Kinh thành đón đợt gió lạnh đầu tiên của mùa Đông, Thời Tịnh Kỳ mặc chiếc áo lông màu đỏ rực ôm cái bụng bầu hơn bốn tháng tới Trích viện. Xưa giờ Trích viện là nơi bàn bạc công vụ của Mạc Phong Tức, ngoài Thời Tịnh Kỳ ra không có nữ nhân khác được bước vào. Trong phủ ngoài Lý Thanh Lan ra gần đây còn có thêm một thông phòng, là tỳ nữ hồi môn của Thời Tịnh Kỳ. Đương nhiên làm tương đối kín đáo không để người bên ngoài biết, Thời Tịnh Kỳ mang thai, Thất vương gia lại đang trong độ tuổi khí huyết cương dương về phương diện kia đương nhiên cần người giải quyết.
Thời Tịnh Kỳ đương nhiên không thoải mái nhưng nàng ta hiểu không thể khó chịu ra mặt, nàng ta vẫn hài lòng khi một tháng hắn chỉ tới chỗ của nha đầu kia một hai lần, không cho nha đầu kia bất kỳ thứ gì. Thời Tịnh Kỳ vẫn yên tâm về vị trí của mình nhưng về lâu về dài không thể sử dụng nha đầu không lên nổi mặt bàn kia, hôm nay nàng ta tới là muốn nói chuyện với hắn về Thời Tịnh Nam.
Thời Tịnh Kỳ tới nhưng Mạc Phong Tức không có mặt vậy nên nàng ta vào trong chờ.
Qua một canh giờ Mạc Phong Tức cả người đầy mùi rượu bước vào, hôm nay hắn ta rất vui quân sư đã vạch ra cho hắn một kế hoạch để lên làm Thái tử, không cần phải bám víu Thần Vương phủ chỉ cần không cùng đột là được.
Thời Tịnh Kỳ thấy Mạc Phong Tức bước vào nhanh chân đỡ lấy hắn, nha đầu của nàng ta không được phép theo vào vậy nên chỉ có mình nàng ta.
“ Vương gia sao lại uống nhiều như vậy?” Thời Tịnh Kỳ đỡ Mạc Phong Thành ngồi xuống ghế rót cho hắn một ly trà, mở miệng dịu dàng hỏi.
Mạc Phong Tức say nhìn không rõ phương hướng chỉ thấy một bóng dáng của một nữ nhân trước mặt, trên người nàng phảng phất mùi hoa đào khiến hắn nhất thời mê mẩn. Mạc Phong Tức đưa tay ôm lấy Thời Tịnh Kỳ ngã vào lòng mình, Thời Tịnh Kỳ hoảng hồn nhanh chóng ôm lấy bụng mình, cũng may không có vấn đề gì. Mạc Phong Tức không để ý nhiều nổi lên hứng thú muốn nàng ta, hắn đè Thời Tịnh Kỳ lên ghế dài thân hình cao lớn áp lên người nàng.
“ Vương gia~…..” Thời Tịnh Kỳ mang thai cực kỳ mẫn cảm nên hắn vừa chạm tới liền nũng nịu kêu một tiếng. Mạc Phong Tức say mất đi lý trí liền muốn cùng nàng ta triền miên.
Tới khi áo ngoài bị cởi ra Thời Tịnh Kỳ cũng lấy lại chút lý trí nhớ ra nàng ta đang mang thai, liền muốn đẩy Mạc Phong Tức ra. Nhưng nào có dễ như vậy, Thời Tịnh Kỳ thở gấp nói: “ Vương gia, để…. Để thiếp gọi tỳ nữ tới cho Vương gia…..thiếp không tiện….”
Mạc Phong Tức bây giờ nào còn nghe nàng ta lảm nhảm nữa, trực tiếp đâm tới. Thời Tịnh Kỳ cong người lên, hoảng sợ nhưng không thể đẩy ra đành nhắc nhở hắn nhẹ nhàng thôi, nàng ta đã cẩn thận hỏi qua thái y. Qua ba tháng thì có thể nhưng không thể quá mạnh bạo.
Qua được hai khắc Mạc Phong Tức cổ họng phát ra một tiếng thoả mãn rồi rời khỏi thân thể nàng ta lăn ra ngủ. Còn Thời Tịnh Kỳ thì không thoát khỏi run rẩy cả người lạnh toát, không phải bị hắn hành hạ mà là bởi vì giây phút hắn đạt đỉnh đó hắn gọi….hắn gọi tên Thời Quân Dao. Người ta vẫn nói nam nhân lúc say là chân thực nhất, lúc làm chuyện đó cũng là nhiệt tình nhất, vào hai lúc này cái tên phát ra từ miệng hắn chắc chắc là người hắn tâm niệm đã lâu, muốn có được nhưng không thể có nên sinh ra tâm ma chấp niệm.
