Kiều Thê Lạc Đường

Chương 3




“Cám ơn.” Cúi người chào thi lễ, nàng lần nữa ngẩng đầu, đoàn người bọn họ đã biến mất ở trong không khí, để cho nàng muốn cùng đi cũng không còn biện pháp ”Uy!” Chỉ có tiếng vọng từ khoảng không truyền tới.

Đoàn người rời đi, Thần Hỉ ở bên trong thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, xác định nàng không có đi theo, “Công tử nàng là người của Đường Môn?” Tính sao?

“Ta không cần sử dụng tính toán, ngươi đã quên ta có một đôi mắt của ác ma.”

Kì Vân từ từ gương mắt, trong đêm tối lộ ra ánh mắt đen âm u thần bí biến hóa kỳ lạ của ma quỷ, làm cho người ta run sợ không nói ra được. Ôn hòa tao nhã chỉ là biểu hiện ngụy trang của ác ma, đến bây giờ không người nào có thể trốn được ánh mắt của hắn. Hắn có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của một người, bất kỳ một ý niệm không có hảo ý cũng không trốn thoát.Trong mắt mọi người hắn là yêu quái.

Đại sảnh tráng lệ , trên sàn nhà đá cẩm thạch soi rõ bóng người, mười hai cột đá hoa cương hình trụ tròn được trạm trỗ long phượng trông rất sống động. Một bé trai mặt không chút thay đổi ngồi ở trong lòng một lão già, thản nhiên liếc nhìn Đường Hạ, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được hoặc nhiều hoặc ít dính vào quan hệ máu mủ thân thích.

“Biểu đệ, chào mừng ngươi trở lại Ngạo Long Bảo.” Dựa vào cái gì hắn có thể thừa kế gia sản, bất quá hắn là một nghiệt chủng lớn lên ở kỹ viện.

“Về sau cô cô sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Ôn nhu nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân, nhưng cuối cùng cũng là giả dối – tạp chủng này có tư cách gì đảm đương chức Thiếu bảo chủ của Ngạo Long Bảo?

“Tiểu đệ, hi vọng ngươi có thể sống lâu trăm tuổi.” Nghĩ một đằng nói một nẻo, đại tỷ của hắn nói lời chúc mừng.

“Tương lai sau này kính xin bảo chủ chiếu cố nhiều hơn.” Huynh đệ bà con xa ý cười không vào trong mắt.

“Đại ca, chúc mừng ngươi tìm được con mình, tìm về huyết mạch này.” Đáng ghét! Còn một chút nữa thôi, nếu như tạp chủng này không xuất hiện, Ngạo Long bảo chính là của hắn.

“Haha… Cảm tạ mọi người, ngày hôm nay ta có thể tìm được lại đứa con trai duy nhất thật là chuyện vui của Ngạo Long Bảo , từ nay bắt đầu miễn thu tô một tháng, ba ngày sau ở Ngạo Long bảo sẽ mở ngàn bàn tiệc chiêu đãi các anh hùng bằng hữu, ta muốn nói cho cả thiên hạ để cho mọi người biết người thừa kế của Ngạo Long Bảo ta.” Chỉ có lão già phủ râu cười to, thật sự vui vẻ.

Ngạo Long Bảo có sự nghiệp lớn, gia tộc phồn thịnh, phụ thân của Kỳ Vân, cũng chính là lão nhân hơn sáu mươi tuổi sở hữu hơn mười người thê thiếp, vô số nữ nhi. Cho đến tuổi trên năm mươi thời điểm ở kỹ viện lại coi trọng nàng Tiểu Thanh ép mua cho bằng được nàng – cũng chính là mẹ của hắn, sinh hạ hắn xong liền treo cổ, sợ hắn bị bắt đi, thừa dịp đêm khuya mẫu thân của hắn nhờ dì Phương dẫn hắn thoát đi thế lực của Ngạo Long Bảo.

Tiếc rằng con kiến làm sao chống chọi lại trời, bọn họ vẫn bị tìm thấy.

Lúc hắn được mang về Ngạo Long Bảo, các thân thích hết sức kinh ngạc và ảo não, nhìn Đường Hạ ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau cũng cố thế lực, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười nhạt.

Không cần đoán, hắn cũng biết là sau khi lão nhân chết, hắn chính là đối tượng đầu tiên những sài lang hổ báo này muốn diệt trừ. Chẳng qua là không biết bọn họ sẽ làm như thế nào, hắn cũng thật tò mò… Từ trong mộng tỉnh lại, Kỳ Vân nhìn sắc trời, “Chúng ta đến đâu rồi?”

“Công tử, cũng sắp đến Phú Dương trấn rồi.”

Thần Hỉ liều mình chịu đựng xúc động muốn ngáp. Có trời mới biết bọn họ ngày đêm không ngừng gấp rút lên đường, đã mấy đêm hắn ăn phong ngủ sương. Vết thương trên người không phải là đánh nhau lưu lại, mà tất cả đều là kiệt tác của con muỗi.

