Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 31




Lương Y Đồng nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đúng là có chút không thoải mái, "Chỉ chua xót một chút thôi, không quan trọng. Sao Vương gia lại tới đây? Tìm ta có việc gì sao?"

Buổi chiều Dự Vương có việc tới Hộ bộ, cũng là đến khi hoàng hôn buông xuống mới về, khi đi ngang qua Thanh U đường thì thấy toàn bộ viện tử đều tối, hắn mới đi qua nhìn thử.

Thanh U đường nguyên bản cũng chỉ có Ngọc Cầm cùng Lương Y Đồng, Ngọc Cầm mỗi tháng có một ngày nghỉ phép, buổi chiều làm xong việc thì đã về nhà rồi, buổi tối ngày mai mới trở lại. Lương Y Đồng chưa về, toàn bộ Thanh U đường đều trở nên yên lặng tịch mịch.

Hắn vừa mới tiến vào thì đã nghe thấy bước chân của thiếu nữ, liền dứt khoát đợi một chút.

Nghe được vấn đề này, Dự Vương trả lời: "Không có việc gì, thấy nơi này không thắp đèn nên ta tới nhìn thử, sao lại về muộn như vậy?"

Hắn vừa nói vừa sai thị vệ thắp đèn, không gian lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Lương Y Đồng đáp lời: "Ta cùng Tuyết Mai ôn chuyện, bất tri bất giác trời đã tối sầm, không có chú ý tới thời gian."

Hiểu được Tuyết Mai có lẽ là nha hoàn trước kia của nàng, Dự Vương nói: "Nếu ngươi muốn để nàng ta hầu hạ bên cạnh thì có thể đem người vào Vương phủ."

Lương Y Đồng cười nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, nhưng mà không cần, hiện giờ nàng ấy có nơi mới để đi rồi. Khi nào ta nhớ nàng ấy thì lại đi tìm nàng ấy nói chuyện là được."

Lương Y Đồng có tính toán của riêng mình, cũng không giải thích nhiều, cười cười chuyển chủ đề, "Nếu Vương gia đã tới rồi thì vào ngồi một chút đi."

Đêm khuya tĩnh lặng, một nam một nữ chung phòng, truyền ra ngoài thì nhất định sẽ không tốt cho thanh danh của nàng, Dự Vương nói: "Không cần, ngươi dùng bữa đi, rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm! Vương gia cũng vậy."

Lương Y Đồng tiễn hắn rời khỏi Thanh U đường mới trở lại phòng. Nàng đặt ngọc bội tổ mẫu tặng vào trong hộp gấm, đang muốn đến phòng bếp lấy đồ ăn thì đã thấy một nha hoàn bưng tới.

Hiểu được là Dự Vương phân phó, trong lòng Lương Y Đồng trở nên ấm áp, lại càng quyết tâm sau này phải thật tốt với hắn, nếu hắn vẫn không có ý định thành thân sinh con thì về sau có nàng có thể dưỡng già cho hắn. Dù sao thì hắn cũng lớn hơn nàng mười hai tuổi, nhất định là sẽ già trước.

Điều kiện tiên quyết là kiếp này nàng phải sống thật tốt đã.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài phủ có người tới tìm nàng. Khi gã sai vặt chạy tới thông báo, Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, biết được là Tuyết Trản thì vội vàng cho người mời vào.

Tuyết Trản năm nay mười bảy tuổi, năm ba tuổi thì phụ mẫu đã qua đời. Trước năm bảy tuổi thì nàng vẫn luôn đi theo Nhị thúc, dưới gối Nhị thúc chỉ có một nhi tử lớn hơn nàng mười tuổi, đối xử với nàng rất tốt.

Cho đến khi trong nhà có tẩu tử, Tuyết Trản mới ý thức được sự tồn tại của bản thân có chút dư thừa. Năm chín tuổi, Nhị thúc qua đời, nàng cũng không muốn làm ca ca khó xử nên đã tự bán mình vào Vũ An Hầu phủ.

Khi nhập phủ, nàng chỉ mới chín tuổi, lại gầy trơ xương, cả người gầy trơ xương, khả năng sống sót tất nhiên có hạn. Không có chủ tử nào muốn nàng, cuối cùng nàng đến chỗ Lương Y Đồng. So với Tuyết Mai, quan hệ của Lương Y Đồng với Tuyết Trản thân hơn một chút, dù sao hai người cũng gần bằng tuổi nhau, rất giống tỷ muội.

