Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 17: Tim đập loạn




Edit: A Cảnh

Beta: Quanh

Chử Thanh Huy không cảm thấy mình béo chút nào cả, vì lễ cập kê mà nàng đã hơn nửa tháng nay không có đụng vào đồ ngọt, ngay cả kẹo hoa hồng được ăn mỗi ngày nàng cũng chưa đụng tới. Cứ như vậy, còn có người chê nàng không đủ nhẹ nhàng uyển chuyển, cái này có còn đạo lý hay không? Không phải trên mặt chỉ nhiều thịt một chút thôi ư? Nhiều hơn mấy phần sao có thể gọi là mập được?

Nghe ngữ khí của nàng kích động, động tác đang lau chủy thủ của Diêm Mặc dừng lại, ngẩng đầu lên, đối diện phía trước là con mắt to tròn của Chử Huy Thanh, hơi thở liền ngưng lại một chút.

Hắn cũng không cảm thấy lời mình nói có chỗ nào sai. Người tập võ, đặc biệt tu luyện khinh công bậc cao, hơi thở mạnh mẽ cỡ nào, nền móng cũng vững chắc, nhưng dáng điệu uyển chuyển, động tác mạnh mẽ là cần thiết, bằng không chỉ sợ bay đến giữa không trung là đã rơi xuống rồi.

Nhưng nhẹ nhàng cùng với mập gầy lại không phải là một chuyện. Người mập không nhất định là nặng nề, mà người gầy cũng không nhất định là linh hoạt. Người trước mặt ở lâu trong thâm cung, sống an nhàn sung sướng, bỏ bê vận động, thân hình cũng coi như là tinh tế, nhưng cũng không có quan hệ với việc nhẹ nhàng.

Chỉ là nguyên nhân này ở trong lòng của hắn rất rõ ràng, lại không biết nên nói ra như thế nào.

Từ trước tới nay hắn vốn ít nói, trong đó chưa hẳn không phải vì miệng lưỡi vụng về. Lúc trước ở trong sư môn, chỗ thiếu hụt này không rõ ràng, bởi vì không có người quấn lấy hắn, muốn hắn nói chuyện. Những nhóm sư đệ kia đều không phải là đối thủ của hắn, bị hắn thu thập như nhổ khoai lang vậy, thì có ai dám làm càn ở trước mặt hắn? Nhưng thật ra có một người năng lực tương đương thì lại sớm không còn ở đây nữa.

Hắn đến kinh thành ba bốn năm, vẫn cứ một mực độc lai độc vãng [1], những người khác ngại hung danh Thần Võ đại Tướng quân, cũng không dám cùng hắn giao hảo, mọi người chỉ nói đại Tướng quân oai hùng lạnh lùng, không thích nói chuyện, lại không biết rằng hắn là miệng vụng về.

[1]: đi một mình mà về cũng một mình.

Bây giờ mắt thấy còn có một năm nữa thôi là có thể rời kinh, chẳng lẽ tật xấu này không giấu được nữa?

Diêm Mặc lâm vào trong trầm tư.

Một lát sau ngẩng đầu lên, thấy Chử Thanh Huy vẫn không bỏ qua nhìn chằm chằm hắn, đại Tướng quân chưa từng lùi bước trước vạn người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Nếu như bên người hắn từ nhỏ có một tiểu sư muội nũng nịu, sẽ biết tâm tình lúc này gọi là phiền não ngọt ngào. Đáng tiếc, trong sư môn của hắn đừng nói là sư muội, ngay cả sư nương cũng không có một ai, từ trên xuống dưới sư môn ngay cả muỗi cái cũng phải bay đường vòng qua sư môn.

Đối với sư đệ không nghe lời, đánh một trận là được, nếu còn không đủ vậy thì thêm lần nữa. Nhưng đối với cục tròn mềm nhũn này, hắn triệt triệt để để không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chử Thanh Huy thấy hắn không nói lời nào, không khỏi ủy khuất sờ lên mặt mình: "Thật sự rất béo sao?"

Diêm Mặc không biết vì sao nàng cứ cố chấp vấn đề mập gầy như thế, nghĩ nửa ngày, mới nói: “Ta béo hơn.”

Chử Thanh Huy nghe lời này, liền đi dò xét hắn, một mặt nhìn, một mặt bĩu môi.