Thời Tịnh Kỳ như xác mất hồn đi nhanh về phía viện của nàng ta, nửa đêm xung quanh đã không còn ai, lúc đi tới cửa viện nhỏ không may trượt trân ngã…. Nàng ta hét lên một tiếng đau đớn, mấy nô tỳ sợ hãi vây quanh nàng.
“ Ma ma….ma ma…..ta đau…”
…………
Thần Vương phủ.
Thời gian này trời trở lạnh, nguyên chủ thể hàn đối với gió lạnh phản ứng lớn hơn mọi người. Dù Hứa Quân Dao đã tới nhưng thân thể này vẫn rất nhạy cảm với gió lạnh, trong phòng đốt tận hai cái địa long nàng mới miễn cưỡng thấy ấm một chút. Ban đêm quấn lấy Mạc Ảnh Quân, y như dán chặt trên người hắn tìm hơi ấm, ngược lại Mạc Ảnh Quân có chút thảm hắn không giống nàng, hắn da dày thịt béo vậy nên không lạnh giống như nàng. Vậy nên bây giờ nàng thì ôm hắn ấp áp ngủ một mạch tới sáng, còn hắn thì nửa đêm luôn bị tỉnh giấc vì nóng.
Hứa Quân Dao mặc áo bông bên ngoài choàng áo lông cáo do Thời Vân Triệt đưa mấy tháng trước, chân đi tất đeo bao tay nàng tự thiết kế cả người kín mít. Mà khi ra ngoài vẫn run run, vậy nên nàng dứt khoát nằm ở trong phòng tới khi bên ngoài có ánh nắng nàng mới ra ngoài. Nàng thiết kế một cái ghế gập mở ra như cái giường nhỏ, nàng nằm trên ghế ôm Mạc Khanh Khanh vuốt ve nó, lông của sói tuyết rất dày trắng muốt được chăm sóc từ bé nên rất mượt và đều, còn có công dụng giữ ấm. Vậy nên Mạc Ảnh Quân mới chấp nhận cho đứa “con nuôi” này tạm được nương tử mình ôm lúc hắn không có mặt. Mạc Ảnh Quân tự an ủi mình, nương tử hắn sợ lạnh không nên để nàng ủy khuất, hơn nữa hắn cũng triệt sản “con nuôi” rồi, cho nó chút tiện nghi cũng không sao.
“ Tiểu Khanh Khanh lớn nhanh thật đấy, vào phủ mới mấy tháng thôi đã cái tới đầu gối em rồi.” Miên Miên cảm thán, giống sói tuyết này cũng thật nhanh lớn, thích nghi với tình huống trong phủ mất khoảng hai tháng, bây giờ huấn luyện một thời gian càng ngày càng nhanh nhạy. Còn chạy việc vặt giúp Mạc Ảnh Quân nữa, ví dụ như đưa thư cho Hứa Quân Dao, cạp giỏ hoa quả tới cho nàng nữa, công năng lớn nhất vẫn là đuổi khách giúp Vương phi.
Hôm trước Lão phu nhân với cô nương Tào gia có tới một lần, bị Mạc Khanh Khanh dọa tới ngồi chưa tới một chén trà đã chạy vội về. Hứa Quân Dao còn được trận cười khoái trí, cũng hôm đó Mạc Ảnh Quân rất hào phóng cho Mạc Khanh Khanh ăn một đĩa thịt lớn.
Vừa nhắc tới Lão phu nhân, Vũ Nương liền tới báo, tổ mẫu nàng cùng với cô nương Tào gia lại tới phủ. Hứa Quân Dao bất đắc dĩ nhìn bóng sói nhỏ bị mang đi huấn luyện, vuốt thẳng vạt áo đi tới chính sảnh. ngôn tình hài
“ Quân Dao vấn an tổ mẫu.”
Tào gia cô nương Tào Hạnh lùi một bước tránh lễ của nàng sau đó mới hành lễ: “ Vương phi vạn an.” Tào Hạnh liếc nhìn một thân y phục nhìn thì đơn giản nhưng nàng ta biết nó rất cao quý, cả khuôn mặt được chăm sóc hồng hào kỹ lưỡng kia của Hứa Quân Dao, trong mắt lên ghen tị và tham vọng không thể che dấu.
