Tại căn cứ nghiên cứu chế tạo vũ khí của hành tinh Chu thị.
Đèn pha lê tỏa ánh sáng lung linh, căn phòng nguy nga lộng lẫy, dường như muốn làm bóng đêm cũng nhuộm đầy màu vàng óng xa hoa.
Trên chiếc giường khổng lồ đủ ười người, drap giường màu đen giống như bàn tay ma quỷ, nằm trên đó là thân thể mềm mại trắng như tuyết của người phụ nữ.
Cả đêm giày vò, thân thể người phụ nữ đã sưng đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí đã rỉ ra vết máu. Nhưng thân thể màu đồng vẫn kiên định chạy nước rút, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
Đôi mắt xanh lam mờ mịt. Hắn nhìn màu trắng hấp dẫn lay động trước mắt, nhưng dường như lại thấy một thế giới khác trong đầu. Thế giới kia, màu trắng giống như bão tuyết mênh mông, vô biên vô hạn bao vây lấy hắn, chỉ làm hắn ngạt thở. Ngạt thở đến mức chỉ có thể thông qua sự đánh đập mạnh bạo hơn nữa, mới có thể hóa giải sự lo âu trong lòng.
Chợt, ở một điểm nào đó trên thân thể trắng thuần kia, có lẽ là rất nhiều rất nhiều điểm, màu máu đỏ tươi chợt giống như sương mù dày đặc, trong nháy mắt làm ảnh trắng tinh đó, có vẻ bẩn thỉu lại ghê tởm. Nhưng hắn rõ ràng cảm thấy màu máu đó hấp dẫn bản thân, làm hắn muốn màu sắc đỏ ngầu nhiều hơn, nhiều hơn nữa. . . . . .
Hắn chợt hoàn hồn.
Người phụ nữ dưới thân giống như con chim nhỏ bị thương, thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ mông lung, giãy dụa, đập lên lồng ngực của hắn. Khuôn mặt của cô còn mang theo vẻ ửng hồng và co rút sau cơn cao trào, nhưng đôi mắt to xinh đẹp kia lại tràn ngập vẻ hoảng sợ và đau đớn.
Tầm mắt của hắn từ từ dời xuống —— Tay phải của hắn chẳng biết có thêm một con dao nhỏ từ lúc nào, mũi dao có máu nhỏ xuống. Mà vết máu nhỏ xíu bên hông người phụ nữ đang từ từ rỉ ra từng giọt.
Lòng hắn hoảng sợ kinh ngạc —— nếu như vừa rồi không tỉnh táo lại. . . . . .
Hắn ném dao xuống đất, làm vẻ mặt như thường nhìn cô: "Kích thích không?"
Thiếu nữ tình một đêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: "Đau quá! Em còn tưởng rằng anh muốn giết em, kẻ điên!"
"Đúng! Tôi là kẻ điên." Hắn cười, rút ra từ nơi đã quá sưng tấy của cô ấy, đi thẳng tới trước mặt cô, nhét mạnh vào.
"Tiếp tục!"
Thiếu nữ ô ô mấy tiếng không rõ ràng, hai tay bắt lấy mông hắn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, buộc phải bắt đầu vận động.
Mà hai tay hắn nắm lấy nơi mềm mại của thiếu nữ, ra sức vuốt ve, chỉ làm cho cô nàng thở gấp liên tục. Mà trên khuôn mặt điển trai của hắn, hai mắt lại nhắm chặt như thể đau đớn.
Đúng, tôi là kẻ điên.
Hắn tự nhủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể trần truồng của Carlo Chu, một mình tựa trên ghế sô pha khổng lồ bằng da, nhàm chán chuyển kênh tivi. Trong nhà có hai thiếu nữ xinh đẹp cúi mặt đi tới, quỳ trước mặt hắn, lau thân thể cho hắn cẩn thận từng chút một.
Hắn thích phụ nữ, thích buông thả **, nhưng sau khi trở lại từ hành tinh Trùng tộc, hắn vẫn chưa làm thương tổn một người phụ nữ nào.
