Tỉ thí cũng đã bắt đầu, Thời Vân Triệt đã thay trang phục thoải mái hơn. Thời Vân Triệt không hề có chút lo lắng nào cả, hắn thoạt nhìn rất thoải mái, khuôn mặt nở ra một nụ cười khách sáo chắp tay làm động tác chào, Thời Vân Triệt 19 tuổi trong mắt mọi người luôn là một công tử nhã nhặn, ôn nhu, nụ cười của hắn khiến không ít cô nương ở kinh thành mê mẩn. Nhưng một khắc trước mắt trôi qua Thời Vân Triệt khiến mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Trên người Thời Vân Triệt rũ bỏ hoàn toàn hình tượng công tử ôn nhu, thay vào đó là một thiếu niên đầy nhiệt huyết. Hắn say mê với võ thuật từ nhỏ vẫn luôn kiềm chế tài năng của mình, hôm nay thật muốn đánh một trận thống khoái. A Lan Đề Ti thân hình cao lớn gần như về mặt thể hình áp đảo hoàn toàn Thời Vân Triệt, nhưng so về tốc độ thì hoàn toàn không thể so sánh. Thân thể nhỏ bé nhưng linh hoạt của Thời Vân Triệt khiến A Lan Đề Ti sửng sốt, sau đó liền nghiêm túc nghênh chiến.
A Lan Đề Ti là dũng sĩ số một của Bắc Nguyệt nên kiêu ngạo là điều không tránh khỏi, lúc thấy người lên đài là một công tử trắng trẻo. A Lan Đề Ti đã khinh địch chỉ là không ngờ lúc nhận ra vấn đề đã muộn, trong một khoảnh khắc lơ đãng đó A Lan Đề Ti dường như đã nhìn thấy sinh tử trong chớp mắt. Cũng may là Thời Vân Triệt đã thu tay, chỉ có A Lan Đề Ti cùng những người võ công cao cường mới có thể nhận ra Thời Vân Triệt đang kiềm hãm chính mình, bao gồm Mạc Ảnh Quân cũng nhìn rất rõ. Không chỉ mọi người, hôm nay, ở đây ngày cả Mạc Ảnh Quân cũng phải nhìn Thời Vân Triệt bằng con mắt khác.
Thời Vân Triệt thu kiếm, khôi phục lại bộ dạng công tủ nhã nhặn chắp tay hướng A Lan Đề Ti nói: “ Các hạ nhường rồi.”
Đây đối với A Lan Đề Ti chẳng khác nào một sự xỉ nhục, nhưng A Lan Đề Ti biết nếu một cái chớp mắt kia người trước mặt không thu tay, thì mạng mình sẽ mất ngay lập tức. Đối với cao thủ, A Lan Đề Ti luôn là một thái độ tôn trọng, A Lan Đề Ti đặt tay lên ngực làm nghi thức chào, sau đó không nói một lời rời khỏi võ đài.
“ Tốt tốt, quả nhiên là hạt giống tốt của Mạc Hi ta. Lý Chính ban thưởng.”
“ Tạ Hoàng Thượng, thần chỉ là ăn may không giám nhận.”
Hoàng đế còn đang định nói gì thì Mạc Ảnh Quân đã nhanh hơn một bước. “ Hoàng Huynh ngay cả đệ cũng không biết, đại cữu ca lại thân thủ phi phàm thế đấy. Đúng như hoàng huynh nói Vân Triệt huynh quả thật là hạt giống tốt, tương lai nhất định sẽ là một tướng tài.”
Ánh mắt Thời Vân Triệt loé lên, Thần vương đang muốn nâng đỡ hắn. Còn lót đường trước cho hắn vào quân đội, quả thật Thời Vân Triệt có chí hướng làm đại tướng quân, hai huynh đệ nhà Hoàng đế này đang đánh lôi đài. Lại lôi hắn làm bè, nhưng đâm lao phải theo lao. Có lẽ vị muội phu này không phải một lựa chọn tồi, Thời Vân Triệt không tin hoàng đế, nếu Thời Vân Triệt đoán không sai, hoàng đế đang định ban cho hắn một vị trí nào đó ở cấm vệ quân, sau đó giữ hắn bên người làm một quân bài tẩy, như kiểu con tin để kiềm hãm gia đình hắn, bao gồm cả muội phu Thần vương của hắn.