Dưới cái nhìn của nàng, võ giáo tiên sinh làm gì béo chứ? Từ mặt cổ cùng bàn tay không hề dư một miếng thịt thừa nào, trông rất rắn chắc, tất cả đều là tinh thịt [2].

[2]: 精肉 tinh nhục - Thịt ngon, thường chỉ thịt nạc không có mỡ. ((☆ω☆*)hai từ mà nhiều nghĩa đen và bóng híhí)

Dựa theo đó mà so sánh, thịt trên người nàng mềm nhũn, quả thật không thể cùng so sánh với tiên sinh. Nàng không khỏi ưu thương thở dài, hóa ra mình mập thật.

Động tác trong tay Diêm Mặc đã dừng lại hoàn toàn, chủy thủ bị hắn nắm trong tay vô y thức xoay chuyển.Không khí này khiến hắn có chút ngồi không yên.

Chử Thanh Huy cũng không ăn bánh ngọt, khuỷu tay chống trên bàn đá, bàn tay bưng lấy khuôn mặt, một hồi thở dài một rồi lại một hồi thở dài.

Nàng không có phát giác, mỗi lần thở dài một hơi, thân thể người ngồi ở phía đối diện kéo căng một phần, càng về sau, toàn thân cơ bắp đều đã vận sức chờ phát động, giống như sau một khắc đều muốn vội chạy đào tẩu.

Chử Thanh Huy ai thán về thân thể mình một hồi, sau đó vẫn là thấy sắc trời không còn sớm, mới không có khí lực đứng dậy cáo từ.

Diêm Mặc thấy bước chân nàng hơi có mấy phần nặng nề, bóng lưng cũng không vui sướng giống ngày thường, lần đầu tiên trong lòng bắt đầu chất vấn, chẳng lẽ lúc trước hắn nói sai rồi?

(A Cảnh: Sai! Quá sai! Chê người con gái béo là tội ác! (*ノз"*))

Nhưng mà, sai ở chỗ nào?

“Tô Tô, bản công chúa béo sao?” Trên đường trở về, lần thứ ba Chử Thanh Huy hỏi Tía Tô.

Tía Tô che dù cho nàng, đáp án so với hai lần trước cũng giống vậy: “Công chúa không có béo chút nào, thân thể ngài cân xứng, không béo, không gầy, vừa vặn.”

Chử Thanh Huy thở dài, phiền muộn nói: “Nhưng mà ta không bay lên được.”

Tía Tô không biết nên an ủi ra sao với nàng, không thể làm gì khác hơn nói: “Nô tỳ cũng không biết bay mà.”

Chử Thanh Huy chu chu mỏ, trong lúc vô tình cúi đầu trông thấy túi thơm bên hông mình, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.

Nàng không biết bay, nhưng nàng có thể để người khác mang nàng bay lên nha! Giống như cái túi thơm này, bản thân nàng không biết làm, tự có người làm thay nàng.

Nghĩ thông suốt điểm này, cảm xúc sa sút vừa rồi lập tức bị nàng vứt sau đầu, kích động đi về hướng Tê Phượng cung.

Hoàng đế đã ở chỗ của Hoàng hậu, đang hỏi thăm tâm tình của nữ nhi hôm nay thế nào với Hoàng hậu.

Bên ngoài cung nhân truyền lời, tiếng nói giảm dần, Chử Thanh Huy đã bước vào nội điện, vô cùng cao hứng thi lễ một cái cho phụ hoàng và mẫu hậu.

Hoàng hậu và Hoàng đế liếc nhìn nhau, cười cười gọi nàng đến trước mặt, đưa tay phủi nhẹ tuyết trên tóc: “Xảy ra chuyện tốt ư, nhìn con cao hứng như vậy.”

Chử Thanh Huy kéo tay bà lại, dịu dàng nói: “Mẫu hậu, con muốn bay.”

Bỗng nhiên nói như vậy, khiến đế hậu hai người đều sửng sốt. Hoàng đế ho khan một cái, thử dò xét nói: “Làm sao bay?”