Có vài lần, hắn suýt nữa không khống chế nổi, ví dụ như đêm hôm qua.
Nhưng ở giây phút cuối cùng, hắn luôn nghĩ tới cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể thối nát nhìn thấy ở hành tinh Trùng tộc. Những thây máu kia dường như muốn xâm nhiễm thế giới màu trắng đó từng chút một, khiến hắn không thể ra tay được với bất kỳ phụ nữ nào.
Vì vậy ** không phát tiết được, đầu óc càng thêm hỗn loạn. Hắn càng ngạt thở, ngạt thở đến mức muốn chết đi.
Nhưng hắn không đành lòng chết. Hắn biết mình là một kẻ ích kỷ, bất kể như thế nào, đều không đành lòng chịu chết.
Nhìn các thiếu nữ dịu dàng ngoan ngoãn phục vụ mình, trong đầu hắn chợt nhớ tới hôn lễ thế kỷ đã tham dự mấy ngày trước.
Mạnh Hi Tông, Tô Di.
Bọn họ có vẻ hạnh phúc như vậy, làm sao có thể cảm nhận được hắn hỗn loạn như thế, đầu muốn nổ tung bất cứ lúc nào, cùng những ** dâm loạn hoang mị.
Lúc vợ chồng Mạnh Hi Tông tới nơi đã là hai giờ chiều, Carlo Chu tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái nghênh đón họ ở bãi đậu máy bay, hoàn toàn không hề có vẻ lo âu của người bệnh thần kinh. Thấy lời nói cử chỉ của Mạnh Hi Tông vẫn lạnh lùng như cũ, lúc nhìn về phía Tô Di, nhưng chung quy lại vẫn có phần phơn phớt dịu dàng. Carlo Chu cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn Tô Di vài lần liên tiếp, lắc đầu bật cười.
Tiểu hành tinh của Chu gia này, thể tích thật ra chỉ bằng 1/5 vệ tinh Ôn Toa, hơn nữa không khí bề mặt cũng không thích hợp với hô hấp của loài người, nhưng tài nguyên khoáng sản hết sức phong phú. Carlo Chu có tính tình vị kỷ, dứt khoát đặt căn cứ sản xuất vũ khí ở trên tiểu hành tinh này.
Đoàn người vào xưởng, mới cởi mũ bảo hiểm xuống. Trên phần đất trống trước mắt, chính là một chiếc máy bay cao 2m, dài 3m, vô cùng lung linh đẹp đẽ. Tô Di là người biết nhìn hàng xịn, nên "A" lên một tiếng, tự mình tiến lên phía trước kiểm tra cẩn thận.
Carlo Chu đắc ý dào dạt nói số liệu chính yếu của máy bay chiến đấu cho Mạnh Hi Tông nghe. Ngay cả Mạnh Hi Tông cũng phải nhướn mày khen ngợi: "Rất tốt."
"Hỏa lực ngang hàng với Báo Săn, tính cơ động và tốc độ gấp đôi." Carlo Chu nói, "Dĩ nhiên, còn đẹp hơn nữa. Phụ nữ giống như chị dâu, nhất định sẽ càng thích model loại này."
Vừa dứt lời, Tô Di ở phía trước đã cất giọng hỏi: "Máy bay chiến đấu này thuộc series gì?"
Carlo Chu cười, Mạnh Hi Tông nhìn cô. Nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh đã lên tiếng đáp: "Phu nhân, đây là máy bay chiến đấu series Mèo Hoang."
Tô Di không nói lời nào, Carlo Chu cười ha ha đi tới bên cô nói: "Có người trước buổi lễ kết hôn đã đặt ra danh hiệu này." Nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới anh ta buồn nôn như vậy chứ?"
"Chu!" Giọng nói hờ hững của Mạnh Hi Tông vang lên, "Cậu lảm nhảm nhiều quá."
