Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 95




Dự Vương cũng không quá phận, chỉ hôn nàng một chút rồi buông ra. Lương Y Đồng oán giận liếc hắn một cái, mau chóng mặc y phục vào, vội vàng rửa mặt rồi đi ra ngoài sảnh.

+

Nhìn thấy nàng. Lục Cẩm lập tức đứng lên, đánh giá biểu muội một lượt, thấy nàng tuy gầy đi không ít nhưng khí sắc vẫn còn ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm, "Vừa mới dậy à?"

Mặt Lương Y Đồng có chút nóng, sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng giải thích một câu, "Ngày hôm qua trở về muộn nên ngủ cũng muộn, không cẩn thận ngủ quên. Sao biểu tỷ lại tới? Ta còn định lát nữa tới Võ Hưng Hầu phủ."

Lục Cầm nói: "Đến thăm muội. Sau khi tổ mẫu biết muội rời kinh, lo lắng đến hỏng rồi, ta cũng thật sự không yên lòng nên dứt khoát tới đây xem sao."

Lương Y Đồng líu lưỡi, có chút ngượng ngùng, "Biểu tỷ còn hai ngày nữa là đại hôn, vậy mà vẫn chạy tới đây." Lục Cẩm cười cười, hiển nhiên là không đặt chuyện thành thân ở trong lòng.

Lục Cẩm lôi kéo Lương Y Đồng, cẩn thận đánh giá một phen, hỏi nàng về chuyện trên đường đi. Lương Y Đồng từng viết cho Lục Cẩm hai bức thư, thông tin bên trong rất ít, cũng không nói quá tỉ mỉ, lúc này mới cẩn thận hỏi lại một lần.

Lục Cẩm nói: "Hai người đi dùng bữa sáng trước đi, ăn xong thì theo ta tới Võ Hưng Hầu phủ một chuyến, lão thái thái còn đang nhớ thương hai người đấy."

Lương Y Đồng gật đầu, cũng không khách sáo với biểu tỷ, sợ biểu tỷ chờ lâu nhàm chán, Lương Y Đồng kêu Tuyết Mai cầm tới cho Lục Cẩm hai quyển thoại bản để đọc.

Ăn sáng xong, Lương Y Đồng đi theo Lục Cẩm tới Võ Hưng Hầu phủ, Dự Vương cũng đi cùng, rất nhanh đã tới nơi. Trước cửa có hai bức tượng sư tử lớn, cái cửa màu đỏ thắm vô cùng uy nghiêm, nhìn thấy bọn họ, hộ vệ vội mở cửa chính mời vào.

Lần này vẫn giống như khi vừa tới phủ, mấy hài tử đều chạy tới đây. Lục Tự đi đầu tiên, Trăn Trăn chạy ngay phía sau, cả hai đều bổ nhào vào trong lòng Lương Y Đồng, một người hưng phấn gọi cô cô, người kia vui vẻ gọi mẫu thân, mà hai tiểu hài tử còn lại cũng dùng đôi chân nhỏ chạy về phía nàng.

Lục Cẩm nhấc chân đá mông Lục Tự, "Được lắm, hóa ra ở đây chỉ có một cô cô thôi à? Lần nào cũng hoàn toàn bỏ qua ta."

Hai tiểu hài tử tất nhiên nghe được lời nàng ấy nói, kỳ thật bọn họ rất thích Lục Cẩm, nhưng vì Lương Y Đồng lâu rồi mới tới nên nhớ nàng hơn một chút. Sợ Cẩm cô cô tức giận, hai tiểu hài tử lập tức bổ nhào vào trong lòng Lục Cẩm, "Cô cô, cô cô, bọn con không có bỏ qua người."

Lục Cẩm buồn cười mà xoa đầu bọn họ, nàng cũng không thật sự tức giận, chỉ là trêu chọc Lục Tự chút mà thôi. Lục Tự chột dạ mà nhìn nàng, tiểu nam hài kháu khỉnh khi để lộ ra biểu tình này thì vô cùng đáng yêu.

Lương Y Đồng nhịn không được mà xoa đầu Lục Tự, cười nói: "Không phải các con phải đi học à? Sao hôm nay lại không đi?"