“ Miễn lễ. Tổ mẫu trời đã trở lạnh, không biết có chuyện gì mà tổ mẫu lị đích thân tới đây như vậy, khiến con thật không biết làm sao?” Hứa Quân Dao không ngồi chủ vị mà ngồi nàng hàng ghế với Lão phu nhân, Lão phu nhân ngó nghiêng xác định được, con vật khủng khiếp kia không có mặt liền thở phào. Tào Hạnh không có phẩm cấp nên không thể ngồi ngang hàng với nàng chỉ có thể ngồi ghế nhỏ bên cạnh Lão phu nhân.
Lão phu nhân ưỡn ngực, vào đầu tỏ vẻ uy nghi nói: “ Ta ở trong phủ nhiều cũng bí bách nên đi xung quanh cho khuây khỏa tiện thể tới thăm ngươi cùng Đại nha đầu, sao không hoan nghênh bà già này.”
“ Quân Dao không giám, tổ mẫu tới là vinh hạnh của con. Chỉ là còn sợ ảnh hưởng thân thể tổ mẫu thôi.” Hứa Quân Dao khách khí nói, nàng để ý giờ giấc, tới lúc này là muốn ở lại dùng bữa sao? Lại nhìn Tào Hạnh ăn vận một thân y phục màu xanh nhạt thướt tha, trên đầu hai mảnh trâm ngọc rủ xuống, khuôn mặt nhỏ ưu nhìn, Hứa Quân Dao giật mình nhận ra nàng ta như vậy có chút giống mình ngày hôm trước tới Thời phủ hình như cũng ăn vận như này. Đúng là bỏ ra rất nhiều tâm tư, đáng tiếc hôm nay phải để nàng thất vọng rồi, Mạc Ảnh Quân đã nói trưa nay sẽ không về. Tào Hạnh nhận thấy ánh mắt nàng hướng về mình nhanh chóng thu lại tâm tư quy củ ngồi bên cạnh Lão phu nhân, trông rất đoan trang lễ độ.
Vì Tào Hạnh biết chỉ có khi lọt vào mắt của Hứa Quân Dao sau này khi chưa được Mạc Ảnh Quân sủng ái thì trong phủ Thần vương nàng ta sẽ dễ sống hơn một chút, còn sau này nàng ta được sủng ái rồi, ai đạp lên ai còn chưa biết.
Quả nhiên như Hứa Quân Dao đoán, Lão phu nhân cố ý kéo dài thời gian để nàng mời hai người ở lại dùng cơm. Lão phu nhân ngồi cũng bàn với Hứa Quân Dao không ít lần để ý ra ngoài, Hứa Quân Dao cũng biết tâm tư của bà ta nên cũng không mở miệng nói gì cả, chỉ tươi cười gắp thức ăn cho bà ta.
Lão phu nhân tức nhưng không làm gì được, miệng nàng im như thóc nhất quyết không chịu nói bà ta liền phải giả vờ thăm dò. “ Ngươi sao không phép tắc như thế, Vương gia còn chưa trở lại sao đã ăn trước như thế.”
Hứa Quân Dao như chợt nhớ ra, che miệng xấu hổ nói: “ Con quên mất không nói với tổ mẫu, hôm nay Vương gia đã dặn dò sẽ không trở về dùng cơm trưa. Như vậy cũng tốt đỡ làm tổ mẫu cùng Tào cô nương khó xử, chàng ấy tính tình không tốt không thích cùng người lạ giao tiếp.”
Ta chính là muốn khó xử đấy, Thần vương không có mặt bà làm sao để cho Tào Hạnh gây ấn tượng trước mặt hắn đây. Nhưng lời này không thể nói, chỉ có thể gượng ép giả vờ bà cháu tình thâm với Hứa Quân Dao.
Tào Hạnh ở dưới bàn nhỏ nắm chặt góc váy, Tào Hạnh đã gặp Thần vương một lần. Ánh mắt hắn tràn đầy sự cưng chiều cùng nhường nhịn dành cho vị Vương phi này, làm sao có thể là người tính tình không tốt như nàng nói chứ. Tào Hạnh không cho ánh mắt đó là yêu, chỉ cho đó là sủng ái nhất thời. Cha nàng ta một thương hộ bình thường thôi cũng có tới ba người thiếp, đối với ai ban đầu chẳng nhường nhịn sủng ái. Thần vương lại là người trong hoàng gia nàng ta không tin hắn lại có thể cả đời chỉ phòng thủ một nữ nhân sống qua ngày.