Edit: Chuối
Beta: Quanh
Tây Lăng thành ở Đại Diễn triều là nơi khiến người ta có thể vì mỹ nhân mà tiêu tiền như nước.
Ban đêm ở trong thành, trên sông là quang cảnh nhộn nhịp náo nhiệt, ánh sáng lập lòe, từng chiếc thuyền hoa tinh xảo rong chơi giữa sông, âm thanh của đàn sáo cùng với thanh âm vui vẻ của tiếng hát tiếng cười văng vẳng bên tai không dứt.
Trên con thuyền hoa lớn nhất, lúc này lại chỉ có hai khách nhân. Hoa nương xinh đẹp, phong lưu đa tình, cười quyến rũ dâng lên một ly rượu ngon.
Một khách nhân trẻ tuổi trái ôm phải ấp, bộ dáng mơ mơ màng màng hưởng lạc, người còn lại có bộ dáng lớn tuổi hơn thì đang cau mày, đứng ngồi không yên, hoa nương đi lên kính rượu cũng bị hắn đẩy ra.
Thân thể yếu đuối như không xương của hoa nương té ngã trên mặt đất, đôi mắt mang theo hờn giận khiến người ta sinh thương tiếc. Khách nhân kia khẽ cười một tiếng: "Tam ca, thật muốn kêu huynh thử soi gương, sắc mặt hiện tại của huynh thật giống con chuột đang sợ vỡ mật.”
"Đệ gây đại họa rồi!" Lão tam cắn răng, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Người kia cười nhạo: "Đại họa cái gì? Chỉ là hơn mười ngày trước đánh một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh ở kinh thành, huynh liền sợ tới mức tè ra quần, trốn khỏi kinh suốt đêm. Đáng lẽ ra năm ngày trước phải quay trở về tông môn thì huynh lại không dám, sợ bại lộ hành tung, rồi lại chuyển qua đường thủy, ngày hôm qua tới thành Tây Lăng, việc nên làm hiện tại là hưởng lạc sung sướng lại bị huynh làm mất hứng, thật là đen đủi!"
“Đệ —— " Lão tam chán nản: "Thật đúng là không biết sống chết!"
Người nọ bị hắn hò hét nên sớm đã bực bội, bây giờ lại nghe thấy lời nói âm dương quái khí của hắn, hỏa khí nhất thời dâng lên, lập tức đập một chưởng vào bàn tiệc, lạnh lùng nói: "Ta tôn trọng ngươi là người nhập môn trước, tư lịch dài hơn ta nên mới gọi ngươi một tiếng tam ca, ngươi đừng có không cần mặt mũi như vậy, kéo việc về phía mình. Nói thật, độc của lão Thất này trước giờ chưa sợ ai cả! Huống hồ, ngươi đừng quên rằng ngày đó ngươi cũng đánh hắn!"
Lão tam không nói nữa, nếu nhìn vào mắt hắn sẽ dễ dàng phát hiện chút thương xót đồng tình, phần còn lại là tự giễu.
Thường nghe người ta nói "nghé con mới sinh không sợ cọp", lão thất lại là người mới.
Ân oán của Lĩnh Nam Môn bọn họ cùng với Thượng Thanh Tông nếu muốn truy cứu thì cũng không nói rõ được ngọn nguồn ở đâu. Qua vài lời các trưởng bối lưu lại mới biết được, hơn trăm năm trước, thế lực của hai môn phái coi như ngang nhau. Hiện giờ, các thế hệ của Thượng Thanh Tông càng ngày càng mạnh, Lĩnh Nam Môn lại ngày càng xuống dốc, bên này giảm bên kia tăng, sớm đã không còn như xưa.
Lĩnh Nam Môn có cường địch như Thượng Thanh Tông, sở dĩ có thể tồn tại đến nay, cũng không phải độc môn khiến Thượng Thanh Tông bó tay không biện pháp, mà là đối phương sớm đã không đặt bọn họ ở trong mắt, gọi là oan gia ngõ hẹp, cũng coi như buông tha cho con kiến mà thôi!
Cái gọi là cường địch, thật ra chỉ là Lĩnh Nam Môn một bên tình nguyện, còn ở trong mắt đối phương, chỉ sợ còn chẳng được tính là đối thủ.
Những người có tư lịch lâu dài trong môn đều biết rõ ràng, thường thường chỉ có những người trẻ tuổi mới nhập môn, vừa nghe nói kẻ địch là Thượng Thanh tông đã hưng phấn đến mờ mắt, cả ngày mơ mộng đánh bại Thượng Thanh Tông nổi danh thiên hạ.
Bọn họ lại không biết, Thượng Thanh Tông xưng chính đạo, vậy mà nhiều khi ngay cả tà môn ma đạo đều không muốn trêu chọc, nguyên nhân không chỉ là vì người của Thượng Thanh Tông đều một thân vũ lực cao cường giống như quái vật, còn vì ai ai cũng như chó điên, một khi trêu chọc tới thì dù có trốn đến chân trời góc bể cũng không chết không ngừng.
