Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 32




Sau khi đi đến nội thất, Lương Y Đồng mới phát hiện tiếng nước truyền tới từ phòng trong. Thanh âm vừa rồi của Dự Vương thực sự có chút kỳ quái, Lương Y Đồng hơi lo lắng nên đi vào.

Lúc này, Dự Vương đang tắm rửa. Vừa rồi hắn một thân hỏa khí, dứt khoát chạy đi tắm nước lạnh, ai ngờ lại lần nữa nhớ tới bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, hắn nhất thời không khống chế bản thân được mới... Dự Vương nào nghĩ đến, hắn chỉ mới thở hổn hển một chút đã bị tiểu nha đầu ngoài cửa sổ nghe lén.

Khi nghe được tiếng bước chân của thiếu nữ, thân thể hắn cứng đờ. Lương Y Đồng gọi hắn một tiếng, "Vương gia? Người ở đâu?"

Thấy quả thật là nàng, Dự Vương đứng lên từ bồn tắm, cầm lấy y phục khoác lên người, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

Lương Y Đồng cũng đã đi đến.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong nội thất, cả người nàng đều cứng lại.

Nam nhân đưa lưng về phía nàng, trên người chỉ kịp mặc cái áo, đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện trong làn nước, có thể thấy là chỉ vừa tắm được một nửa thì nghe thấy động tĩnh nên mới vội mặc đồ. Cả người còn ướt nên y phục dính chặt vào da thịt, dáng người hoàn mỹ tráng kiện của nam nhân hoàn toàn lộ ra.

Cả người Lương Y Đồng đều ngây dại, vô luận như thế nào cũng không đoán được là hắn đang tắm. Có bao nhiêu người bố trí bồn tắm trong nội thất chứ? Huống chi vừa rồi hắn còn phân phó cho nàng kêu nha hoàn đi lấy cơm, rõ ràng là sắp dùng bữa tối, sao đột nhiên lại chạy đi tắm!

Gương mặt Lương Y Đồng dần dần đỏ lên. Thấy tiểu cô nương đứng ngây ngốc không nhúc nhích, thanh âm Dự Vương càng thêm khàn đυ.c, chỉ cảm thấy thật sự muốn mạng. Hắn không xoay người lại, trực tiếp ngồi lại trong bồn, khi thân thể tiếp xúc với nước lạnh vẫn vô cùng nóng bỏng.

Hầu kết của hắn lăn lộn, đôi mắt sâu thẳm, "Ngây ngốc ở đó làm gì? Nếu không có việc gì làm thì có thể lại đây kỳ lưng giúp ta."

Lương Y Đồng lập tức phản ứng lại, kỳ cái gì mà kỳ chứ! Nàng chạy trốn rất nhanh, như một con thỏ nhỏ, mới đó đã không thấy hình bóng đâu nữa. Dự Vương nhắm mắt, che đi ham mu.ốn mãnh liệt của mình.

Lương Y Đồng trực tiếp trở về Thanh U đường, cũng không dám ở lại ăn tối với hắn nữa. Trên đường chạy về, trái tim nàng còn đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Nàng vậy mà lại xông thẳng vào... Quá kỳ cục rồi!

Nghĩ đến lời Dự Vương nói, nhiệt ý trên mặt nàng mới rút đi đôi chút. Thấy hắn không có nửa phần xấu hổ, còn bảo nàng tới kỳ lưng, nàng mới nhận thấy hành động chạy trốn của mình có chút quá khoa trương. Có cái gì mà phải trốn, lúc trước chính nàng nói muốn ở lại bên cạnh hắn hầu hạ, giúp hắn kỳ lưng cũng là nên làm mà?

Nhịp tim của Lương Y Đồng dần dần khôi phục bình thường, sau đó liền có chút hối hận. Nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể nam nhân, hoảng cái gì chứ?

Lương Y Đồng áp chế cảm giác không ổn, bối rối quay lại Trúc Du đường. Bên người Dự Vương không có hạ nhân, chỉ có hai thị vệ đứng ngốc ở chỗ cũ, trong viện an tĩnh trước sau như một, cho nên cũng không có người nào nhìn thấy bộ dáng chạy trối chết của nàng.

