Cao Ngọc đưa Mộng Uyên đến trung tâm mua sấm lớn nhất thành phố này.
" Cô thích gì cứ chọn, cả trung tâm mua sắm này đều là của nó!"
Bà vừa nói vừa chỉ vào Cao Trọng.
Lần trước cô cũng được Cao Trọng dẫn đến đây, nhưng đâu có nói là của anh đâu sao bây giờ lại nói là của anh thật là khó hiểu.
Cao Trọng lại sợ bị lộ, liền cười kéo Cao Ngọc qua một bên nhỏ tiếng nói.
"Cô à, lần trước cháu có dẫn cô ấy đến đây nhưng mà không phải là tài sản của chúng ta! Cô hiểu con nói gì rồi chứ!"
Cao Ngọc nhìn đứa cháu trai trước mặt mỉm cười rồi đẩy anh ra, đi lại gần chỗ Mộng Uyên, ôm lấy cánh tay của cô.
"Cháu thấy thế nào? Tên nhóc thúi đó vừa mới mua lại cả cái trung tâm mua sắm này cho ta đó! Cháu thấy thế nào hả!?"
"Dạ rất tốt ạ, nhưng mà mua luôn cả cái trung tâm mua sắm này thì quả là...."
"Ha ha ha. Cháu đừng làm lạ, nó mua để tặng ta đó. Nên cháu cứ yên tâm theo ta chọn đồ biết chưa hả?"
Mộng Uyên thật sự sợ độ giàu có của nhà họ Cao mà. Chỉ có thể gượng gạo mà cười. Đúng với câu không chỉ người giàu cách xài tiền.
"Vâng ạ!"
Mộng Uyên cùng Cao Ngọc đi hết tất cả các cửa hàng mặt sức mà chọn lựa.
Cao Trọng chỉ có thể đi phía sau xách đồ cho hai mĩ nhân mà thôi. Đường đường là tổng tài mà bây giờ lại bị cô anh xem như tên sai vặt vậy.
Trong lòng anh đang cảm thán 'sao mình lại phải khổ như vậy chứ!'.
Đi cả một trung tâm lớn như vậy mà Mộng Uyên chỉ chọn cho mình được hai bộ mà thôi, còn lại đều là Cao Ngọc mua cả.
" Cô không thích những mẫu ở đây sao?"
" Dạ! Cháu thấy nó không hợp với cháu nên không mua ạ!"
"Vậy cô thích những mẫu thế nào? Ta chọn cho cô!"
"Dạ thôi ạ, không cần đâu ạ!"
Tuy Mộng Uyên rất thích nhưng lại không dám chọn nhiều, vì cô biết thân phận mình ở đâu mà.
Cao Trọng quan sát Mộng Uyên rất tỷ mỉ nên cũng có đoán biết được là cô thích mẫu như thế nào liền lên tiếng.
"Cô ấy thích màu xanh da trời nhạt, hồng phấn, trắng, phong cách đơn giản, nhưng không quá cầu kỳ. Càng không thích quá sexy, kín đáo mà đáng yêu!"
Cao Ngọc nhìn Mộng Uyên liền hỏi xác nhận.
"Có đúng như những gì tên nhóc thíu đó nói không?"
Mộng Uyên ái ngại nhìn Cao Trọng và Cao Ngọc gật đầu.
"Dạ gần giống như vậy ạ!"
Mộng Uyên không thể tin được tại sao Cao Trọng lại biết được sở thích ăn mặt của cô kia chứ.
Trước nay cô chưa bao giờ nói với anh, cô thích mặc váy như thế nào mà, cũng không nói là cô thích màu gì kia mà. Rốt cuộc là tại sao anh lại biết được?.
Cao Ngọc dẫn cô đến cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, chọn cho cô vài bộ rồi bắt cô vào trong thử cho bà xem.
Lần này Mộng Uyên khó mà từ chối rồi. 'Xong rồi, xong rồi, tháng này mình hết tiền mất rồi. Nếu như không mua cũng không được, mà mua thì mình....'
Trái tim nhỏ bé của Mộng Uyên đang dần dần rỉ máu. Mộng Uyên ôm lấy những bộ đồ mà Cao Ngọc đưa cho đi vào trong phòng thử đồ.
Lúc sau cô bước ra với chiếc váy màu hồng phấn thêu hoa vô cùng sắt sảo, tôn lên khí chất ngút trời của cô gái, xinh đẹp thùy mị hút hồn người là đây.
Cao Ngọc: " Rất hợp, rất đẹp!"
Cao Ngọc quay lại nhìn Cao Trọng rồi hỏi:
"Cháu thấy sao hả?"
"Rất đẹp!"
Miệng thì vẫn trả lời nhưng mắt thì cứ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đứng ở kia không hề chớp mắt một cái nào.