Trong phủ có học đường, cũng mời phu tử riêng đến dạy dỗ mấy tiểu hài tử, tất nhiên không có khả năng để tùy ý đám tiểu tử này chơi bời mỗi ngày. Khi Trăn Trăn vừa tới, vì tuổi còn nhỏ nên mới thả rông mấy ngày, hiện giờ cũng đã theo Lục Tự đi học rồi.

Nhưng mà việc học của tiểu hài tử cũng không nặng, cũng chỉ buổi sáng học một canh giờ, buổi chiều học một canh giờ. Lương Y Đồng nhớ rằng buổi sáng đám tiểu hài này bắt đầu học vào giờ tỵ, mà hiện tại chính là giờ tỵ.

Trăn Trăn ngẩng đầu nhỏ đáp: "Mẫu thân nói rằng hôm nay mẫu thân sẽ đến, bọn con không muốn học nên đã xin phép mẫu thân, lúc đầu mẫu thân không cho, đến cuối cùng quyết định để bọn con học vào giờ thìn, thời gian còn lại có thể chơi với mẫu thân."

Lương Y Đồng còn tưởng rằng đến đây thì sau một lúc mới nhìn thấy đám hài tử này, thấy bọn chúng vậy mà lại vì nàng mà chạy đi xin nghỉ học thì có chút buồn cười, "Các con xin phép như thế nào?"

Lục Sênh ngây ngô nói: "Con, con ôm cánh tay của mẫu thân và bá mẫu lắc lắc, lắc nhiều rồi hai người ấy sẽ đồng ý."

Lương Y Đồng không khỏi mỉm cười.

Tiểu hài tử vô cùng hoạt bát, tiếng cười cứ hết đợt này đến đợt khác truyền tới, cơ hồ là chưa từng đứt đoạn. Mọi người nói nói cười cười đi đến Minh Thọ đường.

Dự Vương đi sau bọn họ một bước. Mấy tiểu hài tử đều có chút sợ hãi hắn, chỉ có Trăn Trăn dám ăn vạ bên người hắn, giờ phút này tiểu gia hỏa còn đang cọ tới cọ lui bên người hắn.

Khoảng thời gian này, Lục Quân không ngừng nói với Trăn Trăn, hắn là Vương gia, thân phận tôn quý, Trăn Trăn không được quá mức nghịch ngợm bên người hắn, chung quy là sợ hài tử chọc cho Dự Vương không vui, dù sao thì Dự Vương trong lời đồn cũng không thích tiểu hài tử.

Điều này khiến Trăn Trăn muốn thân cận với hắn nhưng lại không dám ăn vạ quá mức.

Thấy tiểu gia hỏa vẫn luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn trộm mình, Dự Vương cũng ôm vật nhỏ này vào trong lòng.

Trăn Trăn lập tức cười đến cong mắt, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, "Phụ thân, người thật sự đi đánh giặc sao?"

Dự Vương lười biếng "Ừ" một tiếng, hiển nhiên là tuy ôm tiểu gia hỏa lên, nhưng lại không có hứng thú nói chuyện phiếm. Trăn Trăn cũng không thèm để ý, thấy phụ thân nguyện ý ôm mình, tiểu gia hỏa hiểu, phụ thân nhất định vẫn còn thích mình.

Cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa nói không ngừng, trong chốc lát lại hỏi hắn đánh giặc có bị thương không, rồi lại hỏi địch nhân có sợ hắn không. Ba tiểu hài tử đi ở phía trước cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, nam hài tử luôn có hứng thú với mấy chuyện đánh nhau, Lục Tự cùng Lục Sênh đều nhịn không được mà dựng thẳng lỗ tai, cuối cùng dứt khoát lùi lại một bước, tới trước mặt Dự Vương.

Lương Y Đồng chỉ cảm thấy cảnh tượng hắn bị hài tử vây quanh có chút thú vị, nhịn không được mà cong cong môi.

Rất nhanh đã tới Minh Thọ đường, Lục Cẩm dặn dò đám hài tử một câu, "Tằng tổ mẫu của mấy đứa không chịu được ồn ào, lát nữa mấy đứa vào trong thì đều phải ngoan ngoãn, không được làm ầm ĩ, hiểu chưa?"