Hoàng đế vốn thương nữ nhi, mấy ngày nay bởi vì lo cho chuyện hôn sự đối với nàng càng đau lòng hơn, cơ bản là đã dung túng, ngay cả điểm mấu chốt cuối cùng thêm mấy phần. Nghe nữ nhi nói muốn bay, trong đầu đã lướt qua vài ý nghĩ, thậm chí còn nghĩ kỹ chút, hồi cung hạ lệnh bảo người đi bắt chim, đem lông vũ rút ra, làm một đôi cánh lớn.

Mặt mũi Chử Thanh Huy tràn đầy mong đợi nói: “Giống như thị vệ của phụ hoàng có thể bay tới bay lui vậy. Phụ hoàng, mẫu hậu, tìm người mang con bay có được hay không?”

Hoàng đế vừa nghe liền hiểu, nữ nhi nói bay với hắn không phải muốn bay như chim kia, chẳng qua là khinh công thôi. Việc này cũng dễ dàng, thị vệ cung nội ai mà không bay được mấy vòng? Nhưng vấn đề là những thị vệ kia đều là nam tử, để cho bọn hắn mang tiểu Công chúa của mình bay thì không biết có thể sau đó Hoàng đế có đem chặt tay bọn hắn hay không.

Hoàng hậu cũng nghĩ đến điểm này, kiên nhẫn giải thích cho Chử Thanh Huy.

“Vậy thì thôi.” Chử Thanh Huy lập tức ỉu xìu.

Kỳ thật nếu nàng kiên trì muốn thì cuối cùng nhất định có thể đạt thành tâm nguyện, nhưng mà từ trước tới nay nàng không phải là loại có tính tình kiêu căng, cả phụ hoàng và mẫu hậu đều nói làm như vậy không ổn, nàng liền thôi.

Nhưng việc này cũng là một điều nhắc nhở Hoàng đế, người ngoài đã không thể mang Noãn Noãn bay, vậy thì tìm cho Noãn Noãn một người có thể mang nàng bay.

Lúc trước hắn tuyển phò mã, chỉ có thư đồng mới trúng tuyển, bởi vì những người kia dù là gia thế hay tướng mạo cũng tính là không tệ. Chỉ là thư đồng của Thái tử thì khác với thư sinh bình thường, coi như có hậu nhân nhà tướng, nhưng ở trong kinh thành được nuông chiều nhiều năm, từ lâu đã không được oai phong như bậc trưởng bối.

Bây giờ nghĩ lại, vì sao không đem phạm vi mở rộng ra một chút? Quả thật gia thế quan trọng, nhưng bây giờ Hoàng đế càng coi trọng phẩm tính của một người hơn. Nói cho cùng, luận về gia thế thì trên đời này chẳng lẽ còn có người hơn được Hoàng gia? Coi như Phò mã của công chúa hắn xuất thân không tốt, vậy cũng không sao, chỉ cần không phải loại bùn nhão không trát được tường, thì về sau Hoàng đế luôn có biện pháp nâng gia thế của hắn lên.

Đầu óc Hoàng đế dạo qua một vòng, nhắm vào thị vệ bên cạnh mình. Thị vệ của hắn, luận xuất thân không nhất định cao bao nhiêu, nhưng luận bản sự đều là một thân nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu không cũng không thể đảm nhiệm chức vụ ở Ngự tiền. Còn nữa, không có bối cảnh cường đại cũng có chỗ tốt, loại người này, mới có thể nơm nớp lo sợ toàn tâm toàn ý sủng ái Công chúa của hắn, không dám có tâm tư khác.

Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, lập tức nói với Hoàng hậu.

Hoàng hậu chần chờ nói: "Như vậy được không?"

Hoàng đế nói: “Được hay không, thử một lần mới biết được. Ngày mai ta liền hạ lệnh, gọi ngự tiền thị vệ đến, tuổi trên mười lăm, dưới hai mươi, tướng mạo anh tuấn chưa thành thân liệt ra, điều đi Hàm Chương điện của Noãn Noãn tuần tra trên đường.”

Hoàng hậu lo lắng: “Việc Cố gia còn chưa qua đi, không biết Noãn Noãn có tâm tư kia hay không.”

Hoàng đế vỗ vỗ tay của nàng: “Không sao, trước đó chúng ta không cần nói rõ với con bé, chỉ gọi những thị vệ kia đi tuần tra như bình thường thôi. Mỗi ngày Noãn Noãn đi Hàm Chương điện, luôn có thể đụng tới mấy lần, nói không chừng có thể thấy vừa mắt ai đó.”