Tuyết Trản tuy nhỏ hơn Tuyết Mai vài tuổi, nhưng lại người hiếu thắng. Năm đó Lương Y Đồng bị khi dễ, nàng đã không ít lần đi đánh nhau, miệng lưỡi còn lợi hại hơn cả Lương Y Đồng.

Khi nhìn thấy Lương Y Đồng, nước mắt của Tuyết Trản không khống chế được mà rơi ra. Thấy Tuyết Trản muốn quỳ xuống, Lương Y Đồng liền nắm lấy tay nàng, "Còn quỳ cái gì? Nói ra thì các ngươi hiện tại đã không còn là nha hoàn của ta nữa."

Hốc mắt của Tuyết Trản ửng đỏ, nói: "Cô nương có ơn cứu mạng chúng nô tỳ, chỉ cần cô nương còn cần nô tỳ thì nô tỳ vĩnh viễn là người của cô nương."

Hai người nói vài câu qua lại, Lương Y Đồng liền kéo Tuyết Trản lên ghế, "Ta còn tưởng là ngày mai ngươi mới tới được."

Tuyết Trản nói: "Đêm qua Tuyết Mai tỷ tỷ đã tới tìm nô tỳ, nô tỳ sợ cô nương có việc gì gấp, mà cũng rất nhớ người, nên sáng sớm đã chạy tới đây. Ở nhà cũng thật sự không có việc gì, nô tỳ đã sớm mong cô nương sẽ tìm tới."

Khi rời khỏi Vũ An Hầu phủ, Tuyết Trản trở về chỗ của ca ca cùng tẩu tử. Nếu không phải trước khi rời đi, cô nương đưa cho năm lượng bạc phòng thân thì nàng đã sớm bị tẩu tẩu xem thường đến chết. Hiện giờ có được tin tức của Lương Y Đồng, nàng tất nhiên phải chạy thẳng tới đây tìm.

Tuyết Trản ở trong một sơn thôn nhỏ bé, chưa từng rời khỏi thôn nên cũng không biết chuyện Lương Y Đồng bị Tống thị mang đi tặng, cũng không biết nàng bị tuyên bố chết bất đắc kỳ tử, bằng không dựa vào tính tình của nàng thì đã sớm chạy đi trả thù.

Hôm qua sau khi nghe Tuyết Mai kể về chuyện của Lương Y Đồng, Tuyết Trản tức giận đến mức đập bàn mấy lần. Hai người nói chuyện một lúc, Lương Y Đồng liền nói muốn Tuyết Trản vào Lâm Giang Hầu phủ. Tam Hoàng tử phi tương lai là đích trưởng nữ của Lâm Giang Hầu phủ, tên là Tưởng Tư Hinh. Năm ngoái nàng ta đã đính hôn với Tam Hoàng tử, ngày tháng thành thân cũng đã được định, cuối năm sau sẽ chính thức thành hôn.

Thấy Lương Y Đồng muốn mình tiếp cận Tưởng Tư Hinh, Tuyết Trản liền đoán được, khẳng định là Tưởng Tư Hinh đã làm gì đó với nàng. Dù sao nàng cũng là hôn thê của Tam Hoàng tử, lại nổi danh ghen tuông, cô nương nhà mình còn bị tặng cho Tam Hoàng tử. Tuyết Trản thật sự không tưởng tượng được cô nương nhà mình đã trải qua những gì.

Dù sao thì Lương Y Đồng cũng chỉ nói là được Dự Vương cứu, còn cụ thể như thế nào cũng không có nói. Tuyết Trản sợ động đến vết thương của nàng nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Cô nương cứ yên tâm, chuyện người giao, nô tỳ chắc chắn sẽ hoàn thành."

Tuyết Trản cực kỳ thông minh, năng lực ứng biến cũng mạnh. Kỳ thật lúc trước Tống thị đã muốn đánh chết nàng, nhưng trong tay nàng lại nắm nhược điểm của Lương Y Thiến, sợ nàng cá chết lưới rách, Tống thị chỉ có thể lấy lý do hầu hạ không tốt mà đuổi ra khỏi Vũ An Hầu phủ.

Lương Y Đồng cực kỳ yên tâm về Tuyển Trản, thấp giọng nói: "Làm việc là phụ, quan trọng vẫn là chú ý an toàn. Tưởng Tư Hinh tính tình kiêu căng, lại hỷ nộ khó phân, đối xử với nha hoàn bên cạnh cũng không phải tốt lắm. Ngươi phải từ từ tính toán, dù cho thành công tiếp cận thì không có mệnh lệnh của ta cũng không được tự ý đối phó nàng ta, dù như thế nào cũng không được mạo hiểm, hiểu không?"