“Đến phú Dương trấn, tìm khách điếm nghỉ ngơi đi.” Kỳ Vân nhìn ra được mọi người đều đã mệt mỏi.

“Đa tạ công tử.” Thần hỉ nghe vậy, thần kinh rung lên.

“Thế nhưng trước đó, dường như có người không nhường đường cho chúng ta .” Kỳ Vân liếc mắt một cái về phía trước ước chừng trăm người đang xung trận.

“Lại tới!” Thần hỉ trợn trắng mắt.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

“Xong rồi! Nên đi thế nào?” Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm bao la, con mãn thiên tinh* chớp chớp thật là giống như đang cười nhạo nàng vô dụng.

(*Con mãn thiên tinh*: sao trên trời)

Đường Tiêu Từ thật là muốn khóc, dựa vào phương hướng chỉ thị của Kỳ Vân, nàng thực sự ra khỏi rừng rậm, nhưng vấn đề kế tiếp là thảo nguyên mênh mông làm thế nào để đi ra ngoài? Nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm kia của Kỳ Vân, trái tim nàng đột nhiên nhảy dựng, bên tai không khỏi bốc lên một hồi hơi nóng hừng hực.

Tại sao nàng lại nhớ tới hắn?

Lắc đầu vứt đi suy nghĩ mê hoặc, trước mắt rời khỏi nơi này là điều quan trọng nhất, nàng nhìn chung quanh tìm đường ra. Ôi! Vô ích, trước lúc mặt trời lặn nàng còn gặp được một người chăn cừu hảo tâm chỉ bảo con đường đi, còn vẽ bản đồ trên đất cho nàng xem nhưng rốt cuộc nàng vẫn đi không ra.

“Vị lão bá bá kia nói là liên tục đi về phía đông, ước chừng nữa dặm hành trình sẽ nhìn thấy một mảng cỏ mũi nhọn lớn cao hơn đầu người, vòng qua cây cỏ mũi nhọn khoảng nữa nén hương liền có thể thấy một cái cửa qua sông, xin người đưa đò chở qua sông là có thể đến được Trường An.”

Theo nàng luyện võ cước trình hẳn là rất nhanh, thế nhưng nàng đi tới trời tối, tại sao không thấy được nửa bụi cỏ mũi nhọn, đừng nói gì đến sông. Có thể xác định chính là: nàng – lại – lạc – đường – rồi!

Bất quá, không thấy được cây cỏ mũi nhọn, cũng thấy được đường mòn của dê, được đàn dê bước qua mà sinh ra đường nhỏ, chẳng qua là nên đi đông hay là đi tây?

Đường Tiêu Từ nhìn chung quanh, vốn định chờ xem có người đi qua hay không, nhưng mà ngộ nhỡ đợi đến trời sáng cũng không có người đi ngang qua, tại đây cái gì cũng không có chẳng phải là muốn nàng ăn ngủ nơi này sao?

Chí ít cũng nên tìm một gốc cây ở dưới bóng cây nghỉ tạm, bằng không có nữa gian nhà rách che đậy cũng tốt, chẳng qua là đi nơi nào tìm đây? Hơn nữa nàng đang rất đói và khát, nơi này vắng lạnh hoang vu ngay cả bóng dáng một chim cũng không thấy, thì làm sao tìm được sông hoặc nguồn nước để bắt cá.

Nếu như nàng có thể giống như dê ăn cỏ mà để sống thật là tốt biết bao, nhưng đáng tiếc nàng lại là người.

Đường Tiêu Từ xoa xoa cái bụng đói, tùy tiện chọn một hướng đi, hiện giờ nàng chỉ cầu xin có thể thấy một người ở đây.

Không biết là nàng đi đúng đường hay là nàng may mắn, thấy xa xa khói bếp lượn lờ, làm cho tinh thần của nàng lập tức phấn chấn lên, lập tức lợi dụng sức gió sử dụng khinh công mà đi.

Không tới thời gian uống cạn nửa chung trà, nàng liền đến được nơi có khói bếp.

Nguyên lai đó không phải là khói bếp mà là cháy!

Nồng nặc bụi tro bay vào mũi xen lẫn khói bụi tung bay, mấy trăm người cưỡi ngựa cùng bó duốc chạy như điên loạn làm cho người ta hoa cả mắt, một đám người ngựa giơ cao cây đuốc bao vây đoàn người của Kỳ Vân.

Chính xác, nàng lại đụng phải bọn họ.

Đường Tiêu Từ cười khổ, có thể thấy được hơn nửa ngày đi đường của nàng đều là uổng công.

“Kỳ môn chủ, mười sáu trại bang lớn mạnh của chúng tôi không tin ép ngươi không ra.” Sáu tên cường đạo cưỡi ngựa cầm đầu cùng trăm người cưỡi ngựa ở bốn phía cười châm biếm.