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu. Dù sao việc khó nói trước, Noãn Noãn của mình đối với tình cảm nam nữ lại trì độn, hẳn không phát hiện ra được đâu. Vậy là mưa thuận gió hòa, mọi người đều im lặng, nếu quả thật con bé vừa mắt thiếu niên thị vệ nào thì cũng coi như là duyên phận.

Động tác của Ngự tiền thị vệ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong vòng một đêm, mọi việc đã làm xong.

Ngày thứ hai Chử Thanh Huy đi Hàm Chương điện, trên đường đến có một đội tuần vệ uy phong nghiêm túc, từng thiếu niên khí phách, phấn chấn oai hùng, vô cùng dễ thấy.

Chử Thanh Huy đối với việc này ngược lại không chút lưu ý, một đội thiếu niên thị vệ kia hành lễ với nàng, giống như ngày thường vậy nàng cũng gật đầu một cái.

Ngược lại sau lưng có một hai tiểu cung nữ, thấy trước mắt đều là thiếu niên anh tuấn, ánh mắt xấu hổ mang chút e sợ nhìn đội thị vệ lướt qua, nhưng cũng không có người nào dám nói gì thêm với Công chúa.

Thời tiết từng ngày trở nên ấm áp, trong Ngự Hoa Viên rốt cục ngoài mai đỏ cũng có thêm những thứ khác, trong khe gạch, cũng điểm xuyết lấy một hai chỗ màu xanh biếc.

Hôm nay Chử Thanh Huy nhận lời mời của Lâm Chỉ Lan, đi tới Thượng Thư phủ.

Mặc dù Lâm Chỉ Lan thường xuyên vào cung với nàng, nhưng đây là lần đầu tiên Chử Thanh Huy đích thân tới Lâm phủ. Bởi vì gần đến hôn kỳ của Lâm Chỉ Lan, cho nên gần đây trong phủ gấp rút may đồ cưới, đã lâu chưa có vào cung, trong lòng Chử Thanh Huy niệm tình nàng ấy, Hoàng hậu cũng muốn để nàng giải sầu liền đồng ý cho nàng xuất cung thăm viếng.

Nàng không có gióng trống khua chiêng, chỉ dẫn theo hai cung nữ, mấy tên thị vệ cải trang mà đi.

Lâm Thượng thư đang làm việc tại nha môn, thiếu gia của Lâm gia đang học tại thư đường, trong phủ chỉ có hai vị chủ nhà là Lâm phu nhân và Lâm Chỉ Lan, các nàng thấy Chử Thanh Huy tất nhiên là không kìm được mà vui mừng. Sau một hồi chiêu đãi, Lâm phu nhân gọi Lâm Chỉ Lan dẫn Công chúa đi dạo trong phủ một chút.

Dù vườn hoa của Lâm phủ không thể so với Ngự Hoa viên, nhưng cũng có một chút đặc biệt tinh xảo lại thanh tú, bên trong vườn có một ngọn núi giả, trên đỉnh có một gian đình dùng để nghỉ mát rất dễ thấy.

Lâm Chỉ Lan thấy Chử Thanh Huy có hứng thú, liền dẫn nàng leo lên đình nghỉ mát. Ở nơi địa thế cao như này, tầm mắt rộng hơn, có thể nhìn thấy gần hậu viện của Lâm phủ là đường xá ngoài phố, xung quanh đình nghỉ mát lại có màn tơ bao quanh, không lo ngại ngoại nhân trông thấy cảnh tượng trong đình.

Trong cung tuy có một tòa Trích Tinh lâu cao hơn so với ở đây một chút, nhưng nhìn ra ngoài cũng chỉ là nhà cửa liền kề, còn không bằng nơi này nhìn rất náo nhiệt.

Sau khi Chử Thanh Huy ngồi xuống phía sau màn che, cẩn thận mở ra một chút, nhìn xem bên ngoài đường phố, thấy xe người tấp nập, cửa hàng san sát, dù cách khá xa nhưng nhìn vẫn có cảm giác nghe âm thanh rao hàng vang ở bên tai, không khỏi quay đầu lại hâm mộ nói: “Ngày thường dù muội không thể đi ra ngoài nhưng nhìn thấy thế này so với tỷ tỷ cũng nhiều hơn chút rồi.”

