Kiều Thê Như Vân

Chương 564




Ngay tại chánh điện Bồng Lai Quận Vương bên này, Thẩm Ngạo lười biếng mà uống trà, liếc qua đặc phái viên Tây Hạ, lại nhìn danh thiếp một chút, nói:”Xin Riva Kim...cái gì cái gì đâm chọc, đây là cái danh tự gì? Gọi thực sự là con cả miệng.”

Xin Riva Kim là tên tộc cúng cơm của đặc phái viên này, bị Thẩm Ngạo mỉa mai một trận như vậy, đặc phái viên lập tức cười nói:”Tại Tây Hạ, chỉ có đối với khách nhân quý giá nhất, mới dùng tên tộc, hạ sử gọi Lý Vĩnh Viễn, nếu Vương gia gọi không thói quen, cứ kêu Lý Vĩnh Viễn là được.”

“Lý Vĩnh Viễn?”Thẩm Ngạo cao thấp dò xét hắn nói:”Ngươi này mặt rộng, không dài mà.”

Lý Vĩnh Viễn cũng không biết Thẩm Ngạo có ý gì, ngượng ngùng cười nói:”Vương gia, hạ sử mang đến một ít thổ sản, xin Vương gia vui lòng nhận cho.”

Thẩm Ngạo hào hứng, nói:”Bổn vương thu rất nhiều thổ sản rồi, duy chỉ có thổ sản Tây Hạ quốc là chưa từng gặp qua, lấy tới đây để ta xem một chút.”

Lý Vĩnh Viễn cười đến càng sáng lạn hơn, phủi tay, lập tức có tùy tùng ôm một tấm lông đồ án phức tạp tiến đến, khách khách khí khínói:”Vương gia, đây là chăn lông tốt nhất tệ quốc, hạ sử mang theo 30 cái đến, hiến cho Vương gia.”

Thẩm Ngạo cao thấp dò xét, lập tức không có hào hứng, hướng Lưu Thắng nói:”Đi, xem sàn nhà nào chưa có thảm, mang cái đống này đi, có thể làm thảm.”

Loại chăn lông này, vốn là dùng để kê lót giường, chính là Tây Hạ quốc vương, cũng là dùng cái này, ai ngờ Thẩm Ngạo lại lấy ra làm thảm lót, dáng tươi cười của Lý Vĩnh Viễn lập tức liền biến mất, cắn răng nói:”Vương gia, ngươi...”

Hắn đột nhiên đứng lên, muốn răn dạy một tý, ai ngờ lúc này, sáu bảy hộ vệ của Thẩm Ngạo đứng trong sảnh, thoáng cái đã cầm chuôi đao, BOANG...một tiếng, rút nửa thanh đao ra, nhìn chằm chằm về phía Lý Vĩnh Viễn.

Lý Vĩnh Viễn thoáng cái không dám làm gì nữa, Thẩm Ngạo này, đã dương danh tứ hải, sự tình hắn làm, Lý Vĩnh Viễn cũng có nghe thấy, hôm nay nếu không thấp cái đầu này xuống, nói không chừng người ta thực sẽ chém đầu của ngươi, chết tha hương kiểu này, thật đúng là vô cùng oan ức.

Lý Vĩnh Viễn dầu gì cũng là người Tây Hạ, người là cường tráng, Tây Hạ người vốn rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng cũng biết đệ nhất dũng sĩ Tây Hạ quốc không đáng sợ, quân Kim tung hoành Mạc Bắc quan ngoại cũng kia không thể sợ, đáng sợ nhất, đúng là Thẩm Ngạo, loại điên cuồng này, nói chém ngươi liền chém ngươi, chém xong, còn muốn nói một câu:”Đáng tiếc, một hán tử Tây Hạ rất mạnh mẽ.”

Tiếp theo...tiếp theo sẽ không còn chuyện bên dưới nữa rồi, chuyện gì cũng coi như không có, thật gống như là chưa từng phát sinh qua. Cho dù Tây Hạ bên kia muốn cử binh báo thù, nhưng ba châu Tây Bắc bên kia còn có Đồng Quán trông coi, song phương đánh vài thập niên, đều là hai bên có thắng có bại, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Lý Vĩnh Viễn khẽ cắn môi, ôm quyền nói:”Vương gia, hạ sử xin cáo từ.”Liền lui ra ngoài.

Từ Bồng Lai Quận Vương phủ đi ra, Lý Vĩnh Viễn càng nghĩ càng giận, trở lại chỗ ở của mình, liền lập tức dâng một đạo quốc thư lên, chủ quan nói là, Đại Tống không muốn phái người tham gia chọn rể, chúng ta liền lập tức trở về phục mệnh vân vân....

Đại Tống này, hắn không bao giờ muốn quay lại nữa, thời điểm lúc trước, ít nhất là người khác vây quanh hắn, hôm nay đưa tới khuôn mặt tươi cười, lại ăn được một cái tát, bị đánh trở về, người ta đã không muốn phái người, vậy thì đi thôi.

