nhi miên man suy nghĩ, đột nhiên phát giác, Thẩm Ngạo trong ấn tượng của nàng cao lớn hơn vài phần, lúc trước, thời điểm nghĩ đến hắn, liền liên tưởng đến một người thiếu niên anh tuấn, ăn mặc áo đạo, rung đùi đắc ý, luôn nói chi, hồ, giả, dã, có một chút ưa thích tiểu nhân, cũng chỉ là sự vật nho nhỏ thiếu nữ yêu thích ôm ấp tình cảm mà thôi.

Nhưng lúc này, lại liên tưởng đến hắn, liền chứng kiến bộ dáng hắn tang thương, cưỡi con ngựa cao to, vẫn anh tuấn như vậy, nhưng biểu lộ lại lạnh lùng, rút kiếm trong tay ra, ghìm ngựa tiến nhanh về phía trước, trường kiếm vẽ một cái, Hoàn Nhan Tông Kiệt đầu thân khác biệt.

Tiếp theo...tiếp theo chính là vươn tay, mang trên mặt vẻ ôn nhu, cái ôn nhu này, chỉ là lúc đối với chính mình, mới được cái dạng này, nàng mừng rỡ mà duỗi tay ra, cánh tay to lớn kia kéo một phát, nàng hô một tiếng, liền bị kéo lên ngựa, nằm ở trong ngực một người lạ lẫm.

Suy nghĩ hình như hơi nhiều......Miểu nhi che che khuôn mặt nóng hổi, trù trừ nói:” Phụ hoàng, hắn...hắn hư hỏng như vậy, nhất định phải trị tội hắn.

Khẩu thị tâm phi chính là như thế này, rõ ràng là ước mơ, lúc này, vì che dấu tâm tư của mình, luôn muốn nói xấu đi.

Nhưng Lí Càn Thuận không chú ý tới vẻ của khác thường Miểu nhi, trầm giọng nói:” Đáng tiếc, Trẫm không thể trị tội hắn, trị tội của hắn, Đại Hạ ta liền không có bất kỳ đường sống nào.” Hắn nâng con mắt lên, nói:” Trẫm định tuân theo hứa hẹn lúc trước, gả ngươi cho Thẩm Ngạo kia, nhưng hắn đã có mấy thê tử, chỉ sợ là ủy khuất ngươi.

Miểu nhi lúc này mới nhớ tới Thẩm Ngạo còn có thê thất, như một chậu nước đá đổ lên trên đầu nàng, liền oán hận nói:” Ta...ta mới không cần gả cho hắn.

Lí Càn Thuận cười khổ nói:” Như vậy, Khiết Đan quốc, hoàng tử Gia Luật Âm Đức như thế nào? Người này còn chưa có thê thất, mà lại là thái tử, do Khiết Đan quốc chủ Gia Luật Đại Thạch chọn lựa.

Miểu nhi lập tức lắc đầu, nói:” Người kia càng chán ghét, lúc cười đến miệng cũng sai lệch.

Lí Càn Thuận nói:” Thổ Phồn và Vương Tử Đại Lý thì sao?

Miểu nhi tắc luỡi:” Nhi thần tình nguyện gả cho Thẩm Ngạo kia, còn hơn bọn họ.” Trong lòng oán hận suy nghĩ, ta là Công Chúa đại Hạ, Thẩm Ngạo kia nhiều thê thất nhiều hơn nữa, chẳng lẽ sẽ có người cao quý hơn ta sao? Ngày thường ta lại xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ khiến tên kia sủng ái ta.

Lúc này, có tin tưởng đối với chính mình, Miểu nhi hếch bộ ngực lên, nói:” Phụ hoàng, nhi thần sẽ gả cho Thẩm Ngạo kia.

Lí Càn Thuận gật gật đầu nói:” Gả cho hắn, có lẽ là tốt nhất, người này tâm cơ rất nặng, lại có thủ đoạn lôi đình, là đàn ông có thể bảo toàn nữ nhân của chính mình, người đâu...

Trong phòng, vẫn như cũ, là thái giám khô khan kia đứng ra.

“ Viết chiếu, Đại Hạ quốc vâng theo ước định lúc trước, gả Công Chúa cho Tống quốc Thẩm Ngạo, tùy ý thành hôn tại Tây Hạ.

Thái giám này mặt không biểu tình mà gật gật đầu, nói:” Nô tài biết.

Lí Càn Thuận lại nói:” Đi Hồng Lư Tự nói cho người kia, ngày mai Trẫm còn muốn triệu kiến hắn.

…………………………………………

Đại danh Thẩm Ngạo, đã lan truyền nhanh chóng, lúc sau đã có người quên lãng chuyện quốc vương lật lọng, lật lọng tính toán là cái gì? Xem như quốc vương vận khí tốt, còn chưa chạm phải nghịch lân sát tinh này, nhìn xem người Kim là cái kết cục gì?

Hơn tám trăm người, bị chém cái sạch sẽ, nghe nói trong sông ở bên ngoài thành đến nay còn có thi thể trôi tới hạ du, Kim doanh đã hóa thành tro tàn.

Ở trong mắt người Tây Hạ, người Kim đã là danh từ cường đại, mà hiện tại, tạm thời bất luận sức mạnh, chỉ nói hai chữ tàn nhẫn, không còn người nào vượt qua vị Bồng Lai Quận Vương kia nữa, trong vòng một đêm, giết người đầy đồng, ngày thứ hai, lại như người không có việc gì.

Nghe nói, lúc chiều, còn cùng người ta đi chợ, trong lòng mọi người ở chợ run sợ, nghe nói đều bị dọa cái hồn lìa khỏi xác, Thẩm Ngạo kia đi đến một người thương nhân bán dê hỏi giá, hai đầu gối thương nhân mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin, nói tiểu nhân mua bán rất tốt, xin vui đại nhân lòng nhận cho một con dê, vân vân....

Vị Thẩm sát tinh này bĩu môi, đưa tiền dẫn Đại Tống ra, gọi người khiêng dê về, liền trong chớp mắt đi, chỉ lưu lại thương nhân, một cái quần đã đầy nước tiểu, môi run bần bật đến nay còn chưa trở lại buôn bán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.