Mười sáu trại bang điên cuồng cường đạo không phải là ở ngoại thành sao, chuyên môn đánh cướp tơ tằm của thương nhân đi đường, thế nào cũng chạy vào trung nguyên để đánh cướp, hơn nữa vừa ra động chính là sáu trại. Tại sao bọn chúng muốn tìm đến bọn họ? Còn gọi bọn họ cái gì Kỳ môn chủ? Là chỉ Kỳ Vân sao?

Lửa càng đốt càng lớn, nghĩ đến hắn ngồi ở xe lăn, lại hành động bất tiện, đối phương thật là hung ác tàn bạo, người đông thế mạnh, cho dù Thần Hỉ bản lĩnh cao cường nhưng cũng không thể phân thân, vậy hắn chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Nghĩ đi nghĩ lại, lòng nàng lại thấy đau xót.

Lúc này, một trong sáu thổ phỉ đầu lĩnh vung tay lên hô to, “Các huynh đệ, tiến lên.”

“Rống !” Giống như thiên quân vạn mã toàn bộ hướng về phía giữa tấn công.

“Bảo vệ công tử.” Nàng nghe Thần Hỉ bình tĩnh hạ lệnh.

Nguy rồi! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng phải giúp bọn hắn thế nào, nàng hai tay khó chống lại bốn phía, huống chi nơi này có hơn trăm người cưỡi ngựa?

Đột nhiên linh quang nàng chợt lóe.

“Bắt giặc phải bắt vua trước.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã đem hai tên thổ phỉ đầu lĩnh bưng bít xuống ngựa, cũng đoạt xuống binh khí của một số người.

“Tốt” Giọng nói khẽ nhỏ của Kỳ Vân truyền vào trong tai nàng, không biết là đang nói Thần Hỉ hay là nàng?

Bất kể như thế nào nàng đã không có thời gian suy nghĩ nhiều, hiện tại nàng phải xử lí mấy người cao thủ trước mặt.

“Người tới là ai?” Ba người vây khốn nàng.

“Nguyên lai là một con nhóc không biết trời cao đất rộng tới xen vào việc của người khác.”

“Bộ dáng của tiểu cô nương không tệ, dáng người cũng không tồi.” Ánh mắt dâm đãng của hắn làm cho nàng buồn nôn.

Không nghĩ tới ba nam nhân cũng có thể mở chợ bán thức ăn.

“Được lắm, lão lục, nàng là của ta.” Bọn cướp bị cướp đoạt vũ khí xuống ngựa cười dâm đảng. Mười sáu trại bang điên cuồng có thể thành danh cũng không phải là hư danh, chẳng qua là vận khí của nàng tốt mới có thể đánh rớt vũ khí của họ.

“Các ngươi đừng tới đây.” Nàng chăm chú nhìn đến tình huống phía sau bọn họ. Ơ! Thế nào nhanh như vậy liền kết thúc?

Đợi bụi đất tiêu tan, đập vào mắt nàng là Kỳ Vân ngồi trên xe lăn thần khí nhàn nhã phẩm trà, mà Thần Hỉ còn đang bên cạnh dâng trà.

Cằm của Đường Tiêu Từ sắp rơi xuống đất, tại sao có thể như vậy?

“Các ngươi…các ngươi đã làm cái gì vậy?” Lúc này sắc mặt của ba tên thổ phỉ đầu lĩnh còn lại trở nên hoang mang, nhìn binh mã xung quanh ngã xuống, chẳng lẽ ngay cả trăm người ngựa đều đã đi gặp diêm vương?

“Không hề gì, bọn họ vẫn còn sống.” Kỳ Vân thoải mái uống cạn hớp trà, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

“Ngươi. . . . Ngươi. . . .” Mặc dù hai chân của hai tên thủ lĩnh đều phát run nhưng vẫn giương nanh múa vuốt hung ác chỉ vào Kỳ Vân.

“Các ngươi muốn hỏi là ta dùng thủ pháp gì?” Ánh mắt đen sâu thẳm của hắn khiến cho người ta sởn gai ốc.

Tâm tư bị nhìn thấu khiến cho vẻ mặt của bọn họ phút chốc không còn giọt máu.

“Hạ độc? Không! Ta không phải là Quái Y Vô Thường, cũng không phải là Độc Lang Quân của Đường Môn, ta chỉ là dựa vào cái miệng ăn cơm mà tiên đoán mệnh.” Kỳ vân đem cái chén đưa cho Thần Hỉ.

“Kỳ công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Không che giấu được vui sướng đuôi long mày nhảy lên, Đường Tiêu Từ tùy tiện chào hỏi.

Kỳ Vân như thế gật đầu một cái. “Đa tạ cô nương.”

“Không có gì.” Nàng hít sâu, nén rung động của trống ngực , bộ dạng tự nhiên tiêu sái tiến đến lấy ngón trỏ đặt ở chóp mũi của một cường đạo trong đó “Những người này là làm sao vậy, làm sao có thể không chút dấu hiệu rồi ngã xuống? Oa! Còn có hơi thở, thật là lợi hại, các ngươi là làm như thế nào?” Quá thần kỳ, lại không giống trúng độc.