Lúc này Carlo Chu mới nhịn cười. Mạnh Hi Tông liếc mắt nhìn Tô Di đang ngơ ngác nhìn mình, lẳng lặng nói không coi ai ra gì: "Hi vọng em thích."
Sau đó tiến vào phòng kỹ thuật bên cạnh cùng với Carlo Chu, kiểm tra đối chiếu khoản tiền nong và ngày giao hàng.
Tô Di nhìn máy bay chiến đấu màu trắng viền đen tinh xảo mà không mất khí thế trước mặt —— Đây là quà tặng của anh ư? Dùng biệt danh của cô để đặt tên áy bay chiến đấu loại mới ư?
Cô leo lên ghế lái của máy bay chiến đấu, tựa vào lưng ghế, cả người thoải mái hết sức.
So với dị bảo quý hiếm gì đó, quà tặng này khiến cho cô rất bất ngờ, cũng rất vui mừng, rất ưa thích.
Được rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao lớn trong phòng kỹ thuật phía trước —— Cô quyết định, quyết định ở trên giường mặc cho anh định đoạt đột phá tới giới hạn cuối cùng. . . . . .
Giống như có thể cảm thấy ánh mắt của cô, Mạnh Hi Tông đang cúi đầu nói chuyện với Carlo chợt ngẩng lên. Cho dù cách xa hơn 10m, Tô Di cũng có thể cảm thấy ánh mắt sáng quắc của anh. Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau từ xa như vậy.
Một lát sau, Mạnh Hi Tông mới cúi đầu xuống một lần nữa, Tô Di co rụt lại trên ghế lái, cả trái tim đều êm ái tan chảy.
Carlo Chu nhìn hai người tương tác với nhau không tiếng động, trái tim lại có chút mùi vị không rõ. Hắn cười nhạt nói: "Không thể ngờ anh lại yêu thương cô ấy như vậy."
Mạnh Hi Tông hờ hững liếc nhìn hắn: "Đáng giá." Nhìn tia máu trong mắt Carlo Chu, Mạnh Hi Tông hỏi: "Lại muốn giết người?"
Carlo Chu cười ha ha: "Cái này cũng nhìn ra được sao? Muốn đến chết rồi."
Mạnh Hi Tông nhìn hắn chằm chằm mấy giây, nói: "Cho tôi một chiếc Báo Săn."
Carlo Chu ra hiệu, nhân viên kỹ thuật bên cạnh đưa tới một chiếc chìa khóa. Mạnh Hi Tông nói với Carlo Chu: "Chờ tôi." Sau đó bước đi thật nhanh về phía Tô Di trên bãi đậu máy bay.
"Bọn anh ra ngoài một chuyến."
Tô Di gật đầu: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Mạnh Hi Tông nhẹ nhàng nắm tay cô, "Cậu ta nổi điên."
Ngày hôm nay, Mạnh Hi Tông lại đi đến gần tối mới trở về, theo sau là Chu thiếu bụi bậm đầy đầu.
Tô Di vốn đã ăn cơm tối xong, đang ở bãi đậu máy bay của căn cứ nói chuyện với nhân viên kỹ thuật. Nhưng xoay người lại thấy Mạnh Hi Tông hốc mắt sâu thâm, gương mặt bầm đen, vừa giật mình vừa đau lòng: "Anh lại tới khu vực phóng xạ?!"
Anh gật đầu.
Tô Di chưa bao giờ phản đối lại anh trước mặt người khác, nhưng anh không quan tâm đến thân thể của mình, làm cô lại tức giận. Cô không lên tiếng, cắn môi nhìn anh.
Thế nhưng anh lại cười trầm ấm, giơ tay lên ôm chặt lấy cô, lãnh đạm nói: "Anh không sao."
Tô Di cắn răng: "Anh hứa với em, về sau không được đi nữa."
"Được." Anh quay đầu lại nhìn Chu thiếu, "Nếu như thằng nhóc này lại lên cơn điên lần nữa, anh giết chết nó luôn."