Đám hài tử ngoan ngoãn gật đầu, cả đoàn người lập tức đi vào. Lão phu nhân nghe được thanh âm thì cũng đã để nha hoàn đỡ dậy, Lục Cẩm cùng Lương Y Đồng tiến lên đỡ hai cánh tay bà.

Trên khuôn mặt của bà mang theo nụ cười hòa ái, ánh mắt khi nhìn Lương Y Đồng lại vô cùng lo lắng. Thấy tiểu cô nương sau khi rời kinh đã gầy đi nhiều như vậy thì đôi mắt ngập nước. Người lớn tuổi rất dễ xúc động, sợ mấy tiểu bối lo lắng nên bà lại khống chế nước mắt không được rơi.

Mấy người đi ở trong Minh Thọ đường trò chuyện, Dự Vương cũng không ngồi lâu, nói mấy câu với lão gia tử và lão phu nhân thì lập tức vào cung. Hắn đi rồi, đám người Đại phu nhân mới được thả lỏng.

Lão phu nhân vẫn luôn cầm tay Lương Y Đồng, không tài nào buông ra được. Tháng trước, sau khi Lục Cẩm trở về từ Dự Vương phủ, bà mới biết chuyện Lương Y Đồng rời kinh. Nếu không phải biết được nàng và Dự Vương đã gặp nhau thì bà sẽ lo lắng đến chết mất, lúc này cũng không quên quở trách nàng hai câu.

"Thân thể của con ốm yếu, còn lặn lội đường xa như vậy, cũng không sợ trên đường gặp phải chuyện gì nguy hiểm."

Lương Y Đồng cười nói: "Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng, không phải con không có việc gì rồi sao?"

Lão phu nhân lắc đầu, chỉ cảm thấy nhìn nàng thì dịu dàng ngoan ngoãn, kỳ thật lại vô cùng có chủ ý, vô thanh vô tức mà đi, đổi thành bà những năm còn trẻ cũng chưa chắc có thể quyết đoán như vậy.

(Vô thanh vô tức: không tiếng động)

Trong cung, Hoàng thượng tất nhiên cũng biết được chuyện Lương Y Đồng rời kinh, nói xong chính sự, biểu tình căng thẳng của hắn mới thả lỏng lại, "Đệ thật sự tìm được một Vương phi tốt, tiểu cô nương nhìn qua nhu nhược yếu lại không ngại ngàn dặm đuổi theo đệ, thực sự là tình thâm nghĩa trọng với đệ."

Nhớ tới Lương Y Đồng, đôi mắt của Dự Vương lập tức trở nên ôn hòa.

Hoàng thượng cũng thật lòng yêu thích một người, tất nhiên là hiểu được tâm tình của Hoàng đệ.

Cô nương mà Hoàng thượng thích rất đơn thuần, vốn không thích hợp ở trong hậu cung, nhưng khi tuyển tú hắn vẫn giữ nàng lại, đáng tiếc là hắn không thể bảo hộ được nàng, chỉ vào cung chưa đến một năm, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.

(Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh)

Vừa nhớ tới chuyện cũ, tâm trạng của Hoàng thượng không khỏi trùng xuống, nói với Dự Vương: "Đã thật lòng thích thì che chở muội ấy nhiều một chút. Lần này đệ lập được đại công, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm đệ đâu."

Mấy Hoàng tử đều không phải đèn cạn dầu, cho dù biết Dự Vương trung thành với Hoàng thượng nhưng vẫn muốn mượn sức. Người nhìn chằm chằm vào hắn rất nhiều, vị trí Dự Vương phi nhất định cũng có không ít người nhớ thương. Cho dù Lương Y Đồng đã gả cho hắn, sau lưng lại có Võ Hưng Hầu phủ, vẫn khó tránh khỏi sẽ có người mạo hiểm hành động.

Sau khi Dự Vương rời kinh, Lương Y Đồng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ bởi vì Dự Vương để lại cho nàng rất nhiều thị vệ, mà cả Hoàng thượng cũng cho người chú ý tới Dự Vương phủ. Dưới tình huống không thể đảm bảo sẽ thành công, mới không có người dám mạo hiểm, chỉ sợ thời gian lâu rồi, một khi thả lỏng đề phòng, sẽ có người thừa nước đục thả câu.

