Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 45: 45: Chống Lưng




Nửa canh giờ sau, xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa một biệt viện nơi giao với sườn núi ngoại ô kinh thành.

Thẩm Xu xuống xe thấy cảnh sắc trước mắt nhịn không được mà ngây người, nơi này hoa đào nở rộ, hương thơm bay xa mười dặm, bảo sao vừa rồi nàng ngửi thấy hương hoa ở trong xe ngựa.

Thấy Thẩm Xu không hề có tiền đồ nhìn cảnh đẹp ngây ngốc, Bùi Vân Khiêm nhịn không được đi lên gõ trán nàng một cái, “Đi thôi, nhìn cái gì.”

Thẩm Xu bị đau, giơ tay xoa trán, ánh mắt u oán nhìn Bùi Vân Khiêm, “Đi thì đi, ngươi đánh ta làm gì?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm dừng chân xoay người nhìn nàng, nhàn nhạt nói, “Đau thì công chúa mới nhớ được lâu.”

Làm như không thấy hoa đào trong hậu viện phủ lại có chú tâm tới hoa đào của người khác như vậy, đáng đánh.

Thẩm Xu đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Bùi Vân Khiêm, hậm hực hừ một tiếng rồi mới đi theo phía sau hắn vào trong.

Người đến dự tiệc cũng không quá nhiều, khi Bùi Vân Khiêm đưa thiệp mời ra đã có gã sai vặt dẫn hai người vào trong.

Biệt viện ở ngay sườn núi, sau khi đi vào có một cái đường nhỏ uốn lượn hướng vào bên trong, nối thẳng tới sân tiếp khách, gã sai vặt dẫn hai người đi chừng nửa nén hương mới tới nơi, hai bên sân cũng có những cây đào lớn, bước vào là hương hoa ập tới trước mặt.

Không bao lâu sau, hai người mới chậm rãi đi theo gã sai vặt vào sảnh chính, còn chưa vào cửa, cách một đoạn khá xa đã nghe thấy tiếng đàm tiếu.

Giây phút hai người cùng nhau bước vào, âm thanh trong phòng bỗng nhiên im bặt, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Bùi Vân Khiêm và Thẩm Xu vừa vào, đúng ra mà nói thì đều tập trung vào Bùi Vân Khiêm, dù sao thì trước tới nay hắn cũng chưa từng tiếp nhận bất cứ thư mời nào của triều thần.

Một lúc sau, chủ nhân bữa tiệc cười nói đứng dậy chào đón, “Bùi tướng quân.” Nói rồi, Phùng thượng thư hơi cúi người với Bùi Vân Khiêm, “Hiếm khi Bùi tướng quân coi trọng thể diện, tại hạ lại không đón tiếp từ xa.”

Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, cười như không cười khách sáo nói, “Thượng thư đại nhân quá lời rồi.”

Phùng thượng thư nâng tay, “Mời Bùi tướng quân lên trên ngồi.”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, khoé mắt mang theo vài phần ảm đạm xa cách, cười nói, “Không cần đâu, hôm nay là yến tiệc của Phùng đại nhân, sao Bùi mỗ có thể không biết xấu hổ ngồi ghế trên được chứ.” Nói rồi, Bùi Vân Khiêm tự nhiên dắt tay Thẩm Xu, kéo nàng xoay người đến vị trí trống không phía bên phải.

Thấy thế, Phùng thượng thư cười gượng, “Bùi tướng quân cứ tự nhiên.”

Hai người vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng truyền vào trong tai, “Đã sớm nghe nói Bùi tướng quân và Linh An công chúa cầm sắt hoà minh, hôm nay vừa thấy đã rõ, trước kia Bùi tướng quân không gần nữ sắc, bây giờ xem ra thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Dừng một chút, Phùng thượng thư ý vị thâm trường nhìn Thẩm Xu một cái, “Chúng ta cũng nên chúc mừng Bùi tướng quân đã tìm được giai nhân như ý.”

Nghe vậy, Thẩm Xu cụp mắt, trong lòng cười nhạt, không thể tưởng tượng được giao tiếp trên quan trường cũng giả mù mưa sa như thế.

Bùi Vân Khiêm chậm rãi nhìn qua, cảm xúc trong mắt không rõ.

Một lát sau, hắn mới khẽ cười một tiếng, bàn tay chậm rãi nâng lên, trước mắt bao người nắm lấy tay Thẩm Xu, không hề tỏ ý kiến với lời nói vừa rồi.

Khoé môi hắn vẫn có ý cười như cũ, nhưng lúc nhìn về phía Phùng thượng thư, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, “Phu nhân của bổn tướng quân là kim chi ngọc diệp, đúng là giai nhân hiếm có.”

Nói rồi, trong mắt Bùi Vân Khiêm đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn, “Vậy nên phải đặt ở đầu tim để che chở, nếu như có người mạo phạm, bổn tướng quân tuyệt đối sẽ không buông tha, ngươi nói có phải không?”

“Phùng đại nhân?”