Lâm Chỉ Lan vốn cũng mỉm cười nhìn xem, nghe thấy lời này, không biết nhớ tới cái gì, giữa lông mày có mấy phần ưu sầu: “Muội cũng có rất ít thời gian xem được.”

Chử Thanh Huy biết ý tứ của nàng ấy, việc hôn sự của Lâm Chỉ Lan đã được định ra từ năm trước, đối phương có giao tình nhiều đời với Lâm phủ, Trấn Nam tướng quân Trương gia Nhị công tử.

Phải biết rằng, dù Lâm lão gia là quan văn nhưng các thế hệ của Lâm gia đều là võ tướng. Lúc trước Hoàng hậu đồng ý việc hôn sự của thân muội muội cùng với Lâm lão gia, chút nguyên nhân trong đó là vì coi trọng võ tướng Lâm gia oai phong, trong nhà không có mấy việc ngầm hại như mấy nhà quyền quý bình thường.

Sự thật chứng minh, Hoàng hậu không hề nhìn nhầm. Bây giờ Lâm lão gia và Lâm phu nhân vì nữ nhi tuyển chọn con rể cũng cân nhắc đến điểm ấy.

Dung mạo Lâm Chỉ Lan tú mỹ (xinh đẹp), tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn ở trong hoàn cảnh đơn giản lớn lên, trong tính tình cũng có mấy phần đơn thuần. Lâm phu nhân không dạy nàng những thủ đoạn minh tranh ám đấu kia ở hậu viện, cũng không muốn nữ nhi ruột thịt bị kéo vào trong đó, liền chọn một nhà khác dòng dõi cao hơn, tuyển chọn gia phong thuần chính (đơn giản, chính nghĩa) là Trương phủ. Bây giờ, Trương gia Nhị thiếu gia đang ở trong cung làm việc.

Chử Thanh Huy nghe nói, vắt hết óc nghĩ nghĩ, làm sao cũng không nhớ nổi vị Trương gia Nhị thiếu gia là ai, cười tủm tỉm nói: Muội và hắn đã gặp mặt rồi sao? Có muốn tỷ tỷ thay muội đưa một chút tín vật hay sách gì không, tỷ cũng không ngại làm Hồng nhạn (chim đưa thư) nha.”

Lâm Chỉ Lan đỏ mặt: "Có gặp một lần."

Sau khi việc hôn sự định ra, Trương gia Nhị thiếu gia mượn cớ bái phỏng tên tuổi của Thế bá, tới Lâm phủ một chuyến, Lâm Chỉ Lan liền lặng lẽ trốn ở sau tấm bình phong nhìn thoáng qua.

Chử Thanh Huy liền truy vấn: "Dáng dấp của hắn thế nào? Muội có thích hay không?"

Lâm Chỉ Lan xấu hổ bưng kín mặt: "Biểu tỷ hỏi cái này làm cái gì?"

Chử Thanh Huy lại không thông suốt, nhìn thấy vẻ này của nàng ấy, cũng rõ ràng mấy phần, không khỏi cười nói: “Xem ra là muội rất thích nha. Ngày khác tỷ sẽ xem xem, Trương gia Nhị thiếu gia là nhân vật phương nào, mới chỉ một chút thôi đã đem bắt cóc mất biểu muội tốt của tỷ.”

Lâm Chỉ Lan cúi đầu, không có ý muốn nói chuyện. Nàng đối với vị hôn tương lai này vẫn hài lòng, trong lòng cũng có mấy phần mong chờ, nhưng mà nghĩ lại còn ít ngày nữa phải rời nhà xuất giá, rời khỏi phụ mẫu chung sống hơn mười năm, lại bắt đầu mê man phiền muộn.

Chử Thanh Huy nhìn nàng một hồi mừng rỡ, rồi một hồi ngượng ngùng, rồi lại một hồi ưu sầu, trong long cảm thấy buồn cười, cũng có chút hiếu kì, chẳng lẽ lấy chồng thật sự thần kỳ như vậy? Để cho người ta vừa vui vừa lo.

Sau này đến lượt nàng, đến cùng sẽ gả cho ai?

Nghĩ đến vấn đề này, bản thân nàng không có chút phiền não nào nhưng giữa lông mày cũng hơi nhíu lên.