Trong lòng Tuyết Trản ấm áp, thấy nàng dặn dò nhiều như vậy thì nhịn không được mà cười, "Được rồi, chủ tử cứ yên tâm đi, nô tỳ cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi."

Tuyết Trản nghĩ nghĩ, nói: "Nô tỳ có cần ngụy trang thân phận không?"

"Không cần, nàng ta không biết thân phận của ta. Vũ An Hầu phủ rơi đài, ngươi đi tìm đường mưu sinh cũng là bình thường."

Lương Y Đồng lại dặn dò thêm vài câu, sau đó lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng, "Ngươi giữ lấy ngân phiếu này, chờ ngươi vào Lâm Giang Hầu phủ, cơ hội xuất phủ nhất định sẽ không nhiều, tiền này ngươi cầm mà phòng thân. Tưởng Tư Hinh là đích trưởng nữ của Lâm Giang Hầu phủ, ngươi muốn hầu hạ bên cạnh nàng ta thì nhất định phải tranh thủ thời cơ, lúc thu mua đám hạ nhân sẽ phải dùng đến bạc."

Tuyết Trản không chịu nhận, "Tuyết Mai tỷ tỷ đã cho nô tỳ mười lượng, với cả bạc để mua chuộc người đâu cần tới một trăm lượng? Mang nhiều bạc theo người, nhỡ bị người khác phát hiện, không chừng sẽ gặp chuyện. Cô nương khẳng định cũng có nhiều chỗ cần dùng tiền, người cứ giữ lại tiêu là được."

Lương Y Đồng nói: "Ta đưa cho Tuyết Mai hai trăm lượng, riêng việc để nàng ấy đi mua mấy tên côn đồ đã mất khoảng chừng một trăm lượng, còn muốn nàng ấy mua thêm mấy nha hoàn, nơi nào còn có bạc cho ngươi?"

Tuyết Trản nói: "Dù sao nô tỳ cũng có rồi. Lần sau gặp Tuyết Mai tỷ tỷ, cô nương lại cho tỷ ấy là được. Nô tỳ thật sự không cần quá nhiều bạc, chờ đến khi vào Lâm Giang Hầu phủ thì nhất định cũng sẽ có bạc hàng tháng, như vậy là đủ rồi. Giai đoạn đầu khẳng định là không cần tiêu quá nhiều tiền, ngày sau nếu cần thì nô tỳ sẽ đi hỏi người."

Lương Y Đồng cũng không kiên trì nữa, nói thêm vài câu, nàng liền tiễn Tuyết Trản rời đi.

***

Buổi chiều, Lương Y Đồng lại lần nữa tới Hàn Quốc công phủ. Lão gia tử ở Thọ An đường, hôm nay khi tới, trong Thọ An đường còn có người khác, nha hoàn nói: "Tam công tử đang báo cáo một số chuyện với lão gia tử, Lương cô nương chờ ở đây một chút đi, rất nhanh sẽ xong."

Hàn Quốc công phủ có ba phòng. Tam công tử Lương Việt Trầm là đích ấu tử của đại phòng, hiện giờ chỉ mới hai mươi tuổi đã làm việc ở Ngự tiền, lão gia tử rất coi trọng hắn, thường thường sẽ gọi hắn tới nói chuyện.

Kỳ thật đời trước Lương Y Đồng từng gặp Lương Việt Trầm. Năm đó hắn tới Tam Hoàng tử phủ, hai người từng gặp mặt một lần, nhưng cũng không quen biết.

Thấy lão gia tử có việc bận, Lương Y Đồng liền chờ ngoài cửa một lát, hết một nén nhang thì Lương Việt Trầm đi ra. Ngũ quan của hắn thanh lãnh, khí độ trầm ổn, là một đại biểu của hình tượng ông cụ non, khác với sự điềm nhiên của Dự Vương, cả người hắn giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, vô cùng kiêu ngạo.

Khi hắn đi ra thì liếc nhìn Lương Y Đồng một cái.

Thiếu nữ dáng người tinh tế, khuôn mặt động lòng người, đôi mắt đào hoa vô cùng hấp dẫn, làm người nhìn mười phần kinh diễm, cho dù tướng mạo của tỷ muội trong nhà đều không tầm thường, Lương Việt Trầm lại chưa từng nhìn thấy tiểu cô nương nào đẹp như vậy.

Trong lòng hắn hơi giật giật, đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái. Sau khi Lương Y Đồng nhìn thấy hắn thì rũ lông mi, chỉ nhẹ nhàng hành lễ.

Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy ánh mắt của hắn có chút không thích hợp. Kiếp trước cũng là như vậy, khi đó nàng bị Tam Hoàng tử gọi tới, nàng mát xa cho Tam Hoàng tử xong, đi ra thì nhìn thấy hắn, nam nhân này lúc đó cũng nhìn chằm chằm nàng như thế rất lâu, lông mày hơi nhíu lại, nhưng ánh mắt rất sâu.

"Đồng nha đầu đã tới rồi à? Mau vào đi."

Lương Y Đồng nghe được thanh âm của lão gia tử thì vội vàng đi vào.

Lương Việt Trầm nheo mắt, gọi gã sai vặt bên cạnh lão gia tử đến, "Vị cô nương vừa rồi là ai? Hình như rất quen thuộc với lão gia tử?"

Tam công tử tuy không phải đích trưởng tử, nhưng trí thông minh lại được thừa hưởng toàn bộ từ Quốc công gia, hiện giờ cũng rất được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ rộng mở, hạ nhân trong phủ đương nhiên là rất cung kính với hắn, nghe hắn hỏi thì vội vàng nói: "Vị cô nương này họ Lương, tên nàng ta thì tiểu nhân không biết, chỉ biết lão gia tử và lão phu nhân đều gọi nàng ta là Đồng nha đầu. Hiện giờ nàng ta đang theo lão gia tử học vẽ, hôm qua đã tới một lần, nghe lão thái thái nói là lão gia tử có ý định nhận nàng ta làm đồ đệ."

Khi nghe nói nàng họ Lương, đôi mắt của Lương Việt Trầm trở nên thâm thúy, "Nàng ta cũng họ Lương? Chẳng lẽ là thân thích?"

Gã sai vặt nói: "Không phải, nàng ta không có quan hệ gì với Hàn Quốc công phủ, hình như là tới từ Dự Vương phủ. Nghe mấy hạ nhân khác nói là nàng ta đi xe ngựa của Dự Vương phủ tới, hẳn là có chút quan hệ với Dự Vương."

Khi nghe được lời này, Lương Việt Trầm lập tức nhăn mày. Ngoại tổ phụ của Dự Vương là Trường Hưng Hầu, nếu hắn nhớ không nhầm thì cô nương trong phủ phải là họ Triệu, Dự Vương nào có họ hàng thân thích nào họ Lương? Nếu nói là nữ nhân của Dự Vương thì cũng không đúng, nàng nhìn qua có vẻ là một tiểu thiếu nữ, còn chưa tới tuổi cập kê.

Lương Việt Trầm cũng không hiểu vì sao mình lại tò mò về một tiểu cô nương, thấy hỏi không được gì thì mới trở về.

Hôm nay Lương Y Đồng vẫn học một canh giờ, sau khi rời khỏi Hàn Quốc công phủ thì ngồi lên xe ngựa, dừng lại ở cửa hàng bán giấy mực.

Nàng muốn mua ít đồ.

Kỳ thật nàng không cần cái gì, chủ yếu là muốn mua cho Dự Vương. Giấy của Dự Vương sắp dùng hết rồi, trong phủ còn chưa kịp mua, đúng lúc đi qua nơi này nên nàng muốn mua thêm một ít, phòng Vương gia dùng hết còn có thêm.

Khi nàng tiến vào, ai ngờ lại gặp một người quen, là đích tỷ của nàng, Lương Y Thiến.

Lương Y Thiến vốn là đích trưởng nữ của Vũ An Hầu phủ, ở trong phủ tất nhiên là rất được sủng ái, Tống thị chỉ có một nữ nhi là nàng ta, nên lại càng được yêu thương cưng chiều hơn. Khi ra cửa, nàng ta cực kỳ phô trương, phía sau mà không có ít nhất hai nha hoàn và hai ma ma thì có vẻ thật có lỗi với thân phận của nàng ta. Hiện giờ bên cạnh nàng ta lại chỉ có một nha hoàn, trang sức trên người cũng chỉ có một cây trâm bạc, nào còn khí chất của thiên chi kiêu nữ năm xưa?

(Thiên chi kiêu nữ: con cưng, đứa con được cha mẹ chiều quá sinh hư)

Giờ phút này nàng ta vậy mà còn cò kè mặc cả mấy tờ giấy tuyên với chưởng quầy. Cũng đúng, Vũ An Hầu phủ sớm đã rơi đài, sau khi Nhị thúc bị tước vị thì Hầu phủ còn bị thu hồi, ngay cả đại phòng cũng bị liên lụy. Những ngày tháng này của Lương Y Thiến hẳn là không được tốt như trước nữa.