Dự Vương nói: "Hoàng đệ hiểu."

Dự Vương ở lại trong cung ăn cơm trưa cùng Hoàng thượng, dùng bữa xong lại thương thảo với Hoàng thượng một chút về chuyện thúc đẩy nông nghiệp ở biên cương và những tiểu quốc xung quanh.

Chờ đến khi hắn đứng dậy thì đã qua giờ thân, ánh hoàng hôn bao phủ lên Tử Cấm Thành, cung điện nguy nga ngập trong màu sắc ấm áp.

Dự Vương khoác trên người màu của ánh chiều tà, đi ra khỏi Càn Thanh cung. Khi mới vừa bước xuống bậc thang để ra bên ngoài, hắn nghe được tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía hắn. Trong Hoàng cung này, bất kể là cung nữ hay thái giám đều phải rất cẩn thận, gặp phải chuyện lớn cũng không được phát ra tiếng vang. Dự Vương theo bản năng nhíu mi.

Đàm Nguyệt Ảnh xách theo làn váy chạy chậm về phía hắn, mấy nha hoàn bà từ phía sau nàng ta cũng vội vàng đuổi theo, tiếng bước chân cũng là phát ra từ các nàng.

"Vương gia!" Đàm Nguyệt Ảnh chạy đến trước mặt hắn gọi một tiếng.

Dự Vương nhíu mày, liếc nàng ta một cái, "Chuyện gì?"

Nam nhân mặc một thân áo gấm màu đen, vạt áo thêu bốn con mãng xà, cổ tay áo có đường viền màu vàng, nhìn vô cùng ung dung quý phái. Hắn ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy, trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ vừa tới gần đã khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.

Đàm Nguyệt Ảnh bị hắn nhàn nhạt lướt qua thì trong lòng không khỏi co rút một chút.

Nàng ta vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm cổng thành, tất nhiên là biết Dự Vương đã trở lại từ hôm qua. Biết hắn vào cung, nàng ta cũng tìm một cái cớ mà tới, vừa rồi vẫn luôn có nha hoàn giúp đỡ chú ý động tĩnh ở Càn Thanh cung, thấy Dự Vương rời đi, nàng ta cũng chạy nhanh tới, không ngừng đẩy nhanh tốc độ để đuổi kịp.

Lại nói tiếp, Đàm Nguyệt Ảnh cũng chỉ là không cam lòng mà thôi. Trước khi Lương Y Đồng xuất hiện, nàng ta cảm thấy nữ tử nên rụt rè, cho dù trong lòng ngưỡng mộ Dự Vương thì cũng chưa từng giao tiếp với hắn. Hiện giờ Lương Y Đồng đã trở thành Dự Vương phi, nàng ta có chút không cam lòng, mới muốn thử xem nếu nàng ta chủ động, liệu trong mắt Dự Vương sẽ có nàng ta hay không.

Nếu nàng ta đã nỗ lực mà trong lòng hắn vẫn không có nàng ta thì hai người coi như có duyên không phận, ít nhất sau này khi nàng ta nhớ đến hắn cũng sẽ không còn gì tiếc nuối.

Hôm nay nàng ta cố ý trang điểm một chút, không chỉ mặc y phục xinh đẹp, trang sức trên người cũng đều rất quý phái. Sau khi ăn diện lộng lẫy, nàng ta cũng vô cùng kiều diễm, cho dù không thể so sánh với Lương Y Đồng thì ở trong kinh thành này cũng coi như có chỗ đứng.

Đàm Nguyệt Ảnh bình phục hô hấp một chút rồi mới nói: "Không biết Vương gia còn nhớ thần nữ không? Thần nữ là muội muội của Hoàng hậu nương nương, tên là Nguyệt Ảnh, lúc nhỏ còn được Vương gia cứu mạng một lần."

Từ trước đến nay, Dự Vương không có quá nhiều kiên nhẫn với những nữ nhân bên ngoài, giờ phút này thần sắc cũng nhàn nhạt, trực tiếp lên tiếng: "Nói trọng điểm."

Hắn lời ít mà ý nhiều, rõ ràng là không muốn nghe nàng ta dong dài.