Việc bị cướp lời Hoàng đế có chút mất hứng, nhưng lại không phản bác được. Mạc Ảnh Quân nói hợp tình hợp lý như thế, phản bác thế nào được, Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn qua vị Vương phi của đệ đệ mình. Không nghĩ tới nàng lại quan trọng như thế, đến mức đệ đệ ông ta lại ra mặt bảo vệ ca ca nàng. Kế hoạch của Hoàng đế chưa kịp thực hiện đã phải ngâm nước nóng rồi, Hoàng đế giữ mặt mũi giả vờ hào phóng ban thưởng hàng loạt rồi vẫy tay cho Thời Vân Triệt lui xuống.
Thời Vân Triệt vừa đứng dậy còn chưa kịp bước đi, thì A Lan Nhược Mẫn lên tiếng khiến hắn cứng đờ người. “ Vân Triệt công tử quả nhiên võ công phi phàm, không biết Nhược Mẫn có thể thỉnh giáo đôi chút không?”
“…..” Thỉnh giáo? Nàng, hắn đường đường nam tử hán đánh với nữ nhân thì mặt mũi hắn vứt ở đâu đây.
Phàm là nam nhân đánh với nữ nhân, thua là thua, thắng cũng là thua. Thua ở đây là thua danh dự, Thời Vân Triệt miệng cười nhưng trong mắt không nhiễm một ý cười.
Bình đạm chắp tay nói: “ Công chúa thứ cho tại hạ không thể tiếp chiến, còn nếu công chúa vẫn muốn tỉ thí thì tại hạ nhận thua.”
Câu nói của Thời Vân Triệt rất chu toàn, Đức phi cười mỉm nhìn hắn. Hoàng đế cũng rất hài lòng với câu trả lời này của hắn, không làm mất mặt nam nhân Mạc Hi Quốc cũng không thấy lễ trước Bắc Nguyệt, Hoàng đế nhìn qua bên cạnh lẽ ra định nhìn về phía Nhàn phi nhưng lại bắt gặp nụ cười của Đức phi. Hoàng đế vô thức nhìn tới ngẩn người, Hoàng đế có ảo giác nhìn thấy Đức phi của những ngày đầu mới gặp, nàng ôn nhu hiền hoà, nụ cười dịu dàng quyến luyến tâm tư. Hoàng đế đưa tay muốn nắm tay Đức phi, nàng an phận nhưng nụ cười trên mặt lại biến mất tăm. Có lẽ là không còn thấy thú vị nữa Hoàng đế rụt tay lại như chưa có gì cả, đảo mắt để ý chuyện bên dưới.
Bên dưới mọi chuyện tưởng chừng sẽ kết thúc sau câu nói của Thời Vân Triệt, Hứa Quân Dao vừa thở phào chưa dứt. A Lan Nhược Mẫn nói: “ Cũng đúng nếu là tỉ thí thì ta và Vân Triệt công tử quả thật quá chênh lệch.” A Lan Nhược Mẫn chống cằm hơi suy tư rồi nói tiếp: “ Vân Triệt công tử võ công cao cường như vậy, chắc hẳn muội muội của công tử thân thủ cũng không tệ. Không biết có thể thỉnh giáo không?”
“……”
Thời Vân Triệt giật mình bước hụt suýt chút nữa thì vấp ngã, quay phắt lại nhìn về phía A Lan Nhược Mẫn.
Hứa Quân Dao không khá hơn trà vừa uống suýt chút nữa phun ra ngoài, nàng nuốt ngược trở lại do động tác quá nhanh nên bị sặc. Nàng nghẹn ho tới đỏ cả mặt, Mạc Ảnh Quân nhanh chóng xoa lưng cho nàng ánh mắt như con dao sắc lẹm bắn về phía A Lan Nhược Mẫn. Hoá ra mục tiêu của A Lan Nhược Mẫn không phải là Thời Vân Triệt mà là Thời Quân Dao.