Lương Y Đồng đội mũ che mặt, Lương Y Thiến vẫn chưa nhìn thấy nàng.

Lương Y Đồng híp mắt đánh giá một lát, thấy nàng ta nghèo túng đến mức này thì chỉ thấy nhẹ nhõm. Cho dù đã sống lại một đời, nàng vẫn ghi tạc trong lòng những gì Lương Y Thiến đã làm với nàng.

Năm nàng mười tuổi, rõ ràng là Lương Y Thiến làm vỡ bình hoa của Tống thị, nàng ta lại đổ cho nàng, Tống thị cũng không phân trắng đen, trực tiếp phạt nàng quỳ trên tuyết một ngày, cho đến khi nàng ngất đi mới có người đưa về. Lần đó, nàng thiếu chút nữa thì chết.

Năm nàng mười một tuổi, Tống Trần Khang thấy nàng ăn mặc đơn bạc, tiện tay đưa cho nàng một cái lò sưởi nhỏ. Sau khi Lương Y Thiến biết được thì trực tiếp tới chỗ nàng, ném cái lò sưởi đó vào người nàng, nếu không phải nàng kịp né tránh thì khuôn mặt đã biến dạng. Nhưng dù như thế, cái trán của nàng vẫn sưng lên rất lâu mới đỡ, nhục mạ lớn cỡ nào thì khỏi phải nói.

Năm nàng mười hai tuổi, có người khen nàng trời sinh xinh đẹp, khi trưởng thành nhất định sẽ nổi danh kinh thành. Lương Y Thiến tức đỏ mắt, lấy lý do nàng bất kính với đích tỷ mà yêu cầu nha hoàn tát nàng, nếu không phải Tuyết Trản liều mạng che chở cho nàng, Tuyết Mai chạy đi gọi phụ thân tới, nói không chừng khuôn mặt này của nàng đã biến thành đầu heo.

Từng chuyện một, nàng còn nhớ rất kỹ.

Đôi mắt Lương Y Đồng thâm trầm, hơi hắng giọng, nói với gã sai vặt bên cạnh: "Phiền ngươi lấy giúp ta một tập giấy tuyên, lại thêm một nghiên mực Đoan Khê thượng đẳng màu tím."

Nghiên mực Đoan Khê chính là nghiên mực quý báu nhất thiên hạ, trong các loại thì màu tím là loại đứng đầu, cực kỳ hiếm có, một nghiên mực cũng có thể bán mấy trăm lượng bạc.

Thấy nàng nói muốn nghiên mực Đoan Khê, chưởng quầy đã hiểu ra đây là khách quý. Ông đưa mắt ra hiệu với gã sai mặt kia đối phó với Lương Y Thiến, còn bản thân thì vội vàng đi tới bên người Lương Y Đồng, "Vị cô nương này chờ một lát, ta sẽ đi lấy cho người chọn lựa ngay."

Khi Lương Y Thiến nghe được thanh âm quen thuộc của nàng thì trong mắt hiện lên sự khϊếp sợ. Nàng ta đương nhiên là nghe ra thanh âm của Lương Y Đồng, nhưng không phải nàng đã bị mang đi tặng cho Tam Hoàng tử rồi sao? Sao lại xuất phủ rồi? Được sủng ái như thế? Vừa mở miệng đã muốn mua nghiên mực Đoan Khê, khẩu khí lớn quá nhỉ!

Cả đời này Lương Y Thiến còn chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu?

Lương Y Thiến vô cùng khϊếp sợ, phát hiện chưởng quầy vậy mà lại bỏ mặc mình, chạy đi đón tiếp Lương Y Đồng, nàng ta lập tức phẫn nộ, vừa mở miệng đã châm chọc, "A, tiểu tiện nhân nơi nào đây, ngươi có biết cái gì là nghiên mực Đoan Khê không? Còn dám chọn cái tốt nhất."

Lương Y Đồng không thèm để ý tới nàng ta.

Chưởng quầy cầm ba cái nghiên mực Đoan Khê ra cho Lương Y Đồng lựa chọn, hắn vừa đặt nghiên mặc lên bàn vừa cười nói: "Cô nương ngồi xuống từ từ chọn đi."

Khi liếc về phía Lương Y Thiến, trong mắt hắn chỉ còn lại sự chán ghét, sợ nàng ta dọa mất khách quý của mình nên thanh âm cũng lạnh xuống, "Bổn tiệm không phải chỗ náo nhiệt, vị khách nhân này, mời ngươi an tĩnh chút, chớ làm ảnh hưởng đến người khác. Muốn mắng người thì cứ việc ra đường mà mắng."