Sắc mặt của Đàm Nguyệt Ảnh trắng bệch, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Nam nhân biểu tình lãnh đạm, bộ dáng ít nói ít cười, cũng không vì nàng ta là muội muội của Hoàng hậu mà có nửa điểm quan tâm, lạnh nhạt đến mức khiến lòng dạ của nàng ta như bị ngâm trong nước lạnh.

Nàng ta mím môi, thấp giọng nói: "Vừa rồi ở đằng xa nhìn thấy Vương gia, mới biết rằng người đã hồi kinh. Đường ca của thần nữ cũng ra chiến trường, thần nữ có chút lo lắng cho huynh ấy, thấy Vương gia vào cung nên muốn hỏi người về tin tức của huynh ấy."

Đường ca của Đàm Nguyệt Anh xác thực là có cùng đại quân xuất phát, Dự Vương còn có chút ấn tượng. Hắn ta đi lần này cũng chỉ là muốn có quân công, ngay cả chiến trường còn chưa đặt chân ra lần nào. Dự Vương không thích nhất là con cháu thế gia nào đó ăn chơi trác táng, không có nửa phần bản lĩnh, lại còn ỷ vào thân phận của mình vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, đường ca của nàng ta chính là một trong số đó. Lần này vì hắn ta sợ Dự Vương nên sau khi rời kinh vẫn luôn thu liễm, cũng không có gây ra rắc rối gì.

Lời nói của nàng ta vấp váp, ánh mắt cũng hơi trốn tránh, Dự Vương chỉ vừa liếc một cái đã nhìn ra động cơ của Đàm Nguyệt Ảnh không đơn thuần, hắn lạnh lùng nói: "Thật sự muốn biết tin tức thì sao không đi hỏi Hoàng hậu?"

Hắn nói xong, căn bản không cho nàng ta có cơ hội phản ứng, trực tiếp cất bước rời đi.

Đàm Nguyệt Ảnh cảm thấy đầu óc nổ tung, bên tai cũng nóng rát, căn bản không đoán được hắn sẽ trực tiếp vả mặt mình như vậy, ngay cả một câu cũng không muốn cùng mình nói.

Cho dù biết hắn khó tiếp xúc, nhưng giờ phút này, bị hắn làm lơ như vậy, nước mắt của Đàm Nguyệt Ảnh vẫn lăn xuống. Cô nương dù sao cũng cần thể diện, lần này nàng ta đuổi theo hắn nói chuyện đã lấy hết dũng khí rồi, ai ngờ hắn lại không thèm để ý tới, nửa phần mặt mũi cũng không lưu lại cho nàng ta, nàng ta nào còn dám đuổi theo.

Chỉ sau một lúc, nàng ta đã khóc ướt cả khuôn mặt. Đám nha hoàn nhìn nhau một cái, có chút không biết nên khuyên nàng ta như thế nào, cuối cùng vẫn là một lão ma ma cực kỳ đau lòng, lau nước mắt cho nàng ta, thấp giọng dỗ dành: "Cô nương chớ khóc, trong triều ai không biết Dự Vương chính là khối băng ngàn năm chứ, các đại thần cũng không dám nói chuyện với hắn. Không phải hắn cố ý nhằm vào người đâu, chỉ sợ là khi gặp cô nương khác thì hắn cũng sẽ như vậy thôi, hắn đối với Dự Vương phi cũng chưa chắc đã ôn nhu.

Đàm Nguyệt Ảnh được bà ta dỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng ngừng khóc, nhưng trong lòng nàng ta lại hiểu rõ, hắn đối xử với Lương Y Đồng rất khác biệt. Ngày bọn họ thành thân, nàng ta nhìn thấy từ sau khi vào hôn phòng, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người Lương Y Đồng, khi vén khăn voan ra, đáy mắt vốn không có chút gợn sóng của hắn tràn đầy kinh diễm, còn tràn đầy nhu tình.

Hắn chính là vô tình với nàng ta mà thôi.

Chỉ là, rốt cuộc Lương Y Đồng có cái gì đáng giá để hắn thích? Một tiện nhân mới mười bốn tuổi đã câu dẫn hắn, ngoài chút xinh đẹp thì còn ưu điểm gì khác chứ?