Nghĩ mãi mà không rõ cho nên dứt khoát không nghĩ, nàng lại cầm lấy màn che, xốc lên một khe hở nhìn ra phía ngoài.

Ngoài trừ đường xá bên ngoài, còn có rất nhiều phủ đệ liền nhau, nhưng mà đại bộ phận trạch viện đều che giấu đằng sau tường cao, cũng không thấy rõ cảnh sắc trong đó. Chỉ có một gian tòa nhà, không chỉ tường viện so với nhà khác thấp hơn, vườn hoa giả sơn nước chảy cầu nhỏ ở bên trong cũng không hề có, cả một viện ở trụi lủi ngay cả cây cũng không có một cái, chỉ thấy mấy gian phòng màu xám, nhìn thấy cũng không quá tồi tàn. Nhưng mà cách xây dựng đại trạch kia, lại nhìn rõ không phải là gia đình bình thường, sao lại nghèo túng như thế?

Nàng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Lâm Chỉ Lan: "Đó là phủ đệ nhà ai?"

Lâm Chỉ Lan lại nhìn thoáng qua, nói: "Là phủ Đại tướng quân."

Bỗng nhiên trong lòng Chử Thanh Huy đập nhẹ một cái, nàng nghi ngờ sờ lên ngực của mình, không biết là vì sao, lại hỏi: “Vị đại Tướng quân kia?”

Lâm Chỉ Lan cười nói: “Nếu biểu tỷ hỏi ta nhà khác thì ta thật sự không biết, nhưng tòa nhà kia lại biết, là phủ đệ của Thần Võ đại Tướng quân, từ nhỏ ta đã trông thấy tòa phủ trạch kia, vài chục năm bên trên đại trạch phá hủy rồi lại xây, xây lại cao thêm, chỉ có phủ Đại tướng quân ngay cả một viên ngói viên gạch cũng chưa từng động qua.”

Nhiệm kỳ mỗi một vị Thần Võ đại Tướng quân là năm năm, vài chục năm qua đổi ít nhất đã ba người, tòa nhà kia lại vẫn luôn có vẻ như này, Chử Thanh Huy nghi hoặc: “Không lẽ bổng lộc đại Tướng quân không đủ cho hắn tu sửa tòa nhà?”

Lâm Chỉ Lan lắc đầu:  "Ta cũng hỏi qua phụ thân rồi, ông ấy chỉ nói đại Tướng quân chân chính là người thoải mái."

Chử Thanh Huy cái hiểu cái không. Chẳng biết tại sao, mới nhìn viện kia còn cảm thấy keo kiệt, bây giờ biết nó là phủ đệ của Thần Võ đại tướng quân, bất kể nhìn thế nào, đều cảm thấy nó nên có dáng vẻ như vậy.

Nàng nghĩ, vốn dĩ đại Tướng quân cũng không giống với người thường, nơi ở cũng không giống với viện người thường ở, có vẻ như là điều đương nhiên.

Nàng không khỏi lại nhìn thoáng qua bên trong tòa viện kia, không biết trông thấy cái gì, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, sững sờ đến ngồi im một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển người, trên mặt đỏ lên.

Lâm Chỉ Lan vừa trầm ngâm ở trong suy nghĩ của mình, cũng không có phát hiện dị thường của nàng.

Chử Thanh Huy cảm thấy trên mặt có chút nóng, trong lòng đập bịch bịch.

Nàng không biết đây là thế nào, dùng sức đè lên ngực, muốn ngừng lại cái cảm giác đang kịch liệt đập liên tục, lại không biết nên làm như nào.

Nàng lại sờ sờ gò má, mu bàn lạnh dán lên trên gương mặt nóng hầm hập thiêu nóng đến nỗi đầu nàng có chút choáng, nhưng trước mắt lại một lần nữa hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Kỳ thật hai phủ cách nhau có chút xa, lại cách thêm màn che, nhìn thấy người cũng là mờ ảo, căn bản không phân biệt rõ được diện mạo, nhưng nàng lại biết bóng lưng kia chính là hắn.

Hắn … hắn dám để người trần như vậy, giống như vừa mới luyện võ xong, bộ dạng có vẻ rất nóng, từ trong viện múc một thùng nước từ chum, dội từ đầu dội xuống.