Lương Y Thiến tức giận đến mức thở không nổi, nàng ta vốn tính tình kiêu ngạo, lại được nuông chiều từ nhỏ, tuy rằng đã rơi đài nhưng vẫn chưa làm quen được với hoàn cảnh mới.

Nàng ta lập tức nổi giận, tức đến nỗi bước nhanh đến trước mặt chưởng quầy, muốn tát ông, "Cái thứ mắt chó nhà ngươi, trước kia khi ta tới đây mua đồ cũng không thấy ngươi coi thường ta như vậy!"

Chưởng quầy bắt được tay Lương Y Thiến, sắc mặt triệt để lạnh đi. Lương Y Thiến mắng: "Thứ hỗn trướng, ngươi dám chạm vào ta, có tin ta bảo cữu cữu của ta làm thịt ngươi không!"

Trước kia Lương Y Thiến cũng đã tới cửa hàng này khoa trương vài lần, chưởng quầy tất nhiên là nhận ra nàng ta, vừa rồi dám châm chọc nàng ta cũng là vì biết rõ Vũ An Hầu phủ đã rơi đài mà thôi. Nhưng Tống thị dù sao cũng là cô nương của Trường An Hầu phủ, cữu cữu của Lương Y Thiến chính là Trường An Hầu, nếu người nọ thật sự ra mắt vì nàng ta, một chưởng quầy nho nhỏ như ông sẽ không thể chống trả. Trong mắt ông hiện lên một tia hung ác, nhưng vẫn buông tay.

"Nếu không phải cô nương động thủ trước thì sao ta lại chạm vào ngươi chứ, thỉnh cô nương tự trọng chút."

Lương Y Đồng bất động thanh sắc đi tới gần chiếc bàn đặt nghiên mực Đoan Khê, cầm lên ngắm nghía một lúc, sau khi buông xuống thì nói: "Trên đời này sao lại có nữ nhân đanh đá như vậy chứ, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt. Chưởng quầy cũng chớ lãng phí miệng lưỡi với nàng ta nữa, loại nữ tử này nào biết hai chữ tự trọng viết như thế nào, chỉ nhìn cách cư xử đã biết là một kẻ văn hóa thấp!"

Từ trước đến nay đều là nàng ta khi dễ Lương Y Đồng, nào có chuyện ngược lại? Lương Y Đồng lần nào gặp nàng ta mà không cung cung kính kính? Hiện giờ thấy nàng dám cả gan hạ nhục mình, lửa giận trong mắt Lương Y Thiến bốc lên càng cao, cả người đều mất đi lý trí, trực tiếp nhào tới chỗ Lương Y Đồng, muốn tát nàng.

Lương Y Đồng nhẹ nhàng mà tránh đi, Lương Y Thiến lại duỗi tay muốn tiếp tục, Lương Y Đồng né, nàng ta lại tiến tới.

Lương Y Thiến chỉ lo đánh người, không hề chú ý tới cái bàn bên cạnh. Theo động tác mãnh liệt của nàng ta, cái bàn bị đổ xuống, mấy nghiên mực Đoan Khê cũng rơi, hai cái bị vỡ.

Thanh âm nghiên mực rơi xuống kéo lý trí của Lương Y Thiến về, nàng ta hơi sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía chưởng quầy, trong mắt đều là hoảng loạn.

Chưởng quầy đứng cách bọn họ không xa, nếu kịp thời ngăn lại thì nói không chừng nghiên mực cũng không rơi vỡ. Nhưng bởi vì Lương Y Thiến hành động vô lý, ông đứng không nhúc nhích, sau khi nghiên mực rơi xuống thì đôi mắt ông mới lóe lên, đi qua nhặt từng mảnh vỡ.

Ông trầm giọng nói: "Lương cô nương, ngươi muốn đánh người thì ra ngoài mà đánh, trong tiệm cũng không phải chỗ để ngươi làm bậy. Hiện giờ vì hành động của ngươi mà nghiên mực Đoan Khê trong tiệm vỡ rồi, một cái trong đó là bảo vật của tiệm, số bạc này, thỉnh cô nương lấy ra đền đi!"

Ông vừa nói vừa ra hiệu với gã sai vặt canh giữ ở cửa, chặn đường không cho nàng ta đi ra ngoài.

Một cái nghiên mực Đoan Khê đắt như vậy, Lương Y Thiến lấy đâu ra bạc mà trả. Nếu có bạc thì nàng ta đã không cò kè mặc cả mấy tờ giấy tuyên. Còn không phải là muốn giành ra chút bạc mua điểm tâm sao?

