Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 14




“Ta cảm thấy còn hơi kém một chút.”

Hùng Bá khoanh hai tay trước ngực suy nghĩ nói.

Triệu Văn nhìn chung quanh một vòng, “Cũng được mà, rất hợp với phòng trúc.”

Hùng Bá híp mắt một cái, nói, “Đệ chờ ta một chút.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Triệu Văn cười cười, đem bút, mực, nghiên mực đều lấy ra đặt chỉnh tề lên bàn, rồi từ trên giá sách rút ra một quyển tạp ký ngồi ở trước bàn chậm rãi xem.

Một phút sau, Hùng Bá trở lại.

Triệu Văn nghiêng đầu nhìn một cái, vui vẻ.

“Huynh thật là có tâm.”

Chỉ thấy Hùng Bá dùng mỗi tay bưng một cái chậu đựng trầu bà làm từ gốc trúc tiến vào, trầu bà đồng âm với hân hoan, trong huyện có rất nhiều nhân gia thích đặt trong nhà.

“Trước ở nhà nhạc phụ từng thấy không ít, vừa vặn chúng ta bên này cũng có, cho nên liền lấy hai cái, đệ xem bày ở nơi nào thì thích hợp?”

Triệu Văn để sách trong tay xuống, tiếp nhận một chậu, chỉ thấy bên trong gốc trúc có chứa nước, vừa vặn để ngập gốc trầu bà, nhìn rất thoải mái.

“Chậu này để ở trên giá sách bên kia, chậu này thì ta đặt lên bàn.”

Triệu Văn chỉ chỉ chậu trong tay Hùng Bá nói.

Hùng Bá gật đầu, vui vẻ rạo rực đi đặt.

“Ngày mai ta muốn đi lên trên trấn xem thử.”

Triệu Văn một lần nữa mở sách nói.

“Được thôi, vừa vặn da trong nhà tích lũy đã có thể cầm bán, ta đi hỏi một chút xem đại ca cùng Nhị ca có cần mua đồ gì không.”

“Được.”

Từ cửa sổ trúc nhìn thân ảnh kiên cường của hán tử biến mất tại cửa viện, Triệu Văn cảm thấy những ngày mình trải qua cũng không tệ lắm, vì tương lai cũng tốt như vậy, hắn phải đi nhìn tình huống trên trấn, mưu tính cho tốt xem là phải làm sinh ý gì.

Hùng Bá rất nhanh liền trở lại, trong tay còn cầm một khối thịt muối, “Đại ca phu cho, đây chính là món sở trường của huynh ấy, buổi tối ta nấu cho đệ ăn.”

Từ khi đến Hùng gia liền không sờ qua kệ bếp, Triệu Văn tự nhiên gật đầu, hắn giơ ngón tay lên chỉ chỉ đầu của mình hỏi: “Có cái gì phải mang không? Ta nhớ cho.”

“Đại ca muốn mười cân gạo, Nhị ca không cần gì.”

Hùng Bá suy nghĩ một chút rồi nói, Triệu Văn gật đầu.

Hắn đại khái cũng biết là cần gạo, anh em nhà họ Hùng ăn nhanh nhất chính là gạo, chút lương thực trong ruộng này căn bản không đủ cho bọn họ ăn, mùa đông gạo liền quý, cho nên chỉ cần không phải ngày đông, tất cả mọi người mua gạo ăn, ngày đông thì ăn gạo của mình.

Như Hùng Bá, lương thực trong ruộng căn bản không đủ cho hắn ăn trong ngày đông, cho nên hàng năm chỉ có thể mua một phần trở về dự trữ sẵn, cứ nhìn như vậy, không có sinh ý thì làm sao mà được.

Chu Lực làm thịt muối xác thực ăn ngon, buổi tối bởi vì Triệu Văn ăn hơn một bát, liền cảm thấy bụng trướng có chút khó chịu.

“Vào trong thôn đi dạo đi, dù sao ngày này cũng không nóng không lạnh, đi dạo sẽ thoải mái.”