Nàng hơi yên lòng một chút.

Hiện giờ nàng tới Trúc Du đường đã không cần thông báo, chào hỏi với bọn thị vệ xong liền đi vào nội thất. Chờ đến khi nàng lấy hết can đảm bước vào phòng tắm, lại thấy Dự Vương đã đi ra.

Nam nhân đã khoác áo lên, tuy rằng vạt áo vẫn còn chưa chỉnh tề, nhưng dáng vẻ lại vẫn vô cùng tuấn mỹ. Đôi mắt của Dự Vương đen láy, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, bước chân cũng ngừng lại. Thân hình hắn cao lớn, bao phủ hoàn toàn thân hình nho nhỏ của nàng.

Lương Y Đồng cúi đầu, lúng ta lúng túng: "Vương gia tắm xong rồi sao?"

Ánh mắt của Dự Vương trượt xuống theo cái cổ trắng nõn của nàng, liếc qua đôi môi phấn nộn, lại lưu luyến ở chỗ xương quai xanh, sau đó mới dời mắt, "Không phải trốn rồi sao? Sao đã về rồi?"

Hai cái tay nhỏ của Lương Y Đồng vô thức siết lấy nhau, lắp bắp, "Không có, ta, tay của ta không sạch lắm, nên mới trở về rửa một chút, ai ngờ Vương gia lại tắm nhanh như vậy."

Nàng nói xong thì ngẩng đầu, lấy hết can đảm liếc hắn một cái. Ánh mắt của nam nhân thâm thúy, dường như cuồn cuộn sao trời, lại mang theo sự bao dung, bộ dáng cũng không giống đang tức giận, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười xinh đẹp, "Ta giúp Vương gia mặc y phục nhé?"

Ánh mắt của Dự Vương dừng lại ở hai lúm đồng tiền của nàng. Thực ra là hắn muốn nổi giận, lần đầu có tâm tư phát tiết lại bị người khác làm gián đoạn, làm sao có thể vui vẻ, nhưng hắn lại không có biện pháp nào với nàng.

Nếu hắn còn chút lý trí thì nên cự tuyệt nàng, dù sao thì việc tắm rửa vừa rồi cũng có liên quan tới nàng. Nhưng mà, chỉ nhìn nụ cười lấy lòng của nàng, nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu cô nương này, đáy lòng của hắn liền trở nên mềm mại, lời cự tuyệt không thể nói ra khỏi miệng.

Thấy hắn không cự tuyệt, trong mắt Lương Y Đồng lập tức hiện lên niềm vui sướиɠ. Biết là hắn không tức giận, nàng liền ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn. Bây giờ hắn mới chỉ mặc áo trong, chưa có áo ngoài, Lương Y Đồng liền giúp hắn chỉnh sửa vạt áo trước.

Khung xương của nàng nhỏ, nhìn vô cùng thấp bé, cái đầu cũng chỉ cao tới ngực hắn. Sau khi tới gần, nàng liền vươn tay chỉnh lại vạt áo cho hắn.

Đang chỉnh, nàng giương mắt lên lại không cẩn thận nhìn thấy vòm ng.ực rắn chắc của hắn, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên, nhịn không được mà nuốt nước miếng. Nàng không dám nhìn nhiều, kéo lại vạt áo của hắn rồi lập tức lui về sau một bước.

Thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng, rất là thẹn thùng, tâm tình của Dự Vương cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Nguyên bản hắn đã cảm thấy mùi hương trên người nàng rất dễ ngửi, hiện giờ còn có một chút tâm tư khác với nàng, hắn thậm chí còn có cảm giác mê muội. Khi mũi sữa cùng với thảo dược quanh quẩn bên chóp mũi, trái tim hắn đập nhanh hơn vài phần.

Lúc này, Lương Y Đồng đã lấy y phục trên giá treo xuống, sau đó quay lại chỗ hắn. Giờ phút này Dự Vương vô cùng nghe lời, nói giơ tay liền giơ tay, nàng rất thuận lợi mà mặc áo cho hắn. Vì đã không còn là lần đầu hầu hạ người khác mặc y phục, động tác của nàng vô cùng thành thục.