Gương mặt Lương Y Thiến đỏ bừng, chỉ cảm thấy Lương Y Đồng là cố ý đứng ở đó gài bẫy mình, nàng ta chửi ầm lên: "Cái thứ tiện nhân, mấy ngày không gặp đã giảo hoạt như vậy! Rõ ràng là ngươi gài bẫy ta, muốn đền thì cũng là ngươi đền!"

Lương Y Đồng từ từ nói: "Vị cô nương này đúng là khôi hài, ta quen ngươi sao? Lần đầu gặp mặt, ngươi đã nói ta gài bẫy ngươi, đúng là buồn cười. Chẳng lẽ ta sẽ biết ngươi xông lên đánh ta sao? Lời hay ý đẹp thì không nói, mở miệng ra đều là mắng chửi người khác, đúng là chưa từng gặp qua nữ nhân nào đanh đá như vậy."

Lương Y Thiến tức giận, ngón tay chỉ vào Lương Y Đồng cũng run lên.

Lương Y Đồng không để ý tới nàng ta nữa, tâm tình đang rất vui sướиɠ, nói với chưởng quầy: "Nếu nghiên mực tốt nhất đã rơi vỡ rồi thì ta chỉ lấy một tập giấy tuyên là được, à đúng rồi, thêm mấy cái bút lông nữa, làm phiền chưởng quầy rồi."

Chưởng quầy thấy nàng rất lễ phép với mình, thái độ cũng tốt, nên tự tay đưa đồ cho nàng. Chờ đến khi nàng trả bạc xong, thấy nàng cần rời đi thì cũng không để gã sai vặt ngăn lại. Lương Y Thiến lại lần nữa mắng chửi, đối tượng lần này là chưởng quầy.

Nàng ta chửi ầm ĩ nên thu hút rất nhiều người vây xem, thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ mình thì Lương Y Thiến xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Tiện nhân Lương Y Đồng này còn giải thích với mấy người chung quanh, nói nàng ta không cẩn thận làm rơi vỡ hai nghiên mực, không chịu đền tiền còn nhục mạ chưởng quầy, chưởng quầy thật quá đáng thương.

Nàng ta tức giận đến run rẩy cả người, phát hiện đã có người nhận ra thân phận của mình mới che mặt né tránh, sợ thanh danh bị hủy nên không dám mắng nữa.

Nha hoàn cực kỳ bất đắc dĩ, thấy chưởng quầy sống chết không chịu thả người thì chỉ có thể hồi phủ gọi viện binh. Sau khi Tống thị nghe nói việc này thì sắc mặt vô cùng âm trầm, "Nàng ta thật sự gặp Lương Y Đồng?"

Nha hoàn nói: "Nàng ta đội mũ che mặt, không nhìn rõ, nhưng thanh âm thì đúng là rất giống."

Tống thị đã không còn được kiêu ngạo quý phái như xưa, một thân y phục xanh lơ nhìn rất mộc mạc, gương mặt chữ điền khi xụ xuống cực kỳ dọa người, tiểu nha hoàn bên cạnh chỉ biết im lặng.

Bà ta trầm mặt ngồi đó một lúc, mới xoa bóp trán, nói với ma ma bên người: "Đi lấy hộp gỗ ở đầu giường của ta, mang ngân phiếu đi đổi ra bạc rồi đưa cho chưởng quầy."

Ma ma khó xử: "Người chỉ còn ít bạc phòng thân, nếu lấy đi rồi thì không còn gì nữa, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?"

Tống thị nhắm mắt lại, "Có thể còn cách gì nữa? COn bé tự mình hại mình, làm rơi vỡ đồ của người ta, không bỏ chút bạc này ra thì chẳng lẽ để cho chưởng quầy giữ con bé ở đó luôn à? Nếu mà nháo đến quan phủ thì chuyện này vẫn là lỗi của chúng ta, lớn chuyện sẽ thành trò cười cho thiên hạ."

Ma ma cũng không dám nói gì nữa, khi khom người rời đi thì nghe Tống thị trầm giọng nói thêm: "Đi đến Tam Hoàng tử phủ hỏi thăm một chút, xem có phải nàng ta thực sự được sủng ái hay không."

Hiểu là Tống thị đang nói về Lương Y Đồng, ma ma cung kính đáp ứng.

Ngược lại với tâm tình trầm trọng của Tống thị, tâm tình của Lương Y Đồng lại cực kỳ tốt. Nghĩ đến Lương Y Thiến nhất định đã tức đến hộc máu, không chừng khi về nhà còn ăn mắng, nàng liền cảm thấy vui sướиɠ cực kỳ.