Dáng vẻ Chu thiếu có vẻ rất yếu ớt, nghe vậy cười cười: "Biết anh ác, nhưng không ngờ anh ác thế này. Nhưng anh yên tâm đi, bây giờ em cảm thấy rất thoải mái, cực kỳ thoải mái. Có cho em nổi điên em cũng chẳng điên nữa."
Hắn nói lời thật lòng, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Thì ra là chịu đựng cơn đau lớn hơn, là cách tốt hơn để phát tiết đau khổ. Hắn cảm thấy đầu óc của mình, giống như được tắm trong toàn bộ những ánh sáng phóng xạ. Thậm chí hiện giờ hắn còn không nhớ rõ những cảm giác hỗn loạn khổ sở đã quấy nhiễu mình rất nhiều năm trước đây nữa rồi.
Hắn cảm thấy trong đầu mình cực kỳ sạch sẽ.
Rời đi tinh cầu Chu thiếu, phi thuyền du hành vũ trụ bay thẳng về căn cứ ở Nam Bán Cầu. Theo kế hoạch lúc trước, công việc chính sau chiến tranh của Mạnh Hi Tông là cải tiến máy bay chiến đấu và huấn luyện bộ đội, hai người dự định định cư ở căn cứ Nam Bán Cầu có dân số thưa thớt.
Xuống máy bay rồi đi tới bãi đậu, đã thấy một đống người vây quanh chiếc máy bay chiến đấu, cực kỳ náo nhiệt. Giản Mộ An đi ra từ trong đám người, bước nhanh tới: "Ngài chỉ huy, mọi người trở lại rồi."
Mạnh Hi Tông hờ hững gật đầu.
Giản Mộ An hả hê nói: "Xem Báo Săn mới trước không? Chúng tôi vừa mới bay thử."
Đoàn người đi tới trước chiếc máy bay chiến đấu đó, học viên phi hành trẻ tuổi và hậu cần mặt đất đều cung kính tản ra, kích động nhìn vợ chồng ngài sỹ quan chỉ huy.
Giản Mộ An cười nói: "Dấu hiệu tia chớp chữ thập, là lá cờ liên hợp của tổng thống Liên Minh vừa mới phát hành — Điều thay đổi này là để lấy lòng lính đánh thuê chúng ta. Hình dạng tôi đích thân thiết kế. . . . . ." Lời của hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn thấy sắc mặt đoàn người Mạnh Hi Tông biến đổi rất nhanh.
Sắc mặt của Mạnh Hi Tông u ám, sắc mặt Tô Di trầm tĩnh; đám Lính Đánh Thuê đi theo càng thêm trợn to ánh mắt phức tạp. Có người thậm chí lẩm bẩm nói: "Đây không phải là. . . . . . Thứ chúng ta nhìn thấy ở hành tinh pha lê. . . . . ."
Mạnh Hi Tông khẽ quát một tiếng: "Lập tức triệu tập toàn bộ Hạm trưởng cho tôi; đồng thời liên lạc với tổng thống Liên Minh và Nguyên soái Lương Đồng."
Trong vẻ mặt không hiểu nổi của đám người Giản Mộ An, Mạnh Hi Tông bước đi thật nhanh về phía phòng chỉ huy tác chiến đằng trước.
Còn Tô Di đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc máy bay Báo Săn kiểu mới trên bãi đậu máy bay. Thân máy bay màu vàng kim, ống pháo hỏa lực vững chắc, còn có hình vẽ tia chớp chữ thập, trong lòng vừa khiếp sợ vừa buồn rầu.
Người máy tấn công, một ngày nào đó người máy sẽ thật sự tấn công xuống hành tinh.
Bọn họ thấy, lại là ánh sáng đến từ tương lai. Khi nó lướt qua hành tinh pha lê gặp thời không gấp khúc, được ghi lại, sau đó được họ nhìn thấy lúc này.
Thì ra là những trận chiến liên quan đến tinh hệ Vĩnh Hằng ghi chép trên cột pha lê kia, không phải xảy ra trong quá khứ, mà lại xảy ra ở tương lai.