Hùng Bá rửa xong bát, kéo Triệu Văn đang nằm ở trên ghế ôn nhu nói.

Nửa tháng này nếu Triệu Văn không cùng Hùng Bá vùi ở nhà hoặc là đi ra ruộng, thì là lên núi săn thú, còn chưa vào trong thôn xem thử.

Bị Hùng Bá vừa nói như thế, Triệu Văn cũng cảm thấy hứng thú, hai người đóng tốt cửa viện vừa nói chuyện vừa xuyên qua rừng trúc nhỏ đi vào trong thôn.

Hùng Phong đang ở bên ngoài sân bổ củi, nghe thấy Tam đệ mình gân cổ họng nói gì đó, âm thanh thật sự là hơi lớn.

“Đại ca.”

Triệu Văn cười nói với Hùng Phong.

Hùng Bá khà khà một tiếng, cũng chào một tiếng.

“Đây là muốn đi đâu vậy?”

Hùng Phong nhìn trời một chút, không hiểu nói.

“Đệ ăn nhiều, đi ra ngoài dạo.” Hùng Bá vỗ vỗ bụng, Triệu Văn đứng bên cạnh nghe được thở dài một hơi.

“…. À, đi đi.”

Hùng Phong nghe mà trong lòng lén lút tự nhủ, cũng không phải súc sinh, ăn nhiều còn đi dạo.

Bọn Triệu Văn đi rồi, Chu Lực cầm cái chổi trong tay đi ra nói: “Cùng ai nói chuyện vậy?”

“Tam đệ cùng Tam đệ phu.”

Hùng Phong xoa xoa mồ hôi trên trán nói.

Chu Lực nhìn trời đã bắt đầu đen, nghi hoặc trở về nhà.

Thôn Sơn Cao có tổng cộng hơn tám mươi gia đình, không lớn không nhỏ, thế nhưng nhân số tương đối vượng, cho nên đi trên đường thỉnh thoảng thì sẽ nhìn thấy có thôn dân kéo thân thể mệt mỏi mới từ trong ruộng trở về, hoặc là mấy tiểu oa nhi tập hợp ở ven đường cười vui vẻ không biết đang làm gì.

Tình cờ đi ngang qua nhà nào đó, cũng có thể nghe thấy tiếng người lớn trong nhà răn dạy hài tử, hoặc là tiếng người một nhà cười cười nói nói, một đường nghe một đường đi tới, lòng Triệu Văn cũng càng ngày càng bình tĩnh, nghiêng đầu quét đến gương mặt cương nghị của Hùng Bá, Triệu Văn nở nụ cười, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tay của đối phương.

Hùng Bá nhếch miệng rộng, lật tay nắm chặt tay Triệu Văn.

Sáng sớm hôm sau, Hùng Bá liền cõng lấy phần da đã thu thập xong cùng Triệu Văn ra cửa.

Cửa thôn có xe lừa kéo chở người đi lên trấn, một người một đồng tiền.

Tất nhiên là Hùng Bá không nỡ để Triệu Văn đi bộ, vì vậy hai người liền ngồi lên xe lừa.

Xe lừa cũng không lớn, thế nhưng ngồi năm, sáu người không có vấn đề, cũng không biết hôm nay là do nhìn thấy Triệu Văn ngồi lên xe lừa hay sao mà xe lừa trong ngày thường ít người ngồi hôm nay vừa đầy.

“Ôi Hùng Bá, ta đã lâu không nhìn thấy ngươi.”

Ngồi ở đối diện hai người Hùng Bá là một phụ nhân trung niên mập cười híp mắt nói.

“Vậy sao?” Hùng Bá cười ha ha, “Liễu thẩm tử hôm nay đi bán trứng gà à?”

Ba chữ Liễu thẩm tử bị Hùng Bá cố ý gọi nặng một chút, Triệu Văn nhất thời sáng tỏ, cũng cùng kêu một tiếng Liễu thẩm tử.

“Được được được, ” Liễu thẩm tử cười ha ha nhìn Triệu Văn một chút, “Chỉ có thể đi bán trứng gà thôi, gà mái trong nhà sống rất vui vẻ, không bán được.”