Dự Vương chỉ cho rằng nàng trời sinh thông tuệ, đối với việc nàng quá thành thục cũng không nghĩ nhiều.

Lương Y Đồng giúp hắn mặc áo ngoài xong, đeo đai lưng cho hắn, đôi tay nhỏ của nàng khó tránh đυ.ng phải eo hắn, vì là đang mặc y phục cho hắn nên nàng cũng không quá khẩn trương.

Nàng đeo cho hắn từ phía sau, rất có cảm giác đang ôm lấy eo hắn.

Dự Vương chỉ cảm thấy sự khô nóng thật vất vả mới áp xuống được, hầu kết không khỏi tiếp tục lăn lộn. Hắn đẩy tay tiểu cô nương ra, thấp giọng nói: "Còn lại để ta."

Dù sao cũng đã mặc xong rồi, Lương Y Đồng liền ngoan ngoãn lui sang một bên, chờ hắn mặc xong thì mới nhịn không được mà hỏi, "Vương gia sao lại tắm vào lúc này?"

Dự Vương nhàn nhạt nói: "Có chút nóng."

Gần đây thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, câu có chút nóng này của hắn khiến Lương Y Đồng hoàn toàn mơ hồ. Nhưng nàng cũng không nghĩ ra được lý do hắn đột nhiên đi tắm, bình thường người ta trước khi ngủ mới tắm mà.

Nếu nàng sớm biết là hắn đang tắm thì căn bản sẽ không đi vào. Còn có âm thanh kỳ quái kia nữa, nghe cực kỳ giống như hắn bị hen suyễn. Nhưng lúc này Lương Y Đồng lại nghĩ là mình nghe lầm, cũng không hỏi nữa.

Kiếp trước tuy nàng ở bên cạnh Tam Hoàng tử hai năm, nhưng vì Tam Hoàng tử không thể gia,o hợp, Lương Y Đồng kỳ thật cũng không hiểu nhiều về chuyện nam nữ. Dù sao thì nàng cũng chỉ hầu hạ Tam Hoàng tử tắm gội, giúp hắn kỳ cọ lưng một chút, rất hiếm khi đến gần.

Lúc này nàng cũng không nghĩ quá nhiều, hai người liền cùng nhau ra khỏi phòng. Lương Y Đồng đã thầm quyết định, lần sau phải ngoan một chút, không nên xông vào phòng hắn như thế nữa, cũng may là Vương gia không trách tội.

Lại nói, nàng kiến thức hạn hẹp, bản thân không có phòng tắm riêng nên cũng không hề biết trong nội thất có thể thiết kế thêm một bồn tắm. Khi nàng muốn tắm, đều là nha hoàn nấu nước cho nàng, đổ vào thùng gỗ rồi trực tiếp tắm trong đó.

Nàng nào biết là hắn vào đó tắm, còn tưởng là hắn bị thương nên mới kêu như vậy. Đúng là quan tâm quá hóa loạn, thấy hắn không có việc gì, Lương Y Đồng cũng yên tâm.

***

Thời gian thong thả trôi qua, bất tri bất giác đã qua vài ngày. Lương Y Đồng đã theo Lương lão gia tử học vẽ được một thời gian, hôm nay khi đi ra từ Thọ An đường, ai ngờ lại gặp phải Lương Việt Trầm.

Mấy ngày này nàng chỉ gặp hắn hai lần, mỗi lần khi Lương Y Đồng hành lễ với hắn, hắn đều chỉ chăm chú nhìn nàng, không gật đầu cũng không nói lời nào. Lương Y Đồng đã trải nghiệm qua sự điềm nhiên của Dự Vương, cũng trải nghiệm qua sự cổ quái của Tam Hoàng tử, nên bây giờ cũng không thấy hắn quá mức quái dị.

Vốn tưởng rằng hôm nay hắn vẫn sẽ như cũ, đang lúc nàng muốn đi qua hắn, ai ngờ nam nhân kia lại đột nhiên mở miệng, "Ngươi tên là Lương Y Đồng à?"

Lương Y Đồng hơi sửng sốt một chút, cười nói: "Ừm, Tam công tử có việc gì sao?"