Đối với nàng mà nói, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Lương Y Đồng cũng không để chuyện này trong lòng, sau khi hồi phủ thì ôm giấy và bút đến Trúc Du đường.

Tâm tình vui vẻ nên khi đi trên đường, nàng cũng thả nhẹ bước chân hơn, vừa ngâm nga vừa tiến vào Trúc Du đường. Khi nghe thấy tiểu cô nương ngâm nga, Dự Vương buông quyển sách trong tay xuống, "Xảy ra chuyện gì mà ngươi lại vui vẻ như thế?"

Lương Y Đồng tươi cười, đặt giấy bút xuống, nói: "Ta vẫn luôn vui vẻ nha, từ khi vào Vương phủ, ta rất an tâm, được Vương gia đối xử tốt như vậy thì đương nhiên phải vui vẻ rồi."

Dự Vương dùng sách vỗ đầu nàng một cái: "Miệng lưỡi trơn tru."

Lương Y Đồng vô tội bĩu môi, vô thức làm nũng, "Ai miệng lưỡi trơn tru chứ? Rõ ràng là ta nói thật, Vương gia không tin thì thôi."

Nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp, khi đôi môi phấn nộn hơi nhếch lên thì càng thêm khả ái, trong lòng Dự Vương giật giật, duỗi tay nhéo mũi của nàng, "Ở bên ngoài chơi đến quên cả trời đất như thế, nói ta tin như thế nào?"

Lương Y Đồng có chút chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, "Cũng không phải là hôm nào ta cũng về muộn, ngày hôm qua là có việc, hôm nay là đi mua đồ cho Vương gia. Ta thấy giấy của người dùng sắp hết nên muốn mua thêm một ít, còn có bút nữa, ta thấy nên đổi rồi, nên mới vào cửa tiệm lâu một chút."

Nàng chớp đôi mắt to tròn ngập nước, đẩy đồ đến trước mặt Dự Vương, biểu tình vô cùng hồn nhiên, tận lực bày ra dáng vẻ đáng tin. Dự Vương nói: "Mua đồ mà cũng hết nửa canh giờ?"

Lương Y Đồng nghiêm túc gật đầu, cong cong môi, "Đương nhiên rồi, mua đồ cho Vương gia thì phải nghiêm túc chọn lựa chứ, như vậy mới không phụ lòng người đã chăm sóc cho ta."

Dự Vương cười nhẹ một tiếng, cũng không biết là tin được mấy phần. Nhìn hắn vô thức xoa xoa bả vai, Lương Y Đồng vội vàng đi tới phía sau hắn, tay nhỏ đặt lên vai hắn, tri kỷ nói: "Ta giúp Vương gia bóp vai."

Dự Vương không có ý kiến.

Thấy hắn không cự tuyệt, Lương Y Đồng liền ngoan ngoãn xoa bóp cho hắn. Nàng là một tiểu cô nương, lực đạo không có bao nhiêu, đôi tay nhỏ bóp tới bóp lui, không những không thể khiến hắn bớt mệt, mà còn làm Dự Vương cả người bốc hỏa. Đôi mắt hắn âm trầm, ngăn bàn tay nhỏ của nàng lại, "Đủ rồi."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, đã nhận ra hắn có chút khó chịu, nàng cẩn thận hỏi hắn, "Vương gia cảm thấy không thoải mái sao? Là do quá nhẹ sao? Hay là ta tăng thêm chút lực nhé?"

Giọng nói của nàng rất cẩn thận, Dự Vương xoa xoa chân mày, "Không cần, nên dùng bữa tối rồi, ngươi kêu nha hoàn đi lấy đồ ăn đi, lát nữa ở lại ăn xong rồi hẵng về Thanh U đường."

Thấy hắn không tức giận, Lương Y Đồng lập tức cong môi, vui sướиɠ đáp ứng, "Được! Ta đi kêu nha hoàn lấy đồ ăn!"

Nàng nói xong liền rời khỏi thư phòng, đến khi nói với nha hoàn xong và quay lại thì phát hiện Vương gia không còn ở đây nữa. Nàng vào phòng ngủ của hắn, đứng trước cửa sổ ngắm nghía, đột nhiên nghe thấy từ nội thất truyền ra tiếng nước.

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, nếu chỉ có tiếng nước thì không nói, nàng còn mơ hồ nghe thấy thanh âm khàn khàn của Dự Vương. Nàng chỉ cảm thấy thanh âm này có chút kỳ quái, nhịn không được mà đi vào nhìn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.