A Lan Nhược Mẫn thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, nam nhân này nàng đã gặp qua một lần, năm đó hắn dẫn quân thảo phạt Bắc Nguyệt chưa tới một tháng đuổi toàn bộ quân của Bắc Nguyệt ra khỏi lãnh thổ của Mạc Hi. Hai tháng sau chiếm đoạt ba toà thành của Bắc Nguyệt, hắn chỉ để lại một câu: “ Đây là để tế cho linh hồn chiến sĩ đã hy sinh.” Hắn chiếm đoạt ba thành trì để cảnh cáo Bắc Nguyệt, để đòi lại công đạo cho binh sĩ và dân chúng bị nạn khi bị Bắc Nguyệt chiếm đóng. Hắn đã làm được ba năm qua Bắc Nguyệt tới động binh cũng không giám, lượn lờ trước mặt Mạc Ảnh Quân. Nam nhân này đủ tàn nhẫn đủ tuyệt tình cũng rất hợp ý nàng.
Nghe nói nam nhân này đã có thê tử, lần này A Lan Nhược Mẫn tới là muốn xem xem một nữ nhân như thế nào lại có thể đứng bên cạnh hắn. A Lan Nhược Mẫn chuyển tầm nhìn về Hứa Quân Dao, nhướng mày một cái khiêu khích, đúng là một nữ tử xinh đẹp, gương mặt này khiến A Lan Nhược Mẫn không vui.
Hứa Quân Dao nhìn về phía A Lan Nhược Mẫn, rồi nhìn Mạc Ảnh Quân thấp giọng nói với hắn: “ Lại là hoa đào của chàng!” Giọng nói của nàng nhu mì mang theo một chút ấm ức, khẽ quét qua trái tim Mạc Ảnh Quân, hắn bất đắc dĩ cười khổ, hắn còn không biết mình đã gặp A Lan Nhược Mẫn bao giờ chưa chứ đừng nói tới hoa đào.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
A Lan Nhược Mẫn bị bỏ bơ, hai người kia còn ân ái trước mặt nàng ta cao giọng: “ Sao vậy Thời cô nương không giám ứng chiến sao?” A Lan Nhược Mẫn gọi nàng là Thời cô nương chứ không phải Thần Vương phi, bởi vì A Lan Nhược Mẫn cảm thấy Thời Quân Dao nàng không xứng với danh xưng đó.
Thời cô nương?
Hứa Quân Dao nhìn về phía A Lan Nhược Mẫn, công chúa à ngươi gọi ta như vậy chẳng khác nào thẳng thắn thừa nhận ngươi đang nhắm tới phu quân ta đi.
“…….” Hiển nhiên không ai nghĩ tới lại chứng kiến một màn đặc sắc như này, Mạc Phong Tức nhìn A Lan Nhược Mẫn sau đó lại nhìn Mạc Ảnh Quân cùng Thời Quân Dao, cúi đầu khoé miệng nhếch lên, Thời Quân Dao vị trí bên cạnh Thần vương đó không dễ ngồi như thế đâu.
Trong không khí căng thẳng, Hứa Quân Dao còn chưa kịp lên tiếng thì có một tiếng cười truyền đến, hết sức rõ ràng. Mọi người nhìn về phía tiếng cười, là Đức phi nàng che khăn cười khẽ nói: “ Tam công chúa đánh giá cao nữ tử Mạc Hi ta rồi, xưa nay Mạc Hi ta, nam nhân lo việc bên ngoài, nữ nhân lo việc trong nhà. Nữ nhân bọn ta chỉ cầm kim thêu chứ không cầm kiếm.” Nói xong nở một nụ cười xã giao đầy tiêu chuẩn.
Hoàng đế cũng không cản Đức phi, chỉ yên lặng ngẫm nghĩ tại sao Đức phi tự nhiên lại đỡ lời cho Thời Quân Dao.
Hứa Quân Dao cũng đang mơ hồ không biết sao Đức phi lại nói đỡ cho mình. Nàng mờ mịt nhìn Mạc Ảnh Quân, chỉ thấy hắn hướng Đức phi gật đầu, Đức phi cũng gật đầu nhẹ một cái không nhìn kỹ rất khó nhận ra.
A Lan Nhược Mẫn cười khẩy nói: “ Thần vương thân thủ cao cường, lại là tướng tài trăm trận. Không nghĩ tới Thời cô nương tới một chút bản lãnh cũng không có. Hoá ra cũng chỉ là chim hoàng Yến.” A Lan Nhược Mẫn không hề che giấu sự khinh thường. Mỉa mai nàng chỉ là kiểu nữ nhân nuôi nhốt trong nhà.