Thiếu nữ một thân y phục vàng nhạt, ngũ quan càng có vẻ non nớt hơn, Lương Việt Trầm lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Lương Y Đồng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, mà Lương Việt Trầm cũng thấy có chút không đúng lắm.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngũ quan của thiếu nữ, ban đêm hắn liền gặp một giấc mộng. Hắn ở trong mộng một lần nữa nhìn thấy thiếu nữ ấy, chẳng qua là so với hiện tại, nàng bớt đi một chút ngây ngô, vóc người cũng cao hơn nhiều.

Nàng đi ra từ một viện tử xa hoa, dáng người thướt tha nhu mì, eo nhỏ đến mức hai bàn tay nắm đã đủ. Khi chậm rãi đi tới, khuôn mặt thanh lệ vô song kia cũng lộ ra, rõ ràng là không hề trang điểm, nhưng nhan sắc lại quá xinh đẹp, làm người ta vừa gặp khó quên.

Nàng giống như vừa mới khóc xong, đuôi mắt còn hơi phiếm hồng, dáng vẻ đáng thương lại càng thêm khả ái. Nhìn kỹ một chút, môi nàng còn có chút sưng đỏ, tựa hồ là vừa mới bị nam nhân hôn qua. Rõ ràng là ngũ quan vô cùng thanh thuần, toàn thân lại lộ ra vẻ kiều mị khó tả.

Khi đôi mắt xinh đẹp của nàng lướt qua hắn thì vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đi ngang qua. Chỉ nhìn nhau một cái, hắn đã có cảm giác vạn kiếp bất phục, muốn ôm nữ hài tử ấy vào trong lòng, tùy ý hôn nàng, muốn lưu lại hơi thở của mình trên người nàng.

Đêm đó, Lương Việt Trầm đang mơ thì bừng tỉnh, khi tỉnh lại thì đôi mắt của hắn tối sầm lại như một hồ nước giữa trời đêm. Lúc ấy hắn vẫn chưa quan tâm rốt cuộc giấc mộng kia có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy thiếu nữ này có lực hấp dẫn rất lớn với mình, rõ ràng là chỉ mới gặp mặt lần đầu hắn lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc với nàng, quen thuộc đến nỗi từng sợi tóc của nàng cũng làm hắn si mê.

Từ trước đến nay hắn luôn khắc chế, tuy rằng bên cạnh có một người thông phòng, nhưng cũng chưa từng trầm mê nữ sắc, vậy mà một thiếu nữ nho nhỏ lại khiến hắn rối loạn tâm thần. Lương Việt Trầm thậm chí còn hoài nghi có phải nàng hạ cổ với mình không.

Qua hai ngày, vì có việc phải tìm lão gia tử, hắn tới Thọ An đường, lại lần nữa gặp được nàng.

Đến ban đêm, hắn vậy mà lại có một giấc mộng nữa. Hắn ở trong mộng lại lần nữa bước vào địa phương xa hoa dị thường kia, lần này hắn không nhìn thấy nàng, nhưng lại từ trong miệng Tam Hoàng tử biết được tên nàng. Cành trong mơ quá chân thật, giống như là từng phát sinh rồi vậy.

Nàng ở trong mộng tên Lương Y Đồng, là nữ nhân của Tam Hoàng tử.

Sự nhận thức này khiến cả người hắn sinh ra một loại cảm giác khó chịu. Hắn ở trong mộng có quan hệ không tồi với Tam Hoàng tử, trực tiếp xưng huynh gọi đệ, nhưng đến khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn lại mơ ước đến nữ nhân của huynh đệ.

Lần này Lương Việt Trầm tỉnh lại, trong lòng lại có một cảm giác mất mát. Sự khát vọng đối với thiếu nữ ấy dường như đã khắc sâu trong xương cốt, khiến cho hắn ở hiện thực cũng có cảm giác khó chịu.

Cho nên lần này, hắn lại tới Thọ An đường, chờ đến khi nàng rời đi, chỉ vì muốn có một đáp án, nàng rốt cuộc có phải là Lương Y Đồng hay không.

Nếu đúng là vậy thì giấc mộng của hanws là như thế nào? Chẳng lẽ là đoán được tương lai? Hắn của tương lai cầu mà không có được nàng, nên mới mơ thấy nàng?