Lời này khiến cho một phụ nhân ngồi ở bên cạnh Liễu thẩm tử nghe được, lộ ra một mặt ước ao, dùng chất giọng có chút khàn khàn nói: “Trong thôn chỉ gà nhà bà nuôi tốt thôi, gà nhà chúng ta sinh ra trứng đừng nói bán, người trong nhà ăn cũng không đủ nữa là.”

“Ôi, lời này của Vương nãi nãi nói sai rồi, nhà các người có bốn tôn nhi cơ mà, đương nhiên là không đủ ăn!”

Liễu thẩm tử khiêm tốn nói.

Triệu Văn lẳng lặng nghe người trên xe đối thoại, đều là một ít việc vặt, nhưng các nàng lại nói rất vui vẻ, thậm chí rất thỏa mãn.

Đột nhiên, Triệu Văn cảm giác chân của mình đụng phải thứ gì, hắn theo phản xạ hơi co chân lại, còn chưa cúi đầu xem chuyện gì xảy ra, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói cẩn thận từng li từng tí.

“Xin lỗi, xin lỗi, ta lau cho ngươi.”

Người phụ nữ trẻ ngồi ở bên cạnh Triệu Văn đỏ cả đôi mắt lên, đỏ mặt không ngừng xin lỗi Triệu Văn, nói xong liền cúi người xuống chuẩn bị lau giày cho Triệu Văn, điều này làm Triệu Văn giật mình, hắn không dấu vết dời chân, một bên ngăn cản phụ nữ trẻ nói: “Không có chuyện gì, là ta không cẩn thận đụng phải.”

Hùng Bá kéo Triệu Văn về phía mình, làm cho khoảng cách giữa Triệu Văn cùng người phụ nữ trẻ xa một chút.

“Chắc là do ta quá mập, làm cho mọi người ngồi chen lấn chút, hi vọng Đặng Nhị thẩm tử chớ để ý.”

Hùng Bá nói dí dỏm vô cùng, ngoại trừ người phụ nữ trẻ kia, người trên xe lừa đều nở nụ cười.

“Ngươi nào gọi là mập chứ, ngươi đây là cường tráng!” Liễu thẩm tử cười không dừng được, “Như Liễu thúc ngươi mới là mập, lần trước hắn từ trên trấn về nhà, trên hai cái giày đều là vết chân, ta liền mắng hắn chiếm diện tích quá nhiều, khiến cho người khác ngồi không chỗ thả chân.”

“Vậy sao? Người nhà bà cũng may là tính tình tốt, nếu đổi thành lão đại nhà ta, không chừng sẽ cởi giày để người ta giặt sạch sẽ mới bằng lòng trở về.”

Vương nãi nãi nhớ tới tính tình của đứa con lớn nhất nhà mình nói.

Hùng Bá cùng những người khác cười ha ha, tay đặt trên vai Triệu Văn không thả ra.

Triệu Văn chú ý tới tất cả mọi người không ai có ý định an ủi người phụ nữ trẻ, chớ nói chi là cùng nàng tiếp lời.

“Đợi đến trên trấn ta sẽ nói cho đệ.”

Hùng Bá thấp giọng nói nhỏ bên tai Triệu Văn.

Triệu Văn gật đầu, sau đó cười nói tiếp lời Vương nãi nãi.

Mọi người thấy “Kiều” ca nhi này nói chuyện lễ độ, ánh mắt trong suốt, không có nửa điểm ghét bỏ các nàng là người nhà nông, hảo cảm trong lòng bay lên thẳng tắp, đến lúc lên trên trấn mọi người tách ra, Liễu thẩm tử còn nói Hùng Bá cùng Triệu Văn không có chuyện gì thì đến nhà nàng ngồi một chút.

Triệu Văn tất nhiên là cười đáp ứng.

“Phu lang ta đúng là rất tốt, xem các nàng yêu thích đệ cỡ nào kìa.”

Hùng Bá đắc ý ngẩng đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.