Sắc mặt ba người đại đầu mục của mười sáu trại bang điên cuồng còn lại lúc xanh lúc trắng, tay đặt trên binh khí ở bên hông.

“Khuyên các ngươi nghĩ kỹ rồi hẳn động thủ.” Thần Hỉ đẩy xe lăn Kỳ Vân đến trước mặt ba người, khóe miệng cong lên, cười như không cười đập vào mắt bọn họ “Các ngươi chưa đánh xong nên không cam tâm phải không? Thế nhưng các ngươi không cảm thấy dạ dày là lạ, đầu có chút choáng váng?

Sắc mặt bọn họ trắng bệch. “Các ngươi. . . . Các ngươi làm cái quái gì?” Nói xong, một người trong đó ngã xuống ngựa ngất đi.

“Thân ở đại mạc các ngươi hẳn là có nghe qua loại hoa hỏa dương gì đó.” Kỳ Vân cuối xuống, bẻ một nhánh hoa với từng đóa nhỏ màu xanh.

Đối với các loại thảo dược, độc dược Đường Tiêu Từ rất là quen thuộc nói ”Ta biết, lúc có mặt trời hoa hỏa dương sẽ mở ra từng đóa, ban đêm liền héo tàn, thông thường loại hoa này sinh trưởng cùng một chỗ và xen lẫn trong cỏ nuôi súc vật, cơ bản là nó phải vô hại với cơ thể người nha, tại sao những người này lại. . . .”

Nàng nhìn xung quanh lúc này mới chú ý tới ở bên cạnh Kỳ Vân Hoa Đô nở ra, “Quái lạ, tại sao chung quanh ta Hoa Đô không có nở ra, chỉ có lân cạnh các ngươi vậy. . . . A! Ta hiểu rồi hai loại hoa này là gặp phải nóng sẽ nở ra.”

Thần Hỉ giải thích nghi hoặc trong lòng nàng ”Ban ngày loại hoa râm này nở ra là không độc, nhưng nở ra lúc ban đêm, sẽ tản mát ra nhàn nhạt mê hương, khiến cho người mê man, cho nên biệt hiệu của hoa hỏa dương là hoa ngủ, người chăn cừu để cho dê bò ngựa ăn xong để ngủ đủ."

Một cường đạo bộ dạng cường tráng, đương nhiên cũng sẽ bị…. Thanh âm chưa dứt lại một người đầu mục ngã xuống.” Ở trong cỏ cho súc vật ăn có thêm vào hoa ngủ.”

“Vậy ta như thế nào không có sao?” Đường Tiêu Từ khó hiểu.

“Trên người nàng mang vòng tránh ma quỷ.” Kỳ Vân nhìn nàng chăm chú, trấn môn chi bảo của Đường Môn , chỉ truyền cho người kế vị.

“Làm sao ngươi biết? Đây là của đại sư huynh tặng cho ta, còn dặn dò ta không thể nói cho người khác biết.” Mặc dù nàng không rõ ý tứ của đại sư huynh.

“Nàng nên trở về nhà của nàng đi, sư phụ huynh tỉ đồng môn đều tìm nàng.” Ngồi ở trên xe lăn Kỳ Vân suy đoán nàng ở trong lòng Đường Quân Nghị chiếm trọng lượng không nhỏ, bằng không cũng sẽ không đem Đường môn chi bảo quý trọng như vậy đưa cho nàng.

“Thế nhưng….” Nàng cắn môi dưới, ngượng ngùng nói lại lạc đường.

Thở dài một tiếng, Kỳ Vân ý bảo Thần Hỉ “Chúng ta nên lên đường rồi.”

“Ta có thể đi theo các ngươi hay không?” Nàng liếc nhìn hắn một cái.

“Chúng ta chỉ đưa nàng đến Phú Dương trấn.” Thế nào trên đời lại có một người mơ hồ mù đường như vậy? Ngay cả một đường thẳng cũng sẽ đi quẹo ngoặt, thật phục nàng.

“Đa tạ!” Hai tròng mắt Đường Tiêu Từ long lanh. Thật tốt quá!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

“Thần Hỉ, dừng một chút.” Kỳ Vân nâng tay.

“Công tử, muốn nghỉ ngơi tại đây sao?” Thần hỉ thở ra một hơi, cho là cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, không ngờ câu tiếp theo của công tử lại là “Không thấy nàng.”

“Ai?” Thần hỉ quay đầu trở lại.

“Đường cô nương.” Kỳ Vân khẽ mở miệng nhắc lại câu truy vấn.

“Cái gì?” Lúc này Thần Hỉ mới phát hiện, “Tại sao lại không thấy nàng nữa? Nàng đang làm cái gì? Rõ ràng cứ như vậy một con đường núi, ngay cả đường rẽ cũng không có ấy mà không thấy đi theo nữa, ta thực sự phục nàng. Ta nghĩ cứ buộc một con chó chỉ đường ở trên người của nàng chứ nếu cứ theo đà này phải đi tới khi nào chúng ta mới đến Phú Dương trấn?”