Người dự yến tiếc đều là những quan to chức lớn của Sở kinh thành, đối với chuyện trên triều đương nhiên cũng hiểu rõ, Bùi Vân Khiêm và Phùng gia tranh đấu gay gắt bao nhiêu năm lại chưa từng xé rách da mặt, tuy không biết hôm nay Bùi Vân Khiêm tới đây là có ý gì, không nhìn ánh mắt cũng cảm nhận được khẩu khí Bùi Vân Khiêm không hề tốt chút nào, nhưng tên tuổi hắn lớn, đương nhiên không ai dám nói một lời, thở mạnh một chút cũng không dám, sợ đám lửa của Bùi Vân Khiêm sẽ đốt tới người mình.

Không khí im lặng vài giây, không khí sảnh chính tràn ngập mùi khói thuốc.

Nghe vậy, Phùng thượng thư cũng chảy mồ hôi, bảo sao hôm nay Bùi Vân Khiêm lại tới đây dự tiệc, bởi vì Phùng Thái hậu từng chỉ thị hắn bắt cóc Thẩm Xu, họ Bùi này giống như chó điên vận dụng thế lực khắp nơi chèn ép ông ta, hoàn toàn không tuân theo quy củ, cho dù bản thân tổn hại một nghìn thì cũng phải hại ông ta tám trăm, nếu không, sao ông ta phải lợi dụng tiệc sinh nhật mời hết quan to chức lớn ở kinh thành tới dự để mượn sức, chẳng qua ông ta cũng không nghĩ tới hôm nay Bùi Vân Khiêm lại cất công tới đây cố ý cảnh cáo ông ta.

Mấy năm nay tuy rằng liên tiếp giao thủ nhiều lần, nhưng bây giờ ông ta mới chân chính lãnh giáo được sự tàn ác của Bùi Vân Khiêm, hoàn toàn chính là làm việc không để ý tới hậu quả, không quan tâm tới sống chết, nhưng ông ta không giống thế, ông ta tiếc mạng mình.

Một lúc lâu sau, Phùng thượng thư mới khôi phục tinh thần, cười gượng một tiếng, “Có Bùi tướng quân che chở như thế, nào có người nào dám mạo phạm phu nhân chứ.”

Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt nói, “Cũng phải, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng không có được, vậy nên bổn tướng quân cũng muốn cho đối phương ký ức mới mẻ, Phùng thượng thư nói có phải không?”

Nghe vậy, Phùng thượng thư lại nhớ tới gần đây hao tổn vài trăm lượng hoàng kim, tức giận tới mức mặt lúc trắng lúc đỏ, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào?”

Không chờ Phùng thượng thư nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã nghiêng người, một tay chống cằm, thần sắc lười biếng liếc một vòng người dự tiệc, khoé môi cong cong, “Đừng làm ra vẻ mặt của người chết nữa, làm ra dáng vẻ sợ hãi thế cho ai xem? Cứ như là bổn tướng quân khiến mấy người mất hứng thú vậy.”

Nói rồi, bóc một quả quýt đưa tới trước mặt Thẩm Xu.

Thẩm Xu giơ tay nhận lấy, cuối cùng nàng cũng biết tại sao hôm nay Bùi Vân Khiêm lại đưa nàng tới đây dự tiệc rồi.

Nếu Bùi Vân Khiêm đã nói thế, bọn người tới dự tiệc phải giả vờ cũng giả vờ đến vui vẻ, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, hôm nay Bùi Vân Khiêm tới đây là để vùi dập bữa tiệc này, có họ Bùi hắn ngồi ở đây, bọn họ chỉ có thể nơm nớp lo sợ hầu hạ cho tốt, không thể chọc vào ôn thần này.

Mà từ hôm nay trở đi, toàn bộ Sở kinh thành đều sẽ biết, nếu như muốn sống sót thì phải biết, Sở kinh thành này lại nhiều thêm một người không thể chọc tới.

Động vào Thẩm Xu chính là động vào vảy rồng của Bùi Vân Khiêm, sẽ phải chịu tất cả sự trả thù của hắn, mà Phùng thượng thư chính là một trong những ví dụ điển hình.

Một lát sau, trong phòng lại ca múa vui vẻ, mọi người tiếp tục trò chuyện giống như quên mất bước nhạc đệm vừa rồi.

Bên kia, Bùi Vân Khiêm không có tâm tư xem ca múa gì hết, mục đích tới đây hôm nay đã hoàn thành, rảnh rỗi không có việc gì thì cứ ngồi đây cho bọn người này hầu hạ đồ ngon thức uống, ngẫm lại cũng coi như một chút lạc thú trong cuộc sống tẻ nhạt của hắn.

Một tay Bùi Vân Khiêm chống đầu, hứng thú lột vỏ từng quả quýt một rồi đút cho Thẩm Xu ăn.