Sự không cam lòng của Đàm Nguyệt Ảnh lại mãnh liệt hơn mấy phần.

***

Lúc này, Dự Vương đã ra khỏi Hoàng cung, trực tiếp tới Võ Hưng Hầu phủ đón Lương Y Đồng về.

Trăn Trăn cũng tung tăng đi theo hai người. Trăn Trăn đã thương lượng với mẫu thân rồi, tiểu gia hỏa đến Vương phủ ngủ một đêm, ngày mai dùng bữa sáng xong lại trở về đi học.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa vẫn luôn nắm tay Lương Y Đồng, Dự Vương hơi nhíu mi, cũng không nhiều lời. Tuy hắn không thích tiểu hài tử, nhưng đối với Trăn Trăn lại rất bao dung.

Sau khi cả ba người cùng lên xe ngựa, Dự Vương mới lười biếng mà chen chân vào, ôm lấy eo tiểu cô nương, sau đó nói với Trăn Trăn: "Qua một năm, con lại lớn hơn một tuổi, buổi tối phải ngủ một mình, không thể dính lấy phụ thân cùng mẫu thân, hiểu không?"

Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu, đấm vào ngực mình nói: "Hiện tại con đã lớn rồi, cũng không ngủ cùng Hạ Nhi tỷ tỷ nữa, gần đầy con đều ngủ một mình."

Lương Y Đồng nhìn Dự Vương một cái, tất nhiên là hiểu vì sao hắn lại không hy vọng Trăn Trăn ngủ cùng bọn họ. Má nàng có chút nóng lên, nhéo nhéo khuôn mặt của Trăn Trăn, khen một câu, "Trăn Trăn thật lợi hại."

Trăn Trăn cười cong môi, đang muốn bổ nhào vào lòng mẫu thân mà làm nũng thì lại bị phụ thân xách cổ áo. Dự Vương kéo tiểu gia hỏa ngồi lên đùi hắn, nói: "Nam từ hán đại trượng phu, đừng động một tí là nhảy vào trong lòng mẫu thân, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi nữa."

Trăn Trăn nói không nên lời, ngoan ngoãn ngồi trên đùi phụ thân, lại nhịn không được mà hỏi Dự Vương: "Phụ thân, khi nào mẫu thân mới có tiểu bảo bảo?

Lương Y Đồng ngẩn ra một chút, hiển nhiên không đoán được tiểu gia hỏa sẽ đột nhiên hỏi như vậy.

Trăn Trăn cong môi, hưng phấn nói: "Đại cô cô đã có bảo bảo rồi, mẫu thân nói con cùng Đại ca rất nhanh sẽ có tiểu đệ đệ tiểu muội muội. Nếu mẫu thân cũng có tiểu bảo bảo thì con có thể có thêm hai đệ đệ muội muội rồi."

Lương Y Đồng lúc này mới nhớ tới, lão phu nhân nói Đại biểu tỷ đúng là có thai rồi, lần này đã là thai thứ hai. Khi Lương Y Đồng mới rời kinh thành thì biểu tỷ đã hoài thai.

"Trăn Trăn thích đệ đệ muội muội sao?"

Trăn Trăn gật đầu. Trước kia tiểu gia hỏa còn ở bên ngoài, bên cạnh căn bản không có bạn chơi cùng, khi nghe tiếng tiểu hài tử cách vách chơi đùa, tiểu gia hỏa vô cùng hâm mộ. Trăn Trăn rất thích cuộc sống hiện tại, cũng hy vọng có thêm đệ đệ muội muội, như vậy có thể giống như Đại ca, được thật nhiều người gọi là ca ca!

Đôi mắt của Lương Y Đồng giật giật, nhịn không được mà liếc Dự Vương một cái, ai ngờ nam nhân cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt của hắn hẹp dài, cảm xúc được thu liễm rất sâu, căn bản không nhìn ra hắn có thích tiểu hài tử hay không.

Gương mặt của Lương Y Đồng có chút nóng. Bọn họ tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ mới viên phòng hơn một tháng mà thôi, nhất định không thể hoài thai nhanh như vậy.