“Chúng ta nghỉ ngơi tại đây một chút.” Kỳ Vân điềm tĩnh sau đó mở sách ra, “Ở xung quanh nơi này nữa dặm tìm một chút, Huyền Nghĩa, ngươi đi theo Thần Hỉ.”

“Dạ!” Huyền Nghĩa chắp tay vái chào.

Thần hỉ lắc đầu thở dài, “Công tử giao lại cho các ngươi.”

Chỉ chốc lát, Đường Tiêu Từ được Thần Hỉ đem cả người cùng ngựa đều dẫn về

“Đa tạ! Ta tưởng là ta lại bị bỏ lại.” Đường Tiêu Từ ngượng ngùng thè lưỡi một cái. Bởi vì mê bông hoa ở ngọn cây cùng động vật liền đã quên đuổi theo. “Kỳ vân, ta nhặt được một con ve thật lớn, từ trên cây rơi xuống cũng không nhúc nhích, ngươi xem giúp ta một chút có phải nó bị thương hay không.” Mở ra lòng bàn tay, là một con ve toàn thân màu đen.

“Trời ạ! Vì một con ve?” Thần hỉ đảo cặp mắt trắng dã.

Kỳ Vân thản nhiên liếc mắt một cái, “Nó đã chết.” Ve cuối thu.

“Thế nhưng mới vừa rồi nó rõ ràng còn đang kêu ở trên cây.” Làm sao có thể thoáng cái liền chết rồi?

“Sinh lão bệnh tử, là quy tắc của vạn vật tự nhiên.” Kỳ Vân nói xong, bất ngờ một viên thủy châu óng ánh trong suốt chợt hiện, nhanh chóng nhập vào mắt của hắn khiến tâm bình tĩnh không gợn sóng trong nháy mắt ngực hắn bị đâm xuống.

Tại sao? Nàng té ngã cũng không khóc, lạc đường cũng không kinh hoàng, lại vì một con ve bé nhỏ không đáng kể mà đau lòng rơi lệ?

“Kỳ Vân, ta đem nó chôn cất có được hay không?” Nàng ngẩng đầu ở khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một giọt nước mắt khẩn cầu.

Kỳ Vân vô ý thức gật đầu một cái, thấy hai mắt nàng đẫm lệ, bộ dáng đau đớn đáng thương, hắn cảm thấy ngực bị giọt nước mắt nóng bỏng kia xuyên qua.

“Cám ơn ngươi, ngươi là một người tốt.” Đường Tiêu Từ cầm ve hướng tới rừng rậm đi.

“Thật chịu không nổi nữ nhân này, chính là hay chuyện bé xé to, như vậy mà cũng khóc.” Thần Hỉ lắc đầu dở khóc dở cười.

“Thần Hỉ, ngươi đi giúp nàng.” Kỳ Vân không lộ dáng vẻ, giọng không cao thấp phân phó, tâm bình tĩnh vô hạn lại bởi vì nàng mà dậy sóng.

“Cái gì?” Thần hỉ kêu to.

“Nàng sẽ lạc đường.” Kỳ Vân thản nhiên nói.

“Dạ!” Thần hỉ suy sụp hạ mặt. Thay vì đợi nàng lạc đường sẽ lại tìm người, tốt hơn hết là tranh thủ thời gian đi theo nàng, hắn vội vàng thi triển khinh công đuổi theo nữ nhân mơ hồ kia.

Kỳ vân nâng cái chén vào miệng uống cạn, phát giác trà đã lạnh, nhưng nhiệt độ ở ngực vẫn chưa biến mất… Liền kêu bọn họ tìm được ngôi miếu đổ nát ở vùng phụ cận trú tạm.

Đường Tiêu Từ tự nguyện đảm đương trách nhiệm canh phòng, nhìn nàng bộ dáng lời thề sắc son cam đoan, bởi vì mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường mà Thần Hỉ cùng tứ đại hộ vệ mệt rả rời liền ngã trái ngã phải chìm vào mộng đẹp.

“Thuộc hạ của ngươi đều đã ngủ, sao ngươi không ngủ? Nơi này có ta là được rồi, ngươi có thể tin tưởng ta, ta sẽ không đem bán ngươi, ta còn phải dựa vào các ngươi giúp ta tìm đường về nhà.” Đường Tiêu Từ ngồi ở trên bậc thềm ngoài cửa ngôi miếu đổ nát, quay lại nhìn Kỳ Vân ngồi ở trên xe lăn.