Nhìn Bùi Vân Khiêm một chốc lại đút điểm tâm, một lát lại đút quýt, Thẩm Xu nhíu mày, muốn nuôi nàng thành heo à?[P46-50: KV01072001]

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm lại đưa một miếng quýt nữa qua, lúc này Thẩm Xu cũng không nhận lấy nữa.

Một lúc lâu sau, thấy Thẩm Xu không nhận, Bùi Vân Khiêm mới quay đầu nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Xu nhíu mày, trong lòng cân nhắc trước sau mới chậm rãi nói, “Tướng quân, ta ăn no rồi.”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm thả quả quýt trên tay lên bàn, cười như không nhìn nàng, “Ăn no rồi?”

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt nói, “Nhưng ta vẫn chưa ăn no.”

Thẩm Xu nhìn hắn, nhất thời không biết lời này của Bùi Vân Khiêm có ý gì.

Bùi Vân Khiêm cũng không trông cậy vào đầu óc của Thẩm Xu, giơ tay đẩy đĩa điểm tâm tới trước mặt nàng, “Đút ta.”

Trong nháy mắt, Thẩm Xu hoài nghi lỗ tai của mình, trước mặt mọi người mà Bùi Vân Khiêm muốn nàng đút ăn á? Một lúc sau, Thẩm Xu hơi nhíu mày, ghét bỏ liếc Bùi Vân Khiêm một cái, “Không có tay sao?”

Bùi Vân Khiêm nghẹn họng, rõ ràng là không nghĩ tới Thẩm Xu sẽ nói một câu như vậy, hắn bị chọc cười, “Không có lương tâm.”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm uể oải thu hồi ánh mắt, tự mình cầm điểm tâm lên ăn.

Một lát sau, hắn nhìn về phía Thẩm Xu, đưa miếng bánh trong tay về phía nàng, như cười như không nhìn nàng, “Cũng không tệ lắm, công chúa thật sự không muốn nếm thử?”

Nàng không biết Bùi Vân Khiêm đang nghĩ cái gì, nhưng mơ hồ cũng có thể cảm nhận được xung quanh dường như có vài ánh mắt đánh giá bọn họ.

Thẩm Xu không nghĩ nhiều giơ tay nhận lấy điểm tâm trên tay Bùi Vân Khiêm, mới vừa cầm lấy, Thẩm Xu lại cảm thấy cổ tay chợt lạnh, đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Ngay sau đó, không chờ nàng kịp phản ứng lại đã trơ mắt nhìn Bùi Vân Khiêm nắm lấy cổ tay nàng, đưa điểm tâm trong tay nàng chậm rãi vào trong miệng hắn.

Mãi cho tới khi trên tay cảm nhận được sự ướt nóng, Thẩm Xu mới như bị điện giật thu hồi tay lại, vẻ mặt đỏ bừng cũng không biết do tức giận hay xấu hổ.

Thẩm Xu vốn định ngẩng đầu trừng hắn một cái, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt như cười như không kia, dường như hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm híp mắt, chậm rãi ghé sát, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người họ nghe thấy, thấp giọng nói, “Bây giờ công chúa còn cảm thấy bổn tướng quân không có tay không?”

Người này vẫn luôn vô lại như vậy, Thẩm Xu cũng mặc kệ hắn, trừng mắt một cái rồi quay đầu đi không thèm nhìn lại nữa.

Đằng sau, Bùi Vân Khiêm nhìn dáng vẻ của Thẩm Xu, khoé miệng lại cong lên vui vẻ.

Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, đáy mắt lơ đãng thấy được gì đó, ý cười lập tức tiêu tan, con ngươi phủ kín một tầng lạnh lẽo.

Hắn ở đây cũng đã đủ lâu rồi, sau khi nhìn thấy người nọ cũng mất hết hứng thú, nắm lấy tay Thẩm Xu, rất tự nhiên mười ngón đan nhau rồi kéo nàng dậy, ngẩng đầu nhìn Phùng thượng thư ở chủ vị rồi nhàn nhạt nói, “Hôm nay còn có việc, xin lỗi không thể ở thêm được nữa.”

Nói xong, không chờ Thẩm Xu kịp phản ứng đã bị Bùi Vân Khiêm kéo ra khỏi sảnh chính.

Bùi Vân Khiêm chỉ cảm thấy nhìn người nọ thôi là đã bực bội, chỉ muốn mang Thẩm Xu nhanh chóng chạy đi, hắn chỉ biết, hắn không muốn Thẩm Xu gặp người kia dù chỉ một chút.

Tiếng nhạc trong phòng không hề dừng lại, không khí trong sảnh chính bởi vì Bùi Vân Khiêm rời đi mà quay về quỹ đạo vốn có, Phùng thượng thư ở chủ vị khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đi xuống, đi qua chỗ bạch y thiếu niên ở phía sau bình phong.

Thiếu niên mặc đồ trắng như tuyết ở sau bình phong lộ ra nửa người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đang nói cùng mình, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt không đáp lại.

Sau đó, mắt lại nhìn về phía ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người đang đi xa dần, mãi lâu sau cũng chưa thể khôi phục lại tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.