Bất tri bất giác đã đến Dự Vương phủ, sau khi xuống xe, Lương Y Đồng nhận được thư của Trịnh Hiểu Nhã. Cũng không biết Trịnh Hiểu Nhã nghe ngóng từ chỗ nào mà biết chuyện nàng đi Hoa thành, lo lắng cực kỳ, lập tức viết thư tới Dự Vương phủ.

Lương Y Đồng viết thư hồi âm cho Trịnh Hiểu Nhã xong mới dẫn Trăn Trăn đi dùng bữa tối.

Buổi tối, sau khi dỗ Trăn Trăn đi ngủ, Lương Y Đồng mới trở lại chỗ ở của mình. Dự Vương đã lên giường, nam nhân dựa người vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, không chút để ý mà nhìn qua, so với ngày thường thì nhiều thêm mấy phần lười biếng.

Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng trở lại, Dự Vương nhíu mi, ném quyển sách sang một bên, "Rốt cuộc cũng trở lại rồi? Thích tiểu hài tử như vậy sao? Hửm?"

Hắn nói rồi kéo nàng vào trong lòng. Lực đạo của nam nhân rất lớn, Lương Y Đồng trực tiếp ngã ngồi lên người hắn, khi da thịt va chạm, cảm xúc mềm mại thật sự quá tốt đẹp, Dự Vương nhịn không được mà nhéo một cái.

Bên tại Lương Y Đồng nóng như thiêu như đốt, cho dù đã viên phòng, đã bị hắn chạm vào không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn vô cùng xấu hổ, đỏ mặt đẩy hắn ra một chút, "Cũng không có lâu như vậy."

Nàng đúng là rất thích tiểu hài tử, tiểu hài tử không có nhiều tâm nhãn như người lớn, bọn họ hồn nhiên lại đáng yêu. Mỗi lần ở cùng với tiểu hài tử, nàng đều vô cùng thả lỏng, mà Trăn Trăn lại ỷ vào nàng như vậy, nàng đương nhiên muốn ở cùng tiểu gia hỏa nhiều hơn.

Nàng cũng chỉ dỗ tiểu gia hỏa ngủ, kể vài câu chuyện xưa, cũng không lâu lắm, mà ngữ khí của Dự Vương lại như nàng đang vứt bỏ hắn, không muốn trở về vậy.

Dự Vương lại nói: "Thích cũng không thể sinh vào lúc này, nàng vừa mới cập kê, còn đi đường lâu như vậy, gầy đi rất nhiều, vốn không còn tí thịt nào, thật sự có thai thì sinh như thế nào?"

Lương Y Đồng cũng đâu muốn hiện tại sinh hài tử, loại chuyện này không phải còn xem duyên phận sao? Thấy hắn nói như vậy, má nàng có chút nóng lên, "Tự nhiên nói cái này làm gì?"

Dự Vương còn không phải sợ nàng không có thai sẽ cảm thấy mất mát hay sao.

Hôm nay khi ở trên xe ngựa, hắn đã chú ý tới động tác nhỏ của nàng. Lúc Trăn Trăn hỏi khi nào nàng có tiểu bảo bảo, nàng rõ ràng đã vuốt ve bụng một chút, biểu tình không chỉ thẹn thùng, trong mắt còn mang theo chút chờ mong, hiển nhiên là hy vọng bảo bảo tới.

Tiểu cô nương ngây thơ, hoàn toàn không hiểu quá nhiều về chuyện phòng the, cũng không hề biết rằng vào những thời điểm cuối cùng. Dự Vương rút ra ngoài là vì sợ nàng mang thai quá sớm.

Thấy nàng thẹn thùng, trên mặt Dự Vương nở nụ cười, "Được, không đề cập tới nữa, một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng, xác thật không nên nói mấy cái này."

Hắn rõ ràng là cố ý trêu nàng, Lương Y Đồng không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn một cái. Đôi mắt đào hoa của nàng vốn là cực kỳ xinh đẹp, giờ phút này càng thêm lấp lánh, vô cùng động lòng người, Dự Vương cơ hồ là lập tức có phản ứng.

Hiện giờ hắn đã rất am hiểu việc này, chỉ cần một lát đã khiến cho tiểu cô nương thất thần. Lương Y Đồng thậm chí còn trong lúc ý loạ/n tình mê, gọi hắn là ca ca.

Ánh mắt của Dự Vương càng tối đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.