“Có muốn đi ra ngoài một chút hay không, hít thở không khí, ánh trăng bên ngoài không tệ .” Không đợi miệng hắn mở miệng, nàng đã đẩy xe lăn của hắn đi ra ngoài cửa. “Không ngờ ta lớn đến như vậy là lần đầu tiên đi xa nhà. Ở Đường Môn, tất cả mọi người xem ta là một đứa trẻ, mọi thứ đều phải trông nôm, ta ra cửa xa nhất chỉ có thể đến đâu ngươi biết không? Chính là từ gian phòng đến cửa lớn, thế nhưng ta đã mười bảy tuổi rồi.” Kỳ Vân phì cười nghe nàng rủ rỉ nói chuyện, thấm thoát nàng đã đẩy hắn đi vào rừng rậm rồi.

“Thật vất vả lắm, ta mới xin bà nội để cho ta ra ngoài xem một chút, kết quả mọi người đều phản đối, chỉ có đại sư huynh đối với ta tốt nhất, chỉ có hắn tán thành, là hắn dẫn ta ra ngoài.”

Nghe nàng thổ lộ sự ngưỡng mộ kính trọng đối với đại sư huynh Độc Lang Quân, ngực Kỳ Vân lại khó chịu.

“Ta quên nói cho ngươi biết, ta là người của Đường môn, mọi người vừa nghe đến ta là người của Đường môn đều đã nhượng bộ lui binh, cho nên ta lớn như vậy, ngoại trừ sư huynh sư tỷ ở Đường môn ra cũng không có bằng hữu nào.”

Người giang hồ đối với Đường Môn có nhiều kiêng kỵ, sợ dính cùng người của Đường môn không biết lúc nào sẽ trúng độc mà mất đi mạng nhỏ. Vì vậy nàng muốn kết bạn đã khó càng thêm khó. Thực ra Đường Môn so với những bọn người ngụy quân tử đâm sau lưng, đả thương người trên gianh hồ kia tốt hơn nhiều.

“Ngươi có nguyện ý làm bằng hữu của ta hay không?” Chí ít mới bước chân vào giang hồ tới nay hắn là người đầu tiên đối tốt với nàng.

Đường Tiêu Từ dừng lại, đi vòng đến trước mặt hắn.

“Được thôi” Nàng đơn thuần đến mức khiến mọi người tháo xuống phòng bị, không cách nào sinh ra địch ý.

“Ngươi cũng đừng gọi ta Đường cô nương, ngươi cùng đại sư huynh của ta đồng dạng hãy gọi ta là Tiêu Từ, ngươi rất giống đại sư huynh của ta.” Trong nóng ngoài lạnh.

“Phải không?” Kỳ Vân không biết cảm giác kỳ lạ, không thoải mái ở ngực kia từ đâu mà đến.

“Kia….” Quái lạ, tại sao cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ nhịp tim cũng sẽ không đập nhanh nhưng nhìn đến hắn mặt sẽ đỏ tim đập dồn dập động tâm nói….”Ta có thể gọi ngươi là Kỳ đại ca không?”

“Tùy nàng.” Không biết tại sao, nàng ở trước mặt ngây thơ động lòng người, hắn không thể hạ tâm sắc đá.

“Vừa đúng lúc ta không có ca ca.” Từ trước đến nay hành động của nàng là lực đại suy xét! Nàng quyết định rồi, nàng muốn đi theo hắn để xác định tâm ý của mình.

Hắn không muốn làm ca ca của nàng!

Ý niệm chợt thoáng qua trong đầu khiến cho hắn cả kinh sợ hãi , sau khi Linh Ngọc – nữ tử duy nhất hắn để trong lòng yêu nam nhân khác, cuối cùng nội tâm cũng theo đó từng chút khô héo , hắn còn có thể yêu nữa sao?

“Người nào?” Đường Tiêu Từ xoay người, đề cao cảnh giác, ngắm nhìn bốn phía bất tri bất giác mới phát hiện, một đám người vây quanh bọn họ.

“Xú nha đầu, lại gặp mặt rồi.” Là bè đảng của mười sáu trại bang điên cuồng còn sót lại.

“Sao, các ngươi vẫn còn chưa hết hy vọng.” Đường Tiêu Từ tan vỡ, mười mấy người, một người nàng hẳn là ứng phó qua được.

“Xú nha đầu, việc này cùng nàng không liên can, mau tránh tra, người chúng ta muốn chính là hắn.” Trại chủ cầm đầu nháy mắt ra hiệu, mười người bao vây tấn công bọn họ.

“Các ngươi nhiều người như vậy bắt nạt một người không thể đi được, các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Đường Tiêu Từ thân thủ nhạy bén lấy dao ở bên trong người.

“Ít nói nhảm đưa người cho chúng ta. Chúng ta tha cho nàng một con đường sống.”

“Rốt cuộc ai chết còn chưa biết đâu, các ngươi đừng ép ta động thủ.” Nàng thật sự không thích đánh đánh giết giết.

“Các huynh đệ, tiến lên! Đừng khách khí, bắt được xú nha đầu này liền thưởng cho các ngươi.”

Cùng nhau phun ra tiếng quát, tâm của mười tên cường đạo đều đã ngứa ngáy cười quỷ dị. Lại càng không kiên nể gì thừa cơ giở trò, làm cho động tác thành thạo của Đường Tiêu Từ bắt đầu biến thành trứng chọi đá.