Lương Việt Trầm toàn thân căng thẳng, khi nhìn thấy thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu thì trong lòng hắn tựa hồ như bị luân hãm hoàn toàn, trong nháy mắt kia, Lương Y Đồng mơ hồ có cảm giác bị xâm lược.

Nàng vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Tam công tử không có việc gì nữa thì ta đi trước."

Khi nàng đi qua người y, trong lòng y lại lần nữa nảy sinh loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác này chính là sợ nàng sẽ biến mất, hắn trực tiếp duỗi tay bắt lấy nàng.

Cánh tay nam nhân cứng như sắt, trực tiếp cầm lấy cổ tay của nàng. Lương Y Đồng chấn kinh mà lui về phía sau một bước, vội vàng giãy giụa, đôi mắt tròn xoe nhìn y, buồn bực nói: "Công tử làm gì vậy?"

Nha hoàn nhìn thấy một màn này cũng có chút sửng sốt.

Khi nhìn đến đôi mắt hoảng loạn của nàng, Lương Việt Trầm mới khôi phục lại lý trí. Hanws cũng không muốn lưu lại cho nàng ấn tượng như một tên đăng đồ tử, lập tức giả bộ như không có việc gì mà buông lỏng tay, thấp giọng nói: "Chờ một lát, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi."

Thấy y buông lòng tay, hoảng loạn trong mắt Lương Y Đồng mới tan đi một chút. Đây là Thọ An đường, trong phủ cũng có không ít hạ nhân, hắn dù là người xấu thì cũng không thể hành hung. Sau khi nghĩ thông suốt thì Lương Y Đồng mới an tâm hơn chút.

Tuy rằng đã không còn sợ, nhưng Lương Y Đồng vẫn hơi lui về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách. Không biết vì sao, nam tử trước mặt không lớn hơn Tống Trần Khang là bao nhiêu, nàng lại cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách trên người hắn. Loại cảm giác này, nàng chỉ từng cảm nhận được khi ở bên cạnh Dự Vương và Tam Hoàng tử.

Đôi mắt hẹp dài của Lương Việt Trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng nói: "Ngươi có quen Tam Hoàng tử không?"

Khi nghe đến Tam Hoàng tử, hắn nhìn rất rõ sự sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ, đó là sự sợ hãi khắc sâu vào xương tủy. Biểu tình này khiến hắn nhớ lại nàng trong mộng, thiếu nữ khi đi ra từ trong viện tử cũng có biểu tình giống như vậy.

Hắn mím môi, không lên tiếng nữa, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cũng không biết đang suy tư cái gì.

Lương Y Đồng sau khi hoảng loạn thì đã dần bình tĩnh lại, "Tam Hoàng tử là Hoàng tử, thiên hạ này có ai không biết hắn? Nhưng còn chưa tới mức quen, ta còn có việc, đi trước đây."

Lương Y Đồng nói xong thì vội vàng rời khỏi Thọ An đường, nam nhân kia vẫn nhìn chằm chằm nàng, chỉ cảm thấy trên lưng như bị kim chích. Khi đi qua nguyệt môn, không còn cảm nhận được ánh mắt của hắn nữa, thấp thỏm trong lòng cũng tan đi đôi chút.

Kiếp trước, ở Tam Hoàng tử phủ, nàng chỉ gặp Lương Việt Trầm một lần, mơ hồ nhớ là Tam Hoàng tử dường như rất chào đón hắn. Nàng thực sự không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới Tam Hoàng tử, chẳng lẽ trong lúc Tam Hoàng tử thu phục hắn cũng có nhắc tới nàng?

Nhưng vì sao Tam Hoàng tử phải nhắc đến nàng?

Lương Y Đồng cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, bởi vì khi nhìn thấy hắn ở kiếp trước, nàng đã cảm thấy hắn rất kỳ lạ. Lương Y Đồng cũng không tiếp tục nghĩ sâu hơn, chỉ tự dặn bản thân về sau cách xa hắn một chút.

Một đời này, nàng không bao giờ muốn có quan hệ gì với Tam Hoàng tử nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.