Học viện Ly Sơn.
Một đám học trò chúi đầu vào nhau bát quái đoán xem vì sao Thời Vân Triệt đột nhiên bị phạt, bọn họ không phải ai cũng được tham gia Yến tiệc quan trọng như là có sứ giả lần này, Thời Vân Triệt cũng là do may mắn lần trước có thể hiện trước mặt Hoàng đế nên mới được tham gia. Bọn họ có hỏi qua phụ thân mà moi không ra được tin tức gì, cả người tò mò tới khó chịu.
“ Từ huynh, huynh có biết việc đường đệ của huynh bị phạt không?” Thấy Từ Tu Kiệt đi qua bọn họ liền nhanh gọi với, hỏi người nhà không phải là rõ nhất sao?
Nhưng để mọi người thất vọng, Từ Tu Kiệt lắc đầu: “ Không biết!” Rồi đi tiếp.
Ai cũng quen với kiểu thái độ này của Từ Tu Kiệt rồi, lạnh như băng, khuôn mặt cứ như ai nợ 100 vạn lượng vậy. Thế mà không hiểu sao lại đặc biệt được những cô nương trong quý tộc yêu mến. Đúng là số phận, không phải cố gắng là được. Điều mà làm mọi người tức giận là thứ họ cầu không được, Từ Tu Kiệt tới nhấc mơ mắt cũng không thèm liếc lấy một cái.
Bên đối diện Chương Ngự chứng kiến toàn bộ, khoác vai Trác Tư Hành và Giang Thư Mặc. “ Hai huynh đoán xem vì sao Thời Vân Triệt bị phạt.”
Trác Tư Hành hôm đó có vào cung nhưng không biết rõ lắm, chỉ biết hôm đó Thời Vân Triệt xung đột với A Lan Nhược Mẫn, còn đánh nàng ta bị thương. Nhưng tại sao lại chỉ phạt nhẹ như vậy? Hay là Hoàng đế đã lấy đó làm điều kiện trao đổi gì đó với Thần vương!
Giang Thư Viễn cười như không cười đáp lại Chương Ngự: “ Huynh có thể về hỏi cha mình, Chương Ngự sử chắc chắn sẽ biết.”
Chương Ngự xụ mặt: “ Hôm đó hai người có ở trong cung mà, nói cho ta biết đi, ta mà về hỏi lão Cha ta không đánh gãy chân ta mới lạ.”
Giang Thư Mặc gấp quạt gạt tay Chương Ngự xuống: “ Đã gọi là bí mật thì…”
“ Công tử chuyện lớn rồi!” Gia đinh Giang gia hớt ha hớt hải chạy vào hô lớn.
Giang Thư Mặc liền biết chuyện không nhỏ tiến tới hỏi: “ Có chuyện gì?”
Gia đinh ghé vào tai Giang Thư Mặc nói: “ Lão thái gia đột nhiên hôn mê, phu nhân kêu nô tài tới tìm người trở về gấp.”
……
Giang Thái phó lâm bệnh nặng, bệnh tới đột ngột khiến Giang gia nhất thời lâm vào hỗn loạn. Tuy Giang thừa tướng cùng đệ đệ đều là quan lớn trong triều nhưng đều là thùng rỗng kêu to, trước giờ trong nhà đều là do Thái phó chống đỡ. Giang Thái phó đột nhiên lâm bệnh làm cả nhà rơi vào khủng hoảng. Vẫn biết xưa giờ Đại nhi nữ là người có chủ kiến, hai người liền biết thư gửi vào trong cung.
Giang Thi Hàm nhận được tin nhanh chóng tới dưỡng tâm điện cầu xin Hoàng đế cho mình về thăm phụ thân. Xưa nay chuyện này luôn là cấm kỵ nhưng lần này Hoàng đế cực kỳ dễ nói chuyện còn kêu người long trọng đưa Giang Thi Hàm về phủ Thừa Tướng.
Phủ Thừa Tướng.
Giang đề đốc đứng sẵn ở cửa vừa thấy chất nữ liền sốt sắng: “ Nương nương….”
“ Nhị thúc có chuyện gì vào nhà từ từ nói! Đóng cửa phủ tạm thời không nhận người tới thăm hỏi tránh làm phiền tổ phụ nghỉ ngơi, đây là viện chính của thái y viện, Hoàng Thượng đặc biệt ban ân tới khám cho tổ phụ.” Giang Thi Hàm rất bình tĩnh, sắp xếp xong hết mới vào trong.
Giang thái phó nằm im trên giường bệnh mặt mũi trắng bệch hơi thở yếu ớt. Giang Thi Hàm mày nhíu lại….
” Làm phiền viện chính đại nhân.” Giang Thừa tướng nhường chỗ cho viện chính, đứng ở một bên nhìn.
“ Không giám, đây là bổn phận của hạ quan.” Viện chính nào giám nhận lễ, chưa kể vị Nhàn Phi kia được sủng bao nhiêu chỉ nói công sức của vị Thái phó này, cũng đủ để lão ta phải cố gắng hết sức. Viện chính xem xét mạch tượng, giữa hai hàng lông mày nhăn lại thành chữ xuyên, bắt mạch thêm một lát sắc mặt lão liền ngưng trọng.