Lý Vĩnh Viễn đưa quốc thư lên, lại làm ra hiệu quả không tưởng được, Tây Hạ quốc sử phải đi, đã không để cho triều đình bên này tiếp tục kéo dài thời gian cân nhắc nữa rồi! Thời điểm nghị sự triều đình, Thẩm Ngạo đã ở trong hàng, thì ra tưởng rằng hôm nay thái bình vô sự, đang suy nghĩ chuyện của học đường dạy võ bên kia, ai ngờ Triệu Cát ngồi trên ở cung vàng điện ngọc, trầm mặt nói:”Thẩm Ngạo, đi ra.”

Thẩm Ngạo đành phải đứng ra, cất cao giọng nói:”Bệ hạ...”

Triệu Cát nói:”Ngươi thân là Hồng Lư Tự Tự khanh, lại chậm trễ quốc sử như thế, đã biết tội chưa?”

Giảng Võ điện lập tức xôn xao, ai cũng không nghĩ ra, bệ hạ lại cầm cái này giáo huấn Thẩm Ngạo một chầu, trong lòng rất nhiều người nghĩ, chẳng lẽ là hoàng thượng mượn một cớ, muốn Thẩm Ngạo bớt hung hăng càn quấy? Hoặc là vì bất hòa, muốn mượn cái này làm cho Thẩm Ngạo té ngã?

Nhưng thời điểm đang miên man suy nghĩ, Triệu Cát tiếp tục nói:”Công Chúa Tây Hạ quốc cưới gả, Vương Tử các quốc gia vui vẻ mà đến đó ứng thi, Đại Tống và Tây Hạ, tuy nói sự tình biên giới khẩn trương, lại cũng không thể chậm trễ đặc phái viên. Ứng tận lễ tiết, Hồng Lư Tự bên kia vẫn phải làm đủ, tuyệt không thể hoang phế, càng không thể chậm trễ.”

Triệu Cát trừng mắt lên, nhìn lại hướng Lễ bộ Thượng Thư Dương Thực, nói:”Dương ái khanh, ngươi nói xem, nên làm sao bây giờ?”

Dương Thực đứng ra nói:”Bệ hạ nói rất đúng, thần nghe thấy đặc phái viên Tây Hạ phát thông tin đến các quốc gia, các quốc gia vui vẻ phái Vương Tử đến Tây Hạ, muốn tham dự cái thịnh hội này. Đại Tống cũng không thể khinh thường, vô luận như thế nào, cũng nên phái nhân tuyển ra.”

Dương Thực và Thẩm Ngạo không có tư oán gì, nhưng trên công sự lại không quen nhìn mặt nhau, Lễ bộ và Hồng Lư Tự, đều có trách nhiệm nghênh đón người bên ngoài, Thẩm Ngạo tốt rồi, hoàn toàn dựa vào tâm ý của mình đi làm việc, quốc sách ngoại sự trăm năm qua,đều bị phá vỡ sạch sẽ, đối với những đặc phái viên kia, một điểm khách khí đều không có, trong mắt Dương Thực này, thật sự là không thể nói lý.

Triệu Cát cất cao giọng nói:”Dương ái khanh, chuyện đó rất tốt, Trẫm cũng đã sớm có ý đó.”Dứt lời, lại nhìn về phía Thẩm Ngạo, nói:”Thẩm Ngạo, ngươi cũng là người đọc sách, hẳn là phải nhìn đạo lý thánh hiền, từ từ suy nghĩ đi.”

Thời điểm tuyên bố bãi triều, Triệu Cát lưu Thẩm Ngạo lại, lúc này đây, đưa hắn đến Giảng Võ điện bên này, Dương Tiễn châm trà cho Triệu Cát, Triệu Cát uống một ngụm, không đếm xỉa tới nói:”Như thế nào? Trẫm vừa rồi thuyết giáo, ngươi nghe xong, trong lòng không cho là đúng?”

Thẩm Ngạo ứng phó nói:”Bệ hạ nói từng chữ như châu ngọc, thẳng như mưa rào rót vào nội tâm, khiến người tỉnh ngộ.”

Triệu Cát cười nhạt một tiếng, nói:”Được rồi, ngươi đừng nói lời gièm pha, Trẫm nghe đủ rồi, chỉ là, sự tình Tây Hạ quốc, Trẫm nghĩ, hay là để ngươi tới xử lý.”

Thẩm Ngạo ngạc nhiên, nói:”Bệ hạ, vi thần cũng không phải Vương Tử.”

Triệu Cát lắc đầu nói:”Ngươi là Quận Vương, lại có cái gì quan trọng? Tây Hạ quốc bên kia chỉ muốn náo nhiệt một tý, cũng không để ý thân phận của ngươi.”

Lòng Thẩm Ngạo tràn đầy không muốn đi Tây Hạ, cái loại địa phương nầy, *** chim cũng không có, nghe nói bão cát thật lớn, mắt thấy sắp bắt đầu mùa đông rồi, chỗ đó vào đông cũng là cực lạnh, còn nữa, nói mình tán loạn bốn phía, đã làm cho các phu nhân bất mãn, lúc này đến Tây Hạ một chuyến nữa, khẳng định lại không biết có bao nhiêu u oán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.