Hồi tháng tám này hắn có tới kinh thành làm việc cùng lão thất, vừa lúc nghe nói đệ tử lứa nhỏ nhất của Thượng Thanh Tông cũng ở kinh thành, đại khái khi đó lão thất nổi lên tâm tư cho nên mới muốn ở lại. Buổi tối hôm xảy ra chuyện, lão thất có vẻ đặc biệt hưng phấn, còn mời hắn lên phố uống rượu. Hắn không nghi ngờ gì, cho đến khi gặp một tiểu đệ tử của Thượng Thanh Tông.
Lão thất căn bản không nghe hắn khuyên giải đã trực tiếp vọt lên.
Hắn ở một bên xem vừa hận vừa vội, về sau thấy lão thất không địch lại được, biết sự tình đã phát sinh, không thể vãn hồi được, chỉ có thể đánh cược một lần, nếu có thể giết ngưòi diệt khẩu thì may ra còn có đường sống, vì thế hắn cũng gia nhập vào.
Nhưng ai biết đối phương tuy mới mười lăm mười sáu tuổi, một thân võ công lại không thể khinh thường, hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ khiến hắn bị thương nhẹ, hắn còn bỏ trốn được.
Lão thất còn muốn truy đổi, hắn lại biết, nếu một kích đã không thành, sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy đến nữa, hành lý còn không thu thập, quyết định lập tức rời kinh. Dọc theo đường đi thay đổi tuyến đường mấy lần, hắn nghĩ rằng cho dù có truy binh cũng nên bị bỏ rơi, nhưng theo thời gian một ngày ngày qua đi, hắn cảm thấy nguy cơ không những không có giảm bớt, ngược lại đến nay, càng lúc càng sợ hãi đến mức lông tơ dựng đứng lên, nhìn thấy lão thất hoàn toàn không biết gì cả tìm hoan mua vui, tâm tình càng thêm tuyệt vọng, nhưng sâu trong đó, lại như cuối cũng cũng lĩnh ngộ, có lẽ chỗ ý thức sâu nhất của hắn, cũng biết rằng bản thân không tránh khỏi một kiếp này, hết thảy chạy thoát giãy giụa, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
---
Hai người đều không nói lời nào, hoa nương cũng không dám lên tiếng, một lát sau, hoa nương xinh đẹp nhất trong đó bỗng nhiên ôn nhu cười nói: “Gia, hôm nay là ngày mười lăm, Nguyệt nhi bồi gia ra bên ngoài ngắm ánh trăng được không?”
Lão thất quay đầu nhìn về phía hoa nương kia, thấy khuôn mặt phong lưu, dáng người vũ mị nhếch miệng cười, chỉ nói: “Được, muốn xem ánh trăng, muốn nhìn cả Nguyệt nhi nữa, gia bồi ngươi hảo hảo.”
“Gia thật là xấu tính!” Nguyệt nhi hờn dỗi.
Hai người ôm ôm ấp ấp, ra ngoài vui đùa ầm ĩ.
Hoa nương còn lại chần chờ một chút, lại muốn tiến lên mời rượu lão tam, kết quả bị hắn xua xua tay, vẫy lui toàn bộ. Hắn một mình ngồi giữa thuyền hoa, ngửa đầu, uống một ly lại một ly rượu.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên phát giác khác thường, không biết bắt đầu từ khi nào, thuyền hoa trừ bỏ âm thanh hắn uống rượu thì không có chút tiếng vang nào.
Lão tam lập tức sợ hãi, nắm chặt đao bên cạnh người, cẩn thận hô một tiếng: “Lão thất?”
Không có bất luận hồi âm gì, thanh âm kiều mị của hoa nương cũng đã sớm dừng lại.
Hắn khẽ cắn môi, lại rót ly rượu tiếp theo, nặng nề bước chân ra ngoài.
Trên tàu người nằm đầy đất, nhóm hoa nương chỉ là bị chuốc cho mê ngủ, còn lão thất thất khiếu đổ máu, chết không nhắm mắt.
Hắn được gọi là Độc thất, nhưng cuối cùng, lại chết bởi độc chính mình hạ.
Lão tam phát hiện bản thân không hề cảm thấy chút ngoài ý muốn nào, tập tễnh tiến lên, vuốt mắt lại cho sư đệ, lại lảo đảo đứng dậy, nhìn lên trên mép thuyền, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh tựa như chim ưng.
Hắc y nhân liếc hắn một cái, lão tam liền cảm thấy phảng phất như bị hàn băng quanh năm đông cứng, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện đối phương không hề nhìn hắn, mà là nhìn đao trong tay hắn.
“Một đao kia, là ngươi chém.”
Lời này không đầu không đuôi nhưng lão tam lại hiểu, hắn đang nói một vết đao trên người tiểu đệ tử Thượng Thanh Tông. Lão thất hạ độc đối phương, hắn chém đối phương một đao, hiện giờ, đều trở về trên người bọn hắn.
Âm thanh cuối cùng hắn nghe được trên thế gian là một câu nói lạnh như băng, thứ được chứng kiến cuối cùng là một đạo hàn quang trước mắt, sau đó thì mất đi tri giác.