"Các ngươi đừng tới đây." Nàng quyết định trước tiên lui lại bảo vệ Kỳ Vân, tiện tay móc trong ngực ra dược phẩm , cũng không biết là cái gì, sau đó liền vẩy vào mặt bọn cường đạo.

Chốc lát, tiếng kêu rên không ngừng!

Nhất thời mắt của Đường Tiêu Từ choáng váng, nàng nhớ tới đây là xích hạt phấn của sư huynh giao cho nàng. Nếu dính vào người nhất định sẽ khó nhịn đau, tiếp xúc với không khí cũng sẽ đau, nhưng không đến nỗi chết người.

Vì vậy, nàng vội vàng đẩy Kỳ Vân lui lại, chạy đến phạm vi an toàn, nàng mới đột nhiên nghĩ đến, “Kỳ đại ca, ngươi có sao không?” Hắn không giống nàng có châu tránh ma quỷ hộ thân.

Hiện tại mới nghĩ đến hắn! Kỳ Vân mỉm cười lắc đầu, tiếc là Đường Tiêu Từ căn bản không chú ý, lo lắng ngồi xổm xuống, lấy tất cả dược trong ngực ra tìm kiếm.

”Làm sao bây giờ? Lọ nào cũng không phải, rốt cuộc cái nào là thuốc giải?”

“Ta không sao!”

“Ta biết, ngươi vẫn cố chịu đau. Ngươi nhẫn nại một chút, ta lập tức tìm thuốc giải. Được rồi ngươi ăn trước viên này đi, viên này hẳn là thuốc giải.” Đầu nàng cũng không ngẩng lên đưa ra một viên thuốc.

Hẳn là? Kỳ Vân dở khóc dở cười.

“Tiện nha đầu, nạp mạng đi!” Trại chủ nhào đến.

Kỳ Vân không chút cảnh giác nào đưa tay giúp Đường Tiêu Từ chuyên tâm tìm thuốc giải.

Liếc thấy ánh sáng bạc của thanh đao chém tới, nàng theo phản xạ đẩy hắn ra “Nguy hiểm!”

Xe lăn Kỳ Vân hơi lung lay, thiếu chút ngã xuống đất. Nha đầu ngu ngốc này cư nhiên dùng thân thể để đỡ đao! Ngực hắn có đủ loại cảm xúc phức tạp, nhiều nhất là hoang mang cùng tức giận không cách nào lý giải được.

“Ngươi không sao chứ?” Đường Tiêu Từ may mắn kịp thời kéo hắn ra, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm trại chủ toàn thân giờ đây đã sưng đỏ.

“Người, tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên lại đánh lén sau lưng, uổng công các ngươi còn là nhân vật nổi danh trên giang hồ.”

“Công tử, xảy ra chuyện gì?” Thần Hỉ cấp tốc tìm đến, nhanh chóng quật ngã đối phương, hắn quay người lại giật mình khi nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của công tử.

“Các ngươi là cần ta, nếu như gặp lại chuyện như hôm nay một mình ngươi không có võ công lại ngồi ở xe lăn, không có hộ vệ ở bên người xem ngươi làm thế nào. Hoàn hảo hôm nay có ta ở đây, ta có thể bảo vệ ngươi.” Đường Tiêu Từ cười đắc ý nói.

Kỳ Vân chỉ cười nhạt không nói, lắng nghe giọng nói trong trẻo của nàng chảy qua nội tâm giống như gió nhẹ nhàng thổi.

Thần Hỉ nhất thời hoa mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được ôn nhu ở trên mặt của công tử. Có lẽ nàng có thể làm cho công tử tìm về tim đã mất đi.

Bởi vì dọc theo đường đi có quá nhiều chuyện xảy ra, bọn họ lại lần nữa ngủ ngoài đồng hoang sơn dã lĩnh.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

“Thần Hỉ, có cần ta giúp hay không, có chuyện gì ta có thể làm hay không?” Nhìn thấy Thần Hỉ bận rộn chỉ huy, Đường Tiêu Từ đi theo hắn hỏi.

“Không việc gì, chúng tôi đủ người rồi.” Chỉ sợ nàng càng giúp càng bề bộn.

“Thần Hỉ, ta có thể giúp việc săn bắt dã vị.”

(*Dã vị* chính là món ăn dân dã bằng thịt chim muông thú rừng)

“Không cần, Đường cô nương nàng ngồi ở đây là tốt rồi.” Tốt nhất cái gì cũng không cần làm.

“Ta có thể đi nhặt củi khô.”

“Không cần lôi thôi, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ củi khô.” Đến lúc đó lại lạc đường thì phiền toái.

“Oh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiêu Từ không giấu được mất mác, nhìn thấy Thần Hỉ đẩy Kỳ Vân đi hướng về rừng rậm “Kỳ Vân, các ngươi muốn đi đâu vậy?”