Thấy sắc mặt viện chính như thế, ai cũng lo sợ. Giang Thi Hàm sốt ruột lên tiếng: “ Viện chính đại nhân, tổ phụ ta vì sao lại đột nhiên như vậy?”
“ Hồi nương nương vẫn chưa thể kết luận, theo mạch tượng cho thấy là do tức giận tích tụ mà thành, Thái phó lao lực đã lâu, trong người vốn đã tích tụ bệnh, lại gặp chuyện bất ngờ chọc giận không thể phát khiến máu không kịp lưu thông. Có thể cho hạ thần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không?” Viện chính cũng cảm thấy bất ngờ, Giang gia gần đây vốn yên bình, con cháu đều có tài vị trí ổn định, chuyện gì mà khiến Thái phó tức tới sinh bệnh như thế.
Nghe thái phó nói cả nhà nhìn nhau, Giang Thi Hàm liếc mắt nhìn Giang Thừa tướng, ra hiệu cho ông. Giang Thừa tướng cũng là người khôn khéo, ngay lập tức nói: “ Buổi sáng mọi chuyện vẫn bình thường, tới buổi chiều phụ thân có nói chuyện cùng mấy người thân cận, hỏi chuyện phát sinh gần đây trong kinh thành, sau đó không biết vì sao lại nổi giận, tới buổi tối liền không thấy tỉnh lại. Sáng nay Ta đã thỉnh đại phu nhưng không ai khám ra bệnh! Cũng không biết là mấy kẻ tiện nô kia đã làm gì khiến phụ thân nổi giận tới vậy!” Nói tới còn ra vẻ lớn tiếng giận giữ.
Viện chính tròng mắt hơi đảo sau đó liền bình tĩnh nói: “ Thừa tướng bớt giận, hạ quan đi kê đơn thuốc.”
Viện chính đi xa, Giang Thi Hàm theo Giang thừa tướng cùng Giang đề đốc vào thư phòng.
“ Phụ thân rốt cuộc là có chuyện gì? Xưa giờ thân thể tổ phụ vẫn luôn rất tốt, là ai đã chọc giận tổ phụ tới vậy?”
“ Chuyện con lén tráo bản đồ đã bị phụ thân phát hiện, phụ thân tới tìm ta, ta không giấu được….”
………..
“ Ngươi nói cái gì?”
Hứa Quân Dao nhận được tin tức Giang Thái phó đột nhiên đổ bệnh khi còn đang ở phủ Thượng thư cùng với Từ Hi Văn tâm sự chuyện thai nhi. Dưới sự thúc giục của Từ Hi Văn, trở về Vương phủ. Nàng còn chưa kịp định thần, vừa về tới phủ đã nhận được tin, đoàn xứ giả Bắc Nguyệt bị ám sát, Tam công chúa A Lan Nhược Mẫn không may mất mạng, mất mạng trên lãnh thổ Mạc Hi. Đoàn xứ giả Bắc Nguyệt còn chưa ra khỏi lãnh thổ Mạc Hi, bị ám sát, chết người, những chuyện này Mạc Hi đều sẽ phải chịu trách nhiệm.
Mạc Ảnh Quân bị triệu vào cung gấp, thậm trí nàng còn không kịp nói với hắn lời nào. Hắn chỉ nói với nàng yên tâm chờ hắn về, sau đó liền đi mất. Hứa Quân Dao không yên tâm nổi, cả ngày như ngồi trên lửa nóng, đi đi lại lại chờ hắn về.
“ Vương phi đã tới giờ cơm trưa rồi, Vương gia xem chừng chưa thể trở về luôn được, người vào dùng bữa trước một lát lại tiếp tục chờ có được không? Người phải nghĩ cho tiểu thế tử ở trong bụng nữa!” Vũ Nương, Miên Miên đều đã khuyên qua một lượt nhưng không được. Diên ma ma không yên tâm đang cố khuyên thêm, Hứa Quân Dao là người mềm lòng lại rất quý trọng đứa trẻ trong bụng, Diên ma ma liền dựa vào điểm này để thuyết phục nàng.
Hứa Quân Dao nhìn Diên ma ma rồi lại nhìn về phía bụng của mình, vẫn biết là tự an ủi mình là hắn sẽ không sao, chuyện cũng đâu có liên quan gì tới Mạc Ảnh Quân. Nhưng nỗi lo lắng cũng chẳng vơi đi chút nào. Nàng nhìn đám nha đầu đừng xếp thành hàng bên cạnh, họ đều lo lắng đứng đây bên cạnh nàng, Hứa Quân Dao thở dài: “ Được, Vương gia nếu có trở về phải báo cho ta ngay!”
“ Vâng, nô tỳ sẽ đích thân ở đây chờ! Vương gia trở về, sẽ nói với người.” Diên ma ma mừng rỡ nói.
Đám Vũ Nương, Miên Miên cũng thở phào, thả lỏng cơ mặt nhanh chóng chuẩn bị, nước nóng cho nàng rửa mặt, rửa tay.