Bây giờ xuân hàn se lạnh, tuyết trên nóc nhà còn chưa tan sạch sẽ, hắn cứ như vậy mà dội một thùng nước lạnh xuống, mà không cảm thấy lạnh sao?

Chẳng biết tại sao, cứ nhớ tới cảnh tượng đó, tim nàng đập càng nhanh, trên mặt càng nóng, Chử Thanh Huy cảm thấy mình có chút không bình thường, dùng sức lắc lắc đầu, nhưng ngoài trừ khiến mình choáng váng hơn, một chút tác dụng cũng không có.

Nàng từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở, cả người ghé vào trên mặt bàn.

Lúc này Lâm Chỉ Lan lúc này mới lấy lại tinh thần, hỏi vội: "Biểu tỷ sao vậy?"

Chử Thanh Huy không có chút khí lực nào khoát khoát tay, hít mũi một cái: "Choáng đầu."

Lâm Chỉ Lan tranh thủ thời gian sờ sờ trán của nàng: "Khá nóng, có phải cảm lạnh rồi hay không?"

Chử Thanh Huy lại a một tiếng: "Không có, chỉ có chút nóng, hẳn là một hồi sẽ tốt thôi."

Lâm Chỉ Lan cảm thấy hơi kỳ lạ, biểu tỷ sợ lạnh vốn dĩ là chuyện ai cũng biết, ngay cả lúc trời nắng to cũng không thấy nàng ấy nói một chữ nóng, bây giờ mới có tháng hai mà sao lại nóng lên được?

Nàng vẫn lo lắng có phải Chử Thanh Huy bị bệnh hay không, nhưng mà cũng may nằm một lúc lâu trên mặt nàng ấy cũng hạ nhiệt rồi.

Chử Thanh Huy không còn dám đưa đầu ra bên ngoài nhìn nữa.

Kỳ thật, bộ dạng lúc phụ hoàng và Thái tử ca ca ở trần thì nàng đã từng thấy qua, lúc ấy tuổi còn nhỏ nên cảm thấy với mình không có gì khác biệt, càng sẽ không giống như bây giờ, không nghĩ tới lại hoảng hốt như vậy.

Rõ ràng, rõ ràng không phải nàng lộ thân thể, cũng không có làm việc trái với lương tâm, tại sao lại có dáng vẻ hoảng hốt như này chứ?

Trên đường rời khỏi Lâm phủ hồi cung, tinh thần nàng có chút mông lung, ngay cả cỗ kiệu dừng lại lúc nào cũng không biết.

Tía Tô ở ngoài kiệu khẽ nói: “Công chúa, thiếu gia của Vương gia ở phía trước cầu kiến, không biết Công chúa có muốn gặp hắn không?”

"Ai?" Chử Thanh Huy chưa kịp phản ứng.

"Vương công tử, thư đồng của Thái tử."

Chử Thanh Huy trừng mắt nhìn, lúc này mới hồi hồn: "Vương Húc Đông?"

"Vâng."

Chử Thanh Huy nghĩ nghĩ, mặc dù nàng cùng với mấy vị thư đồng của Thái tử đã sớm quen biết, nhưng dù sao trước mắt chỉ có một mình Vương Húc Đông, không nên đơn độc gặp mặt hắn, liền nói: “Có lời gì, ngươi gọi hắn đến đây nói đi.”

Rất nhanh, có một âm thanh cách cỗ kiệu nói: "Vương Húc Đông gặp qua Công chúa."

Chử Thanh Huy trong kiệu nhẹ gật đầu: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta, không biết là vì chuyện gì?"

Vương Húc Đông nghe âm thanh này, hồi lâu không nói chuyện.

Chử Thanh Huy nghi hoặc nhấc lên một góc màn kiệu nhìn thoáng qua, thấy hắn vẫn còn, liền buông xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt trong chớp mắt kia, Vương Húc Đông xiết chặt nắm đấm đặt bên cạnh hông, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên.

Thị vệ xung quanh cỗ kiệu không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần hắn có hành vi bất kinh, lập tức liền bắt giữ lại.

Nhưng Vương Húc Đông không có tính toán làm cái gì, hắn chỉ chậm rãi buông tay ra. Một động tác này dường như phí hết sức lực toàn thân. Hắn hít sâu một hơi, lấy bộ dạng cà lơ phất phơ, ngữ khí cười cười: “Ngày mai thần phải đi tìm lão nhân gia của thần, hôm nay thần gặp được Công chúa, có thể thấy là được lão thiên gia thương tiếc.”