“Công Tử chúng tôi phải tắm rửa, nàng còn đi muốn theo?” Thần Hỉ cười cười nói, nàng như con chó nhỏ từ sáng đến tối ở bên cạnh Kỳ Vân còn chưa đủ?

“Ai…. Ai muốn đi cùng chứ.” Vẻ mặt của Đường Tiêu Từ yêu kiều đỏ lên.

“Ta chỉ là hỏi xem coi có việc gì là ta có thể giúp được hay không.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của nàng, Kỳ Vân không nhịn được phá vỡ trầm mặc, ”Nàng có thể ở lại giữ lửa nấu nướng, thay ta chú ý đừng làm cho lửa tắt.” Không biết tại sao, hắn tự nói với mình đừng để ý tới nhất cử nhất động của nàng, nhưng nhìn nàng cùng Thần Hỉ chuyện trò vui vẻ, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ghen tuông.

“Được!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiêu Từ hiện ra sự thẹn thùng ấp úng nói “Kỳ đại ca, vậy…. vậy.… ta cũng muốn đi tắm rữa có được hay không?”

“Có thể, từ nơi này thẳng đi là được. Chỉ có điều đợi hai chúng ta quay về, ta sẽ để Thần Hỉ mang nàng đi.” Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cô nương mù đường như vậy, sau này ai làm phu quân của nàng có thể sẽ rất vất vả.

“Hả, cái gì, bảo ta mang nàng đi?” Chân mày Thần Hỉ treo ngược, nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc hờ hững của chủ tử, hắn không cam lòng nói, “Dạ!”

“Vậy ta chờ các ngươi.” Nàng vội vã ngồi xổm xuống bên cạnh đống lửa.

“Ta sẽ cẩn thận không làm cho lửa tắt.”

“Huyền Trung, Huyền Nghĩa, ở lại đây.” Kỳ vân lạnh nhạt giao phó.

Hai người đại nam nhân giống như cột đá chắp tay vái chào.

“Có nên thêm củi hay không? Lửa này thoạt nhìn thật nhỏ, có thể tắt hết hay không?” Đường Tiêu Từ nhìn bốn khối gỗ thô chồng chất ở đống lửa, sợ nó bất thình lình tắt, vì thế đem hết thảy củi chồng lên, kết quả ngọn lửa bị dập tắt.

Nàng cũng hít sâu một hơi, khẩn trương đem toàn bộ lá rụng cành khô xung quanh chất trên lửa, cũng liều mình thổi hơi, chỉ thấy khói trắng phau phau từ cành lá phía trên toát ra.

“Đường cô nương, chớ lại quá gần, sẽ có nguy….” Huyền Nghĩa nói chưa xong, củi tách ra tung tóe, rồi – oanh một tiếng đống củi bung ra.

Ngọn lửa bay tán loạn, Đường Tiêu Từ hưng phấn nhảy lên.

“Đường cô nương, y phục của nàng.” Huyền Trung khẩn trương chỉ về phía nàng.

“Cái gì?” Nàng còn chưa có phát hiện ra, ngoảnh đầu lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hai người họ.

“Cháy rồi sao!”

“A-” lúc này nàng mới nhìn thấy vạt áo cùng váy bị bốc cháy. Sợ hãi kêu to ” Mau mau, nước nước, làm sao bây giờ? Dập tắt giúp ta.”

“Nhưng mà…” Huyền Trung cùng Huyền Nghĩa hai mặt nhìn nhau, nam nữ thụ thụ bất thân nha! Bất ngờ liếc thấy nàng cầm lên một cái bầu, hai người cực kỳ hoảng sợ, “Đợi một chút, đó là rượu….”

“Oanh” lửa càng không thể cứu vãn, cháy thẳng lên phía trên, Đường Tiêu Từ nhanh chóng cởi áo lụa mỏng màu tím cùng áo khoác bị đốt rụi, hai người vội vã xoay người không dám nhìn.

Nhưng áo lót màu trắng bên trong cùng váy vẫn là không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng “Làm sao bây giờ? Lửa còn đang cháy.” Cởi nữa, nàng sẽ không còn y phục để mặc. Linh quang hiện ra, “Đúng rồi! Từ bên này đi thẳng,” nàng cấp tốc chạy về hướng của Kỳ Vân, trong rừng rậm chỉ thấy một bóng trắng cùng ánh lửa vọt qua.

“Nhanh lên một chút đuổi theo.” Huyền Trung, Huyền Nghĩa nhanh chóng đuổi theo.

Lấp lánh vô số ánh sao, sóng nước mêng mông, đầm nước sâu thăm thẳm màu xanh giống như một màu đen thủy kính, phản chiếu lấp lánh ánh sao trời. Ở sự yên tĩnh đêm khuya, đầu của Kỳ Vân dựa vào một tảng đá lớn ngâm mình ở trong nước, hai tay buông lỏng lồng vào nhau ở sau đầu, thong thả ở trong gió đêm êm dịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.