Chử Thanh Huy hơi nhíu nhíu mày, phụ thân của Vương Húc Đông ở biên quan xa xôi, hắn nói muốn tìm phụ thân, chính là ý tứ muốn tòng quân: “Tại sao lại đột ngột như vậy?”

Vương Húc Đông cười nói: "Không tính là đột ngột, đã sớm có dự định."

Chử Thanh Huy trầm mặc một hồi, lại vén rèm lên, nhìn xem hắn, nói: "Một đường bảo trọng, chúng ta đều ở kinh thành, chờ ngươi khải hoàn đón tiếp."

Vương Húc Đông thu ý cười, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, đang lúc Chử Thanh Huy nghi hoặc, hắn lại đột nhiên nhếch miệng cười lên: "Được."

(A Cảnh: Có những khoảnh khắc bỏ lỡ một người lại là bỏ lỡ mãi mãi….)

Như thế, cũng không có nói gì khác, hai bên rất nhanh tách ra.

Vương Húc Đông đứng ở đầu đường, nhìn đỉnh cổ kiệu kia càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất ở chỗ rẽ.

Hắn ngửa đầu nhìn trời một chút, không biết bầu trời của biên quan cùng với bầu trời kinh thành, có phải cùng một cảnh hay không?

Trước đây hắn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn, lại không nghĩ đã sớm bị nguười khác biết hết, bây giờ kinh thành đã không còn nơi cho hắn dừng chân, nếu không đi biên quan, chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày nổi danh.

Buồn cười là trước đây không lâu, hắn còn cho rằng người trong kiệu kia sớm muộn cũng sẽ là của mình.

Mà nay mọi thứ đã thất bại, không biết đời này, phải chăng chẳng còn có thể đạt được hi vọng xa vời gì.

Chử Thanh Huy trở lại cung, lại đến thời gian đưa hộp cơm trưa nên đi Chương Hàm điện. Vốn dĩ nàng đã bình phục nhịp tim, lúc này lại đập loạn lên, không biết thế nào, ngày thường đều lưu tới, việc đi Hàm Chương điện giống như đến cung của mình vậy, hiện tại đột nhiên xa lạ, giống như có một lão hổ lớn đang đợi chờ nàng.

Nàng nhìn Tử Tô một chút, nói: “Bản công chúa muốn ngủ một chút, ngươi đi đưa đi.”

Tía Tô không nghi ngờ gì, mang theo hai tiểu cung nữ đi ra ngoài, nhưng mà nửa canh giờ sau đã trở lại. Bên trong nội điện không có động tĩnh, nàng nghĩ là Công chúa đã ngủ say, rón rén đi vào, đã thấy Công chúa bọc lấy chăn nằm ở trên giường, một đôi mắt mở căng tròn, nhìn nàng.

Tía Tô bị nàng nhìn khụy chân xuống: "Công chúa tỉnh?"

Chử Thanh Huy căn bản không ngủ, hàm hồ gật gật đầu: “Đã đưa hộp cơm rồi sao?”

“Đã đưa ạ, lúc nô tỳ đi vẫn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, đợi một hồi mới đưa lên.”

"Vậy, vậy ăn sao?"

"Ăn ạ, Nhị Hoàng tử rất cao hứng, có nói hắn thích ăn đậu giòn xốp nữa.”

"Những người khác đâu?"

"Những người khác cũng rất cao hứng."

Chử Thanh Huy nhìn nàng một hồi, khô cằn nói: "À."

Tía Tô có chút không nghĩ ra, mới vừa rồi Công chúa còn cao hứng mà, sao ngữ khí hiện tại có chút sa sút rồi?

Không nói là nàng ấy, ngay cả Chử Thanh Huy quấn lấy chăn nằm bên trong cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn hỏi điều gì.

Nàng nằm trên giường êm lăn qua lăn lại, bỗng nhiên nâng đầu dậy, buồn bực quấn chăn, thấp giọng có phần nhẹ nhàng nói: “Điều là do tiên sinh … ai bảo hắn không mặc quần áo, dọa chết người …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.